Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1860

Trong hoa viên của phủ Xu Mật Xứ.

- Xu Mật Sứ, tất cả đều đã sắp xếp thỏa đáng, chỉ là

Mã Kiều hơi do dự một chút, mới tiếp tục nói: - Chỉ là Xu Mật Sứ bảo chúng tôi đừng rút dây động rừng, nên vẫn chưa tra được tung tích của biểu đệ của Vương Phủ.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu của ta. Tần Cối khá rõ lai lịch của ta, chắc chắn y đã sớm phòng bị, chỉ là hiện giờ ta vẫn không biết bao nhiêu về tên khốn khiếp đó, nếu ta vội vã đi tìm gã, có thể sẽ xôi hỏng bỏng không. Ồ, ngươi lập tức sai người đi truyền cho Kỷ Yên một lời nhắn, bảo cô ta ở Nhật Bản thăm dò chi tiết rõ ràng về tên khốn khiếp kia. Ta phải biết rốt cuộc gã có thể biết được bao nhiêu chuyện về ta, nhớ kỹ, tìm một người nhanh nhẹn một chút đi.

- Tôi biết rồi.

- Còn có một việc là, cũng gửi cho Nam Bác Đồ một phong thư, nói y chuẩn bị sẵn.

- Tôi hiểu.

Mã Kiều nói xong liền xoay người rời đi.

Mã Kiều đi rồi, Lý Kỳ ngồi trong đình, hai đầu ngón tay xoa nhẹ trên chén nước trà đã lạnh như băng, trong ánh mắt lộ ra một tia ưu sầu, lẩm bẩm:

- Xem ra cuối cùng ta cũng không thể thoát khỏi sợi dây thép này a!

Một lát sau, chợt nghe có người nói: - Chàng đang suy nghĩ gì?

Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Dao đứng ở ngoài đình, kinh ngạc nói: - Nàng đến đây lúc nào?

Vương Dao nói: - Vừa mới tới, nhưng lúc nãy ta gọi chàng vài tiếng, chàng cũng không có phản ứng.

- Vậy vậy à?

Lý Kỳ sắc mặt có chút xấu hổ, vừa rồi hắn vẫn luôn suy nghĩ về thế cục hiện tại, và như thế nào mới có thể thay đổi cục diện, có lẽ là quá nhập tâm suy nghĩ, cho nên Vương Dao gọi hắn, hắn cũng không nghe thấy.

Vương Dao quan tâm nói: - Có phải chàng gặp chuyện gì phiền lòng hay không, ta nhìn sắc mặt chàng không tốt cho lắm.

Chuyện này nếu để cho nàng biết được, chỉ sợ nàng sẽ cả ngày lo lắng sợ hãi. Lý Kỳ vẫy tay, nghiêm mặt nói: - Nàng lại đây trước đã, ta có lời muốn nói với nàng.

Vương Dao vội vàng đi tới. Nói: - Chuyện A!

Nàng mới vừa mới nói một chữ, Lý Kỳ đột nhiên đưa tay ra kéo nàng vào lòng.

Vương Dao ngồi trên đùi của Lý Kỳ, kinh hãi nói: - Chàng làm gì hả?

Lý Kỳ cười hì hì nói: - Vừa rồi không phải nàng hỏi ta đang nghĩ gì sao? Ta cho nàng biết, ta đang nhớ nàng đấy.

- Nói bừa.

Vương Dao nhíu cặp lông mày kẻ đen, vặn vẹo vài cái, nói: - Chàng mau buông ta ra, thế này còn ra thể thống gì, nếu để người khác nhìn thấy, người ta sẽ cười cho đấy.

Lý Kỳ thì lại nàng ôm thật chặt, nói: - Nàng là phu nhân của ta, ta ôm nàng không phải chuyện rất bình thường sao. Yên tâm đi, lúc này sẽ không có người tới đâu, ta cũng chỉ muốn ôm nàng mà thôi.

Vương Dao đỏ mặt, liếc nhìn Lý Kỳ giống như đang giận, nhưng nhìn vẻ mặt tươi rói của hắn, trong lòng không biết làm sao, nói: - Vậy Vậy thì chỉ được ôm thôi.

Lý Kỳ cười lớn nói: - Không thì có thể làm gì?

Vương Dao phun một tiếng, nói: - Chàng đây là cố tình làm ta khó chịu.

Lý Kỳ thấy nàng mặt mày xấu hổ, giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong tình quyến rũ, nhu tình như nước, đẹp không sao tả xiết.

Vương Dao thấy thằng nhãi này lại bị quyến rũ rồi, trong lòng thật ngọt ngào, ngoài miệng lại nói: - Chàng nhìn ta như vậy làm gì?

Lý Kỳ cười dài nói: - Nàng đúng là vua của các loài hoa, trong hoa viên này còn có thể tìm được đóa hoa nào đẹp hơn nàng sao, ta không nhìn nàng thì nhìn ai?

- Cái gì mà vua của các loài hoa, toàn là nói xàm.

Vương Dao ngượng ngùng liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái.

Lý Kỳ cười ha hả vài tiếng, đột nhiên ghé đầu sang, đặt một nụ hôn trên môi Vương Dao.

Vương Dao trợn tròn hai mắt, bàn tay nhỏ bé che đôi môi anh đào. Oán trách nói:

- Chàng

Lý Kỳ cũng thở nhẹ một cái nói: - Có đôi khi thật sự muốn trút bỏ hết thảy, cùng các nàng quy ẩn sơn lâm, sống cuộc sống giống như thần tiên quyến lữ.

Vương Dao ngẩn ra, nói: - Chàng đành lòng sao?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Chưa nói tới đành lòng hay không đành lòng. Đây chỉ là cuộc sống, nếu như không có tiền, như vậy thì đến cuộc sống cơ bản nhất cũng không thể đảm bảo được, nhưng thứ mà tiền đại diện chính là ích lợi, thứ mà ích lợi đại diện lại là tranh đấu, đầu tiên phải kiếm tiền, mới có thể sống cuộc sống vô ưu vô lự, quyền lực cũng giống như thế, quyền lực có thể bảo vệ các nàng, không có quyền lực rồi, ta lấy cái gì để bảo vệ các nàng. Nhưng nàng phải hiểu, bất luận ta làm gì, ta cũng là vì cái nhà này.

Vương Dao gật đầu, nói: - Trước đây ta không rõ, nhưng bây giờ thì ta hiểu.

Lý Kỳ cười nói: - Cho nên hy vọng phu nhân nể tình ta đây cố gắng như thế để cho nàng được sống tốt, nhất định phải mỗi ngày đều duy trì tâm trạng vui vẻ, nhìn thấy nụ cười của nàng, là ta cảm thấy cái giá ta bỏ ra đều là xứng đáng.

Vương Dao trong lòng càng thêm cảm động, thân mình căng cứng cũng dần dần thả lỏng, dựa nghiêng vào lòng Lý Kỳ, dịu dàng nói: - Chỉ cần chàng có thể bình an, là ta rất vui rồi.

Đúng lúc này, Trần Đại Nương đột nhiên bước nhanh đến, tuy nhiên bà đã nhìn quen rồi, cung kính bẩm báo nói: - Đại nhân, Thái thái sư, Cao thái úy bọn họ đã đến.

Vương Dao vẫn đắm chìm trong hạnh phúc, nghe thấy tiếng của Trần Đại Nương, mới bừng tỉnh lại, vội vàng giãy ra, còn đánh nhẹ vào Lý Kỳ, thấp giọng nói: - Đều tại chàng, còn nói không sẽ có người tới.

- Ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn! Hoàn toàn là ngoài ý muốn!

Lý Kỳ cười ha hả, nói với Trần Đại Nương: - Đại nương đi trước đi, ta sẽ tới ngay.

- Vâng.

Lý Kỳ lại nói với Vương Dao: - Ta đi trước, lát nữa tới tìm nàng.

Vương Dao nói: - Chàng đi đi, ta còn phải ở lại đây cắt cành hoa.

Hiện giờ là mùa xuân, đây là thời điểm Vương Dao bận rộn nhất.

Ôi! Khứu giác của đám lão già này thật đúng là nhạy bén!

Lý Kỳ lắc đầu thở dài đi vào tiền sảnh, trong khoảnh khắc vào cửa, sắc mặt hắn đã thay đổi trong nháy mắt, đi vào hướng tới Thái Kinh, Cao Cầu chắp tay nói: - Thái sư, Thái úy, vãn bối ở đây đợi các vị đã lâu.

Thái Kinh sửng sốt, nói: - Ngươi sớm đã dự liệu chúng ta sẽ đến?

Lý Kỳ dùng một kiểu giọng điệu hết sức khoa trương, nói: - Nếu như xảy ra chuyện lớn như vậy mà nhị vị còn không tới, thì ta đây cũng thật sự phải suy nghĩ lại.

Cao Cầu lúc này cũng không có tâm trạng đùa giỡn với Lý Kỳ, nói:

- Lý Kỳ, rốt cuộc chuyện là như thế nào?

Lý Kỳ ngồi xuống, cười nói: - Nhị vị đừng sốt ruột, đây chẳng qua chỉ là điều phái nhân sự rất bình thường.

Thái Kinh nói: - Chuyện này nếu là ngươi đề ra, thì lão phu cũng tin tưởng, nhưng là Tần Cối đề ra, vậy thì chuyện này không đơn giản rồi.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Thái sư đừng quên là, lúc trước ở Hàng Châu ta đã đả thương nặng Lại bộ, bất kể như thế nào, cũng là khiến Lại bộ bị mất mặt, nếu như Tần Cối không phải phản kích, vậy thì không giống Tần Cối rồi.

Thái Kinh thoáng gật đầu, nói: - Điều này lão phu cũng nghĩ tới, nhưng Xu Mật Viện vẫn luôn là nắm trong tay ngươi, có lý nào hoàng thượng sẽ đáp ứng a!

Lý Kỳ nói: - Vậy Hoàng thượng cũng không có cách nào, chức Xu Mật phó sứ này, vẫn còn chưa quyết định, mà hiện giờ ám dũng triều động, một khi xuất hiện biến cố gì, Xu Mật Viện sẽ gánh chịu áp lực vô cùng lớn, lúc này Tần Cối đề xuất đề nghị này, cũng là hợp tình hợp lý, Hoàng thượng cũng không tiện cự tuyệt.

Thái Kinh liếc nhìn Lý Kỳ hơi trách cứ, nói: - Việc này lão phu đã nói với ngươi không chỉ một lần, Xu Mật Viện này thì ngươi hoàn toàn có thể xếp người của mình vào.

Lý Kỳ cười khổ nói: - Ta cũng muốn, nhưng vấn đề là ta không có người thích hợp để tuyển chọn. Thất Nương cũng đề nghị Hàn Thế Trung, nhưng chắc nhị vị đều biết rằng, võ tướng không thể nhập chức Xu Mật Viện được, mà người của ta lại hơn phân nửa là võ tướng, nếu tùy tiện xếp một người vào, nói không chừng sẽ còn khiến ta bận hơn, người như vậy ta thà không cần còn hơn. Cũng không phải nói đâu xa, chuyện Nhật Báo Chuối Tiêu trước đây, không phải là Thái Du bị chính thủ hạ của mình làm cho sứt đầu mẻ trán sao? Nhưng mà nhị vị xin yên tâm, sau đó Hoàng thượng còn tìm ta, cùng ta âm thầm trao đổi một phen, Lý Quang này cũng chẳng phải người của Tần Cối, mặc dù quan hệ với ta cũng chỉ hời hợt, nhưng Lý Quang là người Tông Trạch đề cử, mà quan hệ của ta cùng với Tông Trạch rất tốt, nói ra thì quan hệ của ta và Lý Quang còn tốt hơn với Tần Cối. Điều then chốt hơn nữa là, Lý Quang quả thật có bản lĩnh, điều này ta cũng biết, bằng không sao ta có thể để Tần Cối dễ dàng thực hiện được.

Thái Kinh, Cao Cầu nghe hắn nói đạo lý rõ ràng, trong lòng thầm thở phào một cái.

Tuy nhiên người vẫn luôn cẩn thận như Cao Cầu, vẫn dò hỏi: - Hoàng thượng cùng ngươi thương lượng riêng thật à?

Nếu phải, vậy thì tốt rồi. Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên, chuyện lớn như thế này, nếu hoàng thượng không thương lượng với ta, vậy chỉ sợ lúc này nhị vị đã không gặp được ta, bởi vì ta đã sớm trốn chạy rồi.

- Tiểu tử ngươi hiểu là tốt rồi.

Thái Kinh cười mắng một câu, nhưng lão thấy Lý Kỳ vẫn có thể nói đùa, nghĩ thầm hẳn không phải là chuyện lớn gì, nói: - Lý Kỳ, ngươi cũng đừng trách lão phu dông dài, việc này ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, Xu Mật Viện chính là bùa hộ mệnh của ngươi, một khi ngươi mất đi quân quyền, như vậy thì Tần Cối có thể dồn ngươi vào chỗ chết bất cứ lúc nào, chỉ cần Xu Mật Viện trong tay, bất cứ kẻ nào muốn động đến ngươi, thì cũng phải tự suy nghĩ trước.

Cao Cầu cũng nói: - Thái sư nói rất đúng. Lý Kỳ, tuy ngươi rằng thông minh, và còn xử lý chuyện hết sức thành thục, nhưng thân ở địa vị này của ngươi, phải tránh không thể sơ suất, bất cứ lúc nào cũng đừng quá kiêu ngạo tự mãn, càng leo lên cao, thì càng phải cẩn thận, bởi vì động đất thường thường đều phát sinh trong lúc không ai để ý, việc này ngươi vẫn nên lưu tâm a!

Lý Kỳ gật đầu nói: - Lời khuyên của nhị vị, Lý Kỳ nhất định khắc trong tâm khảm, ta đã cho người ta đi báo cho Lý Quang biết, bảo ông ta trước khi nhậm chức, cũng tới phủ ta một chuyến.

Thái Kinh ừ một tiếng, nói: - Chuyện này là phải, Xu Mật phó sứ này quyền lực cũng không nhỏ, quyết không thể buông lỏng cảnh giác.

Lý Kỳ đã sớm dự đoán bọn họ sẽ đến, lời giải thích này cũng đã sớm chuẩn bị rồi. Kỳ thật hắn đã đứng trước tuyệt cảnh, bây giờ hắn đang chờ đợi một thời cơ xoay chuyển.

Nhưng mà, đúng lúc này, cuối cùng chiến tranh đã nổ ra.

Trong tiết xuân ấm áp hoa nở này, Hoàn Nhan Tông Vọng thân ở Cao Xương Hồi Cốt liên hợp Cao Xương Hồi Cốt và vương triều Đông Khách Lạt Hãn, lấy tội danh phản bội, đột nhiên khống chế hành lang Hà Tây, phát động một cuộc chiến tranh lớn đối với Tây Hạ.

Đây không phải là đe dọa, cũng không phải thăm dò, lại càng không phải bức bách, mà là một trận chiến diệt quốc.

Sở dĩ Tây Hạ có thể tồn tại lâu như vậy, hoàn toàn chính là bởi vì Tây Hạ nắm trong tay hai vùng đất binh gia tất tranh là địa khu Hà Sáo và hành lang Hà Tây này, nếu mất đi vùng thứ nhất, như vậy thì không thể nghi ngờ là bẻ gãy một cánh tay của Tây Hạ.

Cuộc chiến Kim - Hạ bùng nổ toàn diện.
Bình Luận (0)
Comment