Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1862.1

Kèn ngân dài, tiếng giết rung trời.

Sau khi Hoàn Nhan Tông Vọng phá hủy chiến lược vườn không nhà trống của đối phương, bắt đầu phát động tấn công dữ dội đối với Sa Châu.

Sách lược tác chiến nguyên bản của Tây Hạ là lợi dụng địa hình sa mạc, có lợi thì tiến, bất lợi thì lui, nhưng Sa Châu là hành lang phía cuối của Hà Tây, là một cứ điểm hết sức trọng yếu, cũng không thể dễ dàng để quân Kim giành được. Đây cũng là lý do vì sao lúc trước Lý Nguyên Hạo lại an bài Bình Tây Quân ti ở hai châu Sa, Qua.

Nếu muốn đánh chiếm Sa Châu, đầu tiên phải chiếm cứ tường đất, lô cốt đất bên ngoài, và vượt qua một đường chiến hào dài hẹp kia.

Tây Hạ không thể so với Đại Tống, đặc biệt là hành lang Hà Tây này, bọn họ ở đây không có tường thành chắc chắn, mà tường đất thấp và lô cốt đất là phòng ngự đặc sắc của Sa Châu.

Bởi vì trước đó Tây Hạ cũng chưa từng giao chiến chính diện với quân Kim, đặc biệt nơi là quân Tây Hạ ở nơi này. Nhưng do quân Kim quá mức mạnh mẽ, cứng rắn, bọn họ đối mặt với sự tiến công của quân Kim, cũng không dám ra khỏi thành nghênh địch, hơn phân nửa đều là trốn ở lô cốt đất và tường thấp phía sau vòng phòng ngự.

Tiếng chiến mã hí.

Chi bộ đội công thành này do hàng binh, người Hồi Cốt cùng với số ít người Nữ Chân tạo thành bắt đầu vây quanh những tường đất, lô cốt đất này, triển khai tiến công mãnh liệt.

Chíu chíu chíu!

Cung tên gặp nhau trên không trung, phát ra từng tràng âm thanh phá không.

Rầm rầm rầm!

Từng tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống, đập cho quân Kim người ngã ngựa đổ.

Đây là vũ khí giữ nhà của Tây Hạ, gọi là toàn phong pháo. Trên thực tế chỉ là một cái xe ném đá ly tâm, lợi dụng lực ly tâm để quăng hòn đá ra, đặt bên trên lô cốt đất cao cao, nhìn qua đều hết sức khiếp người.

Nhưng quân Kim cũng không yếu, dựa vào kỹ năng bắn chết kẻ thù, thấy từng binh lính Tây Hạ rớt xuống từ trên tường đất.

Chốc lát sau, quân Kim ở phía tây bắc đã xông vào trận doanh kẻ thù, nhưng đây cũng chỉ là một sự bắt đầu mà thôi.

Những tường đất, lô cốt đất này không phải tạo thành một thẳng, mà lại túm năm tụm ba, chằng chịt lộn xộn, nhìn giống như là mê cung vậy. Kỵ binh này một khi xông vào trong, chiến mã lập tức trở nên phiền toái, bởi vì mỗi một đường tường đất, đông một chỗ, tây một chỗ, khiến tốc độ của bọn họ không thể thi triển ra.

- Giết!

Quân Kim xông xông tuyến phòng ngự tường đất, bốn phía lập tức xuất hiện rất nhiều quân địch hô hào "giết", bọn họ tay cầm đại đao, đồng loạt xông lên, bao vây một cánh quân Kim. Hai bên lại triển khai cuộc vật lộn kịch liệt, kỵ binh này một khi mất đi tốc độ, thì chính là thức ăn trong tay bộ binh.

Bởi vì tường đất này không phải là đều nhịp, xếp thành một hàng, cho nên cung tiễn không quá dày đặc, muốn xông vào trong cũng không phải quá khó, cũng chính là như thế, trận tường đất này cũng đã trở thành ác mộng của kỵ binh.

Mấy lần tiến công của quân Kim, đều bị hóa giải trong trận tường đất.

May mắn đây chỉ là trận thăm dò, tổn thất cũng không phải là quá lớn.

Trên một cồn cát ở phía tây Sa Châu, Hoàn Nhan Tông Vọng và Lưu Ngạn Tông cùng các đại tướng đang đứng ở phía trên xem cuộc chiến. Tuy rằng hôm nay người công thành không phải là quân tinh nhuệ của bọn họ, nhưng đây cũng là người Đột Quyết. Sức chiến đấu không yếu, nhưng mắt thấy phía bên mình bị khốn đốn trong tường đất, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không khỏi cau mày. Những tường đất này không cao, không dài, nhưng hỗn độn không có thứ tự, hơi giống kiểu trận hình của người Hán, đi vào dễ, đi ra khó.

Xem một hồi lâu, Hoàn Nhan Tông Vọng thở dài một tiếng, nói: - Không phá tường này, khó có thể đánh chiếm Sa Châu a!

Lưu Ngạn Tông gật đầu nói: - Hơn nữa người Đảng Hạng dường như mạnh so với dự đoán của chúng ta rất nhiều.

Một mưu sĩ tên là Đổng Văn đứng bên cạnh gã đột nhiên nói:

- Nhị vị Đô Thống, kỳ thật những người này cũng không phải là người Đảng Hạng.

Đổng Văn này cũng là người Hán, là cùng với Lưu Ngạn Tông quy hàng Hoàn Nhan Tông Vọng. Hoàn Nhan Tông Vọng ồ một tiếng, nói: - Vậy những kẻ này là người nào?

Đổng Văn nói: - Đây là quân Sinh Cầm của Tây Hạ, kỳ thật chính là quân đội do nô lệ tạo thành, là do người Hán và một số bộ lạc xung quanh tạo thành.

- Người Hán?

Hoàn Nhan Tông Vọng thầm cười lạnh một tiếng, những kẻ người Hán này thật đúng là làm cho người ta không biết nên khóc hay cười, thời điểm quốc gia mình bị công kích, người nào người nấy đều tranh nhau chạy trốn, nhưng khi đến quốc gia khác làm nô, lại trở nên sinh mãnh như thế. Gã không nói những lời này ra, là vì nghĩ đến cảm nhận của Lưu Ngạn Tông và Đổng Văn bọn họ, dù sao bọn họ cũng đều là người Hán.

Người Hán nhiều a, những dân tộc thiểu số này đều lấy nô lệ người Hán để mở rộng nhân lực của quốc gia mình. Lúc trước khi Lý Nguyên Hạo hăng hái, nhận hơn mười vạn người Hán từ Đại Tống đến Tây Hạ làm nô lệ, để củng cố chính quyền của mình, vì vậy đem những nô lệ này tổ chức thành một chi quân đội, gọi là quân Sinh Cầm, chuyên thay người Đảng Hạng gã xung phong trận mạc.

Những dân tộc thiểu số này, làm sao chống lại được như vậy.

Lại xem một lúc, Hoàn Nhan Tông Vọng thấy không có hy vọng san bằng những bức tường đất này, nói: - Gõ kẻng thu binh đi, tiếp tục đánh nữa cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.

Đổng Văn này đột nhiên nói: - Đô Thống, tôi có một kế có thể phá trận tường đất này.

Hoàn Nhan Tông Vọng nghe vậy mừng rỡ, nói: - Ngươi mau nói đi.

Đổng Văn nói: - Trận tường đất này rõ ràng chính là dùng để đối phó với kỵ binh của chúng ta, dễ vào không dễ ra, nhưng trận tường đất này cũng có khiếm khuyết không thể tránh khỏi, đó chính là tường đất này không thể so với tường thành chắc chắn của Trung Nguyên, yếu ớt khó chịu nổi, va chạm là vỡ, chúng ta có thể dùng xe phá tường phá trận tường đất này.

Hoàn Nhan Tông Vọng nghe được như thoáng chút suy nghĩ.

Lưu Ngạn Tông cũng là mừng rỡ, nói: - Đô Thống, kế này rất ổn. Tường đất này căn bản không chịu nổi sự công kích của xe phá tường, tường đất sụp đổ, thì bộ binh của đối phương căn bản là không chịu nổi một trận, chúng ta có thể cho bộ binh Hồi Cốt đẩy xe phá tường xung phong, tường đất vừa vỡ, kỵ binh xông lên, tiêu diệt quân địch.

Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu, nói: - Đúng vậy, điểm yếu của tường đất, chính là yếu ớt. Lập tức hạ mệnh chế tạo xe phá tường, nhưng chiến xa khó làm, không thể ba mặt đồng thời tiến công, như vậy đi, trước tiên tập trung binh lực tiến công từ phía nam, đánh vỡ một chỗ hổng, yểm hộ ngươi vượt qua Sa Châu.

- Vâng.

Trận chiến này kết thúc với sự thối lui của quân Kim.

Người Đảng Hạng cũng không đuổi theo, bởi vì đuổi cũng không đuổi kịp, nhưng là bọn họ dùng tiếng hoan hô của bọn họ để tiễn quân Kim.

Nỗi sợ hãi đối với quân Kim trước đây, trong thời khắc này đã biến mất tăm mất tích. Quân Kim chẳng qua cho như thế thôi sao? Lập tức sĩ khí đại chấn.

Nhưng mà, sự rút lui của quân Kim lại chỉ là vì đợt tấn công mãnh liệt tiếp theo.

Để công phá những tường đất, lô cốt đất này, Hoàn Nhan Tông Vọng lập tức hạ mệnh nhanh chóng tạo r axe phá tường. Kỳ thật khi bắt đầu gã đã theo mượn không ít khí giới công thành từ Cao Xương Hồi Cốt, nhưng loại khí giới đó đều quá khổng lồ, đối diện với mấy bức tường đất này, thì có chút không biết trọng nhân tài. Hoàn Nhan Tông Vọng hy vọng tạo ra ra một số xe phá tường loại nhỏ, chuyên dùng để phá trận tường đất của Sa Châu.

Ba ngày sau, dưới sự trợ giúp của Cao Xương Hồi Cốt, năm mươi chiếc xe phá tường đã được tạo ra.

Ở phía nam Sa Châu, kèn lại vang lên lần nữa. Thuật Liệt Tốc đích thân dẫn hai vạn liên quân phát động tấn công mạnh mẽ đối với trận phía nam của Sa Châu. So sánh với lần trước, lần này hơn phân nửa đều là bộ binh tạo thành, thuẫn bài binh ở phía trước yểm hộ xa binh phía sau, sau khi cung tiễn thủ nấp sau thuẫn bài binh, số ít kỵ binh yểm hộ hai cánh, phòng ngừa quân địch lao ra, Hoàn Nhan Tông Vọng lại bắt thanh niên trai tráng mới bắt được đi đẩy chiến xa.
Bình Luận (0)
Comment