Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1903.2

- Báo! Khởi bẩm tướng quân, bếp đất trong quân Tống so với quân doanh trước đã tăng lên hơn 500 chiếc.

Một Thiếu tướng nhanh chóng tới phía trước Đằng Nguyên Thụ Điền báo cáo.

Hiện tượng lui binh tăng bếp quái dị này mấy hôm trước đã được Đằng Nguyên Thụ Điền phát hiện ra rồi, nhưng gã cũng là kinh nghiệm phong phú, biết cuộc lui binh này có lẽ là giảm bình, bếp lửa này cũng có thể là tương ứng giảm đi, chí ít cũng phải duy trì không thay đổi, sao có thể ngày càng tăng lên? Tăng bếp, điều đó chứng tỏ người ăn cũng đã nhiều lên, như vậy có lẽ chính là tăng binh rồi.

Đằng Nguyên Thụ Điền trầm ngâm hồi lâu không nói. Một viên đại tướng bên cạnh gã liền nói: - Tướng quân, đây liệu có phải là kế dụ địch của giặc Tống không? Vì muốn dụ dỗ chúng ta chủ động xuất kích, nói không chừng giặc Tống đã bố trí mai phục tĩnh chờ chúng ta rồi.

- Ngươi nói cũng rất đúng, người Tống bản tính xảo quyệt, chúng ta không thể không phòng được.

Đằng Nguyên Thụ Điền gật đầu.

Lại cò một viên đại tướng nữa nói: - Ngộ nhỡ quân Tống thực sự là định lui binh, vậy chúng ta há chẳng phải là bỏ lỡ mất cơ hội tốt rồi sao? Bây giờ sỹ khí quân Tống đã giảm xuống, hơn nữa còn không thể tiếp viện kịp thời, nếu chúng ta tấn công mạnh, nhất định có thể đánh bại quân Tống.

Trong lòng Đằng Nguyên Thụ Điền lúc này cũng thấy có sự khác thường, nhưng trong lòng gã vẫn nghĩ nếu tấn công lớn, ngộ nhỡ trúng kế, như vậy thế cục đã cực kỳ không hay rồi, thậm chí có thể còn bị tiêu diệt hoàn toàn, bao gồm cả Kinh Đô phủ thất thủ. Nhưng nếu tiếp tục giữ khoảng cách như vậy, chí ít cũng có thể tránh bị trúng kế, hơn nữa còn có thể giám sát được quân Tống, cùng lắm thì cũng chính là đứng tiễn quân Tống rời đi. Tình huống này thì hoàn toàn có thể chấp nhận được, cũng xem như là họ đại thắng rồi, đã giành được mục đích chiến lược. Hơn nữa một khi quân Tống rút lui, muốn lên bờ cũng khó.

Sau khi suy nghĩ đắn đo hồi lâu, Đằng Nguyên Thụ Điền vẫn chọn sách lược bảo thủ, mỗi vị tướng có kinh nghiệm đều có tư tưởng chưa chiến đấu đã nghĩ tới bạn trận. Nếu thất bại thì không thể chịu đựng nổi, vậy chi bằng không đánh, gã chỉ có điều phái cơ sở ngầm đi theo dõi, giám sát chặt chẽ động hướng của quân Tống, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, đề phòng quân Tống quay trở lại tấn công.

Doanh địa quân Tống.

- Hừ, thống soái đối phương quả nhiên là người không tầm thường. Việc đã tới nước này rồi, họ vẫn còn bất động.

Ngưu Cao có chút âu sầu nhìn về phía Triệu Tinh Yến nói.

Từ phương thức truy kích của quân Nhật Bản hiện tại cho thấy, đủ để thấy thống soái của đối phương là một đại tướng dày dặn kinh nghiệm. Các đường xung quanh toàn bộ đều có cơ sở ngầm của địa phương, ngay cả cơ hội vu hồi cũng không để cho họ, có thể gọi là bố phòng vô cùng cẩn thận.

Triệu Tinh Yến chỉ khẽ cười một tiếng, nói: - Tăng bếp lui binh vốn chính là dùng để mê hoặc đối phương, không để cho đối phương truy kích. Đối phương làm như vậy chỉ có thể chứng minh một điểm.

Ngưu Cao hiếu kỳ nói: - Cái gì?

Triệu Tinh Yến dùng ngữ khí không hài lòng lắm nói: - Chứng tỏ Xu Mật Sứ vẫn còn có chút tài trí quân sự.

Ngưu Cao sửng sốt, liền nghiêm túc nói: - Điểm này ta sớm đã biết rồi, đừng nói gì là đánh trận, trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó được Xu Mật Sứ chúng ta. Một câu nịnh nọt này, khả năng cũng chỉ có Lý sư phó sẽ không đỏ mặt, kỳ thực Lý Kỳ đâu có đánh trận gì, hắn lại không phải là thần thánh, hắn chỉ là một chính khách mà thôi. Những điều này đều là sao chép lại, đương nhiên, hắn cũng không thể thừa nhận điểm này được.

Đối với điều này Triệu Tinh Yến chỉ mỉm cười, dù nàng không ủng hộ, nhưng Lý Kỳ và chồng của nàng, chỉ có thể bị ép ủng hộ.

Ngưu Cao lại nói: - Quân sư, ngộ nhỡ quân địch thực sự không tấn công, vậy chúng ta có thể tiến thoái lưỡng nan rồi?

Triệu Tinh Yến tự tin cười nói: - Tướng quân chớ lo lắng, tới giờ vẫn còn đang nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Tướng quân đừng quên, đây kỳ thực là một chiêu kế trúng kế, tăng bếp không phải dùng để mê hoặc quân dịch, mà là dùng để mê hoặc gian tế đó. Nhưng gian tế đó thực sự cũng rất bình tĩnh, ta nghĩ hắn ta nhất định cũng sợ đây là cái bẫy của chúng ta, muốn thu được thắng lợi của cuộc chiến này còn phải xem ai bình tĩnh hơn. Chúng ta vẫn làm theo dự định lui binh là được. Dù sao họ cũng không tới tấn công, chúng ta cũng chỉ có lui binh, cho nên chúng ta có thể nửa thật nửa giả, trước tiên là làm cho ngay cả chúng ta cũng không thể phân biệt được rõ ràng, như vậy đối phương nhất định sẽ bị mắc lừa. Hơn nữa, chủ lực Nhật Bản cũng đã ra rồi, vì vậy có thể thấy, đối phương vẫn giữ cơ hội chiến đấu này.

Ngưu Cao nghe nàng nói như vậy, trong lòng cũng thấy vững tâm hơn. Đúng vậy, nếu đối phương không tới, vậy thì ngươi rất khó mà đánh được họ. Đó cũng chỉ là lui binh. Nghĩ tới đó, trong lòng lại thấy trĩu nặng.

Ba ngày trôi qua, quân Tống vẫn từ từ rút lui, bởi vì tăng bếp lui binh là dùng để mê hoặc đối phương, cho nên ngươi không thể rút quân quá nhanh, phải từ từ rút, cũng giống như một mặt vô sỉ đứng ở cạm bẫy, ngươi tới đánh ta đi.

..

Doanh địa quân Nhật.

Một ngày nửa đêm, Đằng Nguyên Thụ Điền ngồi trong trướng suy nghĩ, đây rốt cuộc là đánh hay không? Kỳ thực tính cách của người Nhật Bản vẫn đang đắn đo có nên tiêu diệt quân địch, muốn đánh bại kẻ địch, chính là chiến dịch trước mặt khiến cho Đằng Nguyên Thụ Điền không dám truy kích. Thấy quân Tống sắp tới bến cảng Nhược Hiệp. Điều này chứng tỏ gã không có nhiều thời gian suy nghĩ nữa. Hoặc là ngươi phải tới gần một chút, như vậy còn có cơ hội nhân lúc quân Tống lên thuyền mà tấn công. Nhưng nếu tiến sát lại, như vậy có thể sẽ trúng kế, phải nhanh chóng đưa ra quyết định.

- Tướng quân, tướng quân, mật hàm!

Một thân tín của gã vội vã chạy tới.

Đằng Nguyên Thụ Điền nghe thấy thế mà sáng mắt lên, liền nói: - Mau mang tới đây.

Thân tín đó liền mang một bức thư tới. Đằng Nguyên Thụ Điền nhận lấy liền mở ra xem, ánh mắt lướt nhanh bức thư. Xem xong, gã liền đặt bức thư xuống bàn vỗ một cái, chửi: - Hay cho giặc Tống ngươi, quả nhiên là kẻ trộm, ta suýt nữa đã trúng kế của các ngươi rồi.

Thân tín đó liền hỏi: - Tướng quân, lẽ nào giặc Tống thực sự đã đặt mai phục phía trước?

Đằng Nguyên Thụ Điền cười lắc đầu: - Không những như vậy, kỳ thực giặc Tống đã quyết định lui binh rồi. Chúng đang sợ chúng ta thừa thắng truy kích, vì vậy mới bố trí nghi trận, dùng phương pháp tăng bếp để mê hoặc chúng ta.

Tên thân tín đó a lên một tiếng, lại hỏi: - Vậy tướng quân định thế nào?

Đằng Nguyên Thụ Điền nheo mắt lại, nắm chặt tay lại nói: - Giặc Tống lừa người quá lắm, giết chết hàng vạn binh lính của ta. Nếu không dạy cho chúng một bài học, nói không chừng một ngày nào đó lại quay trở lại. Ta nhất định sẽ tấn công tiêu diệt giặc Tống, khiến cho Tống quốc biết Đại Nhật Bản ta cũng không phải là người để ai muốn ức hiếp thì ức hiếp.

Cảnh giới cao nhất của loại người lừa gạt này chính là ngay cả chính bản thân mình cũng lừa.

Hiển nhiên, Ngưu Cao và Triệu Tinh Yến cũng đã làm được tới điểm này rồi.

Họ dường như đều quên đi đây là một chiêu kế trung kế, đại quân rút lui tới phía tây Nhược Hiệp, lập tức triệu tập chúng tướng sỹ, thương lượng làm thế nào để lên thuyền. Trong tình trạng phía sau có truy binh, lên thuyền có lẽ là vô cùng nguy hiểm, ngươi cần phải chia đợt để lên thuyền, để lại một bộ phận người kiên trì bảo vệ phía sau, tranh quân địch tới đánh lén.

- Báo!

Bỗng nghe thấy một âm thanh dồn dập, lát sau liền thấy một tên lính trạm canh gác chạy vào trong trướng, chắp tay nói: - Khởi bẩm tướng quân, đại quân đối phương bỗng tăng tốc đi về phía chúng ta.

Chúng tướng sỹ vừa nghe thấy thế liền thất sắc kinh sợ.

Bình Võ Lang liền đứng lên, kinh hoàng nói: - Chuyện này lẽ nào đối phương đã phá giải được mưu kế của chúng ta sao?

- Chuyện này sao có thể chứ?

Ngưu Cao dường như có chút không dám tin, nói: - Chúng ta lúc trước đều bố trí ổn thỏa như vậy rồi, đối phương sao có thể phá giải được chứ? Nói xong, y liền quay sang nói với tên lính trạm gác: - Các ngươi có tìm hiểu kỹ chưa?

Tên lính canh gác đó có vẻ kích động nói: - Hồi bẩm tướng quân, chúng ta đã tìm hiểu hai ba lần rồi, quả thực không lầm. Hơn nữa từ tốc độ hành quân của quân địch cho thấy, chưa tới một ngày nữa sẽ đuổi kịp chúng ta rồi.

Ngụy Minh kích động nói: - Tướng quân, bây giờ phải làm thế nào đây?

Ngưu Cao đập mạnh xuống bàn, quay đầu sang hỏi Triệu Tinh Yến: - Quân sư, bây giờ phải làm thế nào?

Triệu Tinh Yến vẻ mặt mờ mịt nhìn Ngưu Cao, bỗng quay đầu lại nhìn đám người Bình Võ Lang.

Bình Võ Lang liền nói: - Ta cũng không còn cách nào khác.

Ta nghĩ cũng đúng. Trong lòng Triệu Tinh Yến thầm nhủ một câu, lại nhíu chặt mày lại, lát sau mới nói: - Quân địch đã từng bước ép sát, nếu tùy tiện lên thuyền, quân địch chắc chắn sẽ thuận thế tấn công. Bến cảng Nhược Hiệp đã không đi được nữa rồi, chúng ta chỉ có thể rút quân về phía Việt Tiền Châu. Ồ, tướng quân phải nhanh chóng hạ lệnh cho binh lính ở bến cảng Nhược Hiệp nhanh chóng rút lui, chiến thuyền cũng đều phải rời khỏi bến cảng.

Vẻ mặt Ngưu Cao không cam lòng nói: - Nhưng bến tàu Nhược Hiệp không dễ dàng gì có được, lẽ nào dễ dàng nhường lại cho đối phương thế sao?

Triệu Tinh Yến khẽ thở dài nói: - Chuyện này ta cũng không muốn, nhưng cũng phải bảo vệ tính mạng trước mới đúng.

Ngưu Cao trầm ngâm hồi lâu, thở dài một cái nói: - Được rồi, bỏ bến tàu Nhược Hiệp đi, toàn quân rút lui về Việt Tiền Châu.
Bình Luận (0)
Comment