Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1928.2

Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Nhị gia tại sao lại ở đây?

Thái Thao nói: - Ta đang tìm ngươi đấy.

- Tìm ta?

- Hai ngày trước cha ta bị cảm phong hàn, hiện tại...

Nói tới đây, y muốn nói lại thôi, Lý Kỳ vội vàng hỏi: - Hiện tại như thế nào rồi?

Thái Thao lắc đầu nói: - Nói tóm lại, là không tốt lắm, cha ta muốn gặp ngài.

Lý Kỳ cụp mắt, buồn bã không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Lý Kỳ theo Thái Thao đến phủ Thái Sư, chỉ thấy Thái Kinh nằm trên giường, mái tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt, Thái Kinh này mặc dù già nua, nhưng cực thích sạch sẽ, luôn muốn mình phải ăn mặc sạch sẽ, chải đầu còn chỉnh tề hơn so với Lý Kỳ. Đây dường như vẫn là trạng thái mà Lý Kỳ luôn nhìn thấy ở Thái Kinh.

Mẹ ơi! Đây đâu phải là cảm phong hàn, rõ ràng chính là người bệnh nguy kịch a! Lý Kỳ đã hơi giật mình, đi tới, nhẹ giọng gọi: - Thái sư, Thái sư.

- Ừ, Lý Kỳ đến đấy à.

Thái Kinh chậm rãi mở mắt ra, làm bộ muốn đứng dậy, nhưng một động tác có vẻ như đơn giản này đối với ông lão già, đó cũng là việc hết sức khó khăn, Thái Thao vội vàng bước lên đỡ Thái Kinh ngồi dậy.

- Già rồi, đến ngồi cũng không ngồi nổi nữa.

Thái Kinh than một tiếng, hữu khí vô lực nói: - Thao nhi, con lui xuống trước đi, ta nói chuyện với Lý Kỳ.

- Vâng.

Đợi sau khi Thái Thao rời đi, Lý Kỳ vội vàng hỏi:

- Thái sư, sức khỏe của ngài như thế nào rồi?

Thái Kinh lắc đầu, cười khổ nói: - Không ổn rồi, lão phu thấy rất khó qua cửa ải này.

- Vậy Thái sư có tìm Quái Cửu Lang đến hay không.

- Hôm qua Thao Nhi đã mời Thẩm lang trung đến, Thẩm lang trung nói với lão phu, nhiều nhất còn có thể sống khoảng bốn tháng.

Ặc... lão quái. Ngươi đây cũng quá thẳng thắn đấy. Lý Kỳ không nói gì.

Thái Kinh cười nói: - Đủ rồi, đủ rồi, lão phu đã sống nhiều năm như vậy, thật sự đã thỏa mãn rồi.

Nói xong, lão thở gấp hai cái, lại nói: - Có phải gần đây triều đình chuẩn bị muốn xuất binh hay không vậy?

Lý Kỳ nói: - Thái sư đã nhìn ra rồi.

Thái Kinh lại hỏi: - Vậy hoàng thượng sẽ phái ngươi đi?

Lý Kỳ nói: - Rất có khả năng này.

Thái Kinh nhíu mày, nói: - Lý Kỳ, trận chiến này đối với ngươi mà nói, không hề có phần thắng.

Lý Kỳ thoáng sửng sốt, nói: - Tại sao thái sư nói lời này?

Thái Kinh thở dài: - Địa vị của ngươi ở trong lòng dân chúng quá cao rồi, đã cùng chạy song song với hoàng thượng rồi, Tướng quốc, Thương nhân chi phụ, đủ để nói rõ hết thảy, dựa theo phát triển của Đại Tống ta hiện giờ, địa vị của thương nhân sẽ từng bước nâng cao, mà quyền lực trong tay ngươi cũng sẽ theo đó càng ngày càng tăng, hơn nữa ngươi đã quý vi Yến Vân Vương, nếu ngươi còn có thể tiêu diệt Kim Quốc, thì hoàng thượng đã không thể phong thưởng thêm đối với ngươi, nếu đã không cách nào phong thưởng thêm nữa, như vậy thì cũng chỉ còn lại có một kết quả, khi đó, Đại Tống ta sẽ vô địch khắp thiên hạ, hoàng thượng cũng không phải là không thể không thiếu ngươi. Nếu bại, Đại Tống ta sẽ lâm vào cảnh nguy nan, cũng giống vậy, cuộc sống của ngươi cũng không dễ sống, cho nên, trận chiến này, ngươi nhất định là kẻ thua lớn nhất.

Lý Kỳ sắc mặt bình tĩnh hỏi: - Không biết Thái sư có cách có thể phá giải?

Thái Kinh lắc đầu nói: - Ngươi thông minh như vậy, sao lại không nghĩ đến điểm này, nhưng ngươi vẫn còn có thể bình tĩnh như thế, bởi vậy có thể thấy được, ngươi sớm đã nghĩ ra biện pháp rồi, lúc này lão phu nói ra, cũng không phải là muốn chụp lời của ngươi, cũng không phải là tò mò, chỉ là muốn biết một điều trước khi lâm chung, Thái gia ta sau này còn có thể dựa vào ngươi không.

Không hổ là Thái Thái sư nha, nhìn thấu triệt như thế. Sau khi Lý Kỳ trầm mặc một lúc, hắn biết rằng nếu không phải là sắp chết, Thái sư tuyệt sẽ không nói lời này, nói: - Thái sư, việc ngài có thể làm cũng đã làm, cho dù ta không suy sụp, ta lại có thể giúp bao nhiêu năm, ta cũng sẽ chết, cuối cùng bọn họ vẫn phải dựa vào chính mình, con cháu tự có phúc con cháu, Thái sư hà tất lúc này còn phải lo lắng bọn họ chứ?

- Ngươi không rõ a!

Thái Kinh thở dài, nói: - Câu cửa miệng nói, bình thường không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm gõ cửa lòng không sợ hãi. Năm đó khi lão phu tại vị, đã làm quá nhiều việc trái với lương tâm rồi, điểm này trong lòng lão phu vô cùng rõ, chỉ là khi đó một mực theo đuổi quyền lực, không suy nghĩ nhiều lắm, đến sau khi lui khỏi vị trí Tể tướng, lão phu mới tỉnh ngộ lại, nhưng đã trễ rồi, việc mấy năm nay lão phu làm còn lâu mới có thể bù đắp sai lầm lão phu phạm phải lúc trước, nhưng ông trời đối với lão phu vẫn không tệ, còn cho lão phu thọ đản gần trăm tuổi, cho nên, lão phu sợ sẽ báo ứng trên người con cháu của lão phu.

Thì ra là thế, nhưng sớm biết như thế, thì cần gì lúc trước nữa. Lý Kỳ đương nhiên cũng không ủng hộ những gì Thái Kinh đã làm lúc trước, nhưng Thái Kinh chưa bao giờ làm thương tổn đến hắn, hơn nữa còn cho hắn không ít trợ giúp, hắn có thể có hôm nay, toàn bộ nhờ một tay Thái Kinh nhấc rút, có thể nói là ân trọng như núi, nói: - Nếu Thái sư sợ báo ứng, vậy thì nên đốc xúc hậu nhân, quản lý tốt Thái Sư Học Viện và Thái sư Bệnh viện, tranh thủ có thể cứu thêm nhiều người, có thể giáo dục ra thêm nhiều người chính trực, từng thế hệ từng thế hệ, ta tin tưởng một ngày nào đó, sẽ hoàn trả hoàn toàn. Đương nhiên, Thái sư đối với ta ân trọng như núi, lại cũng vừa là thầy vừa là bạn với ta, nếu việc ta có thể giúp, nhất định không chối từ, Thái sư cho rằng tội nghiệt phạm phải, tất phải hoàn trả, như vậy thì nợ ân tình, cũng nên trả.

Thái Kinh vừa lòng gật đầu: - Lý Kỳ a, có thể nghe được ngươi nói như vậy, lão phu thật sự vô cùng vui mừng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy lo sợ thay ngươi. Con người ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là quá niệm tình cũ thôi, bất kể là đối với thân nhân của ngươi, và cả bằng hữu, nhưng là một đại thần, có những lúc nên tuyệt tình một chút, quá nhiều e dè, sẽ chỉ làm ngươi sợ bóng sợ gió. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu ngươi không phải là người như vậy, thì lão phu làm sao hết lòng tin ngươi được, có lẽ ngươi không lấy được thành công lần này, thế sự khó liệu mà, ai đúng ai sai cũng chỉ có thể chờ khi ngươi chết mới có thể biết.

Lý Kỳ cười nói:

- Ai nói không phải, trên đời này vốn cũng không có đúng và sai, chỉ có thành công và thất bại, đời người giống như chơi mạt chược, không đến giây phút cuối cùng, vĩnh viễn không biết thắng thua, cái quan định luận, không phải chính là ý này à.

- Lão phu cũng sắp muốn tới cái quan định luận rồi. Thái Kinh cảm thán một tiếng, lại hỏi: - Đúng rồi, ngươi rời kinh bao lâu?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Hiện tại vẫn chưa rõ lắm, nhưng ta thấy nhanh thôi.

Thái Kinh nói: - Nếu đến lúc đó lão phu vẫn chưa chết, ngươi hãy tới đây thăm lão phu một lần cuối cùng nhé, lão phu nhất định không kiên trì đến khi ngươi khải hoàn trở về rồi.

Lý Kỳ hai đầu lông mày lộ ra nét đau thương, một lát sau, hắn mới nhẹ nhàng gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment