Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1961

- Đại tướng quân, đại tướng quân.

Chiết Khả Cầu vừa vào xa trận thì đột nhiên ngã ngựa, một tay ôm lấy vai trái, phát ra tiếng kêu đau đớn. Binh sĩ bên cạnh thấy thế thì nhao nhao lao đến đỡ lấy Chiết Khả Cầu. Hoàn Nhan Xương kia là danh tướng Đại Kim, thân kinh bách chiến, mũi tên này trực tiếp bắn xuyên vai trái Chiết Khả Cầu, nếu xuống hai tấc nữa thì thần tiên cũng không cứu được.

- Nhanh đi kêu quan quân y đến.

Xa doanh cũng có lượng lớn quan quân y, có thể nói như vầy, năng lực tới lui không ngừng vô cùng mạnh, bởi vì trong trận có đủ không gian để binh sĩ trị liệu, cho nên mỗi doanh đều có hai quan quân y, mười trợ thủ. Từ đó cũng có thể thấy, Đại Tống đã lấy ra của cải, không che giấu nữa.

Rất nhanh, một quan quân y dẫn theo hai trợ thủ đi đến, trước tiên là lấy đầu tên, sau lại lấy mũi tên ra, lần này nhổ ra, Chiết Khả Cầu thật sự không nhịn được, hét to một tiếng, máu tươi chảy ròng ròng.

Quan quân y liếc nhìn vết thương, lộ vẻ buồn rầu, nhưng vẫn không lên tiếng, mà nhanh chóng băng bó cho Chiết Khả Cầu.

Cơn sóng này chưa yên, cơn sóng khác lại đến, lại nghe một tiếng la khóc: - Phụ thân, phụ thân.

Người đến là tiểu nhi tử của Chiết Khả Cầu Chiết Ngạn Dã. Y tiến lên, rồi uỵch một tiến quỳ xuống đất, khóc nói:

- Phụ thân, đại ca

Sắc mặt Chiết Khả Cầu căng thẳng, bất chấp đau đớn, ngồi dậy nói: - Văn nhi thế nào?

- Đại ca bỏ mình rồi.

Chiết Ngạn Dã tuy là nam nhi bảy thước, nhưng nỗi đau mất huynh vẫn khiến cho y bật khóc to.

Chiết Khả Cầu nghe được thì thân thể lảo đảo mấy cái, trong mắt hiện lên bi thương, nhưng sau đó lại giận dữ quát lớn: - Con khóc cái gì, nam nhi Chiết gia chúng ta sinh ra là định sẵn phải chết trận sa trường, mấy thúc thúc của con, tổ tiên của con, có ai mà không chết trận sa trường, đây là số mệnh của Chiết gia chúng ta. Văn nhi như vậy mới tốt, con cũng nên học tập đại ca con, còn không nhanh chóng thu lại dáng vẻ yếu đuối của con, đừng có làm mất mặt chỗ này nữa, còn không nhanh dẫn các huynh đệ tác chiến.

Chiết Ngạn Dã thấy cha nổi giận, lại phát hiện Chiết Khả Cầu cũng bị trọng thương, không dám nhiều lời, vội lau mặt, đứng dậy rời đi.

Tuy nói như thế, nhưng Chiết Khả Cầu dù sao cũng là con người, nỗi đau mất con khiến trái tim ông ta như bị dao cắt, nỗi đau này còn hơn xa vết thương tên đâm, một chút sương mù dâng lên trong mắt, nhưng lúc này tuyệt đối không phải lúc bi thương, một thiếu tướng đột nhiên chạy đến, vội vàng nói: - Đại tướng quân, chúng ta bị kẻ địch bao vây rồi.

- Cái gì?

Chiết Khả Cầu nhướn mày, tỏ ý muốn đứng dậy, nhưng vai trái đột nhiên truyền đến cơn đau, khiến gương mặt ông ta méo xệch, suýt chút là ngã xuống lần nữa, may mà tướng sĩ xung quanh đỡ lấy ông ta.

Sau khi đứng lên, Chiết Khả Cầu đẩy tướng sĩ bên cạnh ra, bước nhanh đến chiến xa cao nhất chính giữa.

Quan quân y kia vội vàng bước lên ngăn cản nói: - Đại tướng quân có thương tích trên người, không thể vọng động

Chiết Khả Cầu không đợi ông ta nói xong liền nói: - Nếu ai dám cản ta nghênh chiến, xử theo quân pháp.

Quan quân y này cũng không phải Lưu Vân Hi, dám nhìn thẳng mặt Hoàng đế. Vừa nghe thế thì chỉ có thể tránh ra. Một đại tướng bên cạnh thấy sắc mặt quân y khác thường, tiến lên nhỏ giọng hỏi: - Quan quân y, vết thương của đại tướng quân chúng ta

Quan quân y kia thở dài nói: - Mũi tên có độc, tuy độc này không lấy mạng tức khắc, nhưng nếu không kịp chữa trị, đến lúc đó thần tiên cũng khó cứu.

Tướng quân kia nói: - Vậy ngươi có cách không?

Quan quân y lắc đầu nói: - Ta chỉ có thể nghĩ cách ngăn độc khí công tâm, nhưng lại không thể trị khỏi, e rằng trên đời này cũng chỉ có hai người có thể cứu cho đại tướng quân.

- Ai?

- Chính là phu nhân của Xu Mật Sứ, Lưu Thập nương, còn có sư phụ của Lưu Thập nương, Quái Cửu Lang, nhưng bọn họ đều ở Kinh thành xa xôi, nước xa không cứu được lửa gần, hơn nữa, bây giờ

Nói tới đây, ông ta dừng lại không nói, bây giờ đã bị bao vây, cho dù Lưu Vân Hi ở gần đây cũng không thể chạy đến cứu viện.

Không chỉ như thế, Chiết Khả Cầu cũng không quan tâm thương thế của mình, bởi vì chiến tranh vẫn đang tiếp tục, mà ông ta lại là Thống Soái. Lần này Hoàng thượng ủy nhiệm cho ông ta làm Thống Soái Vân Trung lộ, có thể thấy là vô cùng coi trọng ông ta, cũng có thể nói là tin tưởng Chiết gia bọn họ, ông ta không thể làm nhục gia phong Chiết gia. Mà Thống Soái đối với quân đội mà nói chính là trụ cột tinh thần, là linh hồn của đội quân, ông ta phải để chúng binh sĩ nhìn thấy mình còn bình yên vô sự.

Chiết Khả Cầu đi đến xe tổng chỉ huy chính giữa, dựng soái kỳ lên, chúng binh sĩ nhìn thấy Thống Soái khỏe mạnh, lòng quân lập tức ổn định lại.

Chiết Khả Cầu cầm thiên lý nhãn quét quanh bốn phía, chỉ thấy quân Kim đã bao vây họ, nhưng quân Kim cũng không dám xung trận, chỉ chém giết vòng ngoài.

Đây cũng là kỹ xảo thường thấy của quân Kim. Khi đối kháng với bộ binh, một khi bao vây bộ binh, quân Kim sẽ áp dụng chiến thuật lột da, lột từng lớp từng lớp da một. Cứ như vậy, vậy thì bộ quân trung tâm liền không thể công kích kỵ binh, giống như quân Kim vẫn luôn lấy nhiều đánh ít, sớm muộn cũng có lúc sẽ mài mòn sạch bộ binh.

Đương nhiên, quân Kim giờ phút này bị bức phải áp dụng chiến thuật này, bởi vì đợt xung trận vừa rồi tổn thất nghiêm trọng. Chiến xa bên trong cài răng lược, tuy chiến mã dũng mãnh, nhưng cũng không thể tông vỡ chiến xa, cho nên mặc kệ ngươi xông lên thế nào, trận hình cũng sẽ không tản ra, hơn nữa bốn phương tám hướng đều là kẻ địch, tiến vào là chết sớm, Hoàn Nhan Xương vừa rồi áp dụng trận hình bán nguyệt không dự định xung trận, mà là muốn bao vây đội quân Tống này.

Sau khi hiểu được mưu đồ chiến lược của quân Kim, Chiết Khả Cầu lập tức ra lệnh, binh lính trong xa trận toàn bộ dừng lại nghỉ ngơi, nhanh chóng ăn uống vệ sinh, lại điều động cung tiễn thủ từ chính giữa tiến lên cứu viện bốn phía.

Nếu chiến thuật vây khốn này đã là kỹ xảo quen thuộc của quân Kim, vậy thì khi Tông Trạch bày ra chiến thuật, chắc chắn có phòng bị. Muốn phá chiêu này, đầu tiên phải vững vàng, nhất định không thể hoảng, sau đó lợi dụng vũ khí tầm xa tiêu diệt kẻ địch. Ta có chiến xa làm chỗ dựa, ngươi cũng không dám xông vào, chỉ có thể bắn tên bên ngoài, vậy thì so bắn tên chứ sao.

Song phương bắt đầu tiến hành bắn nhau kích thích nhất.

Từng mũi tên một từ hai quân dệt thành tấm lưới lớn dày đặc, có thể thấy, mũi tên căn bản chưa từng dừng lại.

Quân Kim linh động, có thể trốn tránh, nhưng quân Tống cũng không kém, có chiến xa che chở.

Một canh giờ trôi qua, Chiết Khả Cầu lại ra lệnh lần nữa, bắt đầu luân phiên, điều binh lính chính giữa ra tiền tuyến tác chiến, rút binh lính tiền tuyến về nghỉ ngơi.

Xoay vòng như thế, tâm tình tướng sĩ quân Tống bắt đầu trở nên bình thản lại. Binh lính bị bao vây, tối kỵ nhất là thấp thỏm không yên, do vậy Chiết Khả Cầu mới áp dụng chiến thuật luân phiên này, dù sao thì quân Kim cũng không dám xông vào.

Mà binh lính vừa mới ra vòng ngoài đều ăn no, uống đã rồi, lấy lại tinh thần, tiến lên bắn tên mãnh liệt.

Trận này là so kiên nhẫn nha. Quân Kim vốn cho rằng quân Tống tác chiến cường độ cao như thế, đã là nỏ mạnh hết đà rồi, dù sao thì tố chất thân thể của quân Tống vẫn kém một chút, nhưng chưa từng nghĩ đến, những quân Tống này ngược lại càng hung mãnh, bắn tên còn nhanh hơn bọn họ, giống như được uống thuốc kích thích vậy.

Càng quan trọng là, tiễn của quân Tống giống như là không cần tiền vậy, hình như mãi mãi không bắn xong. Dưới cơn mưa tiễn dày đặc, quân Kim không tiến tấc nào, bởi vì loại chiến thuật vây giết này ngươi phải không ngừng thu nhỏ vòng vây. Bây giờ ngược lại vòng vây càng ngày càng lớn, chủ yếu vẫn là Bạo vũ lê hoa tiễn của quân địch quá mẹ nó khủng bố, lại không cần sức người kéo cung, châm ngòi nổ thì bắn ra trăm tiễn, trốn cũng không có chỗ trốn. Hơn nữa ngươi không biết quân Tống sẽ bắn hướng nào, bắn lúc nào, ngòi nổ vừa châm thì tiễn bắn ra, quá nhanh, quân Kim cũng thương vong nghiêm trọng.

Càng đánh như vậy, quân Tống ngược lại càng trở nên trầm ổn, quân Kim lại không nén được cơn giận, dứt khoát một chút, xông vào quyết chiến với quân Tống là được.

Cao Khánh Duệ thấy chiêu này cũng không thể hiệu quả, lại thấy mặt trời đã lặn, trời cũng tối lại. Trong lúc bất tri bất giác đã đánh một ngày, cứ tiếp tục đánh cũng rất khó thu được kết quả, thế là dặn dò, gõ kẻng thu binh.

Cái khác khoan nói, người Nữ Chân vừa nghe tiếng gõ kẻng thì lần lượt thở phào ra. Bọn họ chinh chiến trên ngựa vô số, nhưng chưa từng đánh trận chiến nào mệt mỏi như thế, quá nghẹn khuất, chỉ bắn tên ngay tại đây, không chút hưng phấn nào. Ngược lại quân Tống có vẻ hưng phấn hơn bọn họ nhiều, dù sao thì cũng trong chiến xa, rất có cảm giác an toàn, thế là cũng không ham chiến, thoái lui qua quýt.

Chiết Khả Cầu thấy quân Kim rút đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa thở ra thì cơn đau từ miệng vết thương lập tức khiến ông ta run rẩy cả người, không khỏi lại nhớ đến trưởng tử chết trận, khó nén đau buồn, phun ra máu tươi.

- Đại tướng quân

Chiết Khả Cầu nhấc tay nói: - Ta không sao, các ngươi dặn dò binh lính cắm trại tại chỗ, quét dọn chiến trường, nghỉ ngơi thật tốt một ngày, ngày mai tiếp tục tiến quân.

Chỉ đơn giản một câu đã thể hiện đầy đủ bốn chữ Trọng kiếm vô phong, ta không cần suy xét kẻ địch đang ở đâu, hoặc là đang làm gì, ta chỉ quan tâm bản thân ta. Kẻ địch muốn đánh thì đánh, không đánh thì không đánh, ta cũng không truy bọn họ, dù sao thì mục tiêu của ta chỉ có một, chính là thành Vân Châu.

Sau khi quân Kim rút lui, binh lính quân Tống lập tức bắt đầu quét dọn chiến trường. Quan quân y bắt đầu bận rộn, tranh thủ thời gian chữa trị cho người bị thương, mà công binh đoàn lại sửa chữa chiến xa. Chỉ thấy mũi tên mà bọn họ lấy xuống từ chiến xa đều là từng bó một, chất như núi, bắn mấy canh giờ lấy được bao nhiêu tiễn. Nghĩ cũng biết, xưa có Gia Cát Lượng thuyền cỏ mượn tên, nay có Chiết Khả Cầu chiến xa mượn tên.

Không chỉ như thế, bởi vì phạm vi chiến đấu gần như đều gần chiến xa, dù sao thì xa trận trước sau không di chuyển, vậy thì mũi tên bắn ra chắc chắn cũng nằm trong phạm vi tầm bắn của quân Tống, do vậy, quân Kim không dám đến nhặt, lần này đã tiện nghi cho quân Tống rồi. Làm cả nửa ngày, tiễn không chỉ không thiếu, ngược lại còn tăng lên, càng bắn tiễn càng nhiều, từ xưa đến nay cũng chỉ có đội quân này.

Có điều ác chiến cả ngày, hai bên Tống Kim đều tổn thất nghiêm trọng, nhưng như vậy, quân lương của quân Tống lại trở nên càng đầy đủ, đây là quân đoàn xa hoa, thức ăn không phải đội quân bình thường có thể sánh bằng, đều là các loại đồ hộp, bánh bao, mì tôm, bởi vì là đội xe mà, cho nên mang theo lương thực bên người, hơn xa các quân đội khác nhiều.

Nhưng Chiết Khả Cầu hạ lệnh bảo chúng tướng sĩ cố gắng ăn ít đồ hôp, mì tôm, nướng chiến mã đã bỏ mình để ăn, bởi vì ông ta không quân lâm thành hạ, cũng không tiêu diệt chủ lực của quân địch, vậy thì lương thực tiếp tế phía sau có thể trong nhất thời không dám vận chuyển đến, bọn họ nhất định phải tiết kiệm.

Những chiến mã còn sống đều bị quân Kim dẫn đi, nhưng để lại toàn bộ chiến mã đã chết, hơn nữa trước đó chủ lực quân Kim xung trận, chiến mã bỏ mình không có ngàn con, cũng có tám trăm, đây tuyệt đối là món ăn vô cùng ngon.

Tướng sĩ quân Tống đầu tiên là chất đống thi thể lên, đốt bằng lửa lớn, không còn cách nào, thi thể quá nhiều, ngươi rất khó vận chuyển, chỉ có thể thiêu hủy tại chỗ. Có điều những người này khi còn sống là tử địch, nhưng khi chết rồi dung hòa với nhau, chỉ mong kiếp sau bọn họ đừng làm kẻ địch nữa.

Sau đó lại đốt lửa trại gần chiến xa, nướng thịt ngựa ăn. Tuy mùi vị thịt ngựa không ra gì, nhưng không sao, ngươi dùng gia vị mà Kim Đao Trù Vương làm ra ướp vào thì cũng tương đương mỹ vị.

Đêm đã khuya, đoàn người liền ngủ quanh chiến xa, nếu trời mưa thì trên xe có doanh trướng, thật sự là doanh trại di động.
Bình Luận (0)
Comment