Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1971.4

Đợi đến khi giết sạch hết chướng ngại trước mặt, hai người rốt cục chính diện đối đầu.

Chiến ý của Dương Tái Hưng rất đậm, hét lớn một tiếng, cây thương lớn mãnh liệt mà quét đi qua.

Tốc Mã cũng có ý định ra một đòn với Dương Tái Hưng, không tránh không né, hai lưỡi búa quét ngang đi qua.

Thương búa đấu nhau, phát ra tiếng thanh thúy do kim loại va vào nhau.

Đốm lửa văng khắp nơi.

Hai bên cùng cảm thấy gan bàn tay đau nhức, hai ngựa cũng quên chạy qua, Dương Tái Hưng lần này cũng không tiếp tục khoe khoang sự dũng mãnh của bản thân, tiếp tục dẫn giáp sĩ kỵ binh phóng về phía trước, hiện giờ Dương Tái Hưng vừa mới có được ngựa tốt, còn được Hoàng thượng phong làm phi Long Tướng quân, ý chí hăng hái, phóng ngựa nhảy lên, điên cuồng chém giết kẻ thù, một thân áo giáp đen lại bắt đầu nổi lên huyết quang đỏ tươi.

Hai ngày trước, quân Kim đã từng được chứng kiến sự dũng mãnh của Dương Tái Hưng, cũng không dám xem thường phân ra đại lượng binh mã đón đánh, thế tất yếu muốn vây giết Dương Tái Hưng.

Bên kia Tốc Mã lại lần nữa xung phong, giơ hai cây búa lến chém tới Dương Tái Hưng, Dương Tái Hưng thúc ngựa tránh thoát, trường thương đâm sang phía sườn bên trái, đâm thủng cổ của một chiến mã, nghe được y thét dài một tiếng, chọn chiến mã mà quét ngang thương một hồi, một phát này dùng sức lực lớn, con ngựa kia giống như bị quét bay về mặt đất, rầm rầm rầm, giống như là ném bowling, nện vào hai ba chiến mã khác, trong nháy mắt đã bình định kẻ thù bốn phía, lập tức mượn cơ hội này chạy nhanh về phía trước.

Tốc Mã sau có thể cứ bỏ qua vậy được, lập tức thúc ngựa đuổi theo.

Nhân mã của hai bên lập tức đánh thành một đoàn, mưa tên giao hội trên không trung, kích động âm thanh xé gió, đao lớn quét ngang, đao phong gào thét, hỏa xà toát ra, trong phạm vi hai trượng không gặp kẻ địch. Nhưng chủ lực của quân Kim toàn bộ tập trung ở phía sau chiến xa, bên quân Tống không có khả năng trong nháy mắt đã thay đổi xong, chỉ thấy quân Kim ở phía sau càng đánh càng nhiều, mà một ngàn giáp sĩ kia mặc dù là đẫm máu vẫn chiến đấu hăng hái, cho dù ít người không đánh lại được số đông, nhưng bọn họ vẫn không hề khiếp đảm, gặp địch là đánh, không chỗ nào e ngại, đây chính là khí thế cùng dũng khí mà Hoàng đế mang đến.

Hoàn Nhan Xương đứng từ xa nhìn thấy vậy, quyết định thật nhanh, lại một lần nữa phái ra năm ngàn tinh binh, phối hợp với bộ binh ở phía trước, tấn công mạnh vào quân Tống ngay trước mặt, tính toán giáp công quân Tống từ hai phía, khiến cho thủ vệ của Tông Trạch khó chú ý.

Mới vừa rồi Tông Trạch không có phía Lưu Kỹ tiến đến trợ giúp phía sau, mà là để y ở phía trước phối hợp xe binh tiêu diệt giáp sĩ của đối phương, chính là vì lo lắng đối phương sẽ xuất binh tấn công tiền phương, thấy quân địch quả nhiên phái binh tới tấn công, lập tức ra lệnh cho Lưu Kỹ xuất kích, đồng thời chiến xa lại một lần nữa thay đổi trận hình, ngay phía trước chiến xa đình chỉ bất động, mặt sau chiến xa lại không ngừng di động sang hai cánh, hình thành trận hình bán nguyệt, rất rõ ràng đây là một trận hình phòng ngự.

Đạp nỗ binh đứng ở trên xe hoặc là phía sau xe, đều là chân đạp thành nỏ, hai tay thành hình trăng tròn, nâng nỏ lên lập tức bắn, từng trận mưa tên mình bán nguyệt vô tình bay về phía các dũng sĩ Nữ Chân.

Các dũng sĩ Nữ Chân không dám liều lĩnh, chỉ chém giết với Lưu Kỹ ở trước xa trận, đội quân này của bọn họ chỉ là muốn kiềm chế quân Tống, sát chiêu chân chính còn ở hậu phương, đây cũng là chỗ yếu nhất của quân Tống.

Lúc này một ngàn giáp sĩ kia đã có không ít người ngã xuống, mà Dương Tái Hưng tuy rằng dũng mãnh, nhưng kẻ thù quanh thân cũng càng ngày càng nhiều, hơn nữa mấu chốt chính là, phía sau này còn có một con chó điên, cứ muốn cắn y không tha.

- A!

Dương Tái Hưng quát to một tiếng, hai tay vũ động thương lớn, xoay một vòng trên không trung, liên tiếp ngăn lại ba cây chùy răng sói, sau đó lập tức thúc ngựa bỏ chạy, y mặc dù là sát nhân cuồng ma, nhưng cũng không ngu xuẩn, biết mình nếu tiếp tục đánh nữa, sớm hay muộn cũng sẽ bị quân Kim loạn đao chém chết đấy.

- Thằng nhãi họ Dương, đừng có mơ chạy trốn được.

Tốc Mã lập tức đuổi theo.

Phải giải quyết chó điên này trước đã. Dương Tái Hưng liếc xéo nhìn thoáng qua phía sau, hơi hơi nhíu mày, vùi đầu thúc ngựa chạy hơn mười bước, đột nhiên, quay ngựa đâm một thương về phía Tốc Mã.

Tốc Mã ngược lại không phải là hạng người hời hợt, tiềm thức vung hai cây búa đỡ hướng vào trung gian, nhưng, đầu thương cự lớn kia cũng không có đâm vào hai cây búa, mà là đâm xuống dưới búa, Tốc Mã nhịn không được sắc mặt cả kinh, thầm nhủ một tiếng không xong.

Dương Tái Hưng ra sức hướng thương nhướng lên trên, đương một tiếng, trực tiếp đẩy ra hai cây búa, hai búa vừa mở ra, Tốc Mã không còn gì phòng thủ, loại cơ hội như này, Dương Tái Hưng sao có thể bỏ qua được, thương lớn thuận thế tung lên bổ xuống, đánh thật mạnh vào trên mũ giáp của Tốc Mã, lực lượng của một phát này gần như là bùng nổ tiềm năng của Dương Tái Hưng, trực tiếp đánh nứt mũ giáp của Tốc Mã thành hai nửa, óc vỡ toang, nhất thời bị mất mạng.

Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng giết, chỉ thấy Chiết Ngạn Dã dẫn theo ba trăm chiến xa xông lên, cường nỏ bắn nhanh, vô tình bắn thủng phía sau lưng của binh lính Nữ Chân, nguyên bản người Nữ Chân đang vây quanh phía sau quân Tống đuổi cùng giết tận, nhưng đội xe này xông lên, phối hợp với trận hình bán nguyệt ở phía trước, ngược lại là bao vây lấy quân chủ lực của quân Kim.

Tông Trạch thấy vậy, nhịn không được mừng rỡ, lệnh cho Lưu Kỹ chế trụ quân Kim ở phía trước, lại điều ra một trăm chiến xa đánh bọc lại chủ lực quân Kim ở phía sau.

Bên kia Dương Tái Hưng sau khi chém giết Tốc Mã xong, thấy hậu quân của quân mình đến đây, lập tức lại một lần nữa liều chết xung phong.

Tình hình chiến đấu chuyển tiếp đột ngột, chủ lực của quân Kim bị quân Tống bao vây.

Hoàn Nhan Xương gấp đến độ hai mắt đỏ lừ, bất chấp nhiều như vậy, tự mình lên ngựa, suất lĩnh năm ngàn binh lính còn lại xông tới. Tông Trạch thấy Hoàn Nhan Xương tự mình lĩnh binh tới cứu, không dám chậm chễ, lại một lần nữa điều phối chiến xa, phối hợp với thuẫn binh, thương binh cùng với kỵ binh, tọa thành một vòng tròn, trong thì vây lấy chủ lực của quân Kim, ngoài thì chắn lại ngoại viện quân Kim.

Chỉ dựa vào năm trăm chiếc chiến xa loại nhỏ đã muốn vây khốn mấy ngàn quân tinh nhuệ gần như là chuyện không thể nào đấy, vì vậy còn phải kết hợp với binh trận, mới có thể vây được đội quân chủ lực của quân Kim này.

Đột nhiên, bầu trời phía trên chiến xa bay tới một đám mây đen, che khuất bầu trời, trong nháy mắt ánh sáng đã ảm đảm xuống.

- Báo ---! Chủ lực đội chiến xa của địch quân cách nơi này chỉ có năm dặm đường.

Một gã thám báo quân Kim, thúc ngựa báo cáo cho Cao Khánh Duệ.

Cao Khánh Duệ sau khi nghe xong, sắc mặt xanh mét, tình huống như ngàn cân treo sợi tóc, nếu chủ lực đội chiến xa của quân địch đuổi tới, mà chủ lực của chính mình còn chưa thoát khỏi vòng vây, hoặc là chưa giết được địch nhân, vậy thì chuyện gì cũng kết thúc hết rồi, nhưng quân bài chưa lật của ông ta đã lật ra hết, không còn bài để đánh nữa, chỉ có thể cầu nguyện trời xanh thôi.

Khoan hãy nói, ông ta vừa cầu nguyện, thật đúng là có hiệu quả kỳ diệu.

Phía tây bắc đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên, làm cho với mây đen trên bầu trời đều phải rung lên, chỉ thấy một đám tướng sĩ quân Kim phô thiên cái địa, từ trên cao nhìn xuống vọt lên.

- Là Đô Thống, Đô Thống đến đây.

Không ít tướng sĩ Nữ Chân nhìn đến một đội kỵ quân hùng mạnh nghênh diện đến đây, hưng phấn đến khoa tay múa chân vui sướng kêu lớn tiếng.
Bình Luận (0)
Comment