Bắc Tống Phong Lưu

Chương 20

- Lý ca, Lý ca.

Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng sợ hãi. Nhưng lại không dám quấy nhiễu hắn, đành phải thử hô nhỏ hai câu.

Nhưng Lý Kỳ giống như bị điểm huyệt vậy, căn bản không chút phản ứng.

Không phải là trúng tà đấy chứ? Ngô Tiểu Lục lại quơ quơ hai tay trước mặt Lý Kỳ.

Bỗng Lý Kỳ khẽ giật mình, nắm lấy tay của Ngô Tiểu Lục, hỏi:

- Vừa rồi, ngươi…Ngươi nói cái gì…Món canh vớ vẩn…À không, bí phương của Hoa Điêu Túy bao nhiêu tiền?

- Một….Một ngàn xâu. Tiểu đệ…Tiểu đệ là nghe chú kể lại. Không liên quan gì tới tiểu đệ.

Ngô Tiểu Lục nói lắp bắp. Xem ra cậu ta bị hành động này của Lý Kỳ dọa không nhẹ!

- Ha ha!

Lý Kỳ hơi sững sờ, buông tay ra, không ngừng cười ha hả. Đúng là trời có mắt, không tuyệt đường sống!

Cười một lúc mới dừng lại, lắc đầu, khuôn mặt tươi cười nhìn Ngô Tiểu Lục đã bị sợ tới đờ người:

- Sao lại không liên quan tới ngươi. Ngươi nói rất đúng. Ta thực yêu ngươi chết mất.

Hiện tại hắn hận không thể cưỡng hiếp Ngô Tiểu Lục một phen.

Lẽ nào đây là thần kinh chợt phát tác mà mọi người hay nói? Ngô Tiểu Lục bị dọa tới mặt phát xanh, sợ hãi nói:

- Lý…Lý ca, nhưng tiểu đệ nam nhân mà.

- Ngươi thì tính là nam nhân cái nỗi gì. Nhiều lắm mới mọc vài sợi lông thôi.

Lý Kỳ thấy vẻ mặt xanh lè của Ngô Tiểu Lục, lập tức hiểu ra, mặt đen lên nói:

- Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Lão tử không có sở thích luyến đồng. Biến.

Ngô Tiểu Lục nghe thấy vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng cười:

- Lý ca, vừa nãy huynh dọa tiểu đệ sợ chết khiếp. Tiểu đệ còn tưởng rằng…Ha ha.

Lý Kỳ lườm một cái, chẳng muốn so đo với cậu ta, nghiêm trang hỏi:

- Đúng rồi, vừa nãy ngươi nói Thái viên ngoại trả một nghìn xâu mua bí phương của Hoa Điêu Túy là có ý gì?

- Ủa, Lý ca hỏi chuyện này làm gì?

Ngô Tiểu Lục hiếu kỳ nói.

Lý Kỳ phất phất tay:

- Ngươi đừng hỏi, nhanh trả lời. Rốt cuộc là thế nào.

- Vâng!

Ngô Tiểu Lục vuốt cằm, giải thích:

- Chuyện này là lúc trước tiểu đệ nghe chú nói. Món Hoa Điêu Túy là do lão lão thái gia sáng chế. Lúc ấy có thể nói là trấn điếm chi bảo của Túy Tiên Cư. Cho nên chỉ có đầu bếp của Túy Tiên Cư mới có tư cách học nấu món này.

(Lão lão thái gia: Đời cụ)

“Chảy mồ hôi! Lão lão thái gia? Từ đời tám hoánh nào rồi”

Lý Kỳ không kiên nhẫn nói:

- Đừng nói nhảm nhiều. Ta chỉ muốn biết, cuối cùng các ngươi có bán bí phương kia cho Thái viên ngoại hay không?

- Không có. Lúc ấy Thái viên ngoại biết lão gia chắc chắn sẽ không bán bí phương Hoa Điêu Túy cho y. Cho nên y liền đánh chủ ý lên Chu sư phó. Y lén lút gặp Chu sư phó, nói nguyện ý giao một nghìn xâu tiền mua bí phương của Hoa Điêu Túy. Nhưng Chu sư phó chẳng những không bán bí phương cho y, còn hung hăng mắng y một trận.

Ngô Tiểu Lục lắc đầu, nói tiếp:

- Tuy nhiên Thái viên ngoại chưa từ bỏ ý định. Về sau y tìm hiểu được Chu sư phó đã truyền thụ cách nấu Hoa Điêu Túy cho đồ đệ của ông ấy. Bởi vậy y liền dùng thù lao cao gấp mấy lần lôi kéo đồ đệ của Chu sư phó về Phỉ Thúy Hiên. Hiện tại Hoa Điêu Túy đã biến thành món ăn chiêu bài của Phỉ Thúy Hiên.

Nhìn không ra vị Chu sư phó này đúng là có nghĩa khí. Một ngàn xâu tiền mà không lay động được. Khó trách Ngô đại thúc lại kính trọng ông ta như vậy.

Lý Kỳ nhíu mày, trầm tư một lát, hỏi:

- Ý của ngươi là, Thái viên ngoại thực sự nguyện ý giao một ngàn xâu để mua bí phương Hoa Điêu Túy?

- Đó là đương nhiên.

Ngô Tiểu Lục hừ một tiếng:

- Vị Thái viên ngoại kia nổi tiếng là buôn bán không từ thủ đoạn. Chỉ cần y muốn, nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để đoạt. Minh không được, thì dùng tới ám. Đúng là hèn hạ.

Làm buôn bán mà không hèn hạ một chút, thì mười phần phải đóng cửa. Đào góc tường, lừa gạt người khác là chuyện thường xuyên phát sinh ở thời của Lý Kỳ. Đây thực ra cũng chỉ là một loại thủ đoạn buôn bán mà thôi.

Tuy nhiên, điều khiến Lý Kỳ khó hiểu, chính là cách làm Hoa Điêu Túy thật quá bình thường. Dùng rượu ướp cá, khiến mùi vị của nó thơm hơn. Cách làm này, từ bé hắn đã biết. chỉ có điều chưa từng nghĩ tới, một bí quyết nhỏ nhoi như vậy cũng có giá trị tới một nghìn xâu. Thật là bất khả tư nghị.

Không thể không cảm thán một câu, tri thức chính là của cải! Mà tri thức hơn những 900 năm, sẽ có giá trị bao nhiêu tiền? Lý Kỳ rất chờ mong đáp án này!

Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ trầm mặc không nói, ngồi ở kia ngây ngốc bật cười, liền khẽ đẩy hắn, nhỏ giọng hô:

- Lý ca, huynh không sao chứ?

- À, à, ta không sao, ta có thể có chuyện gì.

Lý Kỳ nao nao, hít một hơi lấy lại tinh thần. Tâm tình tốt, liền cầm đôi đũa lên, vẫn không quên mời Ngô Tiểu Lục, cười ha ha nói:

- Đến đây ăn chung luôn. Con cá này làm đúng là ngon. Không tồi, không tồi. Lục Tử, không thể tưởng được ngươi rất có tài nấu nướng.

Lý Kỳ chỉ tùy tiện nói như vậy, nhưng cũng khiến Ngô Tiểu Lục kích động tới lệ nóng doanh tròng, vui vẻ hỏi:

- Thật không? Lý ca, tiểu đệ thực sự có tài nấu nướng?

- Đương…

Từ ‘Nhiên’ còn chưa nói ra, Lý Kỳ bỗng cảm thấy lời của Ngô Tiểu Lục giống như có ý gì đó, liền ngậm miệng.

Lục Tử vốn tính cách keo kiệt. Hôm nay lại hảo tâm mời hắn ăn cơm như vậy. Hơn nữa còn là món ăn quý giá như Hoa Điêu Túy. Tục ngữ nói rất hay “Vô sự mà ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là kẻ trộm”. Vừa rồi Lý Kỳ cao hứng quá mức, tùy ý khen ngợi Ngô Tiểu Lục vài câu. Hiện tại tinh tế nghĩ lại. Hắn không thể không tập trung tinh thần, cẩn thận hỏi:

- Lục Tử, có phải ngươi có chuyện gì muốn nhờ ta giúp đỡ phải không?

- Hì hì!

Ngô Tiểu Lục cười giảo hoạt, ngượng ngập đáp:

- Huynh đã đoán ra rồi à!

“Má! Quả nhiên, lão tử thiếu chút nữa bị dính bẫy của tiểu tử này. Nhưng trên người mình đâu có cái gì đáng giá để cậu ta hao tâm tốn sức như vậy? Chẳng lẽ cậu ta đã biết chuyện mình thắng một trăm lượng của Phỉ Thúy Hiên, rồi muốn vay tiền?”. Trong lòng Lý Kỳ rất nghi hoặc, thử hỏi:

- Lục Tử à, ngươi cũng biết, hiện tại Lý ca đến tự thân cũng khó bảo toàn. Nếu ngươi muốn mượn…Mượn cái kia, Lý ca thực sự lực bất tòng tâm.

- Mượn cái kia là cái gì?

Ngô Tiểu Lục sững sờ, cảm thấy khó hiểu:

- Lý ca, huynh đang nói cái gì vậy? Tiểu đệ chỉ muốn bái huynh làm thầy, dạy cho đệ cách nấu ăn.

- Bái sư?

Lần này đến phiên Lý Kỳ sững sờ, gãi gãi đầu, hỏi:

- Ngươi nói ngươi muốn theo ta học nấu ăn?

- Vâng!

Ngô Tiểu Lục gật mạnh đầu.

- Tại sao?

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi.

Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc đáp:

- Lý ca, ngươi có điều không biết, tiểu đệ rất thích nấu ăn, nhưng mà…

- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nói vào điểm chính đi.

Ngô Tiểu Lục mới nói một nửa, Lý Kỳ đã phất tay cắt ngang.

- Vâng, là như vậy. Huynh cũng biết Túy Tiên Cư sắp phải sang tay người khác. Đông gia mới tới chắc chắn sẽ không cần tiểu đệ. Cho nên tiểu đệ muốn học nấu ăn từ huynh. Đến lúc đó có một môn phòng thân. Cũng không phải chết đói đầu đường.

Ngô Tiểu Lục thành thật đáp.
Bình Luận (0)
Comment