Bắc Tống Phong Lưu

Chương 518

Những làn khói đặc cuồn cuộn bỗng nhiên xuất hiện khiến cho kinh thành náo loạn một phen. Rất nhiều người đều tưởng là hỏa hoạn, có vài người hảo tâm thậm chí còn đem thùng nước chạy đến Kim Lâu, nhưng nhìn thấy tất cả đều là do lò sưởi trong tường gây ra, đều dở khóc dở cười. Thật ra nói một cách chính xác, tất cả đều là do Lý Kỳ gây ra.

Lúc trước trong khi Lý Kỳ tính toán xây dựng, có giở chút thủ đoạn. Dù sao sách lậu ở bất kì thời đại nào cũng đều là một trào lưu, không thể ngăn cản, cũng không thể thay đổi. Vì thế một mặt, hắn giữ bí mật nguyên lí tiến hành lò sưởi trong tường, bao gồm cái gì mà ống thoát khí, ống dẫn khí, cùng với chiều dài của ống khói, chỉ có hắn và Điền thợ mộc nữa biết. Mặt khác, hắn lại không ngừng thổi phồng điểm tốt của lò sưởi trong tường, thậm chí còn bảo Điền thợ mộc cố ý đưa chút tin đồn ra ngoài, khiến người khác nghĩ rằng lò sưởi trong tường này chỉ cần kẹp trong tường, dựng thẳng ống khói lên là được.

Đám người Trương Xuân Nhi vẫn còn rất khá, ít nhất lò sưởi của bọn họ còn có thể châm lửa, chứ lò sưởi của mấy tửu lâu khác do không khí lạnh chui vào, đến lửa cũng chẳng châm được. Nhưng cũng chính bởi vì không cháy, mới không làm thành trò cười lớn như Kim Lâu.

Bây giờ Kim Lâu, Sư Tử Lâu đều đã trở thành trò cười của lão bách tính kinh thành rồi.

Nhưng là người thương nhân, bây giờ điều cần làm nhất không phải là nguyền rủa hay trách mắng Lý Kỳ, ngược lại còn phải tặng hắn lễ vật tới cửa xin giúp đỡ, cố gắng mà thu nhỏ tổn thất hết mức có thể.

Ngày đó, Điền thợ mộc bỗng trở thành cái tên nổi nhất Kinh thành, trên đường hầu như lúc nào cũng có người nhìn thấy tửu bảo, gặp người khác đều hỏi có nhìn thấy Điền thợ mộc không.

Điền thợ mộc là một con người hiền lành chất phác như vậy, lập tức biến thành món bánh thơm ngon trong mắt mọi người, y có thể không sợ hại sao. Y giống như là bị người ta truy giết, nước mắt nước mũi chạy tới trước mặt Lý Kỳ kêu cứu mạng.

Lý Kỳ cũng nhân cơ hội này cho y nghỉ hai ngày, đưa y đến trang viên phía tây ngoại thành, cho ăn no ngủ kĩ, hưởng thụ cuộc sống.

Lý Kỳ là một thương nhân, trừ phi có người đặt một tòa núi vàng trước mặt hắn, bằng không hắn chẳng đời nào đi giúp kẻ địch của mình làm lò sưởi trong tường cả. Hơn nữa, lúc trước hắn cũng không chính thức cổ vũ mọi người đi làm lò sưởi trong tường, nên xảy ra chuyện, hắn cũng sẽ không chịu trách nhiệm. Đối mặt với Viên ngoại, các trưởng quấy đến nhà xin giúp đỡ, Lý Kỳ cho họ lời khuyên, là đem hình dáng của lò sưởi trong nhà cải tạo một chút, làm đồ trang trí cũng được, nếu mà có muốn hủy đi, thì phí tổn sẽ càng tăng cao.

Đây đã là sự giúp đỡ lớn nhất mà hắn có thể cống hiến rồi, nhưng đối với những chủ quán tửu lâu kia mà nói, vẫn còn lâu mới đủ. Nhưng thái độ kiên quyết của Lý Kỳ cũng chỉ có thể khiến cho bọn họ thất vọng bỏ về, trong lòng vừa sợ lại vừa hận Lý Kỳ.

Điều khiến Lý Kỳ cảm thấy không ngờ nhất chính là, Trương Xuân Nhi không hề đến nhà xin giúp đỡ, nhưng ả cũng không mạo hiểm dùng lò sưởi trong tường nữa, cũng không dỡ nó xuống. Dù sao phí tổn dỡ đi còn nhiều hơn cả phí xây dựng.

Không thể không nói, chiêu này của Lý Kỳ thật đúng là làm hại người khác, khiến cho các chủ quán của các tửu lâu khác chết đi sống lại.

Hai bên chính diện giao phong lần thứ hai, đương nhiên là lấy sự toàn thắng của Lý Kỳ mà chấm dứt. Phàn Lâu cũng bởi vì lần sai lầm này của Kim Lâu, kinh doanh cũng có chút chuyển biến.

Buổi sáng một hôm, Lý Kỳ ngồi xe ngựa, chậm rãi đi về phía Túy Tiên Cư, ánh mắt thoáng hướng ra ngoài nhìn, bỗng nhiên nói:- Ai, Mã Kiều, ngươi chuẩn bị đi đâu?

- Đi Túy Tiên Cư!

- Thế sao ngươi lại không đi đường lớn?

- Phó soái, đường nhỏ này tương đối gần, ngươi không phải ngay cả đường nhỏ này cũng không biết đấy chứ?

- Đường này đương nhiên ta biết, những mà hay là cứ đi đường lớn đi, bây giờ là thời kì đặc biệt, những nơi yên tĩnh thì ít đi một chút.

- Tại sao?

- Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy, bảo ngươi đi đường lớn thì ngươi đi đường lớn.

Mã Kiều ồ dài một tiếng, nói:- Ta biết rồi, có phải ngươi sợ chủ quán của những quán rượu khác cho người mai phục ở đây không? Tuy nhiên Phó soái à, ta cảm thấy rất kì lạ, người ta đến nhà xin, cũng chẳng phải là bảo không cho tiền, hơn nữa ta nghe nói giá tiền cũng cao lắm, sao ngươi không giúp người ta làm. Hơn nữa cứ coi như là có lò sưởi trong tường, thì việc kinh doanh của Túy Tiên Cư chúng ta, bọn họ cũng chẳng thể cướp được. Bây giờ thì tốt rồi, ngươi đắc tội với người ta rồi.

Lý Kỳ hừ nói:- Ngươi thì hiểu cái gì, ta chính là không muốn đắc tội với người ta, nên mới không giúp bọn họ làm lò sưởi trong tường. Ngươi suy nghĩ kĩ một chút xm, Đông kinh ta có bao nhiêu là tửu lâu, nếu bàn về giao tính, cũng chỉ có Phàn Lâu là tốt với chúng ta một chút, Phỉ Thúy Hiên cũng có quan hệ hợp tác, nhưng các tửu lâu khác có quan hệ rất bình thường với chúng ta, nếu như ta giúp một nhà làm rồi, thế thì những tửu lâu khác sẽ nghĩ ra sao. Giúp ngươi làm, không giúp hắn làm, thế mới gọi là đắc tội. Nếu như tất cả đều giúp, thì không phải Điền thợ mộc sẽ mệt chết mất à, cho nên ta dứt khoát không giúp ai cả.

- Hình như ngươi nói cũng có chút đạo lý.

Một lát, chợt nghe Mã Kiều kêu lên:- Ngô Đại thúc, thúc vội như vậy, chuẩn bị đi đâu à?

Lời vừa dứt, Lý Kỳ chỉ thấy Ngô Phúc Vinh chui vào, mông còn chưa ngồi vững, liền nói:- Đi Bắc Thành.

- Hả?

Lý Kỳ kinh ngạc nói:- Ngô đại thúc, đi Bắc Thành làm gì?

Ngô Phúc Vinh vui vẻ nói:- Lý sư phó, vừa rồi phân xưởng của Bắc Thành phái người xuống báo lại, nói đồ mà cháu muốn đã làm ra rồi, bảo cháu đi xem thế nào.

- Phân xưởng?

Lý Kỳ ngẩn ra, lập tức mắt lóe sáng, vỗ đùi kêu lên sợ hãi:- Thúc nói là … Lưu Ly phân xưởng?

Ngô Phúc Vinh gật đầu nói:- Đúng vậy!

Trời ạ! Thủy tinh của lão tử cuối cùng đã chế tạo ra rồi. Lý Kỳ thiếu chút nữa thì chảy nước mắt, vội thúc giục:- Mã Kiều, nhanh lên, nhanh lên.

- Vậy thì mọi người ngồi vững vào nhé.

- Thôi đi, hay là cứ chậm một chút cũng được.



Từ lúc mua lại xưởng Lưu Ly đến nay, Lý Kỳ chỉ đến có một lần. Cái thứ đồ này hắn chỉ hiểu lý thuyết, chứ thao tác thực tế hắn chẳng hiểu mô tê gì, liền để cho bọn họ làm, thành công thì tất nhiên là tốt, cho dù là thất bại, cũng chẳng phải bồi thường bao nhiêu tiền.

Ba người ngồi xe đi đến xưởng Lưu Ly, mới vào cửa, đã thấy Trịnh Toàn sư phu dẫn một nhóm công nhân đứng ở cửa nghênh đón hắn.

Trịnh Toàn thở dài nói:- Đông chủ, ông chủ Ngô, các vị đã tới rồi.

Lý Kỳ cũng không vội vàng hỏi chuyện thủy tinh, vỗ vỗ bả vai lão nói:- Vất vả cho lão rồi, Trịnh sư phụ. Các vị sư phụ đều vất vả rồi.

- Đâu có đâu có. Kỳ thật chúng tôi căn bản cũng chẳng làm cái gì.

Trịnh Toàn cùng một số công nhân vội vàng chắp tay nói, thật ra lời bọn họ nói cũng không phải toàn là lời khách khí, bởi vì Lý Kỳ chỉ cho bọn họ số nguyên liệu như vậy, cho nên bọn họ dùng rất tiết kiệm, sợ nguyên liệu hết rồi, đồ còn chưa làm ra. Cho nên đa số thời gian đều là thảo luận, chẳng làm cái gì cả.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười, lại hỏi thăm một chút các vẫn đề về cuộc sống. Những công nhân ở đây đều rơi lệ, cảm kích công đức của Lý Kỳ, lời nói xúc động đã không còn nói được lên lời.

Bởi vì Lý Kỳ thu mua xưởng Lưu Ly chưa lâu, liền bảo người tiện mua luôn cả các cửa tiệm bên ngoài, chuyên dùng để nấu cơm cho các công nhân này ăn. Đối đãi như người trong nhà, Lý Kỳ trước nay đều rất khẳng khái, đặc biệt là chuyện ăn uống, dù sao bản thân hắn cũng làm cái nghề này, cho nên thức ăn của công nhân này toàn là những đồ tốt nhất của kinh thành, hơn nữa tiền công cũng nhiều hơn nhiều so với ngày trước.

Trịnh Toàn mời Lý Kỳ vào một căn phòng đơn sơ, nói là đơn sơ, nhưng đã là phòng tốt nhất của phân xưởng này rồi.

Trịnh Toàn không để cho tất cả công nhân đều đi vào, chỉ giữ lại hai vị sư phụ có kinh nghiệm, thêm cả Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh nữa tổng cộng là năm người. Trịnh Toàn rót cho Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh một ly trà, nói:- Đông chủ, chưởng quầy, các vị chờ một lát.

Lý Kỳ cười nói:- Không sao, chúng ta cũng không gấp.

Trịnh Toàn lại thi lễ một lần, mới mở cửa đi ra ngoài. Chỉ một lát sau, lão đã quay lại, trong tay cầm một túi vải đến. Lão đến trước mặt Lý Kỳ, mở túi vải ra, nói:- Đông chủ, ngươi coi đây có phải là ngọc lưu ly mà ngươi cần không?

Chỉ thấy trong bao vải là thứ đồ màu xanh mượt.

Ngô Phúc Vinh nhìn thấy, cau mày nói:- Chất lượng của ngọc lưu ly này chẳng ra làm sao cả.

Ngươi thì hiểu cái gì, cái này rõ ràng là thủy tinh mà. Lý Kỳ vừa thấy cái này, trong lòng liền vui mừng vô cùng, hắn biết rằng thủy tinh này bây giờ sở dĩ có màu xanh lục, là bởi vì trong nguyên liệu còn có ít sắt, hợp chất của sắt hai oxit mới khiến cho thủy tinh có màu lục. Nhưng một khi thêm mangan oxit, liền có thể tổng hợp sắt hai oxit, sẽ không có màu lục nữa. Cầm lên ngắm nhìn thật kĩ, có vẻ như vẫn còn khác biệt rất lớn so với thủy tinh ở thời hậu thế, nhưng không sao, dù sao đây cũng là giai đoạn thử nghiệm, có thể cải tiến mà.

Trịnh Toàn và hai vị sư phụ nhìn thấy Lý Kỳ cầm thứ đồ đó lên nhìn đi nhìn lại, lại không nói gì, trong lòng cảm thấy lo âu thấp thỏm.

Sau một hồi lâu, Lý Kỳ buông khối thủy tinh, cười ha ha nói:- Tốt. Các ngươi làm tốt lắm. Trước kia ta cũng đã nói, chỉ cần các ngươi làm tốt, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi. Lát nữa ta sẽ sai người đem tiền thưởng đến cho các ngươi. Thế này đi, Trịnh sư phụ mười quán, hai sư phụ này mỗi người tám quán, các sư phụ khác mỗi người bốn quán. Ngoài ra, tối nay ta còn phái ngươi đưa mấy bàn ăn đến đây, hôm nay ta phá lệ, cho các ngươi không say không về.

Về điểm này thì Ngô Phúc Vinh vô cùng tán thưởng. Lão vốn là tâm địa thiện lương, cho người của mình chút tiền công, lão vui mừng còn không kịp.

Nhưng đối với những công nhân này mà nói, chút tiền này lại là tiền thưởng không hề nhỏ.

Ba người Trịnh Toàn cúi đầu tạ ơn, hốc mắt đều đỏ ửng.

Lý Kỳ khoát tay nói:- Các ngươi đừng như vậy, chút tiền ấy thì có đáng gì, chỉ cần các ngươi làm tốt, tiền nhiều hơn cũng được. Điền thợ mộc chính là tấm gương của các ngươi, các ngươi nhìn người ta, bây giờ quý nhân quan lại trong kinh thành đều đồng ý bỏ ra năm mươi quán để mời y đến xây cho cái lò sưởi trong tường.

Bây giờ thanh danh của Điền thợ mộc lan rộng, đám người Trịnh Toàn cũng có nghe thấy, trong lòng vạn phần kích động, dường như trong bóng đêm có thể nhìn thấy được một tia rạng đông. Bọn họ không cầu gì nhiều, chỉ cầu cả nhà có thể ăn no bụng.

Lý Kỳ hỏi:- Đúng rồi, Trịnh sư phụ, ta nhớ lúc trước tổng cộng đưa cho năm túi nguyên liệu, không biết vật này dùng đến túi thứ mấy thì làm ra?

Trịnh Toàn gãi gãi đầu, lúng túng nói:- Xin lỗi đông chủ, chữ trên bao tải kia ta thật sự không biết, cho nên cũng không biết đó là túi thứ mấy.

Trời ạ, bọn họ không biết chữ số Ả Rập. Lý Kỳ cười nói:- Không sao cả, đây là sai lầm của ta, ngươi lấy ra đây ta xem một chút là được.

- Vâng!

Trịnh Toàn vội vàng đi ra ngoài, nhanh chóng nhấc một bao tải đến, bây giờ trong bao tải chỉ còn thừa lại một chút nguyên liệu.

Lý Kỳ cầm lấy bao tải nhìn, thầm nghĩ, hóa ra là số năm. - Trịnh sư phụ, nếu ta muốn sản xuất loại ngọc lưu ly này với quy mô lớn, ngươi cho rằng còn cái gì cần cải tiến không?

Trịnh Toàn trầm ngâm một lát, nói:- Đông chủ, không gạt ngươi, tuy rằng cách chế tạo loại ngọc lưu ly này của ngươi rất đơn giản, nhưng lại không giống với cách chế tạo các loại lưu ly khác, chúng ta đã thử rất nhiều lần trước đó đều không thành công. Sau này vẫn là cải tạo lại lò đốt mới có thể thành công. Nếu đông chủ muốn sản xuất loại ngọc lưu ly này, e là phải mất rất nhiều công sức.

Cách chế tạo ngọc lưu ly đương nhiên là phức tạp hơn nhiều so với thủy tinh rồi. Kế tiếp ba vị sư phụ lần lượt phát biểu ý kiến của mình, nhưng đa số đều là cải tiến xưởng.

- Đây chỉ là chút việc nhỏ, ta sẽ phái người tới giúp các ngươi.

Lời vừa nói ra, Lý Kỳ bỗng nhiên nhướn mày, thở dài, lắc đầu:- Không được, không được, bây giờ có lẽ vẫn chưa thể làm như vậy.
Bình Luận (0)
Comment