Bắc Tống Phong Lưu

Chương 675

Món Hoa trong gương, trăng trong nước này Lý Kỳ làm cũng chính là món bánh ngọt mà con cháu thường gọi với cái tên bánh bông lan.

Bánh bông lan này có thể là món bánh ngọt khó làm được thế giới công nhận, mặc dù ở nước Pháp không phải tất cả người bánh ngọt đều dám làm bánh bông lan.

Nhưng mà Lý Kỳ lại lại trở về ngày xưa để làm, thật là tài cao gan lớn.

Kỳ thật có những tình tiết vô cùng đặc biệt trong món sen nở rộ này, chính là vì món ăn này, hắn mới biết được vợ của hắn, hơn nữa hắn cũng thường xuyên làm bánh bông lan với các vị cho vợ hắn ăn, có thể nói món bánh bông lan này là bánh ngọt mà hắn làm nhiều lần nhất, cho nên hắn mới dám mạo hiểm thực hiện, phải biết rằng, nếu chẳng may có gì sơ xuất, vậy thì thanh danh của Kim Đao Trù Vương sẽ giảm đi nhiều.

Đương nhiên, cũng chỉ có những đầu bếp có lòng tự tin vô cùng mạnh mẽ và có một năng khiếu trời cho như hắn ta mới dám làm như thế.

Một khắc ngăn ngủi này, có thể khiến cho người ta phải đau khổ.

Sau khi Lý Kỳ lấy bánh ngọt trong lò nướng ra, rắc lên chút đường, chỉ thấy một cái bát bù xù một khối, chiếc bánh ngọt màu da cam nằm dưới lớp đường trắng như tuyết, trông như một bó nấm sắc màu, trông rất hấp dẫn.

Lý Kỳ không kéo dài quá lâu, lập tức đem mời những người đang có mặt.

Thế nhưng, dù sao đây đều là trụ cột vững chắc của Kim Quốc, vì vậy bọn họ đều là những nhà thẩm định ẩm thực.

Lý Kỳ đưa tay cản những người kia lại nói: - Bệ hạ, món Hoa trong gương, trăng trong nướcnày phải ăn càng sớm càng tốt, bởi vì hương vị của nó trong chốc lát là trôi qua.

Hoàn Nhan A Cốt Đả quan sát Lý Kỳ cũng không dám gian lận bên trong, giơ tay ra hiệu cho những nhà thẩm định lui ra, sau đó cầm lấy thìa và nếm thử.

Những người còn lại cũng đều bắt đầu.

Môi thứ nhất, trên mặt mấy người đều tỏ vẻ kinh ngạc vui mừng, đặc biệt đám người Hoàn Nhan A Cốt Đả, bọn họ đều ăn bánh ngọt lần đầu tiên, hương vị mới lạ này khiến cho bọn họ không thể nào ngừng miệng được.Sau khi ăn vào, niềm vui trên gương mặt bọn họ dần chuyển thành hoang mang, đôi mắt tràn đầy sự mơ màng. Ngay đến hai người Triệu Lương Tự, Triệu Giai cũng không ngoại lệ.

Rất nhanh, bọn họ chén sạch phần bánh ngọt trong bát.

Không một lời khen ngợi, không có bất kỳ ý kiến gì, mấy người chỉ ngơ ngác nhìn nhau, dường như đang hỏi nhau, ngươi cũng có cảm giác này sao?

Không khí rất là kỳ lạ.

Chỉ có một mình Lý Kỳ hiểu được hám ý trong ánh mắt của bọn họ.

- Chiếc bánh bông lan này thật sự quá là bình thường, chẳng hề no bụng tí nào. Thật tình ta còn tưởng rằng món bánh ngọt này ngon thế nào, buổi sáng chẳng ăn chút gì, giờ xem ra cũng chỉ vì như vậy.

Hoàn Nhan Tông Bật hừ một tiếng, cất lời nói trước tiên. Sắc mặt có phần bất mãn.

- Tứ Thái Tử, chiếc bánh này vốn là đồ ngọt, há có thể làm cơm ăn.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười, lại nói với Hoàn Nhan A Cốt Đả: - Bệ hạ, không biết món Hoa trong gương, trăng trong nước người ăn có vừa miệng không?

Hoàn Nhan A Cốt Đả nhíu mày, vẫn suy nghĩ một lúc mới nói: - Món Hoa trong gương, trăng trong nước này của ngươi hương vị thật sự rất kỳ lạ, ăn vào thấy rất ngon, hương vị lại ngòn ngọt. Cảm giác mềm nhũn, đưa vào miệng là tan chảy, thế nhưng dường như lại cảm thấy như không ăn gì cả, giống như những đám mây trắng trời vậy. Trông mỹ lệ mà lại chạm mãi không tới được, kỳ lạ, thật sự kỳ lạ.

Hoàn Nhan Thịnh cũng nhíu mày gật đầu nói: - Hoàng huynh nói rất đúng. Ta cũng có cảm giác này, cái vị này có mà như không, chẳng ai có cách nào mà bắt được.

Triệu Giai cảm thán nói: - Đây là hương vị thực sự của Hoa trong gương, trăng trong nước này, với sự mềm mại và mùi thơm dễ chiu, giống như là tơ lụa vậy, chỉ có điều nó biến mất quá nhanh, còn chưa nuốt đã chẳng còn nữa rồi, có lẽ giống như lời Lý Kỳ nói, đây chính là hương vị của Hoa trong gương, trăng trong nước.Hoàn Nhan Thịnh gật đầu nói: - Tam Vương Tử nói không sai, hương vị này giống như một cảnh tượng huyền ảo, ẩn hiện hư vô, như thực như mơ vậy.

Lý Kỳ cười nói: - Ba vị nói không sai, Hoa trong gương, trăng trong nướcnày mặc dù hương vị tuyệt ngon, nhưng điều đáng tiếc là cái cảm giác ngon miệng lại chỉ thoáng qua, cuối cùng mọi cảm nhận trống rỗng. Cách làm món này tuy rằng phức tạp, nhưng hương vị lại mờ ảo, giống như sự cô quạnh của ngọn đèn dầu khi suy yếu, sự trống rỗng của phồn hoa sau khi héo tàn.

- Giống như sự cô quạnh của ngọn đèn dầu khi suy yếu, sự trống rỗng của phồn hoa sau khi héo tàn.Mọi người đều sửng sốt, lập tức cúi đầu lặng im suy nghĩ, nghiền ngẫm lẫy câu nói kia này của Lý Kỳ.

Hoàn Nhan Tông Vọng đột nhiên hỏi: - Lý đại phu, bánh bông lan đều có vị này sao?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không phải, chỉ có Hoa trong gương, trăng trong nước có hương vị này.

Hoàn Nhan Tông Vọng híp mắt cười nói: -Vậy vì sao Lý đại phu cứ một mực làm món Hoa trong gương, trăng trong nướcnày cho phụ thân ta ăn, dường như trong đó có điều bí ẩn nào đó.

Người này nhìn qua như lão quê mùa vậy, nhưng suy nghĩ lại cẩn thận như vậy, nếu sau này muốn đấu với hắn, thì thật sự là một chuyện vô cùng đáng sợ. Lý Kỳ bắt đầu ngập ngừng nói: - Xem ra phía trước Nhị Thái Tử, tại hạ thật sự chẳng có gì để che dấu cả. Thế nhưng phải nói ra có điều bí ẩn khác, nó cũng không tự nhiên, kỳ thật ta sở dĩ có thể nghĩ tới món Hoa trong gương, trăng trong nướcnvẫn phải nhờ hoàn toàn vào lần thương lượng này, ta cho rằng lúc này để cho Bệ Hạ nếm xem, đối với quý quốc và Đại Tống ta, cũng như lần thương lượng này đều có được ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Triệu Lương Tự nhíu mày, dường như hiểu được, nhưng cũng chưa rõ ràng lắm.

Hoàn Nhan A Cốt Đả cười nói: - Hả? Không thể tưởng tượng được trong đó vẫn có tầng ý nghĩa như vậy, thật thú vị, ngươi nói tạm ta nghe xem.Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng nói: - Nguyên lý làm ra món Hoa trong gương, trăng trong nước này kỳ thật dựa vào lòng trắng trứng trong lò nướng cháy, sự giãn nở quá độ, giữ lấy vẻ bề ngoài đẹp đẽ kia, chỉ có điều, nói cho cùng đây chỉ là một dấu hiệu giả tạo mà thôi, bởi vì sự giãn nở quá độ, cuối cùng không tránh khỏi được việc vỡ nát. Mời bệ hạ xem, ở đây vẫn có hai chén Kinh Hoa Thủy Nguyệt.

Hắn nói xong rồi chỉ lên trên bàn.

Mọi người đều mở mắt nhìn, chỉ thấy hai chén Hoa trong gương, trăng trong nướccòn lại trên bàn đã co lại thành một khối, xấu xí vô cùng, nhìn qua chẳng hề thấy đói bụng.

Hai mắt Hoàn Nhan Tông Vọng lóe lên một ánh sao, nheo nheo măt, chậm rãi nói: - Lý đại phu giờ có so sánh Hoa trong gương, trăng trong nước này với Đại Kim được không?

Lời vừa nói ra, biểu hiện trên mặt mỗi người mỗi khác.

Lý Kỳ cười nói: - Không dám.

- Vậy ngươi có ý gì?

Lý Kỳ nói: - Thần chỉ muốn mượn lời nhắc nhở Bệ Hạ.Hoàn Nhan Tông Bật đập bàn một cái, đứng dậy phẫn nộ nói: - Láo xược, phụ thân ta há cần ngươi nhắc nhở, ngươi là cái thá gì.

Hoàn Nhan A Cốt Đả liếc mắt lườm một cái, trầm giọng nói: - Tông Bật, ngồi xuống. Nói xong hắn quay sang Lý Kỳ: - Ngươi cứ nói đi, ta rất muốn nghe những lời trái tai thẳng thắn của ngươi.

- Đa tạ Bệ Hạ đã khen ngợi. Lý Kỳ chắp tay, nghiêm nghị nói: - Thần nghe nói Bệ Hạ đổi quốc hiệu thành Đại Kim là vì nhà Liêu lấy tân thiết làm hiệu, Binh Thiết mặc dù kiên cố vững chắc, cuối cùng cũng trở nên xấu đi. Còn riêng Kim không thay đổi không phải là xấu.Hoàn Nhan A Cốt Đả cười ha hả nói: - Xem ra điều mà ngươi biết còn khá nhiều.

Lý Kỳ cười, đề tài câu chuyện xoay chuyển, lại nói: - Tuy nhiên thưa Bệ Hạ, một đế quốc hùng mạnh không thể nào xây dựng nên được trong một ngày, một mặt nếu theo đuổi cái vẻ bề ngoài và cái công lao và ân đức hư ảo lúc ẩn lúc hiện kia, một khi khinh suất, mọi thành quả đã vất vả gây dựng đành phải phó mặc. Bệ Hạ có thể trong những năm tháng ngắn ngủi gây dựng nên một đế quốc to lớn, đã là chuyện vô cùng hiếm thấy. Thế nhưng trách nhiệm cũng dần một to lớn, trông coi một trăm người khó hơn là một người. Trông coi một đất nước khó hơn rất nhiều so với một gia đình, nếu sự giãn nở quá mức, sớm muộn gì sẽ có một ngày giống như món Hoa trong gương, trăng trong nướcnày, bị lún sâu xuống dưới. Hiện giờ Đại Kim vẫn chưa thay đổi gì, nó cũng có thể trở thành Kinh Hoa Thủy Nguyệt.Phải là lúc trước, Triệu Lương Tự dự đoán sẽ để Lý Kỳ tức chết đi, nhưng qua lần thượng lượng trước. Hắn đã quen rồi, lặng lẽ chờ đợi Lý Kỳ bị phê bình.

Quả nhiên, Hòa Nhan Tông Bật lạnh lùng nói: - Ngươi thật sự to gan, dám nguyền rủa Đại Kim ta giống như cái bánh bông lan vô tích sự của nhà ngươi ư. Y nói xong quay sang Hoàn Nhan A Cốt Đả nói: - Phụ thân. Hài nhi xin được hành quyết Lý Kỳ tại chỗ.

Hoàn Nhan A Cốt Đả liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Tông Bật, ha hả nói: - Nếu ta muốn chém hắn, sớm đã hành quyết tại buổi thương lượng hôm đó rồi, há để hắn sống tới ngày hôm nay. Ngươi ngồi xuống trước đã.

Hoàn Nhan Tông Bật tức giận trừng mắt nhìn Lý Kỳ. Mới ngồi xuống, y từ đầu tới cuối không hiểu rõ vì sao phụ thân lại nhiều lần cho phép.

Hoàn Nhan Tông Vọng bỗng nhiên thốt ra một câu nói - Giãn nở quá độ ư? Ha ha. Lý đại phu không phải sợ Đại Kim ta động binh tới quý quốc chứ.

Mọi người vừa nghe, sắc mặt biến đổi.

Người này thật sự đáng ghét. Trong lòng Lý Kỳ căng thẳng, nhưng ngoài miệng lại cười ha hả nói: - Nhị Thái Tử cớ sao nói như vậy, hai nước Tống Kim chẳng phải thân thiện hữu hảo hàng trăm năm, vì sao ta phải lo ngại về việc này, chẳng lẽ Nhị Thái Tử muốn ta động binh tới Đại Tống.Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha hả nói: - Ngươi chớ có nghĩ nhiều, ta cũng chi nghe được những lời nhận xét kia của ngươi, nên có chút suy nghĩ thôi.

Hoàn Nhan A Cốt Đả liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng, thản nhiên nói: - Tông Vọng, chớ có nói bậy.

- Rất xin lỗi, do hài nhi lỡ lời rồi. Hoàn Nhan Tông Vọng sắc mặt căng thẳng, gật đầu nói.

Hoàn Nhan A Cốt Đả thoáng nghĩ và liếc nhìn Lý Kỳ một cái, chậm rãi nói: - Ngươi muốn mượn việc này để ta đồng ý điều kiện của ngươi, dùng việc xây dựng kinh tế của ngươi để dành lấy một trăm vạn quan thuế đất.Lý Kỳ chắp tay làm lễ nói: - Bệ Hạ thánh minh ( sáng suốt như thánh)

Hoàn Nhan Thịnh cười miễn cưỡng lắc đầu nói: - Ngươi thật là hao tổn tâm huyết.

Lý Kỳ ha hả nói: - Thần vốn vì việc này mà tới, tự nhiên tận tâm tận lực hoàn thành tốt việc này.

Hoàn Nhan A Cốt Đả cười một cái rồi nói: - Liên quan với việc này còn phải thận trọng mà suy xét. Nhưng cho dù ta có đông ý hay không, ta đều cảm ơn những lời khuyên của ngươi, việc này thực sự đã nhắc nhở cho ta, đối với những kẻ có gan góp lời như ngươi, thì cần trọng thưởng mới phải. Tứ Đệ, ngươi nghĩ sao?Hoàn Nhan Thịnh gật đầu nói: - Thần đệ đồng ý với lời nói của Hoàng huynh.

Hoàn Nhan Tông Vọng bỗng nhiên nói: - Phụ thân, con nghe người ta nói, Lý đại phu thích con gái lớn củ A Thích Nhi, hình như hiện này người con gái kia vẫn đang ở trong phòng của Lý đại phu, phụ thân sao không dẫn cô ta tới cảm ơn Lý đại phu.

Hoàn Nhan A Cốt Đả cau mày, nhìn thằng vào Hoàn Nhan Tông Vọng, trầm giọng nói: - Ai lại để cho cô bé kia đi hầu hạ Lý đại phu vậy?

Trong mắt Hoàn Nhan Tông Vọng tỏ vẻ kích động, ngượng ngùng nói; - Hài nhi không biết.- Thật sao?

- Con không dám lừa gạt phụ thân.

Hoàn Nhan A Cốt Đả quay đầu hướng Lý Kỳ nói: - Lý đại phu, nhìn tổng thể thì hắn có nói thật không vậy?

Lý Kỳ xoa tay, ngập ngừng ừ một tiếng.

Hoàn Nhan A Cốt Đả liếc mắt một cái là nhìn ra hắn đang giả bộ, bất đắc dĩ cười rồi hỏi: - Vậy ngươi có biết thân phận của người con gái kia không?

-Biết. Nhưng cô gái trong mắt của ta chỉ là một người con gái mà thôi.Hoàn Nhan A Cốt Đả sửng sốt, cười ha hả, gật đầu nói: - Tốt lắm, ngươi đã thích, ta đành lấy cô ta ban thưởng cho ngươi, xem như là phần thưởng vì ngươi đã dày công làm ra món Hoa trong gương, trăng trong nướcnày.

Lý Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên nói: - Bệ Hạ, làm như vậy sao được? Cô ta là con gái của A Thích Nhi.

Hoàn Nhan A Cốt Đả khẽ nói: - A Thích Nhi hiện giờ là một con chó đi lạc, thời điểm gã nắm giữ mấy chục vạn quân, ta còn không sợ gã, huống chi là bây giờ, chỉ cần ngươi nguyện ý nhận lấy cô ta là được rồi.

Lý Kỳ hành lễ nói:- Đa tạ Bệ Hạ đã ban tặng.

Hoàn Nhan A Cốt Đả cười ha hả, nói: - Được rồi. Hôm này dừng ở đây. Nói xong hắn liền đứng dậy, đi ra phía ngoài, khi đi qua chiếc bán lớn kia, hắn bỗng nhiên ngừng lại, dừng chân trước hai chén bánh ngọt vỡ vụn, rồi bỗng nhiên cầm lấy thìa múc một miếng lớn đưa lên miệng, cau mày một cái ròi phun hết ra, cười nói: - Mặc dù chỉ nếm thử một miếng, nhưng ta thật sự không thích hương vị này. 
Bình Luận (0)
Comment