Bắc Tống Phong Lưu

Chương 691.2

: Cao Thanh Thiên

Cao Nha nội trừng mắt nhìn y, nói: - Lúc ấy ca ca kỳ thật có thử đi dò xét. Không có ý định ra tay thật, đệ đừng nói lung tung, tổn hại thanh danh của ta. 

Sài Thông hiếu kỳ nói: - Thế chuyện này lại là chuyện gì? 

Cao Nha nội cười đáp: - Chuyện này nói ra, cũng có chút thú vị, có lẽ là bổn Nha nội và tiểu nương tử ấy có duyên. Một tháng trước, khi ta đi ngang qua hiệu thuốc Diệp Gia ở phố Mã Hành, thấy Tạ đại nương đang ở trước cửa khóc sướt mướt, thế là ta tiến lên hỏi thăm, bà ấy nói với ta. Phụ thân mắc trọng bệnh, gia cảnh bần hàn, không có tiền mua thuốc, ta nghe xong liền hỏi bà ấy cần bao nhiêu tiền. Bà ấy nói tất cả cần ba quan tiền, ta thấy cũng không phải quá nhiều, lúc đó liền đưa cho bà ấy. 

Qua ba ngày sau, Tạ đại nương ấy đặc biệt đến tìm ta. Nói bệnh tình phụ thân bà ấy đỡ hơn rất nhiều, còn nói muốn đa tạ ta, lúc đó ta thuận miệng nói một câu nhắc đến tiểu nương tử ấy. Kết quả Tạ đại nương bật khóc, nói rằng khuê nữ của bà ấy đã bị tên đểu Lưu hóa lang lừa gạt rồi. Thì ra ban đầu khi tiểu nương tử ấy gả cho Lưu gia, tên Lưu hóa lang đối với nàng rất tốt, nhưng sau đó, tên Lưu hóa lang đó kiếm được ít tiền, thì suốt ngày chạy đến Tê Phượng lâu, mỗi ngày khi về đến nhà đều say bí tỉ, còn thường đánh tiểu nương tử nữa. Ta lúc đó nghe xong, liền tức đến lửa bốc ba mươi trượng, hôm đó liền đi tìm tên đểu đó tính sổ, tên đểu đó nhìn thấy bổn Nha nội đến, sợ đến bò trên mặt đất, sau khi ta cho bọn Lục Thiên tùy ý đánh tên nhãi đó một trận xong, tiểu nương tử ấy dưới sự khuyên giải của mẫu thân nàng, thì chủ động nói không muốn sống tiếp với tên Lưu hóa lang nữa, thế là ta lại bắt tên đểu đó viết bức thư bỏ vợ, ai ngờ tên đểu ấy ở bên ngoài cũng có mấy nhân tình, cũng muốn bỏ vợ, tê dại mà viết một bức thư bỏ vợ. Sau khi cứu tiểu nương tử ấy ra, ta cứ nghĩ rằng chuyện này kết thúc như thế rồi, sau đó ta lại bỏ ra ít tiền, giúp cả nhà nàng ấy sắp xếp ổn thỏa, bình thường không có việc gì thì đến chơi một chút, tới tới lui lui, quan hệ với tiểu nương tử kia tốt hơn rồi, khì khì. 

Nói đến đây, bản thân y nhịn không nổi bật cười lên. 

Mọi người đều nghe đến ngờ nghệch ra. 

Lý Kỳ càng nhịn không được giơ ngón tay cái về hướng Cao Nha nội, tán dương: - Nha nội, chiêu này của ngươi thật quá tuyệt. Ta xem như đã phục rồi. 

Cao Nha nội vừa nghe, càng đắc ý ha ha cười lớn.Hồng Thiên Cửu oán giận nói: - Ca ca, huynh cũng vậy, những việc vất vả như quải đòn gánh thì tìm đệ, những việc thú vị như thế này sao không gọi đệ? 

Cao Nha nội hừ nói: - Mấy người các ngươi không biết ngượng còn nói nữa, mấy ngày nay, bổn Nha nội tìm được bóng dáng các ngươi quá. 

Trừ Lý Kỳ ra, những người khác đều cúi đầu xuống, trong lòng đều nghĩ, bọn ta đâu dám nhìn ngươi chứ. 

Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Nha nội, chiêu này của ngươi tuy rất diệu, nhưng không giống phong cách của ngươi nha.Cao Nha nội cười hề hề nói: - Cái này tất cả còn phải nhờ Tây Môn Phiệt kia, bổn Nha nội mới tỉnh ngộ ra. 

- Tây Môn Phiệt? Lời này là ý gì? 

Hứng thú của Cao Nha nội đến rồi, ngồi xổm lên trên ghế, nói: - Huynh không biết, lần trước khi bọn ta từ huyện Thang Âm trở về, các lão bách tính ấy thật nhiệt tình lắm, biếu này biếu kia, đều nói ta là cái gì Thanh thiên đại lão gia, lúc đó ta đang nghĩ, vì sao trước đây bọn ta đánh nhau, người khác toàn mắng sau lưng, nhưng lần này cũng là đánh nhau như vậy, bọn họ sao còn cảm ơn ta. Sau đó ta nghĩ thông rồi, thì ra phải nhìn người, nếu như những bình dân bách tính kia, bọn ta ức hiếp họ, họ cũng không dám đánh trả, cũng chẳng thú vị gì nữa, mà còn bị người xung quanh nói xấu. Nhưng nếu là bọn ác nhân như Tây Môn Phiệt, thì thú vị hơn nhiều, còn có thể đánh nhau với bọn ta vài hiệp, quan trọng là bọn ta đánh y, lý vẫn nằm về phía chúng ta, cũng đều là tìm thú vui, kết quả thì lại hoàn toàn không giống nhau, ta đến nay mới hiểu thì ra dương ác trừng thiện. 

- Khụ khụ khụ, là dương thiện trừng ác. Sài Thông cải chính. 

- Đúng đúng đúng, dương thiện trừng ác, hì hì, cũng thú vị. Ầy, ta hiện giờ chỉ hận người ác trên thế gian này quá ít rồi. 

Toát mồ hôi! Hóa ra nói đến cùng ngươi chỉ muốn vừa làm kỹ nữ vừa lập miếu thờ, chẳng qua nếu là như vậy thì những bách tính kia hạnh phúc quá rồi. Không đúng, kỹ thuật tán gái của tên nhãi này cũng theo đó mà lên như diều gặp gió, nếu tiếp tục thế này, thì không biết có bao nhiêu vợ người bị y hại, ôi trời ơi!Đang lúc Lý Kỳ không biết nên nói sao mới đúng, thì Hồng Thiên Cửu làm như phát hiện ra tân đại lục, cười khì khì nói: - Ca ca nói có lý, trong kinh thành ai dám chọc đến tứ tiểu công tử bọn ta, chính vì như vậy, mỗi ngày bọn ta chẳng có việc gì làm, thật chẳng thú vị. Nhưng bọn ta ít việc, người khác nhiều việc, nếu như xem việc của người khác là việc của chúng ta, thế thì mỗi ngày thú vị hơn nhiều rồi. 

Thế cũng được à? Lý Kỳ không thể tin nổi nhìn Hồng Thiên Cửu, tựa hồ như đang nói, ngươi à thật đủ vô vị rồi đó. 

Sài Thông cau mày nói: - Cho dù là vậy, ngươi cũng đâu cần đi sửa nhà giúp những thôn dân đó chứ, thiên hạ nhiều người nghèo như vậy, ngươi giúp có hết không.Cao Nha nội giận y không hơn thua nói: - Sài Thông, nếu như ngươi có được một nửa thông minh của Tiểu Cửu thì tốt rồi. Ầy! Nếu không phải là chơi với ngươi từ nhỏ đến lớn, bằng không. 

Sài Thông bực tức nói: - Bằng không cái gì? 

Phàn Thiếu Bạch cười khanh khách nói: - Nha nội, ngươi mau nói cao kiến của ngươi xem, ta cũng muốn nghe. 

Cao Nha nội cười ha hả nói: - Bữa cơm lát nữa ngươi mời? 

Phàn Thiếu Bạch trợn mắt nói:- Ta nói không, thì ngươi sẽ trả tiền sao? 

Cao Nha nội hừ nói: - Đương nhiên không, nếu ngươi không mời, vậy thì nhất định là Lý Kỳ mời, ai bảo hai người các ngươi mở tửu lâu làm gì. 

Tên nhãi này quá vô sỉ. Lý Kỳ khó chịu nói: - Ngươi muốn nói hay không? 

Cao Nha nội cười ha ha, nói: - Các ngươi cũng không nghĩ thử xem, tại sao trước đây chỉ cần bọn ta đánh nhau với đám tài tử thối Tống Ngọc Thần, bất kể là có lý hay vô lý, người xung quanh đều cho rằng bọn ta ức hiếp bọn chúng, có mấy lần phụ thân ta vì việc này mà nhốt ta trong nhà. Cái này là vì bình thường bọn chúng thích giả làm quân tử chó gian, bọn chúng đã có thể giả, bọn ta cũng có thể vậy, nếu danh tiếng của bọn ta tốt rồi, vậy thì sau này khi chơi bọn chúng, nói không chừng những bách tính kia sẽ trợ uy thay cho bọn ta, đến lúc đó bọn ta cũng chẳng cần e dè lắm. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là những bách tính này còn đa tạ bọn ta, tán dương bọn ta, có khi còn có thể tặng con gái cho bọn ta, không phải không phải, tặng trái cây cho bọn ta ăn, ai da, nghĩ đến đã thấy thú vị. Đúng rồi, sau này các ngươi cũng đừng gọi ta Nha nội gì nữa, cứ gọi ta Cao Thanh Thiên nhé. Oa ha ha. 

Toát mồ hôi! Cao Thanh Thiên? Cái này là khen ngươi hay mắng ngươi đây. Lý Kỳ có chút mơ hồ rồi. 

Sài Thông thoáng suy nghĩ gật gật đầu, nói: - Khoan hãy nói, chủ ý của tên nhãi nhà ngươi thật không tồi.Chu Hoa mơ màng nói: - Nhưng muốn làm cho danh tiếng tứ tiểu công tử các ngươi trở nên tốt đẹp, đó tuyệt nhiên không phải chuyện dễ. 

- Cái gì? 

Tứ tiểu công tử giận dữ, cùng lúc trừng mắt về phía Chu Hoa. 

Thì ra các ngươi đều gạt ta. Chu Hoa vẻ mặt đưa đám nói: - Ta sai rồi.
Bình Luận (0)
Comment