Bắc Tống Phong Lưu

Chương 823.1

Cùng với tiếng vỗ tay như sấm dậy, thành viên của hai đội từ từ chạy vào sân. Nhưng có điều khác với lúc trước, lần này bên cạnh mỗi thành viên lại có một đứa trẻ mặc đồng phục đá bóng.

Tống Huy Tông đứng trên thưởng đài nhìn thấy hết thảy, không khỏi hiếu kỳ hỏi:

- Những đứa trẻ này đang làm gì thế?

Cao Cầu cười nói:

- Hồi bẩm hoàng thượng, đây là chủ ý do Lý Kỳ đưa ra. Những đứa trẻ này tượng trưng cho sự thuần khiết, lương thiện, hòa bình, và cũng có ý nói túc cầu có thể tiếp tục diễn ra, tương truyền đời đời.

Tống Huy Tông cười ha hả nói:

- Thì ra là thế, điều này rất hay, hay. Các ngươi nhìn những đứa trẻ mặc đồng phục đá bóng thật là đáng yêu, ha ha.

Tiếp theo chính là nghi thức kéo cờ, ngày nay không chỉ có kéo cờ của Liên minh đá cầu, mà còn kéo Triều Dương Kỳ, hát quốc ca.

Tất cả mọi người đều đứng dậy, bài hát “Tinh trung báo quốc” lại một lần nữa vang vọng khắp sân đấu.

Sau khi nghi thức hát quốc ca kết thúc, hai nam tử hán cầm hai chiếc cúp đi lên, đặt cúp trên đài. Mọi người lần lượt nghển cổ lên nhìn, nhưng do đã dùng vải đỏ để che lại, nên họ cũng không biết rốt cuộc chiếc cúp này trông như thế nào.

Kế tiếp chính là Tổng Biểu Bả Tử Cầu ca của Liên minh đá cầu lên đọc diễn văn. Đầu tiên, ông ta tự nhiên cảm ơn những người hâm mộ môn đá cầu, cảm ơn các đội viên, rồi lại nịnh bợ Tống Huy Tông một hồi. Sau đó ông ta lại nói về Liên minh đá cầu từ lúc thành lập cho tới bây giờ, gặp bao nhiêu khó khăn, gian nan trên đường đi, thật là cảm động lòng người. Sau cùng ông ta nói về những triển vọng trong tương lai, hy vọng Liên minh đá cầu càng làm càng tốt, cùng với đại hội thi đấu toàn quốc sau này, thậm chí là đại hội thi đấu thế giới.

Ngoài ra, ông ta còn công bố vào tháng ba năm sau, trận đấu cầu lông sẽ chính thức khai mạc.

Tin tức này có thể gây chấn động lòng người đó. Ngày này, sự yêu thích của mọi người đối với cầu lông không thua gì đá bóng. Vậy là tiếng vỗ tay vang dậy như sấm.

Cao Cầu đọc diễn văn xong, Lưu Kỳ lại đứng ra. Hắn không nói dông dài nhiều, mà đi thẳng vào vấn đề. Sau bài văn khai mạc ngắn gọn, liền trực tiếp kéo mảnh vải bên trái lên, chỉ thấy dưới mảnh vải đỏ là một chiếc cúp bạc lấp lánh, phía bên trên là một quả bóng, kích thước giống như quả bóng thật. Còn chân cúp phía dưới thì khá là có tính nghệ thuật, do bốn cái “thủ” tạo thành, nhìn giống như đang tranh cướp quả bóng ở phía trên vậy.

Nhất thời dẫn tới một trận ồ lên. Trong sân đấu như nổ tung ra, những tiếng bàn luận xôn xao nổi lên.

Lý Kỳ đợi sau khi khán giả dừng lại, mới bắt đầu giới thiệu:

- Thứ các vị đang nhìn thấy lúc này, chính là, chính là chiếc cúp của đại hội thi đấu đá cầu. Để cảm tạ Cao thái úy đã cống hiến cho đại hội thi đấu đá cầu, nên sẽ dùng tên của thái úy để đặt cho chiếc cúp này. Gọi là “cúp Cao Cầu”.

Cao Cầu nghe thấy vậy thì vẻ mặt đắc ý, đến cả Tống Huy Tông, Lý Bang Ngạn cũng không ngừng ngưỡng mộ.

- Hay. Nói hay lắm. Mọi người vỗ tay. Oa ha ha.

Cao Nha Nội đang ngồi đợi đám bằng hữu hư hỏng cùng Hồng Thiên Cửu trong một phòng bao vung tay lên, cao giọng hét lớn.

Nhưng dường như khán giả không nhận tình cảm của y, chỉ có vài tiếng vỗ tay lẻ tẻ vang lên. Điều này khiến giọng cười của Cao Nha Nội càng có vẻ chói tai hơn.

Xấu hổ. Cầu Ca cảm thấy xấu hổ.

Tên này thật là hết thuốc chữa. Lý Kỳ âm thầm lắc đầu, rồi lại tiếp tục giới thiệu:

- Chiếc cúp Cao Cầu này được làm từ bạc nguyên chất, nặng mười hai cân, nhưng giá trị của nó chỉ ở mười hai cân này sao? Hiển nhiên là không. Nó tượng trưng cho sự vinh dự cao nhất trong trận đá cầu, nó chính là hóa thân của vinh quang, là sự khẳng định đối với sự nỗ lực không ngừng nghỉ của đội ngũ kia. Ta tuyệt đối có lý do để tin rằng mỗi mội đội cầu đều có hy vọng có thể nâng chiếc cúp Cao Cầu này trên bục lãnh thưởng cao nhất. Không sai. Tuy ta thường nói thứ nhất là hữu nghị, thứ hai là thi đấu, nhưng thử hỏi ai muốn là người thứ hai, bởi vì không nghi ngờ gì khi người thứ hai chính là kẻ thất bại lớn nhất. Bất luận ai thắng ai thua, ta đều hy vọng các ngươi có thể dùng mồ hôi và sự nỗ lực của bản thân để đường hoàng nâng cao chiếc cúp này, nâng cao lòng tự hào của các ngươi.

Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, niềm khát khao bắt đầu hiện lên trong mắt các cầu thủ của hai đội, giống như một con sói đang nhìn vào con mồi của mình vậy.

Đợi tiếng vỗ tay dứt, Lý Kỳ lại nói:

- Tuy túc cầu là một môn vận động tập thể, chỉ có đoàn kết một lòng mới có thể giành được chiến thắng cuối cùng. Nhưng là một khán giả mà nói, chúng ta đều hy vọng thời khắc cuối cùng có thể xuất hiện một vị anh hung cứu vớt trận đấu, hoặc là nói anh hùng chống đỡ ngay từ lúc mới bắt đầu, đây là chuyện thường tình của con người, đây cũng là sức hấp dẫn của trận thi đấu đá cầu, vì vậy, chúng ta còn chuẩn bị một chiếc cúp khác.

Hắn nói xong liền kéo một mảnh vải đỏ lên, chỉ nhìn thấy dưới mảnh vài đỏ là một chiếc ủng bạc, không lớn, cũng chỉ là số đo của người bình thường, nhưng lại vô cùng tinh xảo, không thua kém ủng thật là bao.

Lại một trận ồ nữa vang lên.

Lý Kỳ giới thiệu:

- Trước mắt chiếc cúp này vẫn chưa có tên, nhưng không hề nghi ngờ gì khi nó thuộc về vị anh hùng. Chúng ta sẽ đợi tới khi trận đấu kết thúc, sẽ do thái úy, tả tướng và đoàn bình phẩm chuyên nghiệp lựa chọn ra một cầu thủ có giá trị nhất trong đội thắng cuộc. Điều ta muốn nói ở đây là, các ngươi là những người may mắn. Bởi vì bất luận là ai giành được chiếc cúp này, chúng ta đều sẽ lấy tên của người đó để đặt cho chiếc cúp. Điều này đối với một người mà nói, tuyệt đối là một niềm vinh dự to lớn, thậm chí có thể sẽ được ghi vào sử sách. Vậy nên, ta hy vọng các ngươi có thể nắm chắc cơ hội không dễ tới lần này, đừng để cho mình phải có bất cứ sự hối tiếc nào.

Lời này vừa nói ra, Cao Nha Nội lắc lư vài cái, suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Hồng Thiên Cửu ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy y, vội vàng hỏi:

- Ca Ca, huynh sao vậy?

Cao Nha Nội hai mắt lộ rõ sự hối hận:

- Ta… Ta bị tên Lý Kỳ kia lừa rồi.

- Hả? Hắn lừa ca ca chuyện gì?

Cao Nha Nội cúi đầu giậm chân nói:

- Nếu hắn nói sớm với ta, còn có chiếc cúp như thế này nữa, ta sẽ không sơ xuất, ôi, nếu hai chiếc cúp này mà được lấy tên của phụ tử chúng ta, vậy thì uy phong biết bao nhiêu, Tiểu Cửu, đệ để Lý Kỳ hoãn lại một năm được không?

Hồng Thiên Cửu nghe tới đây, trong lòng hận muốn chết, đột nhiên thu hai tay lại, mặt không chút biểu cảm nói:

- Đệ không biết. Ca ca, huynh đúng là hại người hại mình, bây giờ có nói gì cũng muộn rồi.

Cao Nha Nội vừa nghe thấy nước mắt đã rơi xuống. Áp người vào lan can, nước mắt lưng tròng nhìn vào chiếc cúp kia, buồn bã muốn chết đi được, trong lòng vẫn cứ đọc thầm, “ cúp Nghiêu Khang”… Nghe hay biết bao.
Bình Luận (0)
Comment