Bắc Tống Phong Lưu

Chương 825.3

Theo tiến triển của trận đấu, bầu không khí càng lúc càng căng thẳng. Bao gồm cả đám người Tống Huy Tông ở trong phòng, tất cả mọi người trong sân đấu đều nín thở. Lý Kỳ mặc dù đã trải qua nhiều trường hợp mưa to gió lớn, cũng không phải lần đầu tiên xem quyết chiến sút phạt đền. Có điều hắn còn căng thẳng hơn lần xem quyết chiến sút phạt đền lần trước nữa. Dù sao thì thắng bại này cũng có quan hệ rất lớn với hắn, nắm chặt hai tay, đột nhiên cảm thấy tay áo bên phải bị ai đó níu lấy. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Bang Ngạn đang căng thẳng ôm lấy tay phải của hắn.

Lão già ngươi, muốn ôm thì ngươi ôm thái tử kìa, ôm ta làm cái gì. Lý Kỳ vội vàng rút tay lại, nhưng Lý Bang Ngạn lại không hề phản ứng, hai tay vẫn giữ nguyên như cũ, động tác này thật là quái dị

Kế tiếp, ba người đội Hoàng Gia sút vào hai quả, mà hai người của Tề Vân xã đi lên chỉ sút vào một quả, bị dẫn trước 3-2.

Bầu không khí căng thẳng giống như ác ma ăn mòn tâm gan của mỗi người, dường như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của bọn họ.

Áp lực lại tập trung vào người cuối cùng lên sân, Trương Nhất Thủy.

- Đừng vào, đừng vào.

- Nhất định phải vào, nhất định phải vào.

Thái Du và Lý Kỳ hai người đồng thời lẩm bẩm kết quả trái ngược nhau.

Trương Nhất Thủy đứng trước vạch đỏ, vuốt mặt mấy cái, lại ngửa lên hít thở, đầu hơi cúi xuống, chạy lấy đà, nhấc chân sút bóng.

Chính trong khoảnh khắc này, rất nhiều người đã bịt hai mắt, khán giả mà còn như vậy, suy ra là biết ngay áp lực mà mấy cầu thủ đó phải chịu lớn thế nào.

Bóng bay ổn định tới vòng lưới.

- Rống…

Một trận kinh hô vang lên.

Lúc này mấy người kia mới mở mắt ra, có người lớn tiếng gào rú, có người lại thở dài không ngừng.

- Trận này thật sự là quá căng thẳng.

Tống Huy Tông hơi nhúc nhích một cái, vẫy tay, tâm phúc Lương Sư Thành lập tức bưng tới một chén rượu. Tống Huy Tông uống một hơi cạn sạch, lúc này mới dịu lại, nhưng vòng đấu lại căng thẳng hơn cũng đã đến rồi.

Cầu thủ hai bên mặt người nào cũng đẫm mồ hôi, cuối cùng bọn họ cũng được biết đến nỗi khổ của quyết chiến sút phạt đền này. Mặc dù không cần phải hao phí quá nhiều thể lực, nhưng áp lực tâm lý phải gánh chịu, còn vượt xa sự mệt mỏi của thân thể. Thân thể đã bắt đầu đờ đẫn, thứ đang thi đấu bây giờ chính là tố chất tâm lý.

Phịch một tiếng.

Cú sút đầu tiên của đội Hoàng Gia trúng vào ván gỗ, có thể thấy áp lực lớn đến cỡ nào.

Một trận ồ lên vang lên.

Tống Huy Tông cũng phải tiếc nuối một tiếng. Còn Vương Phủ, Thái Du sắc mặt càng tái nhợt, dường như mấy cái lều trại vô cùng bẩn thỉu đã ở đang vẫy tay với bọn họ rồi.

Cơ hội của Tề Vân xã tới rồi.

- Nhất Sơn, trông cậy ở ngươi.

- Ta cũng không muốn lên đó chịu tội thêm nữa.

Trương Nhất Sơn mang theo lời chúc phúc của đồng đội đi lên phía trước. Y đứng trước vạch đỏ, nhắm mắt suy nghĩ một lúc, nhớ lại sự nỗ lực của bọn họ trong năm qua, trong lòng càng trở nên kiên định hơn, cũng càng thoải mái hơn, đột nhiên hai mắt mở to, hai bước nhỏ, một cú sút.

Lần này dường như tất cả mọi người đều bịt mắt lại, không dám nhìn. Đến cả Vương Phủ và Thái Du, Lý Bang Ngạn cũng đều ăn ý xoay người sang chỗ khác.

Quả bóng da mang theo hy vọng, nỗ lực, vinh dự này vẽ một đường cong tuyệt mỹ, bay về phía vòng lưới.

Bóng vào! Tiếng còi vang lên.

Trận ác chiến này cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Tất cả mọi người đều được giải thoát.

Lý Kỳ giơ cao hai tay, cuối cùng trên mặt cũng lộ rõ vẻ kích động. Ta nói rồi mà, Vương Phủ, vận may của ngươi cũng nên kết thúc rồi.

- Thắng rồi, thắng rồi, chúng ta thắng rồi.

Trương Nhất Sơn nhảy cẫng lên, để thân thể tự do ngã xuống đất. Đây là một kiểu phóng thích đau đớn đó. Và đồng đội, huynh đệ của y cũng dang rộng hai tay xông tới, những giọt mồ hôi đã biến đâu hết, tất cả mệt mỏi đều mất tăm mất tích, chỉ còn lại niềm vui, tình cảm mãnh liệt đến mức phát khóc.

Cầu thủ bên phía đội Hoàng Gia thì lại cúi đầu, thậm chí có vài người còn ngồi khóc trên mặt đất, vị trí thứ hai đúng là sự đau khổ nhất.

Điều này cũng đã chứng minh thi đấu vĩnh viễn vẫn là việc tàn khốc.

Khán giả toàn trường cuối cùng cũng được giải thoát khỏi bầu không khí căng thẳng, bắt đầu đứng lên vỗ tay nhiệt liệt tán thưởng trận đối chiến tuyệt vời này.

Tống Huy Tông cũng vỗ tay, nói:

- Tuyệt vời, đúng là quá tuyệt vời.

Lý Kỳ cười nói:

- Đúng vậy! Thật ra trận đấu này không có người thua, bọn họ đều rất cố gắng chiến đấu.

Lý Bang Ngạn cười ha hả nói:

- Cũng không hẳn là như vậy.

Lý Kỳ sửng sốt, thấy ánh mắt của ông ta nhìn về phía Vương Phủ, Thái Du. Lập tức phản ứng lại, quay đầu về Thái Du, nói:

- Thế thì cũng không phải, làm việc thiện cũng là một công đức, Anh Quốc Công, ta đây là đang giúp ngươi thăng thiên đó.

Thái Du, Vương Phủ lần này thật sự là tiền mất tật mang, tiền không có vớt vát được, còn đem mình đi nộp mạng, mắt không khỏi lộ vẻ hung dữ.

Trong lòng Lý Kỳ rùng mình, cười nói:

- Nhưng ta tin là mấy tên lưu dân kia chắc không dám làm phiền Anh Quốc Công dựng lều trại cho bọn họ, chuyện này chắc phải tổn thọ vài năm. Thế này đi, Anh Quốc Công, ngươi hãy phái người đi nộp ba mươi cái lều là được rồi.

Hắn đây cũng chẳng phải là khoan dung độ lượng gì, hắn vẫn lo là nếu làm quá lên, tên này sẽ không màng tất cả để báo thù huynh đệ họ Trương.

Tống Huy Tông vốn dĩ cũng hơi ngượng, giờ thấy Lý Kỳ đã nói rồi, vội vàng cười nói:

- Lý Kỳ nói rất đúng, chúng ta lấy làm việc thiện làm đầu, làm như thế là thỏa đáng nhất.

Lý Bang Ngạn thấy thế, cũng nói vội vàng:

- Vương tướng, ta cũng không dám để ông đích thân đi, ông cũng phái người nộp ba mươi lều trại cho đám lưu dân đó là được.

Trong lòng Thái, Vương hai người là đủ loại cảm giác lẫn lộn, đã thua tiền, thể diện cũng mất, còn phải nhận sự bố thí sỉ nhục này, chuyện bực mình hơn nữa là, bọn họ vẫn phải nói một tiếng cảm ơn. Ngày hôm nay đúng là không thể nào qua nổi.

Cao Cầu nghe xong cũng thở phào một cái. Ông ta cũng sợ là Lý Kỳ sẽ đắc thế không tha người, mượn sự uy nghiêm của hoàng thượng, bức ép Thái, Vương hai người ra ngoại ô dựng lều trại. Dù sao thì hai người này cũng đều là nhất phẩm đương triều, dù là ai cũng khó mà chấp nhận.

Kế tiếp chính là thời điểm trao giải. Trải qua một cuộc đàm luận của đám người Tống Huy Tông, cuối cùng vẫn quyết định Trương Nhất Thủy đạt được danh hiệu cầu thủ có giá trị nhất này, và chiếc cúp kia cũng được mệnh danh là cúp Trương Nhất Thủy.

Cao Cầu đem cúp Cao Cầu trao cho Tề Vân xã, còn Tống Huy Tông thì tận tay đem chiếc ủng bạc trao cho Trương Nhất Thủy, hơn nữa còn thân thiết khen ngợi cú sút cuối cùng của y. Thậm chí còn có ý để huynh đệ họ Trương vào hoàng cung đá mấy trận cùng ông ta. Điều này khiến huynh đệ họ Trương thấy lo sợ vì được sủng ái. Sau đó, ông ta còn cổ vũ đội Hoàng Gia của ông ta một lượt, và còn cho sự tán thưởng rất cao. Hành động này của ông ta cũng khiến Vương Phủ, Thái Du có chút kiêng kị trong lòng, ít nhất thì bọn họ cũng không dám báo thủ huynh đệ họ Trương lộ liễu.

Huynh đệ họ Trương đồng thời giơ cao chiếc cúp, toàn trường lập tức sôi nổi, nghênh đón sự kiện lớn nhất trong ngày hôm nay.

Đối với những dân chúng này mà nói, đây không chỉ là thắng lợi của Tề Vân xã, mà cũng là thắng lợi thuộc về bọn họ. Bởi vì đây cũng là lần đầu tiên trong trận đấu quan- dân, dân chúng là người cười đến cuối cùng.
Bình Luận (0)
Comment