Bắc Tống Phong Lưu

Chương 843.1

Kinh hãi

Chỉ có cái từ này mới có thể hình dung trạng thái của Lý Kỳ lúc này, cái gì lãng mạn, thâm tình, cảm động, đã sớm tan thành tro bụi rồi.

- Sư Sư cô nương, cô--- cô mới vừa nói cái gì? Ta --- ta thực không có nghe rõ. Lý sư phó tài ăn nói luôn luôn rất cao, đối mặt với Lý Sư Sư vừa tà vừa chính, không khỏi có chút cứng lưỡi.

Kỳ thật không chỉ có hắn, liền ngay cả Phong Nghi Nô và Da Luật Cốt Dục đều sợ ngây người, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Sư Sư.

Lý Sư Sư dường như cũng nhận thấy được nói lỡ, sắc mặt không khỏi ửng hồng, lại càng lộ vẻ kiều diễm, mắt đẹp đảo một cái, một nét mất mát khó có thể phát hiện từ giữa xẹt qua, cười khanh khách nói: - Lý sư phó, gan của ngươi cũng quá nhỏ đi, vậy mà cũng khiến ngươi sợ đến như vậy rồi.

Ta --- ta đây là nhát gan sao? Cô cũng không nhìn mình là thân phận gì, ta muốn cho cô một gia đình, vậy trừ phi tọa long ỷ chính là ta. Lý Kỳ ha hả mỉm cười vài tiếng, nhưng cười vô cùng miễn cưỡng, nói: - Ta là người nhát gan, Sư Sư cô nương chớ nói giỡn kiểu như vậy nữa.

Phong Nghi Nô mím môi cười nói: - Nếu như huynh nhát gan, vậy thì tìm không ra có ai gan lớn được nữa rồi.

Hắc. Muội còn giúp người ngoài bắ nạt ta. Lý Kỳ trừng hai mắt. Đáng tiếc đối phương không phải Quý Hồng Nô, mà là Phong Nghi Nô, ưỡn bộ ngực sữa một cái.

- Thật lớn.

- Hạ lưu!

Tam nữ nhất cùng gắt một cái. Lý Sư Sư lắc đầu, nói: - Chúng ta đã học xong, ngươi cứ tiếp tục làm việc đi nha.

- Cô xác định?

- Ừ.

Tam nữ đồng thời gật gật đầu.

Lý Kỳ cho dù da mặt dù dày, cũng ngại ngùng ở tại chỗ này chấm mút nữa rồi, cười gật gật đầu. Nói: - Vậy cô cứ tiếp tục cán bột đi, ta đi làm việc trước.

Một nam ba nữ xa hoa phối chế. Thật sự là nam nữ hợp tác, làm việc không phiền lụy, vui vẻ hòa thuận, người bên ngoài ghen tị nha.

Trong lúc bất tri bất giác, đã đến chạng vạng.

Tam nữ đã sớm ra phòng bếp, đi tới hậu đường, bắt đầu chơi đánh bài, đánh đến quên trời quên đất.

Chợt nghe két.. một tiếng. một trận mùi hương nóng hôi hổi phả ra, Lý Kỳ bưng một mâm từ bên ngoài đi vào, lúc Lý Kỳ nhìn đến cảnh tượng trong phòng này, không khỏi nghĩ đến Đường Bá Hổ, chẳng qua hắn cũng không phải là Đường Bá Hổ, loại trái ôm phải ấp này, hắn muốn cũng không kịp, sao có thể chạy tới sắp xếp lần lượt từng người, thật không có thời gian mà làm việc kia, cái loại người đó thật sự là rất hạ lưu rồi, điển hình là ăn trong bát, nhìn trong nồi đấy, muốn nam nhân khác sống thế nào nha.

Tam nữ đồng thời buông bài trong tay xuống. Lý Sư Sư vuốt cằm nói: - Khổ cực.

- Đâu có, đâu có. Lý Kỳ vẻ mặt mỉm cười đi lên phía trước, đem mâm đặt ở trên bàn, nhưng cũng không vội vã mở ra, xoa xoa tay cười nói: - Ai thắng vậy hả?

Da Luật Cốt Dục lắc đầu nói: - Một mình muội thua.

- Không có việc gì, phu quân của muội cái khác không được. Kiếm tiền lại chính là giỏi nhất, thua bao nhiêu tính hết cho ta. Lý Kỳ rất hào khí nói một câu. Lại xoa xoa tay nói: - Các vị nương tử, ta có một đề nghị, không biết được hay không?

- Đề nghị gì?

- Việc lớn đó nhé, các cô mới vừa rồi không phải cũng đều tự gói sủi cảo hết đó sao, ta nghĩ đến công bình để đạt được mục đích, chúng ta ai ăn nấy làm, được không?

- Không được.

Tam nữ cùng kêu lên nói.

Kiên quyết như vậy? Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Vì sao không được?

Phong Nghi Nô mặt quay mặt, bĩu môi nói: - Dù sao muội cũng sẽ không ăn cái muội tự làm đấy.

- Không thể nào, muội đối với chính mình lại không có tin tưởng như vậy.

Lý Sư Sư bỗng nhiên cười nói: - Lý sư phó, ta cũng có đề nghị.

- Đề nghị gì?

Lý Sư Sư đảo đôi mắt đẹp, nói: - Đó chính là chúng ta đôi nhau ăn, ba người nữ chúng ta ăn của ngươi làm, ngươi ăn của chúng ta làm.

- Không được.

- Được.

- Các cô đây là nhiều người ức hiếp ít người nha.

- Không sai!

- Không cần phải trực tiếp như vậy đi, tốt xấu cũng giữ cho ta chút mặt mũi a! Lý Kỳ buồn bực liếc nhìn Da Luật Cốt Dục, ra hiệu muội như thế nào cũng giúp đỡ hai người bọn họ, nhưng nàng cũng chỉ cúi đầu.

- Cũng biết là như vậy.

Lý Kỳ mở cái chụp ra, chỉ thấy trong đó đặt ba bát sủi cảo bốc hơi nóng hổi, bát không lớn, tối đa cũng chỉ khoảng bốn năm cái sủi cảo, mặt trên nổi lên mấy cọng rau xanh, đơn giản nhưng không mất mỹ quan, hương khí bồng bềnh, hãy còn mê người. Mặt khác còn có mấy đĩa rau trộn và một ít đĩa dầu tê cay. Lý Kỳ buồn bực nói: - Các cô ăn trước một chút, ta lại đi phòng bếp xem sao.

Phong Nghi Nô kinh ngạc nói: - Huynh vì sao phải tự mình chạy như vậy.

- Tôi tớ cũng là người, bọn họ cũng muốn được đón lễ mừng năm mới nha. Ta lập tức sẽ trở lại. Lý Kỳ nói xong nhấc cái mâm gỗ lên liền đi ra ngoài, mơ hồ nghe phía sau Lý Sư Sư thầm nói: - Để tôi tớ nghỉ hết rồi sao? Vậy trong này không phải chỉ còn lại mấy người chúng ta thôi hả?

Có ý tứ gì? Chẳng lẽ nói ta mưu đồ gây rối, cô ở nơi này, ta dám sao. Lý Kỳ tức giận trợn trắng mắt, nam tốt như ta không đấu với nữ, cũng không quay đầu lại cứ thế rời đi.

Chỉ chốc lát sau, Lý Kỳ lại bưng một mâm lớn đi đến, chỉ thấy trong mâm đặt một mâm lớn, mặt trên chất đầy sủi cảo, ước chừng hai mươi cái, nói đúng ra, hẳn là vỏ sủi cảo và nhân thịt. Bên cạnh còn đặt mấy chén nước sủi cảo.

- Cảm ơn.

- Cảm ơn.

- Đa--- đa tạ.

Tam nữ vô cùng khách khí bưng mấy chén nước sủi cảo kia đến trước mặt mình.

Hắc. Các cô thật đúng là đạt đến một trình độ nào đó đấy. Lý Kỳ nhìn ba vị đại mỹ nữ trước mặt cực độ ích kỷ này, giận sẽ không đánh một chỗ, nói: - Ta nói các cô cũng thật là, các cô đây là làm sủi cảo sao? Cốt Dục, muội xem một chút muội bao này, ôi, to như cái bánh mỳ vậy, còn có Phong Nghi Nô, vỏ bánh muội cán là lớn nhất, nhưng nhân thịt lại là ít nhất, cuối cùng là muốn làm thành loại nào a.

Phong Nghi Nô đỏ mặt nói: - Muội không thích ăn thịt.

- Vậy dứt khoát chỉ ăn vỏ là được. Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng, lại hướng tới Lý Sư Sư khiển trách: - Còn cô nữa, sư ---. Lời này vừa ra miệng, hắn đột nhiên ngừng lại, ngoan ngoãn, đây là nữ nhân của hoàng thượng, phải được đối đãi khác. Đôi mắt vừa chuyển, cười ha hả nói: - Sư Sư cô nương, cô thật sự là bao thật tốt quá, cô tổng cộng bao được tám chiếc sủi cảo, phát phát phát, số thật đẹp, hơn nữa, không có một cái nào đóng miệng rồi, nhân thịt bên trong bánh toàn bộ lộ ra rồi, đồng loạt ở bên ngoài.

Lý Sư Sư nghe vậy cũng không hiểu ra sao, thật cẩn thận hoi: - Vậy--- như vậy coi như bao bọc tốt nhất?

- Tốt! Đương nhiên tốt.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Ngươi xem. Bên trong sủi cảo này bao là cái gì?

- Nhân bánh.

- Cũng có thể nói là đồ ăn nha, đồ ăn liền đại biểu cho tài. Tài giờ đều lọt vào trong bát ta rồi, còn có cái gì cát hơn so với này chứ, sang năm kiếm tiền, nhất định cho cô một cái đại hồng bao. Lý Kỳ ha hả cười nói, trong lòng lại nói, lễ mừng năm mới sang năm, không bao giờ làm sủi cảo nữa, quá con mẹ nó không thể tưởng tượng được rồi.

Tam nữ nghe vậy đều si ngốc. Ngơ ngác nhìn Lý Kỳ, trong ánh mắt tràn đầy kính nể.

Một lúc lâu sao, tam nữ đột nhiên đều khanh khách cười. Lý Sư Sư khanh khách nói: - Lý sư phó, ta hôm nay xem như ăn xong, liền kiểu nói chuyện này của ngươi, đủ để chống đỡ thiên quân vạn mã.

- Vậy cũng bù không được ba vị các cô, bằng không lúc trước ta lại có thể để các cô nhận đề nghị của ta sao.

Phong Nghi Nô phất tay, rất có phong phạm nữ chủ nhân nói: - Tỷ tỷ, Cốt Dục, chúng ta ăn đi, nếu không ăn sẽ nguội mất, miễn cho lãng phí một mảnh tâm ý của Lý Kỳ.

Tam nữ lập tức bắt đầu vùi đầu vào ăn, vỏ sủi cảo mỏng manh, nhân thịt mềm mại, lại phối hợp với canh loãng nóng hổi, cắn xuống một miếng, nước canh tràn ra, còn hơn cả trăm vị nhân gian nha.
Bình Luận (0)
Comment