Bắc Tống Phong Lưu

Chương 849.1

Không thể phủ nhận, Lý sư phó tuyệt đối là một nam nhân có tính kỷ luật vô cùng mạnh. Lễ vật đã nhận, đương nhiên sẽ bàn chính sự, nhưng sứ giả Cao Ly và sứ giả quốc gia khác không giống nhau, mấy ngày trước bọn chi là cầu kiến, cũng không có nói thẳng ý muốn mua vũ khí, cho nên Lý Kỳ cũng không tiện miệng tnrớc, vì thế mấy người bắt đầu nói đến quan hệ mua bán giữa đôi bên.

Nói chuyện làm ăn, quan trọng là kiên nhẫn, Lý Kỳ thật sự không nóng này, từ đầu đến cuối đều mùn cười, không tỏ ra thiếu kiên nhẫn, giống như đã quên béng chuyện vũ khí quân sự vậy.

Sau khi chuyện ưò với nhau một hồi, đám người Phác Trí Khiêm bắt đầu có chút ngồi không vên, nếu cứ tiếp tục nói như vậy, vậy coi như lãng phí cà ngày hôm nay rồi, lời nói xoay chuyển, ha ha nói:

- Đúng rồi, nghe nói quý quốc dự định bán vũ khí ra ngoài, không biết việc này có thật không?

Oa! Ngươi thật sự là dối ưá nha, lão từ đã làm vài vụ mua bán lớn rồi, ngươi lại không biết? Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ, ngoài miệng lại nói: -Đúng là có chuyện này. Sao thế? Chẳng lẽ Phác huynh cũng có ý?

Phác trí khiêm cũng thầm mắng Lý Kỳ dối trá, nghĩ thầm, ta đã tìm ngươi mấy lượt rồi, nếu không có ý, ta cần gì làm thế. Nhưng y vẫn không biểu lộ gì, hiếu kỳ nói: - Giám sự, thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, vũ khí chính là gốc rễ của quốc gia, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Vì sao quý quốc đột nhiên lại bán ra ngoài vậy?

- Phác huynh nói cực kỳ có lý, nhưngôi.

Lý Kỳ thở dài một cách cực kỳ bất đắc dĩ ngừng nói.

Lòng hiếu kỳ cua Phác Trí Khiêm đã bị gợi lên, vội hỏi: - Giám sự chắc không phải có gì khó nói chứ?

Không khó! Tuyệt không khó! Ngươi hỏi thêm vài lần, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết. Lý Kỳ xoa xoa mặt, tò vẻ càng thêm buồn rầu, thờ dài: -Oi, nhà nào cũng có chuyện khó nói ra cả.

Tên dầu bếp này thật thích thừa nước đục thá câu. Phác Trí Khiêm hận đến mức ngứa ngày trong lòng, nhưng lại không có cách nào với Lý Kỳ, chi có thể mặt dày tiếp tục dò hoi:

- Rốt cuộc là chuyện gì? Có thể cho tại hạ biết không.

Lý Kỳ ra vẻ do dự, trầm ngâm không nói, làm một đầu bếp, kích thích khẩu vị của người ăn là kỹ năng cơ bàn nha.

Phác Trí Khiêm thấy thế, Uong lòng âm thầm tức giận, lấy lui làm tiến nói:

- Nếu Giám sự có chuyện bí mật khó nói, vậy xem như tại hạ chưa nói gì.

Sặc! Sao có thể như vậy chứ, ngươi cũng đã hỏi rồi, sao không hỏi thêm vài lần chứ, thật không kiên tri mà. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Thật ra chuyện này không phải không thể nói, chỉ là ta vẫn luôn cho rằng, nguyên nhân Đại Tống ta bán vũ khí, các vị hằn đều hiểu rõ!

Không thể phủ nhận, Lý sư phó tuyệt đối là một nam nhân có tính kỷ luật vô cùng mạnh. Lễ vật đã nhận, đương nhiên sẽ bàn chính sự, nhưng sứ giả Cao Ly và sứ giả quốc gia khác không giống nhau, mấy ngày trước bọn chi là cầu kiến, cũng không có nói thẳng ý muốn mua vũ khí, cho nên Lý Kỳ cũng không tiện miệng tnrớc, vì thế mấy người bắt đầu nói đến quan hệ mua bán giữa đôi bên.

Nói chuyện làm ăn, quan trọng là kiên nhẫn, Lý Kỳ thật sự không nóng này, từ đầu đến cuối đều mùn cười, không tỏ ra thiếu kiên nhẫn, giống như đã quên béng chuyện vũ khí quân sự vậy.

Sau khi chuyện ưò với nhau một hồi, đám người Phác Trí Khiêm bắt đầu có chút ngồi không vên, nếu cứ tiếp tục nói như vậy, vậy coi như lãng phí cà ngày hôm nay rồi, lời nói xoay chuyển, ha ha nói:

- Đúng rồi, nghe nói quý quốc dự định bán vũ khí ra ngoài, không biết việc này có thật không?

Oa! Ngươi thật sự là dối ưá nha, lão từ đã làm vài vụ mua bán lớn rồi, ngươi lại không biết? Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ, ngoài miệng lại nói: -Đúng là có chuyện này. Sao thế? Chẳng lẽ Phác huynh cũng có ý?

Phác trí khiêm cũng thầm mắng Lý Kỳ dối trá, nghĩ thầm, ta đã tìm ngươi mấy lượt rồi, nếu không có ý, ta cần gì làm thế. Nhưng y vẫn không biểu lộ gì, hiếu kỳ nói: - Giám sự, thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, vũ khí chính là gốc rễ của quốc gia, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Vì sao quý quốc đột nhiên lại bán ra ngoài vậy?

- Phác huynh nói cực kỳ có lý, nhưngôi.

Lý Kỳ thở dài một cách cực kỳ bất đắc dĩ ngừng nói.

Lòng hiếu kỳ cua Phác Trí Khiêm đã bị gợi lên, vội hỏi: - Giám sự chắc không phải có gì khó nói chứ?

Không khó! Tuyệt không khó! Ngươi hỏi thêm vài lần, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết. Lý Kỳ xoa xoa mặt, tò vẻ càng thêm buồn rầu, thờ dài: -Oi, nhà nào cũng có chuyện khó nói ra cả.

Tên dầu bếp này thật thích thừa nước đục thá câu. Phác Trí Khiêm hận đến mức ngứa ngày trong lòng, nhưng lại không có cách nào với Lý Kỳ, chi có thể mặt dày tiếp tục dò hoi:

- Rốt cuộc là chuyện gì? Có thể cho tại hạ biết không.

Lý Kỳ ra vẻ do dự, trầm ngâm không nói, làm một đầu bếp, kích thích khẩu vị của người ăn là kỹ năng cơ bàn nha.

Phác Trí Khiêm thấy thế, Uong lòng âm thầm tức giận, lấy lui làm tiến nói:

- Nếu Giám sự có chuyện bí mật khó nói, vậy xem như tại hạ chưa nói gì.

Sặc! Sao có thể như vậy chứ, ngươi cũng đã hỏi rồi, sao không hỏi thêm vài lần chứ, thật không kiên tri mà. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Thật ra chuyện này không phải không thể nói, chỉ là ta vẫn luôn cho rằng, nguyên nhân Đại Tống ta bán vũ khí, các vị hằn đều hiểu rõ!

Lý Kỳ cười ha ha, nói: - Ta cũng chi nghe đồn thôi, không nói cũng được.

Qua nhiên có ẩn tình. Phác Trí Khiêm cười nói: - Không có việc gì, coi như nói chuyện phiếm, ta cũng chi xem như tin đồn là được

- Như vậy à! Lý Kỳ xoa mũi vài cái, do dự một hồi, mới nói: - Thật ra là như vậy, lần trước khi ta đi sứ nước Kim, có nghe được một vài lời bàn luận.

- Lời bàn luận gì?

- Là do một số người Kim nói, cụ thề là ai, ta đây cũng không rõ ràng. Bọn họ nói Nữ Chân có hai kẻ thù lớn, thứ nhất chính là Thiên Tộ Đế Da Luật Diên Hi, còn thứ hai!

- Thứ hai là ai?

Lý Kỳ gãi đầu nói: - Thứ hai chính là quý quốc. Nghe nói lúc trước, quý quốc từng nhiều lần cướp đoạt địa bàn và nhân khấu của người Nữ Chân, còn ngược đãi bọn họ.

Phác Trí Khiêm vừa nghe, thiếu chút nữa trượt từ ưên ghế xuống, cà lăm nói: - Lờilời này là thật? Nhưng sau đó y lại tỏ vẻ phẫn nộ, lời lẽ chính nghĩa nói: - Lẽ nào lại vậy, đây là kẻ nào miệySiị chúng ta, thật khinh người quá.

Nếu ngưoi không có làm thì kích động như vậy kra^i? Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Chuyện này ta cũng không biết, ta cũng chì nghepđồn thôi. Dừng một chút, hắn đột nhiên nói: - Phác huynh còn chuyện gì không, nếu không còn, ta còn phai đi 'Phương Vụ Cục xử lý một số chuyện.

Phác Trí Khiêm hiện giờ là chùn sợ cành cong, vội hỏi: - Giám sự chờ đã, tại hạ còn có một việc ĩMttốn bàn với Giám sự?
Bình Luận (0)
Comment