Bắc Tống Phong Lưu

Chương 935.2

Nàng nói xong khẩn trương đặt túi của mình xuống, mở ra, chỉ thấy bên trong để mấy khúc gỗ hình chữ nhật, một chiếc hộp giống như hộp thuốc, một cây côn sắt, mấy sợi dây, một ít thiết cài, một bó ngân châm, ba con cua, một ít nấm hương …. Ngoài ra còn có một túi khác nữa, nhìn bên ngoài có lẽ là một cái chân phía sau.

Rất khó tưởng tượng, một người con gái lại có thể mang nhiều đồ vật đến vậy.

Mẹ kiếp! Nha đầu ngươi là chuẩn bị chuyển nhà đi, mang theo nhiều đồ như vậy trên người, chẳng trách vừa rồi nặng thế. Lý Kỳ thấy vậy, lại càng buồn bực.

Hóa ra là như vậy, lẽ nào thực sự là một sự bất ngờ. Mã Kiều nhìn vào bó ngân châm kia, lại nhìn ngón giữa tay trái mình, khẽ lắc đầu.

- Các ngươi đừng quan tâm tới ta, sẽ xong ngay thôi.

Lưu Vân Hi hoàn toàn không xem mình là người ngoài, nhanh nhẹn làm việc, lấy mấy khúc gỗ đó có dây thừng cột lại. Không bao lâu sau, một cái giá nướng thịt liền xuất hiện.

- Được rồi.

Sau khi nàng chuẩn bị xong, liền đứng dậy, cười nói:

- Ai có thể cho ta mượn ít củi?

Cao Nha Nội cười ha hả nói:

- Người phụ nữ này thật thú vị.

Nàng ngay cả bếp cũng tự chuẩn bị. Trương Xuân Nhi còn có thể nói gì? Huống hồ bên đó còn có Cao Nha Nội dẫn đầu gây rối. Nàng quay sang Cổ Đạt gật đầu, sau đó nói lại quy tắc một lượt.

Lưu Vân Hi vui mừng nói:

- Đây quả đúng là quá tốt rồi, hôm nay ta dẫn tới một cái chân giò.

Có trùng hợp như vậy ư! Trương Xuân Nhi ngượng ngùng gật đầu nói:

- Vậy ngươi chuẩn một chút đi, lập tức sẽ bắt đầu.

Nói xong, nàng quay người bước về phía Tống tẩu, hỏi:

- Ngươi không ngại chứ?

Tống tẩu mỉm cười gật đầu.

Cổ Đạt lệnh cho người mang tới ít củi cho Lưu Vân Hi, lại đưa cho nàng một chỗ. Sau đó liền đi tới trước mặt Lý Kỳ nói:

- Lý Sư Phó, có thể bắt đầu chứ?

Lý Kỳ khoát tay, không nhịn được nói:

- Bắt đầu đi, bắt đầu đi, làm sớm một chút, sớm quay về, bên ngoài đỡ nguy hiểm.

Cổ Đạt khẽ nhếch miệng, gật đầu, sau đó lệnh cho người châm hương. Cuộc thi này cuối cùng đã bắt đầu, nhưng có một người con gái bỗng nhiên chạy tới giả dụ, nhưng thật ra đã tăng thêm vài phần thú vị.

Hồng Bát Kim thấy sắc mặt Lý Kỳ có chút buồn bực, trêu ghẹo nói:

- Lý Kỳ, ngươi cảm thấy người con gái này thế nào?

- Đặt bếp chắc chắn là tốt hơn ta, còn lại ta không biết.

Lý Kỳ nói.

Hà Cửu Thúc liền nói nhỏ:

- Lý Sư Phó, chuyện này phải ồn ào tới khi nào?

- Chuyện gì?

- Chính là chuyện đóng cửa!

Lý Kỳ liền nói:

- Hà Cửu Thúc, xem câu nói này của ngươi, lại không phải là muốn ta đóng cửa sao? Ngươi bây giờ còn có thể mở cửa!

Hà Cửu Thúc thầm chửi, không phải ngươi gọi, nhưng chuyện này là ngươi tự gây ra!

Hồng Bát Kim cười ha hả nói:

- Không vội, không vội, Hà Cửu, chúng ta vất vả cả đời, cũng nên nghỉ ngơi rồi, tiền thì kiếm không hết sao?

Viên ngoại Dương Lâu Trương cũng cười nói:

- Hồng viên ngoại nói cũng không sai, trước đây đừng nói những vị quan đó, ngay cả thư sinh bình thường cũng đều khinh thường chúng ta. Nhưng mấy ngày nay, những đại quan đó hầu như mỗi ngày đều tới tìm lão hủ. Lão hủ còn không muốn quan tâm tới chúng ta, đừng nói tới nữa.

Vương viên ngoại cũng nói:

- Không sai, chúng ta lại không phải không có tiền, một hai tháng không làm ăn, căn bản không đả thương. E là ta dùng một trăm quan để đổi lấy một sợi tóc bạc của những đại quan đó, cũng đáng.

Hà Cửu Thúc không vui nói:

- Lẽ nào Hà mỗ ta lại tiếc chút tiền lẻ đó sao? Hà mỗ chỉ là sợ nếu tiếp tục sẽ chọc giận tới triều đình.

Lý Kỳ ngáp một cái, bình thản nói:

- Làm kinh doanh bị người ta khinh thường, không làm kinh doanh lại phạm pháp, còn để người ta sống nữa không.

Hồng Bát Kim cười ha hả nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, vẫn không muốn cho người ta sống.

Hà Cửu Thúc dò hỏi:

- Ý của Lý Sư Phó là gây tới khoảng thời gian này.

Lý Kỳ nói một tiếng, nói:

- Hà Cửu Thúc, phiền ông trước khi nói, phải suy nghĩ cẩn thận, đừng cứ mãi mang các ông tới treo lên người ta, biến ta thành giặc cỏ đầu tường. Hoàn cảnh của ta hiện tại rất nguy hiểm. Ta phải tự bảo vệ mình, không giấu các vị, gần đây ta định ra ngoài trốn nửa tháng, tránh triều đình lại nói ta ở phía sau làm người chủ sử. Vậy ta có thể oan uổng.

Mọi người vừa nghe, trong lòng liền hiểu, chí ít còn phải gây náo loạn nửa tháng. Kỳ thực họ tới đây, mỹ vị thực ra là thứ yếu, quan trọng là thăm dò tin tức.

Hồng Bát Kim nói:

- Đúng lúc, ta định tới Đại Danh phủ thăm người thân.

Chu Thanh Tâm nghĩ thầm các ngươi đều đi, ta ở lại đây rất nguy hiểm, nói:

- Chuyện này cũng đúng, ngồi ở trong nhà cũng không có việc làm. Chu mỗ tới phủ Ứng Thiên.


Tiền viên ngoại bỗng nói:

- Lý Sư Phó, ngươi đã nghe nói, giá lương thực bên ngoài hàng ngày đều đang giảm xuống.

Lời này nói ra, những viên ngoại tửu lầu đó đều nhìn chằm chằm vào Lý Kỳ.

Lý Kỳ ổ lên một tiếng, nói:

- Ta nghe Ngô đại thúc nói rồi.

Tiền viên ngoại chờ một lát, không thấy có vế dưới, lại dò hỏi:

- Lý Sư Phó không có cách sao?

Lý Kỳ vừa mới quay đầu lại nhìn y một cái, nói:

- Tiền viên ngoại, ta hiện giờ từ thân khó bảo toàn, còn có lòng muốn đi mua lương thực. Nhưng, ta nghe nói giá lương thực đã rất thấp rồi. Các ngươi có thể mua.

Tiền viên ngoại thầm nghĩ, ta thật ra là muốn mua, nhưng ta dám sao? Chuyện này bao lâu kết thúc, còn chưa biết. Ta mua được ta cho ai ăn? Còn nữa, ngươi cũng đều nói ta mua, đó chắc chắn là không thể mua.

Tề Phong nhíu mày nói:

- Những lương thực đó đều là chút lương thực đen. Trước đây họ dựa vào lương thực dự trữ không có bao nhiêu tiền của chúng ta. Hiện giờ thấy lương thực dự trữ quá nhiều rồi, liền biết chạy tới cầu xin chúng ta. Thiên hạ nào có đạo lý như vậy, dù sao Tề mỗ ta là người không thể mua.

- Hội trưởng nói có lý, chúng ta lên đoàn kết với nhau. Thà rằng mua gạo giá cao, cũng tuyệt đối không mua gạo của những người đó.

Trương viên ngoại nói.

Lời này nói ra, những chưởng quỹ của tửu lầu đó lần lượt nói lời ủng hộ.

Tốt lắm, các ngươi chỉ cần kiên trì là được rồi. Tiếp theo hãy nhìn ta làm thế nào để xử lý đám chó hoang đó. Lý Kỳ nghe mà cười thầm trong lòng.

Bỗng nhiên, trong đám người vang lên một trận náo nhiệt.

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn về phía giữa sân, ánh mắt bỗng sáng lên, mang theo chút kinh ngạc, cười nói:

- Một món chân giò hun khói ngon, quá ngon!

Hóa ra Lưu Vân Hi đã mở chiếc túi đó ra có chân giò heo. Nhưng thấy bên trong là một chiếc chân giò hun khói loại lớn, với ba màu sắc khác nhau trắng, đỏ sậm, xanh nhạt đan xen nhau, màu mỡ ….

Cực phẩm? Phàn Thiếu Bạch nhíu mày, nói:

- Lý Sư Phó, món chân giò hun khói này có gì đặc biệt chứ?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Phương pháp chế biến chân giò hun khói kỳ thực rất đơn giản. Nhưng càng đơn giản thì càng khó mà làm hoàn mỹ. Đầu tiên, ngươi dùng muối thoa lên chân giò hun khói, dùng hai tay bóp, lực nhất định phải chuẩn, lượng muối cũng nhất định phải vừa phải. Điều này chính là phải có tích lũy kinh nghiệm, dù là ta có làm cũng không hoàn mỹ. Mà loại chân giò hun khói lớn này, thường thì cần phải trong khoảng thời gian dài để tẩm ướp, ba năm là tốt nhất. Ngươi nhìn bên ngoài chân giò hun khói này đã dần nổi màu xanh, có lẽ là đã được ba năm rồi, hơn nữa còn được bảo quản hoàn mỹ như vậy, tuyệt đối là cực phẩm trong món chân giò hun khói. Loại chân giò hun khói này dù là ăn sống, đó cũng ngon không thể tả được.

Phàn Thiếu Bạch có vẻ hơi lo lắng nói:

- Xem ra người con gái này thực sự có chút thủ đoạn?

Lý Kỳ cười nói:

- Điều này ngươi cũng không cần quá lo lắng, chân giò hun khói là ngon. Nhưng nếu muốn thắng được Trương nương tử và Tống tẩu, chỉ dựa vào điểm này thì còn kém xa, xem xem cô ta làm thế nào chế biến món này. 

Phàn Thiếu Bạch khẽ gật đầu, thần sắc có vẻ căng thẳng.

- Ha ha, may mà tới kịp, nếu không sẽ bỏ lỡ món ăn này.

Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng cười.

Trong lòng Lý Kỳ rất vui, quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nói:

- Tả đại ca, người cũng tới à.

Người tới thực sự là tổng quản ngự thiện phòng, Tả Bá Thanh.

- Danh hiệu đệ nhất trù nương Đông Kinh rơi vào nhà nào? Chuyện lớn thế này, sao có thể thiếu mặt Tả mỗ ta.

Tả Bá Thanh bước tới, hành lễ với mọi người, sau đó ngồi bên cạnh Lý Kỳ, nói với Lưu Vân Hi:

- Người con gái này là ai?

Lý Kỳ cười nói:

- Thế nào? Tả đại ca chớ không phải là coi trọng người ta sao?

Tả Bá Thanh giả vờ tức giận nói:

- Ngươi nói linh tinh gì thế?

Lý Kỳ cười ha hả:

- Tả đại ca, ca nghĩ sai rồi, ta nói ca liệu có coi trọng người ta không? Ồ không, chân giò hun khói đâu?

Tả Bá Thanh nghe mà vừa bực mình vừa buồn cười, thể hiện rõ chính là mình ở dưới, nói:

- Lời này cũng không sai, nói thật, món chân giò hun khói này thực sự là khó mà gặp!

Lý Kỳ nhỏ giọng nói:

- Tả đại ca, lơi này ca cũng đừng nói, không thấy Phàn công tử người ta gấp đều sắp vã mồ hôi ra rồi sao?

Phàn Thiếu Bạch nghe rất rõ ràng, tức giận nói:

- Tả tổng quản, ngài đừng nghe hắn nói linh tinh, về phần ta thì.

Tả Bá Thanh mỉm cười lắc đầu. Lý Kỳ bỗng nghiêm túc nói:

- Tả đại ca, lần này ngươi nên cứu ta.

Tả Bá Thanh kinh ngạc nói:

- Cứu ngươi?

Lý Kỳ thở dài một tiếng, thê lương nói:

- Ôi, năm xưa bất lợi, thực không dám giấu, vừa rồi ta bị khuỷu tay đè lên người. Chiếc eo thon đó của ta sắp bị đè gãy rồi, không mất cả tháng hồi phục lại không được. Hay là ngươi, mang chút bào ngư tới bồi bổ cho ta.
Bình Luận (0)
Comment