Bắc Tống Phong Lưu

Chương 958

Những lời bàn này cũng không phải là ý tưởng chợt lóe của Lý Kỳ, kế hoạch bắc kinh tế, nam nông nghiệp đã hình thành trong đầu hắn từ lâu rồi, chỉ là hôm nay thuận tiện mượn cơ hội hốt bố để nói ra thôi.

Hắn luôn đề xướng phát triển kinh tế, phát triển kinh tế, nhưng chung quy nông nghiệp vẫn là căn bản. Hắn cũng e ngại chấn hưng thương nghiệp sẽ làm nông nghiệp Đại Tống rơi vào tiêu điều, đây là chuyện đáng sợ, cũng tuyệt đối không thể xảy ra.

Để kết hợp cả hai cho tốt, Lý Kỳ mới nhắc tới thiên Khinh trọng mậu trong Quản tử, chỉ cần triều đình dùng Khinh trọng mậu làm sách lược chủ yếu đối với các nước xung quanh, vậy nông nghiệp và thương nghiệp sẽ cùng nhau tiến lên, cùng nhau phát triển, có thể nói Khinh trọng mậu và luật mới của Lý Kỳ quả thực dính chặt nhau không một kẽ hở, thậm chí có thể nói Khinh trọng mậu chính là vũ khí bí mậtmang lại sự thay đổi lợi ích rất lớn cho luật mới của Lý Kỳ.

Bởi vì căn bản của Khinh trọng mậu chính là lương thực, lợi dụng lương thực làm suy yếu các nước, nhưng nếu muốn làm được việc này thì phải dựa vào thương nhân, hai thứ đều không thể thiếu, cho nên việc này buộc triều đình phải nắm được cả hai đầu, như vậy, ngươi phải giảm nông thuế thương thuế. Chuyện này cũng có điểm tốt đối với luật mới của hắn, có thể đẩy nhanh tiến trình của luật mới, mà lương thực không cần bán tháo, nông dân đương nhiên sẽ không mang đi bán dạo, mà thương nhân có thể lợi dụng lương thực để theo đuổi của cải và quyền lực, bọn họ đương nhiên sẽ ra sức đi lừa tiền.

Phải biết các nước khác luôn muốn chiến tranh với Đại Tống, xét về nguyên nhân cũng là vì bọn họ không đấu lại Tống triều ở những phương diện khác, chỉ có thể lợi dụng vũ lực thô bạo để giành lấy lợi ích từ Tống triều mà thôi. Nếu ngươimuốn chơi kinh tế với Tống triều, vậy không thể nghi ngờ là tự tìm được chết, nước Liêu chính là một ví dụ vô cùng tốt.

Nhưng làm Tống triều, ngươi không thể lấy sở đoản của mình để tranh giành, vậy cũng là tự chịu diệt vong. Xâm lược kinh tế mới là phương án tốt nhất, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà Lý Kỳ coi trọng Khinh trọng mậu.

Lương thực, tiền tệ, thương nghiệp đại diện cho nông dân, triều đình, thương nhân, một khi kết hợp ba thứ này, vậy uy lực còn hơn cả thiên quân vạn mã.

Thường nói uống rượu trợ hứng, nhưng những câu nói của Lý Kỳ còn hơn cả ngàn ly rượu ngon. Nhìn nét vui vẻ của Tống Huy Tông, không khó nhìn ra những lời này của hắn đã định ra sách lược đối ngoại sau này của triều đình, nghĩ cũng biết, dân chúng Đại Tống không nghi ngờ gì sẽ là những người được lợi lớn nhất.Qua năm tuần rượu, Tống Huy Tông uống rượu đến mờ mịt, mang theo nét cười vui vẻ trở về, chuyến này không chỉ được thưởng thức rượu ngon, còn có thể đánh hơi được mùi bá chủ nữa.

Lý Kỳ cũng thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể lừa được con cá lớn này rồi, thật không dễ mà.

Có điều hôm nay định sẵn là một ngày bận rộn rồi, sau khi tiễn họ về, Lý Kỳ chuẩn bị đến Quân Khí Giám, bây giờ vừa nghĩ đến hỏa thương, hắn hưng phấn đến run rẩy, không thể bình tĩnh được.

Nhưng trước khi xuất môn, hắn lại đụng phải người mà hôm nay không muốn đụng nhất, chính là Tần phu nhân. Lúc này Tần phu nhân vẻ mặt giận dữ đứng trước mặt Lý Kỳ, giống như đang muốn nuốt sống Lý Kỳ vậy.Lại làm gì vậy? Thời kỳ mãn kinh sao? Lý Kỳ thật cẩn thận bước lên chào hỏi:

- Phu nhân, chúng ta quen thuộc như vậy, phu nhân không cần tiễn ta.

Tần phu nhân tức giận hừ một tiếng, nói:

- Sao ngươi lại gạt ta?

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Ta gạt phu nhân khi nào?

Tần phu nhân nói:

- Vừa rồi cha ta đã nói hết cho ta nghe rồi. Thật ra Hoàng thượng chỉ đến thưởng thức Thiên Hạ Vô Song ngươi mới ủ ra thôi.

Hôm nay nàng thật sự xấu hổ nha, nàng nghe Vương Trọng Lăng nói, hóa rahôm nay Hoàng thượng chỉ đến đây uống rượu ngon thôi, không vì cái gì khác cả. Còn về tội khi quân, Tống Huy Tông không biết đã nói với Lý Kỳ bao nhiêu lần là muốn trị hắn tội khi quân. Tần phu nhân lúc này mới biết bị lừa, cơn giận này không cách nào nuốt xuống được.

Hức, Vương Trọng Lăng ông thật sự sợ thế giới này quá thái bình ư? Lý Kỳ cười nói:

- Không sai, cho nên ta không có lừa phu nhân, ban đầu ta đã nói, Hoàng thương chỉ đến uống rượu thôi, là do phu nhân không tin mà.

Tần phu nhân sửng sốt, trên mặt ửng đỏ, ảo não nói:

- Sao ngươi khăng khăng nói đòi uống rượu, còn nói có chuyện xảy ra, ta có thể làm sao chứ?Lý Kỳ dang hai tay nói:

- Phu nhân, phu nhân cũng biết, tài văn chương của ta chỉ có thế, phu nhân không thể lấy ta đi so sánh với vị phụ thân học sĩ tài cao học rộng được, như vậy rất khinh người. Phu nhân người không phải nói sao, sở trường duy nhất của ta chính là nấu ăn, thật ra ta không có câu nào là lừa phu nhân cả, bao gồm tội khi quân và món ăn mới, là do bản thân phu nhân quá căng thẳng thôi, làm ta sắp điên lên. 

Tần phu nhân cả giận nói:

- Ngươi còn trách ta?

Lý Ký ha ha nói:

- Ta không trách phu nhân, ta biết, phu nhân cũng quan tâm ta thôi.

- Ngươi biết thì tốt.Vừa dứt lời, Tần phu nhân lại cảm thấy câu này không thích hợp lắm, vội sửa miệng:

- Ta chỉ quan tâm Hồng Nô.

- Hiểu rồi, hiểu rồi.

Lý Kỳ cười hì hì gật đầu, nói:

- Chỉ cần sau này phu nhân đừng đến nhà bếp nữa, tất cả đều có thể nói.

Tần phu nhân bây giờ vừa nghe tới nhà bếp, nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng, nghiến chặt hàm răng, nói như đinh đóng cột:

- Ngươi có thể yên tâm, ta đã thề, đời này tuyệt đối không vào nhà bếp.

- Anh hùng chí lớn gặp nhau.Lý Kỳ cười ha ha, thuận miệng nói:

- Vậy phu nhân nên tìm một đầu bếp làm trượng phu nhaẶc, hình như ta lại nói sai rồi, Mã Kiều, mau chuẩn bị ngựa, hỏa tốc tám trăm dặm, ta có chuyện phải đi trước đây.

Trong lúc nói, hắn đã chạy ra ngoài như một làn khói.

Ngườingười này quá đáng ghét! Tần phu nhân đỏ bừng cả mặt, hai mắt lấp lóe lửa giận, hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật sự muốn ném giày mà. Thật ra tính cách của nàng như vậy mà có thể ở chung với Lý Kỳ lâu như thế, bản thân đúng là kỳ nữ mà.Ra khỏi Tần phủ, Lý Kỳ và Mã Kiều ra roi thúc ngựa tới Quân Khí Giám, sau khi hội họp với Ngu Kỳ, lại vội đến ngọn núi cao rậm rạp ở ngoại ô phía tây.

Nơi thí nghiệm vũ khí lần này được sắp xếp ở vùng đất trống phía sau cơ sở bí mật, nhìn kích thước của mảnh đất trống này, Lý Kỳ vô cùng mong chờ, bởi vì chỉ có vũ khí càng mạnh mới cần mảnh đất càng rộng, giống như chấn thiên lôi vậy, có thể làm thí nghiệm trong nhà.

Khi Lý Kỳ đến, đám tinh nhuệ huynh đệ Ô thị, Ngu Doãn Văn đã chờ trên đất trống từ lâu, có thể thấy được bọn họ rất hưng phấn.

- Hạ quan (đồ nhi) bái kiến Giám sự (sư phụ) (Phó Giám sự).

Sau đó Ngu Doãn Văn lại hỏi thăm Ngu Kỳ.Nhiều ngày không gặp, khóe miệng Ngu Kỳ lộ ra một nụ cười hiền lành.

- Các vị gần đây vất vả rồi.

Lý Kỳ chắp tay, nói với Ngu Doãn Văn:

- Doãn Văn, con ở đây đã quen rồi chứ?

Dù sao đứa nhỏ này còn ít tuổi, để nó lại nơi thâm sơn cùng cốc này, Lý Kỳ vẫn có chút không yên lòng. 

Ngu Doãn Văn vái dài, ra vẻ ông cụ non giống Ngu Kỳ nói:

- Phiền sư phụ nhớ nhung, Doãn Văn sống rất tốt.

Ô Hữu Tài đĩnh đạc nói:

- Đứa nhỏ Doãn Văn rất thích nơi này, nó thường nói ở đây cuối cùng cũngkhông cần nghe mắng.

Nói đến đây gã chợt cảm thấy bên cạnh có người kéo ống tay áo gã, kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy Ô Hữu Hoa đảo mắt liếc sang, lúc này gã mới tỉnh ngộ, phụ thân của Ngu Doãn Văn là Phó Giám sự Quân Khí Giám, hơn nữa lại đang đứng ở đây, xấu hổ nhìn sang Ngu Kỳ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ngu Doãn Văn cũng không ngừng kêu khổ trong lòng.

Mặc dù Ô Hữu Tài chưa nói hết, nhưng Ngu Kỳ đã nghe hiểu rõ ràng, thấy nhi tử dám ở trước mặt người ngoài ném sạch uy nghiêm của phụ thân, không nhịn được trừng mắt nhìn Ngu Doãn Văn.

Cái liếc mắt này làm Ngu Doãn Văn bị dọa chết khiếp.Lý Kỳ cũng biết tính nết Ngu Kỳ, ho nhẹ một tiếng, vội nói sang chuyện khác:

- Đúng rồi, đúng rồi, ta nghe Phó Giám sự nói, các ngươi mới nghiên cứu tạo ra một loại vũ khí mới gọi là hỏa thương?

Ô Hữu Hoa gật đầu cười nói:

- Hồi Giám sự, hỏa thương này là do Doãn Văn nghĩ ra.

Lý Kỳ ồ một tiếng nói:

- Thật sao?

Ngu Doãn Văn khẽ gật đầu vài cái, đôi mắt trong sáng thấp thoáng vẻ hưng phấn và thấp thỏm.

Ngu Kỳ cau mày nói:- Ô Giám tác, Doãn Văn chỉ mới lớn ngần này, nó có thể làm ra loại vũ khí tốt thế nào chứ, đừng để Giám sự uổng công đi một chuyến.

Thật ra y vô cùng tin tưởng vào nhi tử, nhưng tin tưởng và đại sự quốc quân là hai chuyện khác nhau, vạn nhất làm không tốt, thì không phải chỉ mất mặt thôi, cho nên y có chút thấp thỏm không yên.

Ô Hữu Hoa lại tràn trề tự tin nói:

- Xin Phó Giám sự yên tâm, hỏa thương này tuyệt đối có tác dụng lớn.

- Được rồi, tán gẫu thì lát nữa hãy nói, là lừa hay ngựa lấy ra coi thì biết liền mà.

Lý Kỳ vội vẫy tay nói:

- Mau lấy ra đi.

Ô Hữu Tài nói:- Đã lấy ra rồi.

- Cáicái gì? 

Lý Kỳ vội nhìn trái nhìn phải, nhưng hoàn toàn không phát hiện có vũ khí nào đặc biệt cả, buồn bực nói:

- Sao ta lại không thấy?

Huynh đệ Ô thị và Ngu Doãn Văn hai mặt nhìn nhau, Ô Hữu Hoa sắc mặt có chút quái dị chỉ ra sau nói:

- Bộ soái, trong tay bốn người họ cầm chính là hỏa thương đó.

Lý Kỳ đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy phía sau Ô Hữu Hoa có bốn binh sĩ cao to lực lưỡng, trong tay mỗi người đều cầm một trường thương. Thật ra trường thương nàykhông giống với trường thương bình thường, chỉ là do lúc nãy Lý Kỳ chỉ tìm hỏa thương trong suy nghĩ của hắn, cho nên mới không chú ý, dẫn đến bầu không khí có chút xấu hổ. Đầu tiên, trường thương này ít nhất cũng dài hơn ba thước, ngoài ra, đầu thương trái phải còn buộc hai ống trúc dài. Còn nữa, trường thương này phân thành hai phần, đa số làm từ gỗ, chỉ có phía trên phủ một ống sắt chừng một thước, mà phía trên cùng của ống sắt hơi nhọn, có chút giống đao ba cạnh của hậu thế.

- Đâyđây là hỏahỏa thương?

Lý Kỳ cắn môi dưới, trong lòng hô lên, không phải như vậy, nhất định không phải như vậy. Không nói cái gì khác, hỏa thương ít nhất cũng phải có cò súng chứ, ngươi không thể lấy mấy cây côn buộc lại với nhau rồi mang ra lừa ta nha.

Đối với người đời sau như Lý Kỳ, hỏa thương này thật sự là lừa gạt mà.Đáng tiếc, sự thật luôn tàn khốc, Ô Hữu Hoa gật đầu khẳng định nói:

- Giám sự, đây là hỏa thương chúng ta phát minh ra.

Ngu Kỳ thấy sắc mặt Lý Kỳ khác thường, trong lòng vô cùng lo lắng, hỏa thương này chung quy là do nhi tử ông ta phát minh ra đó, cẩn thận hỏi:

- Giám sự, lẽ nào có gì không ổn sao?

Bỏ đi, bỏ đi, không thể đả kích tinh thần tích cực của bọn họ được, đặc biệt là Ngu Doãn Văn, dù sao tuổi của nó còn nhỏ, khả năng chịu đã kích vẫn chưa đủ, đừng ép nó quá. Lý Kỳ đè lại thất vọng, gắng gượng cười nói:

- Thoạt nhìn có chút khó coi, có điều, quan trọng là phải xem tính thực dụng, xem hiệu quả thế nào đã.

Hóa ra ngài chỉ bất mãn vẻ bề ngoài thôi à, Ngu Kỳ thở phào nhẹ nhõm.Ô Hữu Hoa lập tức nói:

- Bày trận.

Bày trận? Lý Kỳ hít mạnh một hơi lạnh, đưa mắt nhìn sang, phát hiện bao gồm cả hắn và Ngu Doãn Văn cũng còn chưa đến hai mươi người, thầm mắng, có chút người vậy mà còn bày trận khỉ gì.

Bịch bịch bịch!

Chỉ thấy bốn gã trường thương thủ cầm trường thương xếp hàng bước đều, phía sau còn có bốn binh sĩ vóc dáng nhỏ bé, đợi bọn họ đi đến giữa bãi đất, bốn người liền xoay người, mặt hướng ra ngoài, vây thành một hình vuông, trường thương hướng ra.- Đốt lửa.

Chỉ thấy bốn tên lính nhỏ bé kia lập tức châm ngòi, chốc lát sau, đột nhiên thấy một ngọn lửa phóng ra từ trong ống sắt kia với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, phóng ra xa hai trượng, qua một lúc, chỉ nghe vù vù hai tiếng, lại hai ngọn lửa nữa phóng ra, hai ngọn lửa này còn thô, còn mạnh hơn ngọn trước đó nữa.

Ba con rắn lửa cùng lúc bắn ra, thoạt nhìn thật sự rất dọa người.

Xem ra thật sự là lão tử hiểu sai rồi, hóa ra ý của hỏa thương chính là trường thương có thể phóng hỏa, đây chỉ được một lần thôi, có tác dụng gì chứ? Về mặt quân sự, Lý Kỳ vẫn đứng trên góc độ tương lai, trừ phi có phi cơ đại pháo, những thứ còn lại trong mắt hắn cũng vậy thôi. Nhưng hắn nhìn thấy tia hưng phấn trong mắt đám người Ngu Kỳ, lại nghĩ, ta không hiểu, bọn họ chắc chắn hiểu, bọn họ đều cảm thấyhỏa thương này tốt, vậy chắc chắc có chỗ độc đáo. Làm thống soái thì không thể làm tổn thương sĩ khí, không hiểu cũng phải vờ như hiểu. Nghĩ đến đây, hắn lập tức vỗ tay nói:

- Tốt tốt tốt, hỏa thương này thật sự lợi hại, Đại Tống ta có vũ khí này, chắc chắn không ai địch nổi, oa ha ha.
Bình Luận (0)
Comment