Bắc Tống Phong Lưu

Chương 964.2

Mọi người một trận trầm mặc, ai dám lớn hơn cả Hoàng thượng chứ, tuy nhiên theo thái độ Tống Huy Tông gần nhất mà xem, cũng biết Tống Huy Tông là đứng về bên Lý Kỳ.

Áp lực hiện giờ cũng đã cho rồi, từ tục tĩu cũng nói rồi, là lúc nên tung ra hấp dẫn, đây là thủ đoạn nhất quán trong khi buôn bán của Lý Kỳ, trước tiên là đè ép khí thế của các ngươi, sau đó mới nói đến chuyện làm ăn, nói vậy, là làm ít công to đấy. Ha hả nói:

- Không biết các ngươi có nghĩ tới hay không, kỳ thật lấy thực lực và ưu thế của các ngươi, còn có thể phát triển càng nhiều con đường phát tài nữa, so với lương thực còn dễ kiếm hơn.

Mọi người nghe vậytrong mắt sáng ngời, tất cả đồng thanh nói:- Con đường phát tài nào?

Lý Kỳ cười nói:

- Gia công thực phẩm.

- Gia công thực phẩm?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau . Không biết vì sao.

Lý Kỳ bỗng nhiên vỗ vỗ tay, nói:

- Mang lên đi.

Chỉ thấy hơn mười người hầu bưng khay, mâm đi tới, trên bàn bày đặt một ly sữa nóng hầm hập và một vài loại điểm tâm, có màu vàng óng, có màu vàng xen lẫn màuxanh, có màu xám, còn có màu trắng sữa nữa.

Đợi cho những người hầu này đã phân phát hết sữa và điểm tâm cho các thương lái lương thực đang ngồi xong, Lý Kỳ mới nói:

- Đây là sữa và bánh bích quy ta mới nghiên chế ra, các vị không ngại nếm thử chút xem, trên thị trương cũng không có bán đó nha.

Ăn thì ăn, chả lẽ lại sợ ngươi. 

Mọi người lơ đễnh tùy tay cầm lấy một khối bánh khô đưa vào trong miệng, vừa cắn xuống một miếng. Trên mặt sắc mặt cũng thay đổi.

Cố Ngôn cầm một khối bánh hành sợ hãi than:

- Thật nồng đậm mùi hành a!Bên cạnh y nhất có người nói:

- Khối bánh của ta cũng cực kỳ xốp giòn, hương mạch ngon miệng.

- Khối của ta bên trong còn có hạnh nhân. Thật sự là ngon.

...

Mọi người sau khi nếm thử đối với bánh bích quy này chính là khen không dứt miệng.

Lý Kỳ lại nói:

- Các vị, bánh bích quy này nếu là phối hợp với sữa nóng để uống, như vậy càng thêm mỹ vị ah.Hiện giờ đại não của những thương lái lương thực này đã bị mỹ vị chiếm cứ, cái gì cũng không muốn, chiếu theo lời Lý Kỳ nói đi làm, lại uống một ngụm sữa nón. Lần này làm cho nhận thức của bọn họ đối với sữa lập tức có sự đổi mới, chẳng những một chút mùi cũng không có, ngược lại mùi sữa thơm mười phần, ngọt ngào, ăn cùng với bánh bích quy, vậy thì thật là mỹ vị cực kỳ.

Một miếng bánh bích quy, một ngụm sữa, chỉ trong chốc lát, bọn họ liền tiêu diệt hết điểm tâm trong mâm, lại còn có chút vẫn chưa thỏa mãn.

Lý Kỳ ha hả nói:

- Các vị cảm thấy như thế nào?

- Tay nghề của Kinh tế sử, dĩ nhiên là không còn gì để nói rồi.- Tin tưởng bánh bích quy, sữa này lại sẽ giúp Kinh tế sử kiếm được rất nhiều tiền.



- Đúng vậy a, đúng vậy a, Kinh tế sử kinh doanh nhất định càng lên đến một nấc thang mới.

... .

Lý Kỳ khoát tay nói:

- Không, phải nói giúp chúng ta kiếm tiền nhiều hơn. Bánh bích quy này chính là thực phẩm gia công.

Mọi người nghe vậy liền sửng sốt. Tư Mã Hạo nói:

- Kinh tế sử không phải là muốn cùng chúng ta hợp tác làm vụ kinh doanh nàychứ?

Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta là sợ các ngươi bị đói, sẽ ăn mất ta.

Mọi người vừa mới ăn no, lại nghĩ tới những lời mới vừa rồi Lý Kỳ nói kia, thiếu chút nữa là phun ra hết, Kinh tế sử này không chỉ là người điên, hơn nữa còn khẩu vị còn rất nặng nha.

Lý Kỳ cười nói:

- Đồng dạng là lương thực, nhưng đem nó gia công thêm một chút, như vậy giá cả sẽ tăng lên một phen, hơn nữa trên đời duy nhất chỉ có một nhà này, đây mới thực sự là món lãi kếch sù, hơn nữa bánh bích quy chỉ là một góc của băng sơn trong sản phẩm lương thực được gia công, chúng ta còn có thể hợp tác khai thác, phát triểncàng nhiều thực phẩm gia công nữa, như vậy cũng tốt hơn so với cây ăn quả trong vườn trái cây này, các ngươi hiện tại làm kinh doanh, không thể nghi ngờ là đào hết cây ăn quả, làm củi bán, việc này có thể kiếm bao nhiêu tiền, cũng có thể kiếm bao lâu? Nhưng mà gia công thực phẩm, liền giống với trước tiên là trồng cây ăn quả, rồi sau đó lấy quả thực đi bán, đây mới là chính đạo.

Cố Ngôn nói:

- Việc buôn bán này Kinh tế sử ngươi cũng một mình có thể làm, vì sao lại muốn làm lợi cho chúng ta, ta không nghĩ sẽ đơn giản như vậy đi. 

Lý Kỳ nói:

- Lời ấy của Cố viên ngoại sai rồi, bánh bích quy này không phải đồ ăn, chi bằng hiện làm hiện ăn, còn có thể cất chứa được rất lâu đấy, cùng loại với đồ hộp, nói cách khác, có thể bán được tới các quốc gia xung quanh, phạm vi đề cập rất rộng, mộtmình ta muốn ăn một khối lớn bánh ngọt như vậy, cần rất dài ngày, nếu là có các vị tương trợ, như vậy rất nhanh bánh bích quy này sẽ được bán tới các nơi trênn thế giới, tính ra cũng đều có ưu khuyết, nhưng ta khá có khuynh hướng vui chung.

Đám thương lái lương thực này chắc chắn sẽ không tin tưởng lời này của Lý Kỳ, nếu là ngươi thích một miếng này, vậy ngươi sẽ đem đồ hộp, Thiên hạ vô song cũng lấy ra để chia xẻ a! Cố Ngôn nói:

- Chỉ thế thôi?

Quả nhiên mỗi người đều là kẻ lõi đời nha! Lý Kỳ ha hả nói:

- Đương nhiên không phải, gia công thực phẩm này chỉ là một con đường tài lộ, nhưng nó còn có thể mở ra một con đường tài lộ khác.

- Hả? Không biết tài lộ này ở nơi nào?- Giành lương thực của nước ngoài trước.

Mọi người nghe vậy đều kinh hãi không ngừng. Lý Kỳ cười nói:

- Đạo lý rất đơn giản, các vị đầu tiên là dùng những thực phẩm gia công này tiến vào ngành sản xuất lương thực ở ngoại quốc, sau đó nhân cơ hội thu mua lương thực của quốc gia bọn họ, chở về Đại Tống ta, lại chế tạo thành bánh bích quy, lấy giá cả cao bán ra ngoại quốc, các vị còn có thể trữ hàng đầu cơ tích trữ, đầu cơ bán lương thực tới các quốc gia, từ giữa đó mà vớt món lãi kếch sù, phương diện triều đình cũng sẽ âm thầm ủng hộ các vị đấy. Mà triều đình yêu cầu duy nhất chính là, ổn định lại giá lương thực quốc nội, tuyệt không cho phép lại xuất hiện hiện tượng lương thực giá cao, cùng với người ăn thịt người. Chỉ cần các vị nguyện ý cùng triều đình hợp tác, ta dám cam đoan, sữa sẽ có, bánh bích quy cũng sẽ có đấy, hơn nữa tuyệt không kiếm ít so với các ngươi hiện tại, thậm chí đối với hậu trường của các ngươi cũng rất nhiều chỗ tốt.Đám thương lái lương thực này ngơ ngác nhìn nhau, suy tư nửa ngày, chú ý lời nói:

- Việc này chúng ta chỉ sợ còn phải trở về cẩn thận thương lượng lại đã.

Lý Kỳ cũng biết rất nhiều người bọn họ đều không làm được chủ, gật đầu cười nói:

- Đương nhiên có thể, tuy nhiên ta không có quá nhiều thời gian chờ các ngươi, dù sao trên đời lại không chỉ vài thương nhân các ngươi bán lương thực, còn có rất nhiều người chờ ta tung ra cành ô-liu. Ồ, ta còn phải nhắc nhở các ngươi một câu, các ngươi đồng dạng cũng không có thời gian đợi thêm nữa, phía ngoài giá lương thực đã xuống đến một trăm bảy mươi văn rồi.
Bình Luận (0)
Comment