Bạc Vụ

Chương 87

Tống Tình Lam để Quý Vũ Thời quyết định.+

Mà Quý Vũ Thời vốn không phải người thường xuyên ra ngoài, đối với chuyện Ninh thành có địa điểm vui chơi nào cũng mù tịt chẳng kém gì Tống Tình Lam, thật sự không có nơi để giới thiệu, sau khi hai người thảo luận về nhiều phương án thì cậu thậm chí còn nghĩ tới ý tưởng không bằng cứ ở nhà vượt qua kỳ nghỉ.

"Này có thể coi là hẹn hò." Tống Tình Lam thực hùng hồn nói: "Nếu là hẹn hò thì ở nhà không thể tính được, trở về đơn vị anh còn phải chia sẻ kỳ nghỉ của chúng ta có gì lãng mạn với đám cẩu độc thân kia, bằng không... bọn họ làm sao có động lực thoát FA chứ?"

Lý do này nói thực đường hoàng, Quý Vũ Thời hiếm khi lộ ra vẻ mặt mê mang: "Chính là tôi thật sự không biết phải đi đâu, đi ăn đi xem phim đi dạo công viên à?"

Ba bước hẹn hò của tình nhân?

Tống Tình Lam kéo cậu đứng dậy khỏi tấm thảm: "Đi công viên trò chơi thôi."

Ánh mắt Quý Vũ Thời tròn vo: "Công viên trò chơi?!"

Tống Tình Lam xoay người cậu lại đẩy vào phòng, vừa để cậu đối mặt với tủ quần áo vừa nói: "Đúng vậy, công viên trò chơi."

Công viên trò chơi, kế hoạch hẹn hò của trai thẳng tuổi vườn trường khi liêu em gái?

Quý Vũ Thời thật không ngờ Tống Tình Lam cũng biết chuyện này, cậu cảm thấy mức độ ngây thơ này thật sự không phù hợp với thiết lập tính cách của đối phương, không thể làm gì khác hơn là tự thuyết phục chính mình là tính trẻ con của đối phương vẫn chưa tiêu tan hết.

Làm một người bạn trai hợp cách, Quý Vũ Thời ngầm chấp nhận điều này.

Hai người thay quần áo xong, chỉnh lý chính mình thật tốt rồi ra ngoài cửa.

Vì để chính mình trông không quá lạc loài với công viên trò chơi, Quý Vũ Thời giữ lại chiếc áo sơ mi chữ T đơn giản mà mình mặc lúc sáng, chỉ đổi quần sọt thành quần jean cùng một đôi giày thể thao phù hợp. Vóc người cậu khá gầy gò, bóng lưng thẳng tắp, quần áo như vậy không làm cậu trông bình thường chút nào, ngược lại càng giống như sinh viên đại học tài giỏi cực kỳ thu hút ánh mắt người khác.

Bộ quần áo mặc trước đó của Tống Tình Lam cũng đã được giặt sạch sấy khô, kiểu dáng cũng không tính là quá trang trọng.

Hai người đứng trong thang máy, nhìn thấy lẫn nhau ở trong mặt kính thì mới thật sự có cảm giác hẹn hò trong kỳ nghỉ.

Quý Vũ Thời: "Có kỳ quái không?"

Tống Tình Lam từ trong kính liếc nhìn cậu: "Kỳ quái chỗ nào? Người trưởng thành không có quyền lợi theo đuổi kích thích cùng xả stress à?"

Quý Vũ Thời: "..."

Tống Tình Lam vẫn nhìn Quý Vũ Thời trong gương, nghiêng đầu nói với cậu: "Em có thể coi tôi là trẻ con."

"Nếu bây giờ anh có thể biến về dáng vẻ lúc ở Chaos, tôi có thể thử xem. Chính là một mét chín mươi hai thì..." Quý Vũ Thời bình tĩnh nói: "Đứa bé lớn thật đấy."

Tống đội trưởng với gương mặt non nớt, âm thanh mềm nhũn.

Bởi vì vóc dáng quá nhỏ nên không vừa với ống tay áo, đôi giày cổ thấp cũng quá lớn, ôm khẩu thần miên to lớn đi theo ở phía sau.

Vừa quật cường lại đáng yêu.

Quý Vũ Thời nghĩ tới hình ảnh kia, ánh mắt nhịn không được mang theo ý cười, vì sợ Tống Tình Lam phát hiện nên còn quay đầu đi.

Đến bãi đậu xe, Tống Tình Lam rất có tự giác làm người lái xe, dựa vào ưu thế chiều cao giữa rất nhiều mui xe tìm kiếm chiếc việt dã màu đen của Quý Vũ Thời.

Quý Vũ Thời đi tới vài bước, mở khóa một chiếc xe có rèm che ở gần sát bên cạnh: "Ở đây."

Chiếc xe này có kiểu dáng phục cổ xinh đẹp, là dáng vẻ của thập kỷ tám mươi chín mươi, hoàn toàn khác biệt với chiếc việt dã đầy khí chất ngang tàng hống hách trước kia, có thể nói là hai thái cực.

Tống Tình Lam có chút thích thú đi vòng quanh chiếc xe: "Chiếc trước kia đâu rồi?"

Súng cùng xe của Quý Vũ Thời đều rất phù hợp với khí chất của cậu.

Quả nhiên cậu rất thích những thứ phục cổ.

"Không có chiếc lần trước. Trong hiện thực vẫn luôn là chiếc xe này, chỉ là thế giới bong bóng đã thay tôi làm ra chọn lựa khác mà thôi." Quý Vũ Thời ném chìa khóa xe qua: "Muốn chạy không? Hộp số tay, không có lái tự động, cực một chút nhưng lại thú vị hơn nhiều."

"Lái!" Tống Tình Lam cực kỳ cam tâm tình nguyện làm tài xế, đưa tay chụp lấy chìa khóa, ngồi vào ghế lái.

Quý Vũ Thời đi một vòng quanh xe, vừa mới ngồi vào ghế phó lái đóng cửa lại liền nghe Tống Tình Lam gọi tên mình: "Quý Vũ Thời."

Cậu quay đầu qua.

Môi đã bị hôn một cái.

Cánh môi của Tống Tình Lam dán lên môi cậu, nhẹ nhàng ma sát: "Hoan nghênh em, chính thức bắt đầu lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta."

*

Cú rơi vô cực, tàu lượn siêu tốc, khủng long trỗi dậy.

Vào ngày hành chính mà công viên vẫn chật kín người, chơi xong ba trò chơi mạo hiểm nhưng biểu tình cả hai không hề biến đổi, lúc ngồi khủng long trổi dậy, trong một chuỗi âm thanh chói tai "a a a a" Tống Tình Lam bình tĩnh lấy di động ra, quay một đoạn video gửi cho Lý Thuần.

Ánh mặt trời vừa vặn, không trung công viên treo đầy bong bóng rực rỡ đủ màu sắc, sườn mặt của Quý Vũ Thời loáng thoáng trong màn ảnh.

Lý Thuần: [?]

Lý Thuần: [Tống đội, anh muốn giết cẩu à?]

Tống Tình Lam nhanh chóng đáp lại: [Không, chủ yếu là muốn hỏi kỳ nghỉ này nhóc định hoàn thành mấy lần vòng quay khủng long trỗi dậy mà thôi.]

Lý Thuần: [...thật ra thì, bây giờ em cũng không còn ói nữa rồi! Em ổn rồi!]

Tống Tình Lam không thèm phản ứng tới câu trả lời của Lý Thuần, chỉ đánh chữ: [Sau đó mới là giết cẩu.]

Lý Thuần: [A a a a a [tự sát.JPG]]

Tống Tình Lam: [Nhóc xem Quý cố vấn của chúng ta đi, người ta là nhân viên văn phòng---]

Gõ chữ tới đây thì vòng quay cũng ngừng lại.

Quý Vũ Thời dẫn đầu mở khóa an toàn, gọi anh: "Xuống thôi."

Tống Tình Lam lập tức tắt điện thoại, không quan tâm tới Lý Thuần ở bên kia, đi sát tới rìa thì một bước nhảy xuống bậc thang, đưa tay tới: "Cẩn thận."

Quý Vũ Thời đưa tay cho anh, cũng nhảy xuống.

Nhóm du khách đi cùng chuyến với bọn họ cũng cởi dây an toàn, sắc mặt trắng bệch, lúc này đang dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn bọn họ.

Sau vài vòng vui chơi, Quý Vũ Thời mặt không đỏ thở không gấp, cả hành trình cứ như đang ngồi xe ngựa ngắm cảnh.

Tống Tình Lam thay đổi cách nghĩ muốn để cậu chọn lựa: "Tiếp theo muốn chơi trò gì?"

Những trò chơi bọn họ chơi trước đó đều là những trò cần phải xếp hàng chờ nên tốn không ít thời gian, Quý Vũ Thời mở hình chiếu di động lướt xem bản đồ, phần lớn các khu trò chơi đều có màu đỏ, chỉ có vài nơi hiển thị màu xanh lá cây.

"Đi nhà ma không?" Quý Vũ Thời đề nghị: "Bên đó ít người hơn."

"Nhà ma?" Nhìn dấu hiệu cùng cảnh báo nguy hiểm bên khu nhà ma, Tống Tình Lam do dự: "Thể nghiệm rất chân thật, em xác định?"

Người bình thường bị kinh sợ, có lẽ xoay người một cái là quên ngay.

Nhưng Quý Vũ Thời sẽ không, thể nghiệm đáng sợ sẽ không bao giờ tiêu tan, vì thế Tống Tình Lam thật sự không tán thành.

"Cũng vì rất chân thật nên mới đi xem." Lần này đổi thành Quý Vũ Thời kéo Tống Tình Lam đi tới trước: "Với lại, có thật cỡ nào thì làm sao thật bằng trải nghiệm bị tang thi vây chứ? Tôi muốn đi thử một lần, xem công nghệ cao có thể dọa được tôi không."

"Đi thôi." Tống Tình Lam đáp ứng.

Khủng long trỗi dậy tới nhà ma cách một khoảng.

Bọn họ không ngồi xe bus ngắm cảnh mà lựa chọn đi bộ.

Trên đường đi Tống Tình Lam còn thích thú ghé chơi trò bắn súng, dễ dàng giành được một con thú bông đồ chơi. Quý Vũ Thời nhìn cũng muốn chơi, vì thế lại có thêm một con thú bông nữa, hai người ngại ôm phiền phức nên tiện tay tặng cho hai cô bé ở phía sau.

Sau đó cả hai lặng lẽ rời đi.

Sau khi ra khỏi phòng xạ kích, Tống Tình Lam mua một que kẹo bông cho Quý Vũ Thời: "Những bạn nhỏ khác đều có, Quý cố vấn của chúng ta không thể không có được."

Quý Vũ Thời ngoan ngoãn tiếp nhận.

Cậu cầm lấy que kẹo bông cắn một cái, làm nó nhanh chóng tan ra trong miệng: "Mùi vị của tiệm này vẫn giống như trong ký ức vậy."

Tống Tình Lam: "Trước kia em từng tới à?"

Quý Vũ Thời: "Ừ, lần đầu tiên là vào mùa thu năm mười một tuổi, Quý Mân Việt dẫn tôi tới. Sau đó bọn tôi còn quay lại ba lần, lần nào cũng ghé mua kẹo ở tiệm này."

Phía trước chính là nhà ma.

Quý Vũ Thời đã đi quét thẻ xếp hàng.

Tống Tình Lam nhìn bóng lưng nhanh nhẹn của cậu, thật hoài nghi--- sự hiểu biết Quý Mân Việt đối với Quý Vũ Thời chẳng lẽ chỉ dừng lại ở khoảng thời gian lúc bé?

Chờ đến khi bọn họ ra khỏi nhà ma, Tống Tình Lam cơ bản đã xác nhận được điểm này.

Quý Vũ Thời cùng anh đi xong toàn bộ hành trình, trong tiếng gào khóc thảm thiết cùng thét chói tai của nhóm du khách khám phá không bỏ sót ngóc ngách nào trên bản đồ, còn xông vào phó bản, chỉ tốn mười mấy phút tìm ra cơ quan mà người khác cần phải tốn hơn một tiếng, trong đó bao gồm cả thời gian Quý Vũ Thời chờ nữ quỷ quay lại xuất hiện một lần nữa.

Công viên này đối với Quý Vũ Thời hoàn toàn không có cảm giác mới mẽ.

Tống Tình Lam có thể tưởng tượng được dáng dấp Quý Vũ Thời mạo hiểm ở nơi này khi bé, đáng tiếc anh không có cách nào bầu bạn.

Có thể đối với tình nhân bình bình, chỉ cần hai người ở chung một chỗ chính là cuộc hẹn tốt đẹp.

Nhưng cuộc hẹn hò của bọn họ không nên như vậy.

Tống Tình Lam rời đi một chốc, gọi một cuộc điện thoại rồi quay trở lại.

Quý Vũ Thời đang hớp ly trà sữa lạnh, thấy anh quay lại thì hỏi: "Muốn uống không?"

Tống Tình Lam cầm lấy từ tay Quý Vũ Thời, thực tự nhiên ngậm ống hút uống một ngụm.

Hành động này cực kỳ thân mật, nó làm trái tim Quý Vũ Thời giống như nhũn ra, vừa nãy quả thực cậu đã hỏi Tống Tình Lam có muốn uống hay không nhưng ý là sẽ mua một ly khác cho anh.

Tống Tình Lam uống xong, thấy vẻ mặt cậu liền hỏi: "Sao vậy?"

Quý Vũ Thời nói: "Người khác đưa."

Tống Tình Lam nhìn theo ánh mắt cậu, ba cô gái cách đó không xa thấy bọn họ nhìn qua thì giậm chân rồi ngượng ngùng chạy đi.

Hàng mày anh khẽ nhướng lên, có chút khó chịu: "Tôi chỉ mới đi một chốc thôi mà đã có người mua trà sữa cho em rồi à?"

Quý Vũ Thời gật đầu: "Cho nên tôi cũng rất quý hiếm đó nha."

Tống Tình Lam bật cười, khịa anh sao?

Không biết trong quyển sổ nhỏ của người này còn note lại bao nhiêu chuyện nữa, Tống Tình Lam đưa ly trà sữa trong tay qua hỏi: "Muốn đi nhảy dù không?"

Quý Vũ Thời: "Nhảy dù?"

"Sau khi xuất ngũ, chiến hữu của tôi đã mở một câu lạc bộ nhảy dù." Tống Tình Lam ngắn gọn nói: "Khoảng cách với Ninh thành cũng không xa, vừa nãy tôi mới gọi điện thoại qua, nếu bây giờ chúng ta đi luôn thì sáng sớm mai có thể quay trở về."

*

Suốt hai mươi lăm năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên Quý Vũ Thời tiến hành lữ trình kiểu nói là đi ngay thế này.

Bọn họ trực tiếp xuất phát từ công viên, thậm chí còn không kịp về nhà một chuyến, chỉ kịp gọi điện cho Quý Mân Việt để nhờ anh chăm sóc ba vị boss ở nhà.

Xe của Quý Vũ Thời không có hình thức lái tự động, không thể tiến vào cao tốc tốc độ cao, chỉ có thể thông qua cao tốc bình thường chạy tới câu lạc bộ cách đó năm trăm km, thế nhưng nó không hề ngăn cản được kế hoạch đi chơi của bọn họ. Trên đường đi bọn họ mua chút nước và thức ăn, nếu lái xe không ngừng nghỉ thì có thể sẽ kịp nhảy dù chuyến cuối cùng trong ánh tà dương.

Đi cao tốc bình thường vượt qua khu thành cũ Ninh thành chính là đường lớn rộng rãi thưa thớt xe cộ.

Cả con đường chỉ có mỗi chiếc xe bọn họ lao phăng phăng.

Từ xa lộ có thể nhìn thấy một khu triến trúc đang chuẩn bị xây dựng lại, được những tòa nhà cao chọc trời ở khu thành mới cùng các đoàn tàu huyền phù phụ trợ làm nó có cảm giác chết chóc mỹ lệ.

"Lúc còn nhỏ tôi từng đi nhà trẻ ở khu đó." Tống Tình Lam chỉ bên trái phía trước: "Nhìn thấy không, là tòa kiến trúc màu đỏ kế bên khu xanh hóa."

Quý Vũ Thời gật đầu.

Cậu nhìn tòa nhà cũ kĩ trong khu xanh hóa, sườn mặt thật an tĩnh.

Lúc Tống Tình Lam cho rằng Quý Vũ Thời không nghe thấy thì cậu quay đầu lại nói: "Trùng hợp vậy? Tôi cũng học ở nhà trẻ đó."

Tống Tình Lam: "Em đang đùa tôi hả?"

Quý Vũ Thời nói: "Là thật, nhà trẻ thuộc trường tiểu học Ninh thành."

Tống Tình Lam vẫn cho rằng Quý Vũ Thời đang trêu mình: "Vậy thì tiếc thật, sao tôi không theo đuổi em ngay từ nhà trẻ nhỉ?"3

[end 87] 
Bình Luận (0)
Comment