Bạch Ảnh

Chương 17

“Mạnh ai nấy chạy đi” Bạch Kỳ không biết ai nói câu đó trước. Sóng lưng Bạch Kỳ bỗng nhiên nhói đau một cái, lúc hắn quay đầu lại thì đã thấy lưng mình không biết từ lúc nào đã dính một mũi tên. Tuy không đâm vào quá sâu nhưng cũng đủ làm Bạch Kỳ nghiến răng vì đau đớn.

“Việc làm ta hối hận nhất cả đời đó là vì quá sợ hãi mà không dám thách đấu với Tiêu Tiến. Đáng tiếc, ta không còn cơ hội nữa, nếu ngươi có quan hệ với hắn thì. Đừng làm ta thất vọng nào” Một bóng đen đứng cách Bạch Kỳ vài bước chân nói to. Tên này không mang mặt nạ, để lộ ra một khuôn mặt nhợt nhạt đầy những vết sẹo chi chít.

“Ta cũng hối hận, vì đã thắng Tiêu Tiến đấy” Bạch Kỳ rút mũi tên sau lưng ra, may mắn cho Bạch Kỳ là mũi tên không có độc, bằng không thì bây giờ hắn hẳn là phải nằm dài trên đất rồi.

“Ta không phải sát thủ. Ta là cung thủ, và cung thủ thì, không dụng độc” Hắn cười nhếch mép, sau đó liền lấy mũi tên ngắn trong tay tra vào dây cung, Bạch Kỳ chỉ nghe mấy âm thanh nhỏ như tiếng sáo thổi vang lên. Tức thời, đã có hai mũi tên cắm chặt tay áo Bạch Kỳ, mất đà Bạch Kỳ hơi nghiêng người về phía sau, lập tức đã có thêm vài cung tên rời dây.

Bạch Kỳ lộn người ra đằng sau, sau đó không đứng dậy mà trực tiếp lăn trên mặt đất. Những tên sát thủ khác cũng chả để hắn yên, tức thì chém liền mấy đao. Bạch Kỳ chỉ thấy ánh sáng loé lên từ lưỡi đao, chỉ cần lơ là một khắc Bạch Kỳ sẽ lập tức bị chém chết.

“Bà mẹ mày” Bạch Kỳ không nhịn được hét lớn. Đám quân binh cùng đám người Bát Chữ lúc này cũng đang cực kỳ chật vật, lần này sát thủ phục kích còn nhiều hơn lần trước. Đặc biệt còn có thêm một tên cung thủ vất vơ nào đó.

Bạch Kỳ xoay chân đá vào đầu gối một tên. Tuy tên sát thủ đã kịp lui về đằng sau, nhưng hắn vẫn bị Bạch Kỳ gạt trúng cổ chân té ra đất. Bạch Kỳ bật dậy dùng tay ấn đầu hắn vào đất, tiếng gió lại run lên lần nữa. Bạch Kỳ dụng sức kéo tên sát thủ dậy, dùng hắn chắn mấy mũi tên.

Bị dính mấy tên, gã sát thủ dùng ánh mắt căm giận nhìn vào hắn, không tiếc tự đâm đao vào bụng mình, mang ý định cùng chết với Bạch Kỳ. Bạch Kỳ nhảy ra xa, rồi bỏ chạy.

“Chết đi” Gã cung thủ gào to, sau đó tiếng gió run lên liên tục. Bạch Kỳ không ở yên được một khắc, cứ dừng lại một bước là tên cùng đao sẽ đánh tới. Nếu như không có ai làm phiền thì Bạch Kỳ có thể dễ dàng tìm ra đối sách để giải quyết tên cung thủ kìa.

Hắn bắn tên không quá điệu nghệ, cũng không kỳ diệu như kỹ thuật của Tiêu Tiến, hẳn chỉ có khả năng bắn tên siêu nhanh, dù rằng sát lực của những mũi tên được cưa ngắn không quá cao, tuy nhiên tốc độ lắp và bắn tên thì nhanh hơn cung thủ khác nhiều lần.

Hơn nữa, khi tên rời dây, chỉ để lại một thanh âm rất nhỏ vang lên trong gió. Chính những âm thanh nhỏ nhặt này lại làm cho người khác mất tập trung, từ đó dễ bị đánh bại hơn. Tuy nhiên, Bạch Kỳ để ý thấy rằng khi bắn tên, hắn không hề di chuyển, chỉ giữ vững trọng tâm của mình ở một điểm. Mỗi khi Bạch Kỳ đổi hướng, hắn lại chậm lại một nhịp, điều chỉnh vị trí để bắn.

Từ đó có thể thấy, điểm mù trong mắt của hắn cũng vô cùng lớn, thậm chí là lớn hơn người bình thường rất nhiều. Như vậy, chỉ cần Bạch Kỳ không bị làm phiền bởi mấy tên sát thủ khác thì với thân pháp nhanh nhảu của hắn có thể dễ dàng tiếp cận và đánh bại hắn.

“Nếu mà tiễn thuật của ngươi chỉ tới đây, thì cả đời cũng chả bao giờ bằng được Tiêu Tiến” Gã không trả lời Bạch Kỳ mà chỉ mỗi lúc một bắn tên nhanh hơn.

“Chỉ biết chạy là giỏi” Bạch Kỳ lẫn nữa trở thành mục tiêu của đám sát thủ, thậm chí so với Dã Ngọc hay đấm quân binh còn bị tập trung gắt gao hơn, rất nhiều người bao quanh Bạch Kỳ để khoá hắn lại, hạn chế sự di chuyển của hắn.

Ánh mắt của Bạch Kỳ đảo đủ đường, hắn cũng biết chỉ cần mình sơ suất thì hậu quả phải nhận là to lớn vô cùng. Bạch Kỳ vẫn chưa bị thoát sức, nhưng do thần kinh Bạch Kỳ đã căng như dây đàn sau mấy ngày đi trong rừng cho nên bây giờ hắn không tập trung hết sức được.

“Bắt được Dã Ngọc trước, sau đó diệt hắn sau. Mau lên” Đám sát thủ nghe lệnh của thủ lĩnh liền lui đi vài người, chỉ để lại khoảng ba người để đối phó với hắn. Còn lại tập trung vào chiếc xe ngựa được bảo vệ bởi đám quân binh. Viên quản gia nghe được thì khuôn mặt tái mét, lập tức chui vào trong xe ngựa, để mặc đám quân binh ở ngoài.

Bạch Kỳ càng ngày càng lắt léo hơn, hắn liên tục chạy thành một vòng tròn, dựa vào địa hình hiểm trở của rừng rậm và sự mất tập trung của đám sát thủ mà né tránh. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, tiếp cận tên cung thủ kia, và giết hắn.

“Giữ hắn đứng yên” Tên cung thủ lạnh lùng nói, sau đó cho liền mấy mũi tên vào dây, sau đó bắn ra. Mấy mũi tên bay trong không khí với quỹ đạo thẳng tắp, ba tên sát thủ khoá chặt Bạch Kỳ lại. Không cho hắn cơ hội để né đi mấy mũi tên đang bay tới.

Bạch Kỳ rút từ trong thắt lưng ra một cây dao găm đâm về phía trước, tên sát thủ trước mặt tránh ra đồng thời cũng chém tới phía trước. Tuy Bạch Kỳ né được, nhưng cũng bị mấy mũi tên nhỏ bắn trúng bả vai trái. Đám sát thủ thấy hắn trúng tên liền thả lỏng ra, bọn hắn cũng đã tập trung rất cao độ rồi.

Bạch Kỳ trong mắt của bọn hắn giống với một con cáo nhỏ tinh ranh, không ngừng luồn lách và né tránh, khi tấn công hắn thì hắn sẽ né tránh, lúc thu đao thì hắn lại tấn công.

Bạch Kỳ ngã ra đất. Một tay của hắn chống xuống đất sau đó phóng cây dao găm vào đùi tên sát thủ trước mặt. Hắn cắn răng nhịn đau nhưng cũng không hề buông lỏng. Đã có cảnh báo từ đầu, không cho phép Bạch Kỳ thoải mái, bằng không sẽ không biết lúc nào hắn có trong tay một cây cung, lúc đó sẽ có vấn đề lớn.

Bạch Kỳ nhún người bật dậy, lúc này đây Bạch Kỳ mới thấy mấy môn công phu uốn dẻo hắn học từ mấy nghệ nhân đường phố có tác dụng. Bạch Kỳ như một mũi tên lao ra khỏi dây, băng thẳng về phía trước. Mục tiêu của hắn là gã cung thủ còn đang lấy tên trong túi áo.

Tất nhiên mấy tên sát thủ cũng không để yên cho hắn muốn làm gì thì làm. Kể cả gã bị thương cũng tìm mọi cách ngăn Bạch Kỳ lại. Bạch Kỳ chỉ có hai bàn tay trắng không hơn, cho nên tốc độ hắn cũng nhanh hơn một chút. Khoảng cách của hắn tới tên cung thủ mỗi lúc một gần, gã cung thủ cũng không chuẩn bị gì nhiều, chỉ đơn giản là lắp một mũi tên nhắm vào bả vai trái của Bạch Kỳ. Còn Bạch Kỳ thì giơ tay đánh thẳng vào ngực hắn.

Mũi tên đó đụng vào mũi tên đã ghim vào từ trước. Bàn tay của Bạch Kỳ đánh tới chậm lại, tới mức nhìn như vô lực, sau cùng chỉ chạm nhẹ lên lồng ngực của hắn. Tên cung thủ nhíu mày, khuôn mặt gầy gò nắm lấy cổ áo của Bạch Kỳ,đấm vào bụng Bạch Kỳ rồi quăng qua một bên.

“Rất đáng tiếc, khả năng cận chiến của ta không phải xoàng xĩnh như mấy tên cung thủ khác. Đáng tiếc” Bạch Kỳ chỉ cười khảy, hắn nằm ra đất, mắt nhìn thẳng lên bầu trời đầy đêm. Mấy tên sát thủ kê dao kế cổ họng hắn, tuỳ lúc đều có thể dễ dàng chặt xuống.

“Lẽ ra bọn ta không có thời gian để nói chuyện phiếm. Nhưng ngươi là ngoại lệ. Ta thắc mắc không biết tên ngươi là gì?” Một tên sát thủ nói với giọng bông đùa, Bạch Kỳ thấy trong mắt của hắn một tia nhẹ nhõm.

“Bạch Kỳ, người Đồng Lâm, còn trẻ, độc thân và hiện tại không có vướng bận gì” Tên sát thủ nhăn mặt, tay nâng đao chém mạnh xuống.

“Du Khách Hội, Hội Chủ” Bạch Kỳ nói như thì thầm. Trong phút chốc khuôn mặt của gã sát thủ kia tái mét. Miệng lắp bắp như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp thì cổ họng hắn đã ghim phải một thanh dao găm. Máu từ đó chảy xuống, rơi lên mặt Bạch Kỳ, những tên khác còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì chỉ thấy mấy mũi tên trên vai của Bạch Kỳ rơi ra, thậm chí đầu mũi tên cũng không vương ra một giọt máu.

Cùng lúc đó, tên cung thủ bỗng dưng ôm ngực rên lên một tiếng đau đớn. Khoé miệng hắn chảy ra một vệt máu. Lập tức hắn mở ngực áo ra thì thấy ngực mình đã bị ghim một cây kim nhỏ, đầu cây kim còn sắc lên ánh tím.

“Ngươi? Sao lại dám dụng độc?” Hắn gục xuống, ói ra một ngụm máu xanh.

“Cung thủ thì không dùng độc bao giờ, vấn đề là. Ta không phải cung thủ. Ta là lãng khách” Bạch Kỳ gật gù nói, sau đó dùng chân đạp mạnh vào chân của đám sát thủ đang ngơ người ra chả hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bạch Kỳ nhảy dựng lên, chạy thẳng về phía chiếc xe ngựa. Với ánh mắt bất ngờ của đám sát thủ và đám quân binh thậm chí là của đám nhân sĩ giang hồ, Bạch Kỳ nhảy lên đạp vào vai bọn hắn. Trong lúc mọi người còn chưa kịp xác định chuyện gì đang xảy ra thì Bạch Kỳ hắn đã ở trước chiếc xe ngựa.

Bạch Kỳ cầm kiếm chĩa vào bên trong, sắc mặt hằn lên vẻ tự kiêu. Vẻ mặt mà đã bao lâu rồi chưa xuất hiện ở hắn.

“Nhúc nhích một cái, ta giết ngay cái tên tài chủ ngồi trong đây” Lập tức mọi người đều dừng tay, tiếng ho vẫn vang lên đều đặn, Bạch Kỳ phải chắc chắn kiếm mình đã chạm vào trong cổ của một người ngồi trong đó, chỉ cần nhẹ tay đẩy một cái là lập tức sẽ có người chết.

“Dừng tay, Dã Ngọc là của bọn ta. Giao hắn cho bọn ta. Bọn ta tha mạng cho ngươi” Tên đầu lĩnh sát thủ lên tiếng, vẻ mặt của hắn trông rất khó chịu. Chả thể ngờ nguyên một đám người vây công lại chả thể tiếp cận mục tiêu, nay lại bị một tên lạ mặt chiếm lấy.

“Ngươi thả Dã tài chủ, triều đình sẽ khâm thưởng” Một tên quân binh cũng nói.

“Nếu ta nói không thì sao?” Bạch Kỳ nói.

“Thì chết” Cả tên đầu lĩnh sát thủ lẫn đám quân binh đều lên tiếng.

“Ồ, thế chơi một trò chơi vậy. Bắt được ta, ta sẽ giao người” Bạch Kỳ một tay kéo lấy Dã Ngọc mang ra ngoài. Thân thể hắn nhẹ như một cái lông vũ, cứ như nó trống rỗng và không có gì bên trong vậy. Nhưng đó không phải là điều làm Bạch Kỳ bất ngờ.

Lúc liếc mắt nhìn vào trong xe ngựa. Bạch Kỳ thấy Viên quản gia nằm đó.

Chết một cách an tĩnh, thậm chí xác cũng đã phân huỷ rồi.

Chỉ có một thanh niên gầy gò đang ngồi đọc một cuốn y thư màu xanh nhàu nát, thi thoảng hắn lại đưa tay lên che miệng mà ho xù sụ. Hắn chính là.

Mai Chi Đường, Đệ Tam Tài Chủ

Dã Ngọc.
Bình Luận (0)
Comment