Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 116

Thuyền chậm rãi đến gần, giống như là đang cập bến vậy, bởi lẽ hai chân trước của Long Quy trông rất giống một cái bến nhỏ.

Lưu Sâm bước lên mấy bậc thang, ở đầu kia các nấc thang đang có một người đứng giang rộng đôi tay chờ đón hắn:

- Đệ đệ của ta, ngày nào ta cũng đều nhớ ngươi, rốt cuộc ngươi cũng về rồi.

Vừa nói, A Nhĩ Thác vừa tươi cười hớn hở hoan nghênh Lưu Sâm.

Lưu Sâm cũng giang tay ra và nói:

- Đại ca, ta cũng nhớ huynh rất nhiều!

Thế rồi hai huynh đệ ôm chầm lấy nhau mừng mừng tủi tủi. Những người đang đứng gần đó thấy vậy thì cũng đều rất cảm động. Trên thế gian này, còn có những cặp huynh đệ nào lại thân thiết như họ đâu chứ.

- Đệ đệ, ta đặc biệt đến đây để đón ngươi đấy.

A Nhĩ Thác nói:

- Hai tên truyền tin kia đã bị ta mắng một trận nên thân rồi. Nếu bọn chúng báo sớm một chút thì ta đã đích thân tới đất liền để đón ngươi, chứ đâu để ngươi ngồi thuyền nhỏ mà vượt biển khổ nhọc hết hai ngày như vậy đâu chứ.

Nói tới đây, gã đón lấy một cái chén lớn do người hầu dâng lên, rồi đưa cho Lưu Sâm và nói:

- Đệ đệ, đây là thứ rượu mà ngươi thích nhất đây. Hãy uống trước một chén để thấm giọng đã, đợi đến lúc trở về đảo rồi thì ca ca sẽ đãi tiệc đón gió cho ngươi.....

Lưu Sâm nhìn ca ca, lòng khá cảm động....

Sau khi lên bờ, hai hàng người thật dài chia ra hai bên đang chờ sẵn, bách tính thì đương nhiên nghe tiếng đã chạy trốn hết rồi. Rời khỏi bãi biển thì liền nhìn thấy hồ nước yên tĩnh ở trước mắt, A Nhĩ Thác chỉ về phía trước mặt và nói:

- Gia gia và phụ thân đang ở trong cung đợi ngươi. Nguồn tại http://TruyenGG

Lưu Sâm mỉm cười đáp:

- Đa tạ gia gia, phụ thân và ca ca nữa!

Bạch lộc tung vó lướt đi, làm cho bầy chim giật mình kinh hoảng mà bay tán loạn và khiến cho những chiếc lá rụng ở dưới đất bị thổi bay tung tóe, để lộ ra những chú trùng con ở trong cỏ. Thiếu chủ trở về đảo, cả gió cũng có thêm vài phần quỷ dị hơn....

- Gia gia!

Khi vừa về đến trước cung điện, Lưu Sâm xoay người nhảy phốc xuống đất, rồi cùng sánh vai A Nhĩ Thác mà bước vào trong.

- Tông nhi đã về rồi đây!

Gia gia chậm rãi quay đầu lại và đưa mắt quan sát khắp người Lưu Sâm một lượt, sau đó mới cười nói:

- Tốt, tốt lắm! Xem ra khí sắc của ngươi không tệ chút nào!

- Có gia gia, song thân và ca ca lo lắng cho, tôn nhi làm sao mà không tốt được?

Lưu Sâm cung kính nói:

- Chỉ là lúc nào tôn nhi cũng tưởng nhớ chư vị, nên có đôi khi tối không ngủ được thôi.

Mẫu thân mỉm cười từ hòa, rồi quay sang nói với phụ thân:

- Người xem, nhi tử của chúng ta chỉ mới ra ngoài một chuyến mà có vẻ như đã hiểu chuyện hơn xưa rồi đấy.

Phụ thân nửa cười nửa như không cười khẽ gật đầu tán thành lời nói đó, sau đó mới chuyển ánh mắt ra sau và hỏi:

- A Khắc Lưu Tư, tại sao Cách Lỗ Tư và Nạp Tạp không cùng về với ngươi?

Lưu Sâm bình tĩnh đáp:

- Bọn họ ở gần học viện, hài nhi không dẫn họ cùng về.

A Nhĩ Thác trách:

- Đệ đệ, ngươi quá mạo hiểm đi. Khi về nhà thì phải mang họ theo chứ! Ngươi không lo cho sự an toàn của mình, thử hỏi kẻ làm ca ca như ta làm sao yên tâm được?

- Không sao, chẳng phải đệ đã trở về an toàn rồi sao?

Lưu Sâm mỉm cười nói tiếp:

- Gia gia, tôn nhi đã tìm lại được ma pháp của mình rồi.

- Tốt! Tốt lắm!

Gia gia cười lớn:

- Ma pháp học viện đó quả nhiên cũng có chút ngón nghề, sau này ngươi vẫn muốn đi học tiếp sao?

- Dạ phải! Hơn một tháng nữa thì hài nhi sẽ trở lại học viện!

Gia gia nói:

- Tốt! Trong một tháng này, ngươi cứ ở lại đây mà hưởng phúc để bù lại những thời gian gian khổ vừa qua. Sinh hoạt ở học viện chắc cũng không sung sướng gì....

Sau khi hàn huyên một lúc, mọi người liền trở về phòng ốc của mình.

Căn phòng của thiếu chủ vĩnh viễn vẫn yên tĩnh như vậy, dù cho thiếu chủ đã vắng nhà mấy tháng, nhưng mỗi ngày vẫn có người đến đây quét dọn sạch sẽ. Chỉ tiếc là bên trong đó không còn nàng nữ tỳ khéo hiểu lòng người nữa. Sau khi xa nhà lâu như vậy, Lưu Sâm thật chỉ muốn về nhà rồi cùng tắm với Bối Ty và phong lưu với nàng một phen; nhưng hắn biết, trong phòng sẽ không có Bối Ty, bởi vì nàng đã về nhà lâu rồi, hơn nữa nghe nói nhà nàng cũng không phải ở trên Phong Thần đảo này.

Trong phòng không thể có Bối Ty, tất nhiên cũng không thể có người quỳ sẵn ở trước cửa để đón tiếp hắn. Lúc đó hắn không mấy thích nàng làm vậy, nhưng hôm nay hắn lại hy vọng nhìn thấy được thân ảnh của nàng tại cái góc thường thấy ấy....

Vừa vào cửa, ánh mắt của Lưu Sâm theo thói quen mà nhìn về bên trái. Hắn đột nhiên ngây người ra, thì ra ở tại đó đang có một vóc người nhỏ nhắn quỳ sẵn rồi.

Khi nhìn thấy một đôi chân tiến đến gần, vị cô nương đang quỳ dưới đất liền ngẩng đầu lên, Lưu Sâm mở to đôi mắt. Đó không phải là Bối Ty, mà là một cô nương xa lạ, một cô nương xinh đẹp không kém gì Bối Ty, và dường như Lưu Sâm đã gặp qua nàng ở đâu đó rồi thì phải.....

- Thiếu chủ!

Vị cô nương nọ cung kính thưa:

- Cung nghênh thiếu chủ trở về đảo!

Thanh âm vừa được thốt ra thì Lưu Sâm khẽ nhíu mày. Hắn đã nhớ ra, nàng chính là vị cô nương mà hắn đã gặp gỡ hai lần. Lần đầu tiên là gặp được ở bên hồ, lúc bấy giờ, khi vừa nhìn thấy hắn thì nàng lật đật bỏ chạy, sợ đến nỗi đánh rơi cả cái giỏ trên tay, giống hệt như một con thỏ nhỏ trốn vào bụi cỏ vậy. Lần thứ hai là lúc gia gia ép hắn phải giết nàng, kết quả sau đó thì khiến cho nàng sợ hãi vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng của hắn. Vì vậy căn phòng này đáng lẽ phải là sào huyệt của ác ma mới đúng, tại sao nàng ta lại tới đây chứ?

- Là ngươi à?

Lưu Sâm cau mày hỏi:

- Tại sao lại tới đây?

Vị cô nương đó cúi đầu nói:

- Ta đến.....là để hầu hạ thiếu chủ!

- Lại có người ép ngươi đến đây à?

Lưu Sâm cảm thấy không thoải mái trong lòng.

- Dạ không, không....

Vị cô nương kia hấp tấp trả lời:

- Là ta cam tâm tình nguyện đến đây chứ không có ai sai khiến cả!

Lưu Sâm sửng sốt:

- Tại sao?

Vị cô nương kia đáp:

- Lần trước....lần trước thiếu chủ đã cứu tính mạng của ta, vì vậy nên ta muốn báo đáp cho ngài!

Lưu Sâm lạnh nhạt thốt:

- Ngươi biết rõ lúc đó ta không phải là vì lòng tốt kia mà!

Lúc bấy giờ nàng tất nhiên hiểu rõ ý đồ của hắn, hơn nữa lại còn từng đề tỉnh Bối Ty về ý đồ thật sự khi hắn cứu nàng Nhân ngư kia nữa, và nàng còn kết luận rằng tất cả mọi việc đều không xuất phát từ "lòng tốt" của hắn. Vậy mà bây giờ lại thay đổi chủ kiến rồi.

- Lúc đó....lúc đó là vì Tác Mã quá vô tri, thật không biết tiến thoái chút nào!

Vị cô nương kia nói:

- Xin thiếu chủ lượng thứ cho!

Thì ra là vì cuối cùng nàng ta cũng hiểu rõ mọi việc, hoặc giả có lẽ là vì các bậc trưởng bối của nàng đã đề tỉnh nàng cũng nên. Được người cảm kích dù sao cũng tốt hơn là bị hiểu lầm nhiều lắm, vì vậy mà Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Được rồi, đứng lên đi! Ngươi tên là Tác Mã à?

- Dạ phải!

Tác Mã chậm rãi đứng lên, có lẽ là vì quỳ gối đã lâu nên lúc này sắc mặt của nàng có hơi chút trắng bệch.

Một chiếc vỏ sò lớn được dâng lên. Ở trên đó có các loại thủy quả của Phong Thần đảo, tất nhiên còn có một ít cá khô và thịt khô các loại, so với sự hầu hạ lúc trước của Bối Ty cũng không khác là bao. Tác Mã thay một tấm váy dài, mặt mũi được rửa sạch sẽ, trông đẹp không kém gì Bối Ty, hơn nữa đồi ngực của nàng có vẻ còn cao hơn của Bối Ty một chút nữa. Ở tại thế giới này không có áo nịt ngực, vì vậy mà hai trái hồng đào hiện rõ ở sau lớp váy dài, và hai chấm tròn đó lúc nào cũng thu hút lấy ánh mắt của Lưu Sâm, thật không muốn rời khỏi chúng vậy.

Chỉ mới trà nước sơ sơ thôi mà đã qua ba tiếng đồng hồ, lúc này Lưu Sâm đã cảm thấy lòng hươu dạ vượn đang nổi lên rồi. Càng về sau, chỉ cần nghe được tiếng chân của nàng, ánh mắt của hắn vừa nhìn lại thì liền bắt được đôi tiểu bảo bối đang rung rinh rồi. Thế là việc đó cũng sớm trở thành phản xạ tự nhiên của tên sắc lang luôn....

Đêm đầu tiên, hắn khó nhọc vượt qua sự dày vò của bản thân. Nằm nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Tác Mã ở phòng bên cạnh, Lưu Sâm nghĩ đó là một loại tiếng gọi ôn nhu, nhưng hắn vẫn nhịn được, bởi vì trong mắt vị cô nương đó, hắn là người tốt. Ở trên đảo này, e rằng chỉ có nàng ta mới nghĩ vậy thôi. Tuy rằng hắn không quan tâm tới cái nhìn của người khác đối với mình ra sao, nhưng ở trong sâu thẳm nội tâm, hắn vẫn có một chút lưu ý về việc đó, hoặc ít nhất là không muốn phá hư hình tượng của mình ở trong lòng một mỹ nữ.

Sang ngày thứ hai, hắn bắt đầu dời sức chú ý đi nơi khác, hắn phải ra ngoài một chút!

Vừa ra khỏi cửa, hắn liền bắt được một tin chấn kinh: Trên Phong Thần đảo đã xảy ra chuyện!

Mặc dù việc này hắn thấy cũng không phải là đại sự gì, nhưng đối với những người khác ở trên đảo thì nó chính là một việc tày đình. Đó là việc thánh bia của Phong Thần đảo đã xảy ra vấn đề. Mấy tháng trước, trên thánh bia đột nhiên xuất hiện một đường nứt. Trải qua mấy tháng gió mưa, cái đường nứt đó càng lúc càng lớn dần ra!

Gia gia hắn thấy vậy thì rất nóng nảy, bởi vì nếu cứ tiếp diễn như vậy thì chưa tới tháng năm năm sau, thánh bia sẽ bị sụp đổ hoàn toàn quá. Mà nếu thánh bia của Phong Thần đảo bị sụp đổ thì điều đó đại diện cho việc gì? Có phải là biểu thị cho sự sụp đổ của Phong Thần đảo hay không? Không một ai dám nêu ra nghi vấn đó, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều có nỗi sợ hãi như thế.

oooOooo

Đứng ở phía sau Phong thần thánh đàn, Lưu Sâm nhìn chằm chặp vào mặt sau bia đá thật lâu. Quả thật nơi đó có một vết nứt kéo dài từ trong ra ngoài, và vết nứt đó cho thấy rõ một quỹ tích xoáy tròn. Lần này không phải là ảo giác, mà rất chân thật. Nhìn những dấu vết như đám mây và gió xoáy đó, trong lòng Lưu Sâm cũng từ từ hiện lên một đám mây....

Quái sự ngày trước khi hắn vừa đặt chân lên đảo lại xảy ra ở trong người hắn. Lúc đó hắn cũng có cảm giác như bây giờ vậy, là một loại ám ảnh xoáy tròn và tiến nhập vào trong cơ thể hắn. Hiện tại Phong Thần thánh bia xuất hiện vết nứt, chẳng lẽ bên trong thánh bia có nhốt vật gì đó, rồi sau khi nó thoát ra ngoài và tiến vào cơ thể hắn thì thánh bia liền xảy ra vấn đề?

Bỗng nhiên từ trong không khí có một mùi hương truyền đến, nó thản nhiên mà đến. Lưu Sâm rời ánh mắt khỏi bia đá và chuyển hướng lên bậc thang. Lúc này đang có một nàng mỹ nữ ung dung bước lên bậc thang. Nàng chính là Lạc Tạp, muội muội của hắn! Là tam muội, một tiểu cô nương mười bảy tuổi.

- Ca ca!

Tiểu cô nương rất hiểu lễ nghi, sớm đã lên tiếng chào khi còn ở xa xa.

Lưu Sâm gật đầu đáp lại.

Lạc Tạp tiến đến trước mặt hắn và hỏi:

- Ca ca, huynh biết việc thánh bia có vấn đề à?

Lưu Sâm trả lời:

- Vừa mới biết thôi! Vấn đề này nghiêm trọng lắm à?

- Ừm!

Lạc Tạp nói:

- Gia gia đang rất nóng lòng, lão nhân gia đã phái người đến Hắc Lưu đảo để tìm Giao ngư trăm năm rồi. Có lẽ chỉ có chất nhờn của loại cá đó mới có thể khôi phục lại được thánh bia thôi thì phải.

Chất nhờn của Giao ngư trăm năm? Giao ngư thì hắn biết, đó là một loại cá trong truyền thuyết, nó là một loại sinh vật thần kỳ. Trong nội thể của chúng có một bộ phận có thể phân bố chất nhờn, khi gặp không khí thì sẽ biến thành đá rất cứng rắn. Tuổi càng lớn thì chất nhờn càng chắc. Chính vì đặc tính đó mà Giao ngư thường sinh sống ở trăm trượng thật sâu dưới đáy biển, từ đó tới giờ vẫn không ly khai, bởi lẽ một khi vừa trồi lên mặt nước thì trong nội thể sẽ hóa đá rồi chết. Biện pháp duy nhất để lấy được chất nhờn của Giao ngư là lặn xuống đáy biển mà giết chúng, sau đó lấy chất nhờn ngay ở trong nước, rồi dùng một loại lọ đặc biệt để mang về. Công việc khó khăn như vậy, đơn giản không phải là con người có thể làm được, vậy chẳng lẽ người của Hắc Lưu đảo có thể làm được sao?

Lưu Sâm tỏ ra nghi hoặc.

Lạc Tạp nhíu mày nói:

- Muội cũng không biết! Dường như người của Hắc Lưu đảo có biện pháp thì phải.

Hắc Lưu đảo là một trong ba mươi lăm đảo. Chủ đảo đã có lệnh thì các đảo phụ thuộc tất nhiên đều phải thực hành mệnh lệnh cho bằng được. Có loại chất nhờn kỳ lạ đó, nói không chừng người ta sẽ có thể khôi phục lại tấm bia đó cũng nên. Lưu Sâm cũng có mấy phần mong đợi, nhưng không phải là mong đợi tấm bia đó được phục hồi lại như cũ, mà là chờ mong được chứng kiến sự thần kỳ của loại chất nhờn kỳ lạ đó thôi.

Bình Luận (0)
Comment