Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 127

Sau khi giao chiếc túi cho người đứng bên cạnh, gia gia quay sang nói với Lưu Sâm:

- Phụ thân của ngươi đã từng nói qua, sau khi ngươi lấy được chất nhờn của Giao ngư thì sẽ cho ngươi trở về đảo, về điểm này ta không có dị nghị gì. Nhưng....ngươi đã phạm lỗi quá lớn, nếu xử nhẹ thì sẽ khó mà phục chúng. Vì vậy ta sẽ phạt ngươi bị đánh năm mươi roi ở trước mặt mọi người, sau đó phải tự bế môn một tháng. Trong vòng một tháng này, ngươi không được ra khỏi cửa một bước....người đâu?

- Dạ!

Hai tên đại hán rẽ đám đông bước ra, trong tay chúng đều cầm chiếc roi đen. Lưu Sâm thấy vậy thì thở dài trong lòng, mẹ kiếp, đã cứu người mà còn bị đòn hay sao? Mình có nên tự biện hộ hay không?

Bỗng nhiên có thanh âm vang lên:

- Không! Ta không tán thành phương thức này!

Là tiếng của phụ thân! Trong lúc đảo chủ tuyên bố xử phạt, cũng chỉ có ông ta mới có thể lên tiếng phản đối mà thôi.

Chỉ có phụ thân mới bảo vệ được hắn thôi. Ông ta đúng là một vị từ phụ mà, và cũng chỉ có ông ta mới hiểu được hành động của hắn. Tuy không nói ra ngoài miệng, nhưng chỉ sợ trong lòng ông ta đang khen hắn đây, bởi vì hắn đã thể hiện được những gì phụ thân đã căn dặn kia mà.

Phụ thân đưa mắt nhìn hắn rồi nói:

- A Khắc Lưu Tư trước là làm trái lệnh của đảo chủ, sau đó lại đối kháng với các dũng sĩ của Phong Thần đảo, lại còn khiến cho ba mươi bảy người của bổn đảo bị thương vong, bốn con Long Quy bị mù. Hành vi đó của hắn thật là thiên lý bất dung. Tuy ta là phụ thân của hắn, nhưng vẫn không thể vị lòng. Ta đề nghị, hủy bỏ danh hiệu thiếu chủ của A Khắc Lưu Tư, vĩnh viễn không được ứng tuyển chức vị thiếu chủ nữa!

Lời của ông ta vừa dứt thì tất cả mọi người đều kinh hãi, toàn bộ quảng trường đều lặng ngắt như tờ, quả thật ai nấy cũng đều khó tin vào tai của mình.

Lưu Sâm cũng sửng sốt không kém! Hủy bỏ danh hiệu thiếu chủ? Hắn đã lấy được chất nhờn của Giao ngư trăm năm, vậy mà vẫn bị phạt nặng như vậy sao? Hơn nữa, đây là đề nghị của phụ thân, so với việc bị đánh năm mươi roi còn nặng hơn nhiều. Đây không phải là ông ta muốn giúp hắn, mà là hại hắn!

Hắn nghĩ những lời đó rất có thể được phát ra từ miệng ca ca, cũng có thể phát ra từ miệng của nhị thúc, nhưng quyết không thể phát ra từ miệng của phụ thân được. Tại sao ông ta không nói giúp cho hắn, mà trái lại còn mượn chuyện của hắn mà ra oai? Người đó là phụ thân của hắn sao? Chẳng lẽ ông ta cũng là loại người khẩu Phật tâm xà hay sao?

Trái lại, gia gia nhíu chặt đôi mày, chậm rãi đi tới vài bước, mỗi một bước vừa đặt xuống thì khung cảnh vẫn yên tĩnh đến nỗi ai nấy cũng đều có thể nghe được nhịp tim đập thình thịch của người kế bên nữa.

- Vĩnh viễn không được ứng tuyển chức thiếu chủ, xử phạt như vậy có nặng quá hay không?

Rốt cuộc gia gia cũng mở miệng.

- Không! Hài nhi không cho là như vậy!

Lúc này phụ thân phảng phất như đã trở thành một vị thiết diện bao công rồi vậy, ông nói tiếp:

- Nếu không xử nặng nhi tử của ta, vậy làm sao giữ vững được đảo quy? Làm sao bảo đảm mệnh lệnh của đảo chủ phải được phục tùng tối đa? Xin phụ thân nghĩ lại!

Gia gia chậm rãi thốt:

- Vậy cũng tốt, cứ theo ý ngươi mà làm! Chức vị thiếu chủ tạm thời sẽ do A Nhĩ Thác kế nhiệm. Sang tháng năm năm sau sẽ truyền thụ lại bí pháp huấn dưỡng Long Quy. A Khắc Lưu Tư....ngươi trở về đi!

- Đệ đệ....ta đưa ngươi trở về.

Lưu Sâm hơi khom người, nói:

- Không dám làm phiền đại giá của thiếu chủ, ta còn muốn đi dạo quanh đảo một vòng.

A Nhĩ Thác ngượng ngùng rút tay về. Lưu Sâm quay sang phụ thân và gia gia rồi nói:

- Gia gia, phụ thân, hài nhi cáo từ!

Nói xong, hắn khom mình thi lễ thật sâu, sau đó quay người bước đi, không hề nhìn đến sắc mặt của mọi người đang có mặt tại trường.

Bắc nhai!

Sóng biển ở dưới ghềnh đá có mấy phần mạnh hơn ở phía nam nhiều. Lưu Sâm lẳng lặng ngồi trên ghềnh đá, hắn nhìn ra khơi thật lâu, không hề động đậy. Ở đây, trên lý thuyết sẽ không có ai đến quấy rầy hắn, mà lúc này hắn cũng ghét nhất là có người đến quấy rầy mình. Gia gia và ca ca là hai người mà lâu nay hắn tránh được thì tránh, chỉ có phụ thân là có quan hệ khá vi diệu. Trước đây, hắn luôn nghĩ vị trưởng giả bề ngoài có vẻ lạnh nhạt và bình tĩnh này là một cán cân quân bình, mỗi khi gặp ông, tim của hắn vẫn có thể giữ bình tĩnh được, nhưng bây giờ, cán cân đó đã bị phá. Khi đã mất đi sự quân bình đó, vậy thì Phong Thần đảo có còn là nhà của hắn nữa hay không?

Từ trong cánh rừng tùng ở sau lưng chợt có tiếng sột soạt vang lên, Lưu Sâm chậm rãi dời ánh mắt về đó. Khi vừa nhận ra người đang tiến lại gần thì hắn không khỏi ngây người ra, bởi vì đó là một trung niên phụ nhân đang đứng cách đó chừng mấy trượng. Bà đang lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt bà có nét từ ái, cũng có nét vui mừng, và cũng có mấy phần u buồn.

- Mẫu thân!

Lưu Sâm đứng lên, hỏi:

- Sao người lại tới đây?

Mẫu thân chậm rãi bước đến gần, sau đó hỏi hắn:

- Hài tử, ngươi đang nhìn gì thế?

- Nhìn trời, nhìn biển!

Hắn đích xác là đang nhìn những thứ này, mà ở đây cũng chỉ có thể nhìn thấy mấy thứ đó mà thôi.

- Có thấy chim bay hay không?

Mẫu thân chỉ về phía xa xa, rồi nói:

- Đó là Nhai Diên kìa!

Lưu Sâm nhìn theo ngón tay của bà, quả thật nơi đó đang có rất nhiều chim bay qua bay lại. Bầy chim đó bay lên bay xuống, xuyên mây, xuyên gió, lượn lờ trên mặt biển, trông giống như những đứa con cưng của bầu trời và cũng giống như những tinh linh ở trên biển vậy. Bầu trời có sự tồn tại của chúng, quả thật là đã có thêm mấy phần sinh cơ.

- Ngươi có biết đặc tính của loài Nhai Diên đó không? Đó là một loài chim không bình thường đâu đấy!

Mẫu thân vừa nói vừa tỏ ra thần tình rất kỳ lạ.

Lưu Sâm mỉm cười:

- Hài nhi không rõ lắm, xin mẫu thân kể cho hài nhi biết!

Thiên hạ từ mẫu đều giống nhau, khi biết nhi tử của mình không vui thì ai nấy cũng đều hiển lộ tình mẫu tử. Phụ thân đã thay đổi, may mà mẫu thân vẫn không thay đổi, hơn nữa hắn chẳng bao giờ cự tuyệt loại quan tâm thế này bao giờ.

- Loại Nhai Diên này lúc nào cũng giống nhau, khi sinh hạ chim non thì đều sinh từ bốn tới sáu con một lần.

Thanh âm của mẫu thân vang lên đều đều:

- Những con chim nhỏ đều sinh sống trong một sào huyệt nho nhỏ. Hằng ngày chim mẹ đều ra ngoài kiếm thức ăn cho chúng. Chim con từ từ lớn lên, càng ngày ăn càng nhiều, còn chim mẹ thì càng lúc càng kiếm không đủ thức ăn, do đó mà một số chim con mạnh khỏe hơn sẽ gạt những chú chim con yếu ớt hơn ra khỏi tổ, khiến chúng bị té vào vách núi mà chết, để cuối cùng độc chiếm thức ăn do chim mẹ kiếm về....

Lưu Sâm nghe đến đây thì khẽ động tâm, đây là thiên cố sự sao? Là bà đang muốn nhắc nhở hắn điều gì à? Nhắc nhở hắn việc huynh đệ tranh chấp, cốt nhục tương tàn cũng là một loại phương thức để sinh tồn?

Mẫu thân không hề nhìn hắn, mà vẫn chậm rãi kể tiếp:

- Vì vậy, trong tất cả loài Nhai Diên, cuối cùng chỉ có một con chim nhỏ là được lớn lên từ sào huyệt mà thôi. Hài tử của ta, ngươi nghĩ chúng có phải là một loại sinh vật đáng thương hay không?

- Không!

Lưu Sâm chậm rãi nói:

- Mẫu thân, hài nhi nghĩ....đó là phương thức cần phải có để sinh tồn! Một tổ chim chỉ có thể bảo đảm cho một con chim nhỏ sống sót. Nếu có quá nhiều chim con, kết cuộc sẽ là tất cả bọn chúng đều bị thiếu dinh dưỡng, chúng nó sẽ không có đủ sức để bay khắp bầu trời bao la và trở thành con cưng của bầu trời được.

- Hài tử của ta, ngươi chỉ nói đúng phân nửa thôi!

Mẫu thân nói tiếp:

- Nếu chỉ có vậy thì Nhai Diên đã không phải là Nhai Diên nữa rồi. Ngươi có biết bầy Nhai Diên đang bay lượn khắp bầu trời kia là loài nào không? Chúng vốn không phải là những con Nhai Diên cuối cùng lớn lên ở sào huyệt, mà là những chú chim sống sót sau khi bị gạt ra khỏi sào huyệt của mình đấy!

Lưu Sâm kinh hãi, hỏi:

- Không phải người đã nói....là những con chim nhỏ bị gạt ra khỏi tổ đều bị té chết hay sao?

- Thì cũng có ngoại lệ kia mà!

Mẫu thân nhìn thẳng vào hắn, nói:

- Trong năm con bị gạt té chết, thì cũng còn một con sống. Trong năm mươi con bị gạt té, dù bốn mươi chín con bị té chết, thì cũng còn một con vẫn ngoan cố sống sót. Chúng nó đã trải qua mưa gió, gặp được bầu trời bên ngoài, cánh của chúng được gió biển rèn đúc trở nên kiên cường hơn, móng vuốt của chúng sau khi trải qua nhiều phen sinh tử thì cũng trở nên sắc bén hơn. Chỉ có chúng mới xứng đáng với danh hiệu "con cưng" của bầu trời. Còn lại con chim ngay từ đầu đã thành công độc chiếm sào huyệt, cũng bởi vì chúng quyến luyến sự thoải mái của sào huyệt, cũng bởi vì chúng lo lắng sào huyệt bị các huynh đệ khác chiếm đoạt, trái lại chúng không dám rời khỏi tổ. Đến cuối cùng thì chỉ có thể chết già ở trong sào huyệt mà thôi. Cuối cùng chúng cũng chỉ là một con chim lớn không biết bay mà thôi.

Nghe tới đây, trong lòng Lưu Sâm chợt dậy sóng cuồn cuộn.

Vì ham hố sự thoải mái của sào huyệt mà không bay lên trời, vì phòng bị kẻ khác chiếm đoạt sào huyệt của mình mà không dám rời khỏi tổ. Trong lòng có nhiều điều lo lắng thì cũng không thể làm nên đại sự được. Những đứa con cưng của bầu trời vừa khéo lại tránh thoát được sự thất bại ấy?

Đây là điều mà mẫu thân muốn nói với hắn sao? Đây là sự an ủi của mẫu thân à?

- Ta rất ít khi kể chuyện cho ngươi nghe, nhưng hôm nay đột nhiên tâm huyết dâng trào, nên muốn tâm sự với ngươi. Mẩu chuyện này nghe có hay không?

Mẫu thân nhìn hắn trìu mến.

Lưu Sâm gật nhẹ:

- Đạ tạ câu chuyện của mẫu thân! Nhưng hài nhi muốn biết, đây là câu chuyện mà người muốn nói cho hài nhi nghe, hay là phụ thân muốn nói cho hài nhi nghe? Text được lấy tại TruyenGG

- Điều đó có khác gì nhau sao? Ở trên phương diện đối đãi với con cái, phụ mẫu đều nhất trí với nhau thôi. Hài tử của ta, đừng hận phụ thân ngươi, có được không?

Lưu Sâm nhìn mẫu thân thật sâu, rồi nói:

- Hài nhi hiểu rõ nỗi khổ tâm của phụ thân và mẫu thân, nhưng hài nhi vẫn có một chút không hiểu, tại sao kẻ bị gạt ra khỏi tổ là hài nhi chứ không phải là kẻ khác?

Câu hỏi này cho thấy hắn đã biết rõ ẩn tình bên trong!

Mẫu thân thở dài:

- Bởi vì chúng ta biết rõ, nếu như kẻ khác bị gạt ra khỏi sào huyệt, hắn sẽ không trở thành....sự ngoại lệ kia, e rằng cũng sẽ bị té chết mà thôi. Nhưng ngươi thì sẽ không như vậy. Ngươi nhất định sẽ có thể bay lên cao và trở thành con cưng của bầu trời! Thân làm phụ mẫu, quyết không ai muốn thấy con mình bị ngã chết, bất luận là ai cũng vậy mà thôi.

Lưu Sâm ngửa mặt nhìn trời rồi hít một hơi thật sâu. Hắn có thể bay lên hay sao? Có phải là phụ thân có kỳ vọng quá cao đối với hắn hay không? Hắn có oán trách phụ thân hay không? Từng có, nhưng còn bây giờ? Hắn không biết, nhưng hắn nghĩ hắn đã học được rất nhiều. Song thân đã sớm nhìn ra được giữa hai huynh đệ của hắn đã có vết rạn nứt, và họ cũng nhìn thấu đáo nguyên nhân thật sự của vết rạn nứt đó. Thân làm phụ mẫu, họ không muốn nhìn thấy nhi tử của mình tranh chấp với nhau, bất luận là ca ca chiếm ưu hay là mình đắc thế, họ đều không muốn nhìn thấy điều đó....

- Phong Thần đảo này thoạt nhìn thì không nhỏ, nhưng so với đại lục thì nó chỉ là một mảnh đất rất nhỏ mà thôi!

Mẫu thân hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Đây mới là lời mà phụ thân muốn nói cho ngươi biết!

Lưu Sâm lại ngửa đầu nhìn trời, miệng lầm bầm tự nói:

- Chuyến này đi Ma Võ học viện, ta thật sự đã phát hiện, thiên địa thật rộng lớn. Thế giới này rất kỳ diệu....rất là kỳ diệu!

Đây là lời nói thật lòng sao? Vì sao lại lộ ra một loại chua chát chứ?

Vẻ chua chát đó được ẩn sâu trong lòng, mẫu thân căn bản không nhìn ra được.

Bà nở nụ cười thật tươi, là nụ cười an ủi thật sự.

oooOooo

Ở trong một căn phòng khác, A Nhĩ Thác cũng đang mỉm cười vui mừng. Chỉ có ở đây gã mới có thể lộ ra dáng vẻ tươi cười chân chính của mình! Không ngờ tỉ mỉ thiết kế bẫy rập như thế mà đã thành công cốc, A Khắc Lưu Tư vẫn tìm được chất nhờn của Giao ngư trăm năm, lại được trở về đảo lần nữa, nhưng chỉ với một câu nói của phụ thân thì đã thay đổi toàn bộ kết cuộc thất bại của mình, và nhờ vậy đã khiến cho nó trở thành viên mãn. Tuy có phần nằm ngoại ý liệu, những gã vẫn có lý do để vui mừng, vì toàn bộ quá trình đều có bao quát cả phụ thân ở trong đó và được ông khẳng định, so với việc khiến cho ông bất đắc dĩ tiếp thu kết quả thì còn hoàn mỹ hơn nhiều lắm.

Kết cuộc hoàn mỹ như vậy, có thể khiến cho gã uống một chén mừng công!

Bình Luận (0)
Comment