Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 134

Tiếng kêu đau đớn của đối phương còn chưa kịp vang lên thì Lưu Sâm đã nhẹ nhàng phất tay một cái, mười sáu kẻ địch bỗng ngã lăn ra. Lưu Sâm cười lớn, rồi nói:

- Nếu các ngươi không hiện thân thì coi như các ngươi lợi hại, nhưng một khi đã hiện thân thì chỉ có chịu chết mà thôi! Đây là lời cuối cùng mà ta tặng cho các ngươi trên đường xuống suối vàng đấy!

Hai nữ hài nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì kinh sợ đến nỗi toàn thân mềm nhũn ra.

Lưu Sâm đưa tay ra đỡ lấy hai nàng. Khải Sắt Lâm ôm lấy hắn rồi dậm chân, hỏi:

- Ngươi giết họ bằng cách nào vậy? Ta không nhìn ra được! Đúng là không nhìn ra được....

- Là Phong chi tác!

Lưu Sâm mỉm cười đáp:

- Đạo sư của ta rất xem thường nó, gọi nó là Phong chi tiểu tác. Nhị vị tiểu thư, có phải tiểu tác cũng có đại dụng lắm không?

Vừa rồi hắn lợi dụng thời gian đối đáp với đối phương mà dùng Phong chi tiểu tác quấn quanh cổ tay của đối phương, sau đó bỗng nhiên giật mạnh, thế là mười sáu bàn tay đều cùng lúc rơi xuống; tiếp theo thì Phong kiếm bay thẳng tới, giết luôn mười sáu địch nhân đang còn bàng hoàng chưa biết chuyện gì xảy ra. Nó đúng là lợi khí dùng để cận chiến! Công năng lớn nhất của nó là nằm ngoài ý liệu của mọi người. Tiểu phong tác được bố trí trong vô hình, vì vậy mà không một ai có bất kỳ sự cảnh giác nào.

- Phong chi tác?

Khải Sắt Lâm ngây người, hỏi:

- Tại sao Phong chi tác của ngươi không giống của người khác vậy? Ta thật chẳng hiểu chút nào.....

Lưu Sâm nghe hỏi vậy thì thoáng hơi sửng sốt, có lẽ việc này không nên để bại lộ mới đúng. Tuy rằng môn công phu ly kỳ này chưa có mối liên quan nào với A Khắc Lưu Tư, nhưng sớm muộn gì cũng không tránh được liên quan. Một khi nàng ta trở lại và kể ra hết mọi việc, chỉ sợ lúc đó sẽ khiến cho Tô Cách Lâm đại công có lòng cảnh giác mà thôi. Nghĩ tới đây thì hắn vội lãng sang chuyện khác:

- Bởi vì ngươi cũng không giống người ta!

- Ta....ta có chỗ nào không giống người ta chứ?

- Vừa rồi ngươi còn định đi theo chúng kìa!

Lưu Sâm nhìn chằm chằm vào nàng, rồi nói tiếp:

- Ta rất ít khi gặp được một tiểu cô nương nặng nghĩa khí như vậy!

- Đó....đó không phải là nghĩa khí!

Khải Sắt Lâm có phần mê muội trong ánh mắt của hắn, nàng nói:

- Ngươi nên biết....không phải vậy!

- Thế thì ngươi vì cái gì chứ?

- Bởi vì ngươi.....ta không muốn ngươi bị tổn thương.......dù ta có chết thì cũng không muốn....

Nàng bỏ lửng câu nói của mình, sau đó thì hai người đưa mắt nhìn nhau. Cả hai đều trở nên mê muội. Lưu Sâm cảm thấy mình đã hoàn toàn quên mất tướng mạo của nàng ta, mà chỉ nhớ rõ lời nói tràn đầy thâm tình kia mà thôi.

Bỗng nhiên bàn tay nhỏ bé ở trong tay hắn chợt rút ra, kèm theo đó là một tiếng kêu khẽ. Thì ra nàng ta đã chạy đi chỗ khác, và trên mặt nàng đã đỏ bừng như gấc chín rồi.

Lưu Sâm giật mình tỉnh lại, đồng thời cũng có nét xấu hổ. Cánh tay kia của hắn đang đỡ một vị cô nương khác, mà vị cô nương này thì đang quay nhìn ra bờ sông, dường như không nhìn thấy bọn họ vậy. Hắn đã từng thốt lời yêu đương với nữ hài, nhưng chưa hề nói lời yêu đương với một người khi đang ở trước mặt một người khác.

Hắn nới rộng cánh tay, tiểu nha đầu cũng chạy về một hướng khác, đồng thời còn buông lại một câu:

- Ta...ta đi lấy nước cho các người!

Khi tiểu nha đầu chạy đi rồi thì Khải Sắt Lâm cũng dừng chân lại, nhưng nàng không dám quay lại nhìn hắn, trên mặt nàng vẫn đỏ bừng ra đến mang tai.

- Khải Sắt Lâm, lại đây đi, chúng ta trò chuyện một chút nào!

Khải Sắt Lâm chậm rãi cất bước tiến đến bên cạnh hắn rồi hạ giọng hỏi:

- Nói chuyện gì?

- Thì chuyện trên trời dưới đất, chuyện gì cũng được mà!

Lưu Sâm thoải mái đáp.

Khải Sắt Lâm rõ ràng cũng đã nới lỏng tâm tình, vì dù sao nàng cũng là thiên kim tiểu thư của một đại hộ, nên việc khống chế tâm tình cũng rất dễ dàng. Vừa rồi thốt ra những lời khiến mình phải đỏ mặt cũng là do mình, còn bây giờ chắc chỉ nói chuyện phiếm thông thường, tránh để hắn chê cười mình!

- Phong nhận của ngươi thật là thần kỳ, có thể giết cả người ở dưới nước nữa!

Khải Sắt Lâm nói:

- Ngươi là đại ma pháp sư phải không?

- Như vậy có đáng gì đâu chứ. Ta có một bằng hữu, tài bắn cung của hắn mới đáng gọi là thần kỳ!

Lưu Sâm nói:

- Mỗi khi hắn bắn ra một mũi tên, nó còn có thể chuyển biến nữa. Ngươi có từng thấy qua loại tiễn pháp như thế chưa?

Bọn họ dường như bắt đầu thăm dò nhau bằng một phương thức khác. Lưu Sâm dẫn dắt trọng tâm câu chuyện đi theo hướng khác, tất nhiên là có dụng ý riêng.

Khải Sắt Lâm vốn đang bối rối tơ lòng nên không hề biết được dụng ý của hắn, nhưng Lưu Sâm đã sớm định sẵn kế hoạch của mình. Hắn nhận thấy việc đưa nàng về phủ đại công rồi mượn dịp đó để ở lại thăm dò không còn thích hợp nữa, bởi lẽ nó quá mạo hiểm. Vì vậy nên hắn muốn từ miệng nàng mà từng bước điều tra các đầu mối về tổ chức sát thủ kia. Nhắc tới loại tiễn pháp lốc xoáy nọ, hắn đã gặp qua nó nhiều lần, mà lần trước kẻ âm mưu ám sát tứ tiểu thư cũng sử dụng tới loại tiễn pháp đó. Đồng thời, khi truy sát người của Vu Sơn tộc, đám sát thủ kia cũng dùng loại tiễn pháp đó. Vì vậy có thể thấy được loại tiễn pháp đó là một môn tuyệt kỹ quen dùng của tổ chức sát thủ kia. Nếu tổ chức đó của gia đình nàng, vậy tất nhiên nàng sẽ có phản ứng thôi.

Nhưng hắn đã bị thất vọng, bởi vì lúc này Khải Sắt Lâm đang ngơ ngác như không hiểu gì, nàng lắc đầu nói:

- Chuyển biến thế nào?

- Chuyển biến từ ra sau để bắn vào địch nhân. Người nhà của ngươi đông như vậy, không biết có ai biết loại tiễn pháp đó không nhỉ?

- Để ta nhớ xem!

Khải Sắt Lâm cau mày suy nghĩ một lúc, nhưng sau đó lại lắc đầu nói:

- Không có! Các hộ vệ của gia đình ta nếu không phải là kiếm sư thì cũng là ma pháp sư....ta thấy không có ai trong số đó lợi hại như ngươi vậy. Ngươi....ngươi có thể ở lại Tô Cách thành mà không rời đi được không?

Lưu Sâm khẽ lắc đầu. Từ thần thái của nàng, hắn không thấy có gì khác thường cả. Nàng chỉ như một nữ hài đang rơi vào biển tình mà thôi, vốn không có khả năng nói dối với hắn. Nếu nàng không biết có ai biết tiễn pháp lốc xoáy, vậy chẳng lẽ họ không phải là vệ sĩ của gia đình nàng sao? Vậy thì họ là ai? Bí mật! Cả nữ tử này cũng không biết sao?

Khải Sắt Lâm rất thất vọng. Nàng hy vọng hắn có thể ở lại biết bao, nhưng hắn lại không chịu....

Nhưng Lưu Sâm lại càng thất vọng hơn. Nàng cái gì cũng không biết, còn hắn thì lại không thể đến tận đại công phủ để điều tra. Xem ra chuyến đi này lại trở thành công cốc nữa rồi. Khi không vô duyên vô cớ chịu phải một trận hung hiểm khó lường, vậy mà không hề có chút thu hoạch nào. Có phải là mình ngốc lắm không? Nếu như Khải Sắt Lâm là một mỹ nữ thì cũng không sao, thu hoạch được tình cảm của một nàng mỹ nữ thì cũng không tệ, nhưng nàng lại không xinh đẹp; so với Cách Tố, Cách Phù, Bối Ty, và cả tiểu gian tế mấy ngày trước là Tác Mã thì còn kém xa lắm.

Làm sao bây giờ? Phải chuẩn bị phương án chấp hành cho bước thứ hai thôi!

Đó là đưa các nàng về đến cửa thành rồi lén lút cải trang thành người khác, sau đó vào thành hỏi thăm tin tức. Bây giờ việc làm đầu tiên là phải rời khỏi hai nha đầu này mới được.

Tại sao lúc này không còn thấy ánh nắng mặt trời nữa nhỉ? Cả tiểu nha đầu đi lấy nước cũng không thấy trở lại nữa. Nguy rồi, chẳng lẽ nàng ta đã bị người của Động Tinh tộc bắt đi rồi hay sao? Tuy rằng nhan sắc của nàng ta cũng tầm thường, nhưng đối với những trai tráng "bảnh trai" của Động Tinh tộc thì nàng tuyệt đối vẫn là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ!

- Lục Nhi!

Lúc này sắc mặt của tiểu thư cũng hoàn toàn biến sắc!

Tiếng gọi vừa vang lên thì ở phía xa xa đã có tiếng đáp lại:

- Tiểu thư, nô tỳ ở đây! truyện được lấy tại truyenggg.com

Lưu Sâm nghe vậy thì mới yên tâm trở lại. Khải Sắt Lâm lại lên tiếng:

- Tại sao vẫn chưa trở lại?

- Nô tỳ tới đây!

Lời vừa dứt thì nàng ta cũng xuất hiện ngay. Tất nhiên trong tay cũng có một cái túi, nàng ta lúng túng giải thích:

- Nô tỳ đi tìm nước! Tiểu thư, người uống đi!

Ba người đều tỏ ra thiếu tự nhiên. Tiểu nha đầu này rõ ràng là cố ý lẩn tránh, mục đích là dành không gian riêng cho tiểu thư và nam nhân kia tự do tâm tình, còn nàng ta thì một mình một bóng lặng lẽ ngồi chờ trong buổi chiều tà. Quả thật là một nha đầu rất hiểu chuyện và rất biết thời vụ. Khi vừa trông thấy nam nhân này thì nàng chỉ hận không thể được trò chuyện với hắn một phen cho thống khoái, nhưng khi tiểu thư bộc bạch tâm sự thì lại lập tức tránh đi và cũng không nhìn Lưu Sâm lấy một mắt nữa.

oooOooo

Sáng hôm sau, Lục Nhi lại một lần nữa thể hiện sự thông minh của mình. Nàng ta lặng lẽ đi ở phía trước một mình. Sau hai canh giờ bôn ba, qua khỏi một khu rừng rậm thì ở phía trước đã thấy một sườn núi cao lớn. Dưới chân núi là một thông đạo hướng về tòa thành ở phía trước. Tòa thành đá đó rất lớn. Khải Sắt Lâm đưa tay chỉ nó rồi nói:

- Tô Cách thành kia rồi!

- Quả nhiên không tệ!

Lưu Sâm quan sát mọi nơi xong, sau đó ba người liền đi theo thông đạo mà tiến về phía tòa thành nọ.

Một lúc sau, nha đầu quay lại nói:

- Tiểu thư, để nô tỳ về trước báo với lão gia một tiếng!

- Được!

Khải Sắt Lâm không cần suy nghĩ mà đáp ngay. Sau khi về nhà rồi thì sợ sẽ khó còn dịp để trò chuyện với hắn nữa, vì vậy mà nàng rất quý khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại này. Nàng tuyệt không phản đối việc cùng ngồi lại đây với hắn thêm một lúc nữa.

- Không cần đâu!

Lưu Sâm lên tiếng:

- Đã đến cửa thành rồi, các ngươi cũng đã được an toàn. Ta...phải đi thôi!

Nha đầu nghe vậy thì lập tức dừng chân, cả tiểu thư cũng dừng lại rồi hỏi:

- Ngươi phải đi gấp vậy sao?

Thanh âm của nàng hơi có phần khích động.

- Đúng vậy!

Lưu Sâm đáp:

- Ta còn có một số việc phải làm!

Tiểu thư vừa về đến thành, chỉ e rằng các trưởng bối của nàng sẽ nhanh chóng tìm tới đây. Nếu hắn còn nán lại thì sợ sẽ sinh ra thêm chi tiết. Hắn đúng là đang nóng lòng - nóng lòng rời khỏi các nàng!

- Ngươi....ngươi đã cứu mạng ta, dù sao cũng phải....dù sao cũng phải đến tệ phủ ngồi một chút, rồi để gia gia ta gặp ngươi....được không?

Khải Sắt Lâm bối rối vô cùng, phải khó khăn lắm thì nàng mới gặp được một nam nhân mà mình thích, nhưng chẳng lẽ cứ để hắn bỏ đi như vậy sao?

- Không cần đâu!

Lưu Sâm khoát nhẹ tay:

- Nhị vị tiểu thư, hẹn gặp lại nhé!

- Đừng!

Khải Sắt Lâm vội vã kêu lên:

- Ta đã đáp ứng tặng ngươi ba trăm kim tệ kia mà! Bây giờ chúng ta đi lấy, ngươi cũng theo ta đi lấy nhé!

Chẳng lẽ hắn mạo hiểm tính mạng chỉ vì ba trăm kim tệ thôi sao? Lưu Sâm lắc đầu nói:

- Ta cũng đáp ứng với ngươi là....miễn phí mà!

Khải Sắt Lâm nghe vậy thì sửng sốt, thật miễn phí sao? Vì hai người họ mà hắn đã nhiều lần gặp phải nguy hiểm thập tử nhất sinh, vậy mà hắn chịu làm việc miễn phí à? Hắn có ý gì chứ?

- Không! Ta đã nói là nhất định phải trả thù lao cho ngươi mới được. Nếu không, ta....

Lưu Sâm cắt ngang lời nàng:

- Lời của ta cũng chắc như đinh đóng cột vậy! Hoàn toàn miễn phí, nhưng ngươi....có thể cười với ta một cái được không?

Khải Sắt Lâm đỏ bừng mặt lên, nàng khẽ dậm chân nũng nịu một cái, còn tiểu nha đầu thấy vậy thì lại quay mình bỏ chạy một mạch!

Lưu Sâm thở dài hỏi:

- Không muốn cười à? Vậy thì thật là bất cận nhân tình nha...ài, ta đi đây!

Khải Sắt Lâm cất giọng yếu ớt:

- Ta....ta cười không nổi!

Nào chỉ là cười không nổi đâu thôi? Nàng còn muốn khóc nữa kìa!

Trong mắt nàng quả thật đã có ngấn lệ. Hắn sẽ ra đi, lòng của nàng chỉ cảm thấy thất lạc, lúc này giống như nàng vừa được bay lên trời, sau đó thì lại đột ngột rơi xuống đất bùn vậy. Đó là một loại bùn đất đầy toan tính!

Nha đầu đã chạy đi rồi, ở xung quanh không còn người thứ hai. Lưu Sâm dời ánh mắt khỏi khuôn mặt của nàng, rồi nói:

- Ta đi đây, hẹn gặp lại!

Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn chợt nhoáng lên, sau đó thì hoàn toàn biến mất. Giữa thiên nhiên chỉ còn lại thoang thoảng tiếng gió thổi mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment