Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 144

- Ừm, cũng thỉnh thoảng!

Lưu Sâm mỉm cười, nói:

- Ngươi vui vẻ như vậy, chẳng lẽ là bị....

Á Na khẽ nhếch đôi môi anh đào lên, nàng khẽ gõ vào cái rương ở dưới đất, rồi nói:

- Có biết đây là cái gì không? Là rèm cửa sổ đó. Ngươi có thể giúp ta treo nó lên được không?

Thế rồi cửa phòng được mở ra, cả chiếc rương cũng được mở ra nốt. Lưu Sâm mở to đôi mắt, đây là rèm cửa sổ sao? Đúng vậy, nhưng chẳng lẽ cần phải dầy như vậy sao?

Sau khi giúp nàng treo nó lên xong, Á Na mỉm cười cám ơn:

- Thật đa tạ ngươi, cái rèm này thật là quá nặng. Nếu chỉ có một mình ta thì e rằng sẽ treo không nổi quá....

Lưu Sâm nhíu mày, nói:

- Rốt cuộc ta cũng hiểu được ý thức an toàn của ngươi rồi, nhưng vẫn có một điều chưa hiểu....Chẳng lẽ ngươi muốn đổi sang học Hắc Ám ma pháp hay sao? Một khi ngươi kéo cái rèm này lại, ta dám cam đoan rằng trong phòng ngươi sẽ tối đen như mực, cả ngón tay của mình có bao nhiêu cũng không thấy được nữa đâu.

- Đúng vậy, lúc ban ngày thì sẽ không cần kéo nó lại, chỉ có buổi tối mới kéo nó che lại thôi. Ngươi nên biết rằng điều này rất quan trọng, rất ư là quan trọng đấy. Muốn uống chút gì không?

- Tùy tiện!

Lưu Sâm thuận miệng thốt một câu, sau đó hắn lại khẩn trương nói tiếp:

- Tùy tiện cái gì cũng không uống!

Uống gì không? Nếu nàng ta cho hắn uống nước tắm thì cũng tuyệt chẳng có gì kỳ quái cả.

Bỏ chạy!

Ở bên ngoài có một cô nương vừa thấy hắn chạy ra thì cũng quay đầu lại nhìn, thì ra là Pha Tư Đế. Nàng cũng về tới rồi, nhưng tại sao lại không nghe thấy phát ra chút thanh âm nào?

Lưu Sâm cười gượng chào:

- Ngươi về rồi à!

Lời đó dĩ nhiên là lời vô ích, người ta đã đứng trước mắt mà còn hỏi như vậy. Câu hỏi đó cũng giống như câu: "Ngươi ăn cơm chưa?" Nếu chưa ăn thì sao? Ngươi sẽ mời người ta ăn à? Rõ ràng đó chỉ là một lời chào hỏi đầy khách sáo.

Pha Tư Đế không trả lời câu hỏi vô ích của hắn, nàng chỉ liếc vào căn phòng kế bên rồi hỏi:

- Ngươi làm gì đó?

Đây không phải là câu hỏi vô ích, mà là một câu hỏi có thực chất!

- Nàng ta mang về một cái rèm thật lớn và nặng, ta chỉ giúp nàng ta treo nó lên thôi. Ngươi không biết đâu, nó thật là nặng à....

Lưu Sâm vừa nói vừa lấy thẻ mở cửa phòng.

- Ở học viện không phải đã có rèm cửa rồi sao? Tại sao còn mang thêm rèm cửa tới làm gì?

Pha Tư Đế tràn trề nghi hoặc, nhưng vẫn mở cửa của mình. Nàng hơi dừng một chút, rồi quay đầu lại hỏi:

- Có thể hỏi ngươi thêm một chuyện không?

Lưu Sâm đứng lại.

- Ta muốn hỏi ngươi lâu rồi, lúc trước ngươi....lấy trâm cài tóc để làm gì thế?

Có lẽ đây là câu hỏi mà nàng suy nghĩ suốt kỳ nghỉ mà vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc vẫn phải lên tiếng hỏi.

- Để thí nghiệm!

Lưu Sâm mỉm cười đáp:

- Nhưng bây giờ thí nghiệm xong rồi. Còn chuyện gì nữa không?

Không còn vấn đề gì nữa, Pha Tư Đế vào phòng của mình. Sau khi cánh cửa vừa khép lại, trên khuôn mặt của nàng liền hiện lên nét bi thương. Nàng dựa lưng vào cửa hồi lâu bất động. Thí nghiệm? Thí nghiệm cái gì? Rõ ràng là thí nghiệm cảm giác của mình đối với hắn mà. Đó là một loại thử nghiệm, nhưng nàng đã bỏ lỡ nó rồi. Việc nàng lấy lại trâm cài tóc tức là đã cự tuyệt hắn. Tự mình đã bỏ lỡ cơ hội rồi, chẳng lẽ mình đã sai ư? Tại sao trong kỳ nghỉ vừa qua, tâm tình của mình lại cứ rối loạn lên như thế?

Nhìn lại biểu hiện của hắn trong quá khứ. Ba hồi hắn xuất hiện là một tên ác nhân cùng hung cực ác, ba hồi lại là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, ba hồi lại là một nam hài nghịch ngợm nhưng đơn thuần, ba hồi lại là một bạn học và một bạn lữ hành tốt. Rốt cuộc đâu mới thật sự là hắn? Nàng không biết, nàng chỉ biết hắn giống như một quyển sách thật dày, khi đã lật ra một trang thì lại không nhịn được mà lật tiếp những trang khác. Người đọc sẽ hoàn toàn chìm đắm trong quyển sách ấy mà quên hết thiên địa vạn vật....

Nhưng hiện nay, quyển sách ấy đã được đóng lại và khóa thật kỹ, mà chìa khóa lại không nằm ở trong tay nàng!

Cây trâm cài tóc của nàng lúc trước chính là chìa khóa để mở cái ổ khóa đó, nhưng bây giờ nó không còn mở được nữa, bởi lẽ ổ khóa đã được thay mất rồi....

oooOooo

Bỗng có tiếng gõ cửa phòng vang lên, Lưu Sâm bước ra mở cửa phòng, trước mắt hiện ra dáng tươi cười của một thanh niên. Hắn vui vẻ ôm lấy đối phương rồi cười chào:

- Tư Tháp!

Tư Tháp mỉm cười nói:

- Ta và gia gia về nhà ở hướng tây, có biết ta đã thu hoạch được những gì không?

Lưu Sâm cười hỏi:

- Thế à, ngươi thu hoạch được những gì nào?

- Muốn được kiến thức không?

- Ta cóc thèm trả lời câu hỏi này. Ngươi thừa biết rõ câu trả lời kia mà!

Nói xong, hắn niềm nở kéo Tư Tháp vào phòng rồi đóng cửa lại.

Tư Tháp cười nói:

- Lại đây đi!

Vừa thốt xong, bỗng nhiên hai mắt Lưu Sâm lại sáng rực lên. Thì ra từ bốn phương tám hướng đã thấy xuất hiện bốn cái bóng huyễn ảnh! Phong hệ huyễn ảnh phân thân, không ngờ Tư Tháp đã có tiến bộ rất lớn. Trước kia gã chỉ có thể hóa ra hai cái bóng, nhưng bây giờ đã thành ba cái bóng. Chỉ thấy thân thể của Lưu Sâm khẽ động thì đã áp tới gần bốn bóng huyễn ảnh cực nhanh, khi tới gần mỗi một bóng huyễn ảnh thì hắn liền vỗ ra một chưởng, tuy bốn chưởng lần lượt được phát ra, nhưng chúng tựa như song song cùng xuất thủ. Tuy gã có tiến bộ, nhưng sự tiến bộ của Lưu Sâm lại còn lớn hơn nữa. Theo đáng lẽ thì hắn đã đánh bại huyễn ảnh phân thân rồi mới đúng, nhưng hắn lại ngây cả người, vì bốn chưởng toàn bộ đều xuyên qua tàn ảnh, mà bốn bóng huyễn ảnh kia thì vẫn tồn tại không biến mất. Thì ra huyễn ảnh không phải là ba bóng, mà là bốn bóng, vậy chân thân của gã đi đâu rồi?

Lúc này lại nghe Tư Tháp cười ha hả, nói:

- Để coi ngươi còn đánh bại ta không?

Thì ra gã đã ẩn giấu chân thân, và thuần túy chỉ dùng huyễn ảnh để công kích Lưu Sâm. Tuy rằng huyễn ảnh không có sức công kích quá mạn, nhưng dù sao như vậy cũng là tiến bộ một bước dài rồi.

Lời của Tư Tháp còn chưa dứt thì Lưu Sâm đột nhiên mỉm cười, thế rồi hắn vươn cánh tay phải ra và kéo nhẹ bức rèm một cái. Bốn cái bóng huyễn ảnh ở trong phòng lập tức biến mất, Tư Tháp giãy giụa cố rút bàn tay của mình đang bị Lưu Sâm nắm giữ, rồi nói:

- Ta không phục! Ngươi làm cách nào mà phát hiện ra chỗ ẩn giấu chân thân của ta?

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Chỗ ngươi ẩn núp thật tốt quá nhỉ. Khi không lại đi trốn ra sau rèm cửa. Chẳng lẽ ở sau rèm cửa có thêm một người mà ta lại không thể phát hiện ra được sao?

Tư Tháp xoa xoa hai tay, cười gượng nói:

- Ta cũng muốn trốn vào không khí lắm, nhưng tiếc là...trước mắt còn thiếu chút hỏa hầu nữa!

Gã có thể tăng thêm số lượng huyễn ảnh đã là tiến bộ lắm rồi, nhưng dù sao cũng vẫn phải mượn ngoại vật để ẩn giấu chân thân. Nếu sau này có thể ẩn giấu cả đôi chân thì thành tựu đó sẽ không nhỏ.

- Tiến bộ nhiều lắm!

Lưu Sâm khen với giọng chân thành: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Chúc mừng bằng hữu của ta, ngươi đã là đại ma pháp sư rồi!

- Đúng vậy! Nhưng coi bộ ngươi cũng không hề nhàn rỗi nhỉ!

Tư Tháp cười lớn rồi nói tiếp:

- Chờ thêm hai ngày nữa, Khắc Nại và Ưu Lệ Ty cũng sẽ trở lại, ngươi đoán xem họ có thể tiến bộ bao nhiêu nào?

- Tất nhiên là sẽ có thôi!

Lưu Sâm cười hỏi:

- Uống chút gì không?

- Gì cũng được, ngoài rượu ra.

Tư Tháp tỏ vẻ khổ não, nói:

- Lần trước ta đã uống quá nhiều, rốt cuộc hình tượng của mình cũng vất đi hết.

Lưu Sâm mở lớn hai mắt, hỏi:

- Sao, chẳng lẽ ngươi đưa Lệ Nhã vào một phòng riêng, rồi làm cái chuyện mà nàng ta vẫn không cho ngươi làm đó à?

Tư Tháp lắc đầu thở dài:

- Nếu được vậy thì tốt rồi! Nhưng việc ta làm so với việc đó lại còn hỏng bét hơn nữa.

- Vậy thì ta quả thật đoán không ra.

Tư Tháp cười khổ:

- Ta đã kể cho nàng nghe về chuyện của các ý trung nhân ngày trước của ta, kể cả một số việc không nên nói mà cũng kể ra hết....

Lưu Sâm nghe vậy thì cười lớn, nói:

- Ha ha, thế thì đúng là hỏng bét rồi!

Tư Tháp hỏi với giọng đầy lo lắng, hoàn toàn không giống gã chút nào:

- Ngươi nghĩ....nàng còn thích ta hay không?

Lưu Sâm ngây người ra. Lệ Nhã à Lệ Nhã, ở bên trong tấm thân mềm mại của ngươi rốt cuộc có ẩn giấu thứ gì vậy chứ? Tại sao có thể khiến cho ta nhìn không thấu, và còn khiến cho tên phong lưu lãng tử Tư Tháp kia trở nên thất hồn lạc phách vậy chứ? Mà coi bộ Tư Tháp lại còn gặp gian nan hơn cả ta nữa.

oooOooo

Hai ngày trôi qua, Ưu Lệ Ty ưu nhã xuất hiện. Nàng đưa tay vén một lọn tóc ở trước trán, tóc mai vàng óng tung bay trong gió, vầng trán trắng nõn như ngọc, thần thái cao quý như tiên, khóe miệng cười rất tươi. Nàng cất tiếng hỏi:

- A Khắc Lưu Tư, ngươi trở lại sớm thế à?

Lưu Sâm mỉm cười đáp:

- Chỉ sớm hơn ngươi vài ngày thôi! Khắc Nại đã tới chưa?

- Còn chưa về!

Ưu Lệ Ty mỉm cười duyên dáng, nói:

- Nhất định hắn cũng sẽ tới mau lắm thôi, bởi vì ngày mai sẽ khai giảng rồi. Hắn không thể đến trễ được!

Bỗng nhiên có một bóng người lao vút tới thật vội vã, khi nghe tiếng gió ập tới thì Lưu Sâm và Ưu Lệ Ty cùng lúc quay đầu lại. Hai người chỉ thấy Tư Tháp đang chạy tới, vẻ mặt rất trầm trọng, tựa như có chuyện đại sự gì đã xảy ra vậy.

Lưu Sâm nhíu mày hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Khắc Nại....Khắc Nại không tới được!

Tư Tháp vừa thốt ra lời này, hai người lập tức biến sắc ngay.

- Đồng hương của hắn vừa cho người đến báo tin, Khắc Nại xảy ra xung đột với Thú nhân, rồi bị chúng đánh rơi xuống u cốc.

Tư Tháp vừa kể, đôi mắt vừa rơm rớm nước mắt:

- A Khắc Lưu Tư, chúng ta đã mất đi một bằng hữu rồi!

Lưu Sâm nghe xong thì sắc mặt trở nên tái xanh, còn Ưu Lệ Ty thì cũng rơm rớm nước mắt theo. Tổ của họ vốn có bốn người, giờ chỉ còn có ba, nàng bỗng cảm thấy trong lòng trống trải làm sao.

Lưu Sâm chậm rãi thốt:

- Hãy kể lại tường tận cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta cần biết toàn bộ quá trình!

- Thuở nhỏ, Khắc Nại từng có một bằng hữu rất tốt, nhưng người bằng hữu này đã chết dưới tay của Thú nhân. Khắc Nại vì muốn báo thù cho bằng hữu nên mới ra ngoài học ma pháp. Chuyến này trở về.....

Lưu Sâm khẽ khoác tay:

- Việc này ta biết rồi, không cần nhắc lại nữa.

Chuyến này Khắc Nại được lọt vào Hoàng kim tổ của học viện, có lẽ gã tự nhận là ma pháp của mình đã đủ để báo thù nên mới tùy tiện xuất động, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại đối phuơng. Đó là một sự bi ai của Khắc Nại. Gã phỏng đoán sai thực lực của bản thân mình, nên vì nóng lòng báo thù mà trái lại rước lấy họa vào thân.

- Ngươi không rõ tình huống ở trong đó.

Tư Tháp nói:

- Khắc Nại tuyệt đối tự biết năng lực của mình. Hắn biết sức mình còn lâu lắm mới trả thù được, vì vậy quyết không bao giờ nóng lòng trả thù được. Nhưng chuyện lần này lại có nguyên nhân khác, đó là vì muội muội của hắn!

Lưu Sâm mở to đôi mắt, ngạc nhiên hỏi:

- Muội muội của hắn? Ngươi cứ kể tiếp xem nào.

- Đám Thú nhân kia đã bắt muội muội của hắn mang đi. Khắc Nại vì cứu muội muội nên mới xông vào sơn cốc của Thú nhân, nhưng tiếc là chưa cứu được muội muội thì chính hắn đã bị mất mạng rồi....

Lưu Sâm nghe xong thì ngửa mặt nhìn trời, thật lâu không động đậy chút nào. Ưu Lệ Ty cũng chăm chú nhìn hắn, cũng lâu lắm không hề cử động.

Đột nhiên ở phía sau vang lên một giọng nói:

- Sự việc của Khắc Nại quả thật khiến người ta cảm thấy tiếc nuối. Làm bằng hữu của hắn, các ngươi chắc sẽ đau lòng khôn nguôi. Làm đạo sư của học viện, ta cũng đau lòng không kém.

Giọng nói đó truyền đến, nhẹ như làn gió thổi qua núi, mà tiếng bước chân cũng rất nhẹ, vốn không thể nghe ra được. Người vừa lên tiếng đó chính là Cách Lý đạo sư.

- Đạo sư!

Ba người cùng khom người cúi chào.

- Ta biết các ngươi muốn làm gì!

Cách Lý chậm rãi nói:

- Nhưng các ngươi không thể làm vậy! Thú nhân chính là một cánh lực lượng độc lập, không đứng về phía nào, và cũng không dựa dẫm vào ai cả. Thế nhưng từ bấy lâu nay, sơn cốc của họ vẫn không có ai dám khinh thị, bởi vì bọn họ có bản năng cường hãn và thể lực và võ lực cũng cường hãn như nhau. Bất kể một tộc nhân nào của họ cũng có sức mạnh gấp năm lần một người thường, huống chi họ còn có Thú vương, trưởng lão, vv.....

Lưu Sâm thờ ơ nói:

- Chúng ta không hề nói sẽ làm gì cả! Chẳng qua chỉ đau lòng cho bằng hữu, nên mặc niệm cho hắn mà thôi.

- Nếu vậy là tốt rồi!

Cách Lý cảm khái nói:

- Chín thành viên của Hoàng kim tổ, bây giờ chỉ còn lại bảy người. Ta thật không mong...nhân số ấy lại giảm thêm nữa. Các ngươi....

Ông ta không nói hết câu, mà thay vào đó chỉ là một tiếng thở dài, sau đó thì quay người bước đi, phảng phất như là bước đi theo gió vậy.

Bình Luận (0)
Comment