Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 148

- Xuống dưới!

Lưu Sâm quát lớn một tiếng, sau đó thân thể bốc lên cao. Khi hắn vừa nhảy lên cao thì ở trên không trung cũng có rất nhiều phi ảnh lượn lờ qua lại. Chúng là những loại chim lớn từ dưới đất bay lên và vây kín hết cả bầu trời ở trên không. Khuôn mặt của ai nấy cũng đều lộ ra biểu tình thâm độc. Điểu nhân!

Thế rồi cung tiễn bắn xuống như mưa, tên trên không bắn xuống. Nhất thời trong khu rừng đều là một trận mưa tên. Chúng bắn rơi rất nhiều lá cây, và cũng bắn chết khá nhiều người nhà. Loại phương thức tác chiến này thật đáng sợ, căn bản là chúng không lo tới tính mạng của đồng bọn, chỉ quan tâm tới việc giết địch mới là quan trọng.

Lưu Sâm thấy vậy thì lập tức hạ thân xuống, khi vừa chạm đất thì hai tay hắn lại vung lên, trong phạm vi hơn một trượng quanh hắn đều không có địch nhân. Hắn đột nhiên lao về phía bên trái, chụp lấy tay Tư Tháp rồi tay phải vung về phía sau gã, ngay lập tức liền có một đám người ngã xuống. Trên bầu trời vẫn có không ngớt mưa tên, hai tay Tư Tháp giơ cao lên không, bao nhiêu mũi tên rơi xuống đầu hai người đều bị lệch khỏi quỹ đạo. Phong thuẫn!

Những đòn tấn công của kẻ địch ở trên mặt đất thì do Lưu Sâm ứng phó, còn Tư Tháp thì ngăn trở trận mưa tên ở trên không. Hai người phối hợp rất nhịp nhàng và ăn khớp, nhưng tình huống trước mắt rất ác liệt. Địch nhân quá nhiều đi, căn bản là không giết hết được. Hơn nữa bầy Điểu nhân ở trên trời kéo đến càng lúc càng đông, trận mưa tên càng lúc càng dầy đặc hơn. Tư Tháp cũng không thể chống lâu được. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com

- Chen lẫn vào kẻ địch!

Lưu Sâm lại quát to một tiếng. "Vèo" một tiếng vang lên, thân ảnh của hắn ở bên cạnh Tư Tháp liền biến mất, còn bản thân Tư Tháp thì đột nhiên hóa thành bốn bóng huyễn ảnh. Cả bốn bóng huyễn ảnh đều trúng tên rất nhiều, bao nhiêu tên bắn trúng bốn cái bóng đó đều xuyên thấu chúng, nhưng chúng vẫn phiêu đãng lượn lờ giữa đám đông, khiến cho bầy Điểu nhân ở trên cao đều sững sờ cả ra.

Phe địch đại loạn, chỉ trong chốc lát thời gian đã có rất nhiều Thú nhân ngã xuống, bị đứt làm hai mà ngã xuống. Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt. Đám Thú nhân ở một góc khác cũng đều ngã xuống, ngã xuống vì Phong nhận không biết được phóng ra từ hướng nào. Hai người đều thành công thực hiện một mục tiêu: ẩn giấu chân thân!

Tư Tháp thì đúng là ẩn giấu chân thân. Đám Thú nhân phổ thông căn bản không có cách nào phát giác được. Còn thân ảnh của Lưu Sâm tuy vẫn hiện hữu, nhưng vì tốc độ di động quá nhanh, lúc thì xuất hiện ở phía trước, lúc thì ở phía sau, khi xuất thủ bên trái, chờ cho địch nhân có phản ứng thì người hắn đã lại xuất hiện ở bên phải. Đám Thú nhân ở khoảng sân rộng có hơn một ngàn, nhưng khi hai người họ liên thủ giết chết hơn trăm Thú nhân thì phe địch vẫn không có cách nào để tấn công một đòn hữu hiệu với hai người họ được cả.

Đột nhiên có một tiếng quát trầm thấp vang lên, đám vệ sĩ tầm thường ở trong sân liền ùn ùn lui lại. Lúc này ở giữa sân chỉ còn lại hơn mười chiến sĩ ngân giáp đai vàng và hơn mười Hổ nhân tướng mạo uy mãnh. Chỉ trong tích tắc mà nhân số giảm đi rất nhiều, nhưng Lưu Sâm lại toát mồ hôi. Đám chiến sĩ ngân giáp đai vàng kia hắn đã lãnh giáo qua, Phong kiếm không có tác dụng đối với chúng. Nếu sử dụng Phong kiếm với chúng, tối đa cũng chỉ cắt được vài mảnh y phục của chúng mà thôi, bởi vì đằng sau lớp ngân giáp đó lại là lớp da sần sùi xấu xí nhưng cũng dầy không kém lớp ngân giáp ở bên ngoài. Rõ ràng là Phong kiếm không thể giết được chúng. Còn đám Hổ nhân này thì lại kỳ quái hơn, khi Phong kiếm vừa xẹt qua người chúng, ngay cả một sợi lông cũng không bị cắt đứt nữa.

Hơn mười tên chiến sĩ siêu cấp hợp vây, hai bóng người đang chạy tung tăng khắp nơi cũng hợp lại. Lưu Sâm và Tư Tháp cùng liếc nhau, trong mắt cả hai đều lộ vẻ nao núng. Rốt cuộc hai người họ cũng bị ép để lộ chân thân rồi.

- Bọn chúng không sợ Phong nhận!

Tư Tháp hổn hển nói.

- Đúng là không sợ!

Lưu Sâm hít sâu một hơi rồi đáp, đồng thời ngấm ngầm vận dụng công lực để chuẩn bị sử dụng tới Toàn Phong chùy. Đây là tuyệt kỹ tất sát của hắn, hắn có thể bảo đảm chúng sẽ có hiệu quả; nhưng nếu phải phóng ra những năm mươi lần, chỉ e rằng hắn vẫn chưa có năng lực này mà thôi. Hắn phải khéo léo lợi dụng hoàn cảnh, phải làm sao cho một cú mà giết được hai người hoặc nhiều hơn nữa....

Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên:

- Dừng tay!

Tất cả mọi người nghe vậy đều dừng tay cả lại. Trước mắt hai người chợt có ánh sáng xanh lục đầy yêu dị xuất hiện. Giọng nói kia mang theo sự phẫn nộ và sát cơ cường liệt. Chỉ thấy gió lớn nổi lên, ánh đuốc ở trước cửa động bị gió thổi dạt ra ngoài. Cửa động đó trông khá gần, nhưng đồng thời cũng có vẻ xa xôi diệu vợi tựa như ở tận chân trời xa xăm vậy.

- Các ngươi là ai? Tại sao lại tự tiện xông vào sơn cốc này?

Thanh âm đó trầm thấp, nhưng dường như có mang theo áp lực rất mạnh. Khi nó vừa phát ra thì những ngọn đuốc ở đây cũng đều bị chấn động theo.

Người vừa lên tiếng là một nam nhân có thân hình cao lớn và đồ sộ. Trên mặt y mang đầy lông, nhìn rất giống sư tử, nhưng cũng lại khá giống cọp, chỉ là không giống người mà thôi.

Lưu Sâm và Tư Tháp khẽ liếc nhau. Thế rồi Lưu Sâm bỗng vươn tay ra chụp lấy cánh tay phải của Tư Tháp rồi thốt:

- Đi!

Vừa dứt lời, thân hình của hai người liền nhảy thẳng lên cửa động. Khi thân hình của họ vừa chớp động thì đã thấy hơn mười vệ sĩ canh cửa động đã bị đứt làm hai đoạn và thân hình bị quăng xuống dưới. Bao nhiêu cây đuốc đều tắt ngấm theo. Một lúc sau, khi các ngọn đuốc được thắp sáng trở lại thì hai người bọn Lưu Sâm đã biến mất tăm hơi.

Đám Thú nhân ngơ ngác nhìn nhau, không một ai có thể đoán ra kết cuộc như thế này. Hai người kia đại chiến một lúc lâu, phải khó khăn lắm mới được nghỉ tay để lấy lại hơi. Theo đáng lẽ thì họ nên ở lại đây nghỉ ngơi để hồi phục lại sức lực một lúc mới đúng. Trưởng lão đã cho bọn họ cơ hội để hồi phục, nhưng bọn họ lại không biết lợi dụng cơ hội tốt đó mà còn bỏ chạy vào sơn động. Và cũng chính bởi vì không ngờ, nên đám Thú nhân mới để cho hai người họ bất kỳ xuất ý chạy thoát được chặng đường chỉ có hơn chục trượng như thế. Các Điểu nhân ở trên trời và các chiến sĩ ở dưới đất không hề lập tức truy đuổi theo.

Tuy rằng địch nhân đã chạy thoát, nhưng tất cả đám Thú nhân đều không tỏ vẻ lo lắng, kể cả tên Trưởng lão của chúng.

Thế nhưng lúc này ở trên mặt Tư Tháp lại có phần ủ rũ.

Hai người bọn họ thâm nhập vào huyệt động đã được hơn ba mươi thước, mà bên ngoài vẫn rất yên lặng, yên lặng đến nỗi có thể nghe tiếng nhịp tim của người bên cạnh nữa. Tư Tháp dừng lại, hỏi:

- A Khắc Lưu Tư, đây không phải là một phương pháp tốt.

Lưu Sâm nghe hỏi thì cũng dừng lại, rồi trả lời:

- Phải, nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất của chúng ta trong lúc này.

Với hơn năm mươi tên chiến sĩ siêu cấp kia, hắn không hề nắm chắc phần thắng chút nào, huống chi lại còn thêm tên trưởng lão xuất hiện nữa. Nếu không bỏ chạy thì họ có thể làm được gì chứ? Bốn phía bị bao vây như tường đồng vách sắt, tuyệt đối không thể lấy phương thức thường quy mà đột phá được.

- Tuy rằng bây giờ đang bỏ chạy, nhưng cũng khó thoát chết được.

Thanh âm của Tư Tháp càng gấp hơn:

- Bọn họ nhất định sẽ thừa dịp này mà tăng cường phòng bị ở cửa động, mặc kệ chúng ta chạy bao lâu, rốt cuộc cũng sẽ không thoát được. Thời gian càng lâu thì cơ hội sinh tồn sẽ càng nhỏ đi.

Ở trước mặt bao nhiêu người mà hai người họ đã chui vào cái huyệt động tối om này, tất nhiên đối phương sẽ gia tăng phòng thủ ở cửa động. Cho dù không có bố trí gì đi nữa, chỉ cần chúng lấy vài tảng đá lớn mà chặn ở ngoài cửa, vậy thì hai người bọn họ sẽ chẳng khác gì là bị chôn sống cả. Gã không ngờ vào thời khắc này, tên bằng hữu được xem là trí tuệ hơn người này của mình lại hành động ngu xuẩn như thế. Biện pháp của hắn còn tệ hơn là mạo hiểm đột phá vòng vây nữa.

- Không đâu!

Ánh mắt của Lưu Sâm lấp lánh hàn quang ở trong bóng tối. Hắn thốt:

- Ở đầu bên kia có cửa khác! Chỉ cần chúng ta nhanh chóng chạy tới đó, vậy thì sẽ hoàn toàn có thể chạy thoát trước khi đối phương kịp phòng bị.

- Sao ngươi có thể khẳng định như vậy chứ?

Tư Tháp nghe vậy thì vui mừng cực độ. Nếu quả thật có đường thoát khác, vậy thì nó nhất định sẽ ở sau lưng núi rồi. Nhưng ngọn núi này lớn như vậy, nếu muốn vượt qua nó để đưa tin cho những người canh gác ở phía sau biết thì nhất định sẽ không kịp. Bọn họ hoàn toàn có thể xông ra ngoài trước khi đối phương kịp thời phòng bị, nhưng vấn đề là: phải có lối thoát mới được. Chí ít thì gã chưa phát hiện ra có lối thoát, bởi vì ở phía trước hoàn toàn tối om, bất cứ vật gì cũng không thấy rõ được.

- Bởi vì gió!

Lưu Sâm giải thích ngắn gọn:

- Nếu không có lối thoát thì không thể nào có gió được!

Từ lúc nhìn thấy những ngọn đuốc bị gió từ trong động thổi tạt ra ngoài, hắn đã kết luận rằng ở trong Phong động nhất định có lối thoát. Hiện giờ đã vào trong sơn động, hắn cũng cảm thấy có gió mát, là gió hiu hiu và rất đáng yêu!

- Thật là tuyệt diệu!

Tư Tháp cười ha hả, nói:

- Đi! Theo gió mà chạy!

Là Phong hệ ma pháp sư, sự cảm ngộ về gió của gã tất nhiên là rất mạnh. Gã chỉ giơ tay lên đón một làn gió, vậy là có thể biết ngay hướng thổi của gió. Vào thời khắc này đây, gió chính là ngọn đèn sáng để dẫn đường cho họ.

Là ngọn đèn sáng dẫn đường duy nhất ở trong bóng tối.

Thế rồi hai người chạy đi thật nhanh, trong lúc chạy, cả hai đối thoại cũng rất khẩn trương.

Tư Tháp lên tiếng:

- Ta có một hoài nghi. Khánh Ước vị tất đã bị nhốt ở trong cái Phong động này.

Bên trong Phong động quá yên tĩnh, quá tối và cũng quá sâu, quả thật rất thích hợp để nhốt người. Nhưng họ đi lâu như vậy mà vẫn chưa gặp ai, mà cũng không hề thấy ngã rẽ, có vẻ không giống với nơi nhốt người cho lắm. Khánh Ước là một nữ hài bình thường, không cần nhốt chặt như thế.

Lưu Sâm nói:

- Không cần nghi ngờ. Nàng ta tuyệt đối sẽ ở đây!

- Tại sao?

- Bởi vì nơi đây không có thủ vệ! Hơn nữa....

Đột nhiên hắn ngừng bặt, bởi lẽ viên thủy tinh cầu ở trong túi chợt phát sáng, khiến cho không gian tối tăm gần đó cũng sáng lên một chút.

- Ưu Lệ Ty!

Lưu Sâm kêu lên:

- Ngươi nghe được bọn ta nói chuyện phải không?

Ở trong túi hắn vang lên giọng nói của Ưu Lệ Ty:

- Ta nghe được!

Tư Tháp mỉm cười xen vào:

- Thật là thần kỳ! A Khắc Lưu Tư, chừng nào ngươi mới ôm Ưu Lệ Ty vào lòng hả?

Lưu Sâm hung hăng trừng mắt nhìn gã một cái rồi nói:

- Chạy nhanh lên đi! Ta phát hiện ra tốc độ của ngươi thật là có vấn đề đó nha.

Tư Tháp cười khổ:

- Lời nói đó chỉ có ngươi mới dám nói thôi. Tuy nhiên, không cần lo lắng nhiều, ta thấy ở phía trước có ánh sáng rồi kìa. Đó là ánh sáng của hy vọng!

Ở phía trước quả thật có ánh sáng, tuy có vẻ yếu ớt, nhưng đúng là ánh sáng của hy vọng! Từ lúc chạy vào đây, hai người đã phải xuyên qua một vách núi, tuy phía sau không có truy binh, nhưng cơn nguy hiểm chỉ mới là bắt đầu mà thôi....

Tuy chưa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hai người họ có thể ở trong vòng vây của hàng ngàn hàng vạn Thú nhân mà chạy thoát thân, đây cũng có thể xem là một thành tích đáng tự hào.

- Mau rời khỏi động đi!

Thanh âm của Ưu Lệ Ty lại vang lên:

- Chuyện cứu người đợi trở về rồi mới thương lượng lại. Ta có một dự cảm xấu, có lẽ địch nhân đang bố trí một loại cơ quan gì đó để bắt các ngươi đấy.

- Thì cũng đành vậy thôi!

Hai người nương theo thông đạo tối om vừa dài vừa hẹp mà lao về phía trước, nhưng họ không khỏi sửng sốt. Đây không phải là cửa động, mà là một cái thạch thất thật lớn. Ở trên cùng không biết có vật gì đó đang phát sáng, khiến cho toàn bộ thạch thất đều sáng bừng lên. Ở phía trước thạch thất cũng có một lối đi, trong thông đạo cũng hơi hơi sáng, ngoài ra không có gì nữa cả. Trái tim đang đập thình thịch của hai người cũng từ từ bình tĩnh lại, chỉ cần đi thêm một đoạn nữa thôi.

Bỗng nhiên ánh sáng ở trong thông đạo phía trước sáng rực lên, không chỉ là nó sáng rực lên, mà nó còn di động nữa, chậm rãi mà di động. Lưu Sâm và Tư Tháp thấy vậy thì cũng chậm rãi tách nhau ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh quang mang đang di động ở phía trước. Thế rồi quang mang từ từ nhạt dần, vì nó đã tiến vào bên trong thạch thất. Lưu Sâm và Tư Tháp cùng lúc kêu lên thất thanh:

- Rồng!

Bọn họ đã trông thấy rất rõ, đó là một con rồng, một con rồng đã thành niên! Với lớp lân giáp màu xanh nhạt ở trên người, thân thể tráng kiện, theo từng bước chân của nó, nền đá ở dưới đất để lại quang mang lấp lóe, đó chính là lợi trảo của nó....

Bình Luận (0)
Comment