Vầng thái dương từ từ lặn xuống, Khánh Ước thẹn thùng hỏi Lưu Sâm:
- Hôm nay chúng ta ngủ ở đâu?
Nghe nàng hỏi xong, Lưu Sâm cũng cảm thấy ngượng ngùng theo.
Bởi vì làm cận vệ sát thân cũng không dễ dàng chút nào, một nam một nữ mà theo sát tò tò với nhau như vậy thì thật là khó xử, nhất là buổi tổi, mà thời gian đó lại là quan trọng nhất nữa.
Lưu Sâm bắt đầu gãi gãi đầu, hắn gãi một lúc lâu, sau đó mới nói:
- Ngươi cứ tìm đại một chỗ nào đó để ngủ, ta sẽ canh giữ ở bên ngoài cửa sổ của ngươi!
Ý kiến rất hợp lý! Nhưng Khánh Ước xoay chuyển đôi ngươi, rõ ràng sắc mặt không được tự nhiên cho lắm, nàng chỉ gật nhẹ một cái, điều đó khiến cho Lưu Sâm không biết ý kiến của mình là tốt hay xấu nữa.
Khi trời tối, Lưu Sâm vẫn cảm thấy đề nghị của mình khá tệ. Ở trong phòng, trước khi nữ hài ngủ thì có phát ra những thanh âm rất nhỏ, còn ở ngoài phòng thì trăng sáng vằng vặc, hắn ngồi trên bãi cỏ ở bên ngoài cửa sổ, thật giống như một nam tử si tình trước nay chưa từng có vậy.
Nửa đêm, nơi cửa sổ phòng của Khánh Ước lại thấy xuất hiện một cái đầu, cái đầu đó lén lút thò ra ngoài rồi hết nhìn trái thì lại nhìn sang phải một lúc lâu mới thôi.
Ngày hôm sau, Lưu Sâm lại càng lúng túng hơn, bởi vì Khắc Nại đã đề nghị với hắn một việc:
- Huynh đệ, muội muội của ta rất thích nghe ca hát, ngươi có thể thử hát vài khúc ở bên ngoài cửa sổ xem!
Điều này cũng giống như tập tục của Hắc Lưu đảo vậy, nam nhân ở bên ngoài cửa sổ ca hát, nữ hài tử nghe xong, nếu thích thì mở cửa sổ ra để mời nam nhân vào phòng.....
Theo đáng lẽ thì ý kiến này vốn có thể đưa ra để giúp bằng hữu đi tán gái, nhưng đối với Khắc Nại mà nói thì nhiều ít gì cũng có chút quá phận, bởi vì mục tiêu lại là muội muội ruột thịt của gã. Bạn đang xem tại TruyenGG - truyenggg.com
Khắc Nại chỉ là đề nghị sơ qua, nhưng đến đêm thứ hai thì Khánh Ước dựa vào bệ cửa sổ mà hỏi Lưu Sâm:
- A Khắc Lưu Tư, ngươi biết ca hát à?
Lưu Sâm im lặng không nói gì!
Ở trong một căn phòng khác, một nữ hài khác cũng đang im lặng đứng dựa vào cửa sổ. Mấy hôm nay Ưu Lệ Ty đang cố gắng biểu hiện như không có gì, ban ngày thì đi du ngoạn khắp nơi, buổi tối thì lập tức trở về phòng đóng chặt cửa để đi ngủ, nhưng nàng không ngủ, mà là quan sát, quan sát một cách lơ đãng, cực kỳ lơ đãng....Nàng không hiểu!
A Khắc Lưu Tư muốn tán gái thì hay dùng phương thức này hay sao?
Ngồi bên ngoài cửa sổ của nữ hài để biểu thị lòng nhiệt tình của mình hay sao?
Với nữ hài kia mà hắn cũng phải dùng tới phương thức đó hay sao?
Với sự hiểu biết của nàng về Khánh Ước, chỉ cần A Khắc Lưu Tư đến gần nàng ta, thỏ thẻ bên tai nàng ta vài câu tình tự ngọt như mía lùi, vậy thì tất cả mọi chuyện đều sẽ xong hết, nhưng tất nhiên nàng sẽ không nói ra điều đó. Nàng chân thành mong muốn....mong rằng các thần tiên hãy bảo hộ....bảo hộ cho nữ hài kia, đừng để hắn chiếm được nàng ta quá dễ dàng....
Về phần Tư Tháp thì đương nhiên không rảnh hơi mà quan tâm tới bằng hữu của gã, bởi lẽ gã cũng đang rất bận rộn kia mà. Hiện nay đang có một nữ hài của Lạc Cơ tộc đã lọt vào tay gã, hai người suốt ngày quấn quýt lấy nhau không hề rời bước!
Rốt cuộc ngày thứ năm cũng tới!
Thời gian trôi đi thật chậm!
Hôm nay trăng sáng nhô cao, khí trời thật tốt. Đêm đã khuya! Lưu Sâm cảm thấy hơi khẩn trương. Mấy ngày qua không hề có động tĩnh gì, đêm nay là đêm cuối, theo lời Khánh Ước nói, ngày hôm nay mới là sinh nhật của thánh nữ! Nếu như nàng không được cứu ra, nói không chừng hôm nay chính là thời gian bị lấy máu rồi. Hiện giờ nàng đã được cứu, nếu có ám sát, nhất định cũng chỉ có thể là đêm nay thôi.
Cửa phòng của nàng đã được khóa chặt từ lâu. Trong sự cảm ứng của Lưu Sâm, hắn không nhận ra bất cứ một bóng dáng nào có thể đến đây tấn công người được, nhưng hắn lại cảm thấy có một loại áp lực đang từng bước tiến tới gần. Đột nhiên cửa sổ được mở ra, Khánh Ước thò đầu ra quan sát tình thế một lúc, sau đó nàng nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, đứng im lặng trên cỏ rồi nhìn Lưu Sâm và nói với giọng đầy hồi hộp:
- A Khắc Lưu Tư, ta....hơi sợ!
- Lại đây!
Lưu Sâm chìa tay ra, nói:
- Nắm chặt tay ta, ngươi sẽ không sợ nữa đâu!
Để nữ hài nắm chặt tay mình thì sẽ không còn sợ nữa? Hắn đã từng thí nghiệm qua việc này, và đã rút được kết luận đó từ trên người Khải Sắt Lâm!
Khánh Ước nhẹ nhàng đưa tay ra, rồi đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay của Lưu Sâm. Bàn tay của nàng hơi run nhè nhẹ, phải chăng nàng run vì sợ? Cũng chưa chắc, ít ra biểu tình ở trên mặt nàng cho thấy trong nội tâm có phần sợ, và pha lẫn đôi nét ngượng ngùng nữa....
Nam nhân này đã thủ ở bên ngoài cửa sổ của nàng hết bốn đêm. Ở trong tộc của nàng, chỉ có tình lữ thật sự thì mới có thể canh giữ ở bên ngoài cửa sổ của cô nương nhà người ta thôi. Mấy ngày nay có rất nhiều tỷ muội trong tộc ngỏ lời chúc mừng với nàng, đủ khiến cho lòng dạ của tiểu cô nương bắt đầu rối bời lên, và cũng từ từ có phần mê đắm. Mục đích thật sự mà hắn chịu ở lại là vì cái gì? Nàng đã quên rồi. Chuyện gì sẽ xảy ra? Nàng cũng không quan tâm nữa, mà điều nàng quan tâm hơn chính là năm ngày bốn đêm sớm chiều ở bên nhau, rốt cuộc thời gian đó đã khiến cho tâm linh của nàng bị rung động rất mạnh....
Giờ đây, tay của nàng đang nằm trong tay của nam nhân ấy, hai người đứng gần nhau đến mức có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương. Bờ ngực của hắn thật rộng rãi, Khánh Ước thật rất muốn thử xem nếu được hắn ôm lấy, có phải là mình sẽ cảm thấy ấm áp lắm hay không?
Xa xa, Khắc Nại từ cửa sổ của mình mà quay đầu lại. Gã không biết mình nên khóc hay nên cười. Tiểu cô nương được săn đón rốt cuộc cũng đã nhảy ra khỏi cửa sổ để đến gần nam nhân kia rồi. Không biết đây là ý vị gì?
Sau khi kiên trì thủ bên ngoài cửa sổ suốt mấy đêm, rốt cuộc đã có kết cuộc viên mãn rồi sao? Kết cuộc đó có phải thật viên mãn hay không? Một bên là bằng hữu tốt nhất của gã, một bên là muội muội mà gã thương yêu nhất. Bọn họ cùng nắm tay đứng chung một chỗ, có phải gã hy vọng sẽ thấy điều đó hay không? Gã không biết, nhưng gã biết rằng mình không có biện pháp để thay đổi, và cũng không có lý do gì để thay đổi kết cuộc đó.
Ưu Lệ Ty trở về chiếc giường của mình, nàng lẳng lặng nằm xuống, mắt nhìn ra ngoài bầu trời quang đãng. Không ai biết nàng đang suy nghĩ điều gì, có lẽ nàng không hề suy nghĩ gì cả, trong đầu chỉ trống rỗng. Nàng đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình hắn quyến rũ nữ hài kia, và cũng chính mắt nhìn thấy hắn được đền bù xứng đáng. Nàng rất muốn nói hắn thật vô sỉ, nhưng biểu hiện của hắn lại tương đối nhã nhặn; nàng muốn lên án Khánh Ước lỗ mãng, nhưng Khánh Ước lại có phản ứng rất rụt rè. Nàng không biết nếu hắn canh giữ ở bên ngoài cửa sổ của mình những bốn ngày, có lẽ mình còn rụt rè hơn cả Khánh Ước nữa ấy chứ....
Vì vậy, nàng không có một sự đánh giá nào đối với toàn bộ quá trình đó.
Ngủ thôi!
oooOooo
Cánh rừng ban đêm có gió thổi qua, gió thổi không hề gây ra tiếng động nào. Toàn bộ sơn cốc phảng phất như đang có cơn sóng ngầm đang bắt đầu khởi động. Lưu Sâm quay đầu nhìn sang bên phải, ở trên sườn núi bên phải có hai điểm tinh quang lóe sáng, sói!
Khánh Ước cảm nhận được sự biến hóa của hắn, nàng cũng quay nhìn théo ánh mắt của hắn. Khi nhìn thấy con sói, nàng thở phào nhẹ nhõm, nói:
- À, chỉ là một con sói thôi! Yên tâm, sói sẽ không tới đây đâu, ở đây có rất nhiều sói!
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì sói sẽ không xâm nhập vào nơi có loài người sinh sống. Đây là cơ bản thường thức. Người ở trong sơn cốc đã nhìn thấy rất nhiều sói, nên căn bản không hề quan tâm tới loài động vật này. Đối với Lưu Sâm mà nói, thông thường thì loài sói càng không đáng cho hắn lưu tâm mới phải, nhưng tại sao lúc này hắn lại thận trọng đối với nó như vậy?
Lưu Sâm lộ biểu tình ngưng trọng, nói:
- E rằng hôm nay sẽ không như vậy!
Hắn vừa nói xong một câu ngắn ngủi, ở trong rừng bỗng xuất hiện rất nhiều u quang, chúng đều xuất hiện ở bốn phương tám hướng.
Khánh Ước ngây người ra:
- Chuyện gì thế này? Tại sao đột nhiên lại có nhiều dã thú xuất hiện như thế?
Nàng thấy rõ, không chỉ có sói, mà còn có hổ, báo và một số loại dã thú khác mà nàng chưa từng gặp bao giờ. Hôm nay đám dã thú này trông giống như là đang nhóm họp vậy.
Lời nàng vừa dứt thì đám dã thú liền xuất động, chúng mang theo cuồng phong mà phóng tới như bay! Đám gia cầm trong tộc cũng bắt đầu rối loạn cả lên. Thế rồi một tiếng hí thê lương vang lên, một con ngựa giựt đứt dây cương mà phóng lồng lộn lên. Đèn đóm trong cốc lập tức bừng sáng, và tiếp theo thì các tiếng huyên náo nổi lên rất ồn ào.
- Mau cản chúng lại, nếu không thì tộc nhân của ta....
Khánh Ước kinh hãi kêu lên. Đám dã thú kia đột nhiên xuất động, đó là lần đầu tiên nàng thấy được quang cảnh như thế. Nếu không ngăn cản chúng, chỉ sợ tộc nhân của nàng nhất định sẽ bị thương vong thảm trọng ở dưới móng vuốt của chúng thôi.
- Mục tiêu của chúng là ngươi đấy!
Lưu Sâm đưa tay ôm chặt lấy ngang eo của nàng, rồi nói tiếp:
- Chúng ta phải rời khỏi đây mới được!
Thế rồi hắn bốc người lên cao, thân ảnh lóe lên ngay trước mặt đám dã thú rồi lại lao thẳng về hòn núi ở phía đối diện. Quả nhiên như hắn dự liệu, thân ảnh của họ vừa bỏ đi thì đám lang, hổ, báo, vv...kia lập tức quay đầu đuổi theo. Mục tiêu quả nhiên là họ!
- Chúng ta đi đâu đây?
Nàng ôm chặt lấy nam nhân mà lúc nãy nàng đã mong có thể ôm lấy, nhưng bây giờ không hề có sự ngượng ngùng nào, mà chỉ còn lại sự kinh hoảng. Rừng núi vào ban đêm rất nguy hiểm, trong lúc bị dã thú tấn công mà còn chạy thẳng vào rừng, có phải như vậy sẽ nguy hiểm hơn hay không?
- Chạy lên núi!
Lưu Sâm bình tĩnh đáp:
- Chỉ cần chúng ta bỏ đi, bọn chúng tất cũng sẽ chạy theo thôi. Vậy thì tộc nhân của ngươi sẽ không còn nguy hiểm nữa!
Tốc độ của hắn còn nhanh hơn cả lời nói của hắn. Chỉ vừa nói xong mấy câu ngắn ngủi, khi hắn dừng lại thì hai người đã đứng trên sườn núi rồi. Đám dã thú vừa tấn công vào sơn cốc, khiến cho bầy gia cầm sợ hãi nháo nhào lên, nhưng giờ đây chúng đã quay đầu lại và phóng mình lên núi. Mục tiêu quả thật là bọn họ!
Khánh Ước ôm chặt lấy tấm lưng rộng rãi của Lưu Sâm, trên mặt lộ nét kinh khủng, nàng cất giọng run run nói:
- Chúng ta....lên cây đi!
Vừa lên tới sườn thúi, đám dã thú quanh đó liền xuất kích ngay. Có vài con mãnh hổ giương nanh múa vuốt mà nhảy tới chộp lấy Lưu Sâm và Khánh Ước!
Những con sinh vật này trời sinh đã là những tay săn mồi xuất sắc, nếu hai người họ chỉ là những người bình thường thì với một kích đó, tất nhiên là sẽ chết ngay dưới vuốt của chúng rồi; nhưng may mà họ không phải là người thường, trong lúc móng vuốt của chúng vừa ập tới, thân ảnh của họ liền biến mất. Thân hình họ nhẹ nhàng di chuyển ở trên không rồi đáp xuống một cây đại thụ. Bốn phía đều là dã thú, mắt của chúng toát ra những loại ánh sáng như là u lam, xích hồng (đỏ đậm), vv....tất cả đều nhìn chằm chặp vào hai người họ.
Khánh Ước thở phào nhẹ nhõm nói:
- Được rồi, chúng nó không trèo lên cây được!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Ngươi đánh giá thấp đám dã thú ở trong rừng rồi! Ta dám bảo đảm là bọn chúng nhất định sẽ trèo lên cây được cho xem!
Hắn vừa dứt lời, ở trong một bụi cỏ chợt có rất nhiều bóng đen dài dài bắn thẳng đến thân cây đại thụ của họ. Khi chúng vừa bắn trúng thân cây thì lập tức bám sát vào đó, tiếp theo thì lại nhanh chóng trườn lên ngọn cây.
- Rắn!
Khánh Ước hoảng hốt kêu to, sắc mặt cũng trắng bệch ra.
- Không chỉ là rắn thôi đâu!
Lưu Sâm thở dài nói:
- Còn có đĩa, độc trùng, vv....những loài bò sát có thể điều khiển được rất kỳ diệu nữa!