Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 168

- Vừa rồi cùng ngươi mây mưa là để cho ngươi biết, trong Tinh Linh tộc, những nữ hài tốt hơn Cách Lạp Lạp thì có rất nhiều. Nếu ngươi thích xử nữ thì ta cũng có thể cho ngươi xử nữ, hơn nữa còn có thể dạy cho họ trở thành những xử nữ khéo chiều chuộng nam nhân nữa....

Lưu Sâm lắc nhẹ đầu:

- Việc đó hãy đợi sau này hẵn nói. Bây giờ cứ xem bản lãnh của ta trước thế nào đã!

Vừa dứt lời, thân hình của hắn liền vọt đi, lá cây ở dưới đất bị gió thổi bay lên lả tả. Bỗng nhiên có một tiếng huýt sáo dài truyền đến, tiếp theo đó là một thân ảnh khổng lồ từ trong bụi cỏ đứng dậy. Nó có đôi ngươi nhỏ nhưng lại đỏ ngầu và cứ nhìn chằm chặp vào vị khách lạ không mời mà đến là Lưu Sâm.

Lệ hùng!

Ở trong Ma thú rừng rậm, Lệ hùng là loại Thổ hệ ma thú tàn bạo nhất, sức mạnh nhất, và tốc độ cũng nhanh nhất. Nó thường đi săn những loại ma thú khác rồi kéo về địa bàn của mình để ăn từ từ. Đương nhiên, trong ấn tượng của nó, thức ăn ngon nhất vẫn là Nhân loại!

Lưu Sâm khẽ phất tay một cái, tựa như một cái phủi bụi vậy. Theo cái phất tay đó của hắn, Lệ hùng bỗng nhiên rống to một tiếng, rồi cả thân hình bị phân ra thành hai nửa. Tiểu Tinh Linh thấy vậy thì sửng người ra.

Bỗng nhiên một tiếng "vù" vang lên, tiếp theo đó là một bóng đen đột nhiên từ trên không lao tới. Nó mang theo tiếng gió lồng lộng mà ập thẳng tới Lưu Sâm, chỉ nghe tiểu Tinh Linh kinh hãi thét lên:

- Phi hổ!

Tiếng kêu của tiểu Tinh Linh còn chưa dứt thì cả người nàng ta sớm đã trốn trong một hốc cây rồi, cả tóc cũng không lộ ra ngoài. Các giống ma thú ở dưới đất có thể không gây tổn thương tới nàng được, nhưng phi hổ nào phải thứ mà các giống ma thú ở dưới đất có thể sánh bằng? Nó là một loại ma thú biết bay và thuộc loại đặc cấp. Nếu gặp phải ma đạo sư thì nó còn đùa giỡn với họ chút xíu, chứ gặp phải tiểu Tinh Linh thì căn bản không đáng cho nó xuất thủ nữa kìa!

Mắt thấy đôi móng vuốt sắc bén của phi hổ sắp sửa xuyên thủng lồng ngực của Lưu Sâm, nhưng đột nhiên thân ảnh của hắn liền biến mất, chỉ thấy gió lốc cuồn cuộn thổi lên, rồi thì lại thấy hắn xuất hiện ở ngoài xa ba trượng hơn. Hắn mỉm cười nói:

- Phi hổ lão huynh, chờ ngươi lâu rồi!

Một tiếng "xoẹt" vang lên, hai cái móng vuốt lại lăng không xuất hiện và vẫn nhắm về phía trước ngực Lưu Sâm mà vồ tới, nhưng Lưu Sâm lại một lần nữa biến mất, cây đại thụ ở sau lưng hắn bị quật trúng và phát ra những tiếng răng rắc. Thì ra nó đã bị móng hổ quật ngã. Con hổ to lớn quay nhìn bốn phía, nó không ngờ mục tiêu đã biến mất nhanh như thế, nên lúc này khuôn mặt của nó hầm hầm giận dữ và tràn ngập sát cơ. Nó đã phát hiện được chỗ ẩn thân của Lưu Sâm.

Thế rồi nó há miệng thật lớn, sau đó phun ra một mũi Phong nhận cũng thật lớn. Mũi Phong nhận đó mang theo gió xoáy lồng lộng, sức ảnh hưởng đạt tới mười trượng. Khi nó vừa bay ra khỏi miệng con hổ được chừng ba trượng thì lập tức xoáy nhanh cực độ, phảng phất như là muốn chém lìa toàn bộ cánh rừng này ra vậy.

Phong nhận vừa được phóng ra, thân nó cũng động theo. Nó bốc người lên không, miệng gầm lên một tiếng lớn, sau đó thì hai cái lợi trảo vồ thẳng lên đầu của Lưu Sâm. Con súc sinh này thông minh thật, nó còn lo Phong nhận chưa đủ chế phục đối thủ nên đã lập tức vồ lên đầu đối phương ngay.

Lưu Sâm cũng di động. Hắn chỉ lắc mình một cái thì đã xuyên qua thân ảnh của phi hổ. Khi hắn vừa lao xuyên qua người nó, thì con phi hổ đã bị phân thành hai đoạn, máu tươi bắn ra tung tóe, mùi tanh tưởi cũng bay đi khá xa. Lưu Sâm gõ nhẹ vào thân cây mà tiểu Tinh Linh đang ẩn núp trong đó rồi ung dung hỏi:

- Tiểu thư, ta có thể qua được màn khảo hạch này rồi chứ?

Một bóng hồng bước ra khỏi hốc cây, trên mặt nàng ta tràn đầy nét hưng phấn và khích động, cả thanh âm của nàng ta cũng hết sức khích động:

- Ngươi....ngươi thật là lợi hại! Rất lợi hại! Cực kỳ lợi hại!

Lưu Sâm lại hỏi:

- Nếu ta đã qua được khảo hạch, vậy có thể phân phối nhiệm vụ cho ta được chưa? Ngươi muốn giao nhiệm vụ gì cho ta?

- Có ngươi giúp đỡ, ta nhất định sẽ được làm Tinh Linh nữ vương!

Tiểu Tinh Linh thở hổn hển nói:

- Nếu như ngươi giúp ta, tất cả mọi thứ ta đều sẽ nghe theo ngươi. Ngươi cũng chính là vua của Tinh Linh vậy!

Rốt cuộc nàng ta đã để lộ mục đích của mình, đó là muốn Lưu Sâm giúp đỡ mình để đạt mục tiêu - trở thành Tinh Linh nữ vương!

- Ngươi sẽ có các loại dược thảo tốt nhất, sẽ có các nữ nhân tốt nhất!

Tiểu Tinh Linh án hai tay lên ngực mình rồi cao hứng nói tiếp:

- Thậm chí cả nữ vương như ta cũng có thể bồi tiếp chuyện phòng the với ngươi....vừa rồi ngươi đã thưởng thức qua rồi, bây giờ ta cũng có thể bồi tiếp ngươi thêm.....

Lưu Sâm không nói lời nào, hắn chỉ nhìn nàng ta thật lâu.

Tiểu Tinh Linh đưa tay từ từ trút bỏ phục của mình, rồi nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nóng bỏng của mình, rồi hỏi:

- Có dễ nhìn không?

Lưu Sâm không hề nhìn đến thân hình nóng bỏng của nàng ta, mà hắn chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt của nàng, sau đó mới chậm rãi nói:

- Ta chỉ tưởng rằng chỉ có Nhân loại mới có dục vọng với quyền lực, không ngờ Tinh Linh cũng có!

- Những việc mà Nhân loại làm được thì Tinh Linh cũng đều làm được!

Tiểu Tinh Linh lại quyến rũ hắn:

- Thậm chí còn có thể làm tốt hơn nữa đấy chứ. Ngươi có tin không?

Nàng vừa nói, hai tay vừa hoạt động, tạo ra những động tác rất quyến rũ.

- Ta tin! Ta tin lắm chứ! Ta tin rằng phương diện duy nhất mà Tinh Linh có thể đả động đến ta là tâm tính thiện lượng và đơn thuần!

Lưu Sâm nhạt nhẽo nói:

- Đáng tiếc, cả hai tính chất đó ngươi đều không có!

Tiểu Tinh Linh nghe vậy thì sửng người ra!

Thế rồi thanh âm của Lưu Sâm chợt trở nên băng lãnh: Text được lấy tại Truyện FULL

- Ngươi cũng giống như đám Địa Tinh Linh đáng ghét kia vậy, bởi vì trên người ngươi đều tập trung những tính chất khiến người ta không ưa thích, nào là dâm đãng, tham lam và quỷ kế đa đoan. Nếu ngươi là Nhân loại, thì ngươi sẽ là một người khiến người ta cực kỳ chán ghét. Nếu ngươi là một Tinh Linh, thì ngươi cũng là một tên bại hoại ở trong Tinh Linh tộc!

Càng nghe, khuôn mặt của tiểu Tinh Linh càng trở nên rất khó coi.

- Ta ban đầu vốn đã tính sẽ bẻ gãy đôi cánh của ngươi....

Vừa nghe tới đây, tiểu Tinh Linh chợt kêu lên hoảng hốt, đồng thời cũng cất cánh bay lên, nhưng ở trước mặt bỗng thấy một thân ảnh xuất hiện để ngăn chặn nàng, sau đó lại nghe Lưu Sâm nói tiếp:

- Nhưng ta không có lý do để làm vậy, bởi lẽ ta và Tinh Linh tộc vốn không có cừu hận gì. Huống chi....thân thể của ngươi đúng là khá quyến rũ....

Khuôn mặt của tiểu Tinh Linh xám như tro tàn, nhưng trong mục quang lại hiện lên vài tia hận ý. Những tia hận ý đó không hề thoát khỏi mục quang của Lưu Sâm, hắn vẫn lạnh lùng nói:

- Nếu như ngươi còn xuất hiện ở trước mặt ta nữa, chừng đó đừng trách ta sẽ bẻ gãy hai cánh của ngươi. Bây giờ thì ngươi có thể cút đi được rồi, trước khi ta chưa đổi ý.

Tiểu Tinh Linh không dám chậm trễ, lập tức vỗ cánh bay đi, ả ta cảm thấy kinh sợ vô cùng, vì vậy mà chỉ mong rời khỏi đây cho sớm mà thôi.

Ma pháp và thân thủ thần kỳ của nam nhân kia đã mang đến niềm khích động cực lớn cho ả, nhưng bây giờ thì đã biến thành niềm sợ hãi lớn nhất của ả. Ả vốn muốn đi tìm người khác thường, nhưng ả đã tìm sai người. Ả sẽ không bao giờ hiểu được tâm tính của người này.

Lưu Sâm vừa đáp người xuống bên cạnh thi thể của phi hổ, hắn rút đao ra rồi quét một đường lên đầu hổ, ở bên trong liền lộ ra một viên ma tinh màu đen tuyền. Hắn cầm viên ma tinh lên, đồng thời nhắm hai mắt lại, luồng năng lượng quen thuộc liền lưu động. Một khắc sau, hắn mở mắt ra, trong ánh mắt hiện lên nét hoan hỷ, đó là cảm giác công lực lại được tiến bộ. Nguồn năng lượng ở trong nội thể của hắn vẫn lưu chuyển mạnh mẽ như một con sông. Không biết dòng sông ấy từ đâu ra, nhưng hắn biết nó là vô cùng vô tận. Phi hổ là một loại ma thú đặc cấp, tuy năng lượng từ ma tinh của nó vẫn còn thua xa Phong long, nhưng so với Phong xà thì không biết còn mạnh hơn biết bao nhiêu.

Trên lý thuyết, trong nội thể của hắn hiện nay đang ẩn chứa năng lượng tinh hoa của một rồng một hổ, vậy hắn có cảm thấy đủ hay chưa? Không! Sự truy cầu công lực không có giới hạn! Vừa mới có một mối thu hoạch lớn như vậy, Lưu Sâm vẫn không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có khác. Hắn cất ma tinh của Lệ hùng vào Không gian của mình, sau đó liền tiến thẳng vào rừng rậm. Trong ba ngày tiếp theo đó, hắn ăn thịt ma thú cho đỡ đói, cất giữ ma tinh, hấp thu ma tinh, đó là toàn bộ quá trình sinh hoạt của hắn trong ba ngày này. Đến buổi hoàng hôn của ngày thứ ba, trong Không gian của hắn đã có đủ màu sắc, thịt của đủ các loại ma thú, còn ma tinh thì cũng có hơn ba mươi viên và đều là loại cao cấp cả.

Trong số đó, không có loại nào thuộc Phong hệ cả, bởi lẽ toàn bộ Phong hệ ma tinh đều đã bị hắn hấp thu. Viên ma tinh của con phi hổ vừa chết dưới tay hắn, sau khi bị hắn hấp thu chừng mười phút thì nó đã trở thành bé xíu như hạt gạo, nhưng cũng không hoàn toàn biến mất.

Lưu Sâm mở mắt ra, hắn nhìn thật lâu vào bàn tay của mình, sau đó thì vung tay ném viên ma tinh bé xíu bằng hạt gạo kia ra xa. Năng lượng trong cơ thể của hắn đã trở thành bão hòa, không thể hấp thu gì được nữa.

Chẳng lẽ đây đã là mức cực hạn của công lực rồi sao? Hắn khẽ lắc mình một cái, toàn thân liền bắn lên không, sau đó lại nhẹ nhàng đáp xuống đầu một ngọn cây. Hắn khẽ vung tay trái lên, thế là một cành cây lớn ở ngoài mười trượng liền bị gãy lìa. Phong kiếm!

Hắn khua tay phải một vòng rồi thu lại, cành cây nọ liền bay trở về trước mặt hắn. Lưu Sâm lại khua tay trái lần nữa, bao nhiêu lá cây ở trên cành cây dài hai trượng kia liền bay tơi tả xuống đất, cùng lúc đó, tay phải của hắn lại đâm ra liên tục. Khi tất cả lá cây rơi hết xuống đất, trên thân chúng đều bị đâm thủng một lỗ nhỏ.

oooOooo

Toàn bộ khu rừng đã sớm yên tĩnh trở lại, nhưng Lưu Sâm vẫn đứng nhìn chằm chặp vào mấy đầu ngón tay của mình. Công lực của hắn lúc này đã đạt tới mức cao nhất trong bình sinh của hắn, mà tâm tình cũng khoan khoái như chưa từng có. "Tùy tâm sở dục" có phải là giống như mình lúc này hay không? Giống như cái cảm giác trong tay đã nắm hết cả thiên địa vạn vật vậy?

Bây giờ mình thuộc cấp nào rồi? Ma đạo? Đại ma đạo? Hay là thần?

Thế rồi Lưu Sâm huýt lên một tiếng sáo dài, sau đó thì cả thân hình bốc lên cao tới mười trượng, kế đến thì lại bắn về phía nam và sau đó thì hoàn toàn biến mất. Lúc này ở dưới chân hắn là khu rừng xanh biếc. Dưới sự kết hợp của Phong võ thuật và năng lượng của bản thân, hắn thật sự giống như đang phi hành vậy. Thỉnh thoảng lại pha vào chút kỹ xảo trong lúc phi hành, chẳng hạn như là sử dụng Phong chi tác quấn lấy một cành cây lớn ở phía trước rồi đu người về phía đó. Nhìn những cây đại thụ không ngừng phóng lớn trong tầm mắt, rồi thể hội rừng cây rậm rạp chợt xuất hiện một loại tốc độ nguy hiểm cực độ, Lưu Sâm tung tăng đùa giỡn rất khoái chí. Đến khi trời tối, ở trước mặt hắn đã thấy xuất hiện một đại thảo nguyên. Lưu Sâm hạ thân xuống rồi lướt nhanh qua bụi cỏ. Cuồng phong chợt thổi lên, cả bụi cỏ cũng dạt cả xuống, lúc này Lưu Sâm đã đứng bên ngoài bức tường của học viện. Thân thể hắn khẽ động thì liền biến mất trong hư không, một khắc sau, hắn lại đã xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ phòng mình. Chỉ thấy rèm cửa khẽ động thì hắn đã nằm thẳng cẳng trên giường của mình rồi.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng nước róc rách ở phòng kế bên vang lên. Á Na! Không biết nàng ta đang tắm hay là luyện công đây? Hoặc là đang uống rượu? Chỉ có ba việc này là mới có tiếng nước róc rách vang lên mà thôi.

Lưu Sâm nhảy bật lên, rồi tiến vào phòng tắm của mình. Tiếng nước trong phòng tắm của hắn vừa vang lên thì tiếng nước ở phòng kế bên liền ngừng bặt. Tiếng nước trong phòng của hắn vừa dừng lại, thì ngoài cửa phòng liền có tiếng gõ cửa vang lên.

Lưu Sâm lấy một tấm khăn lông lớn quấn lấy người mình rồi bước ra cửa. Hắn còn chưa mở cửa mà từ khe cửa đã truyền vào hương thơm thoang thoảng rồi. Lưu Sâm cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Sau khi nam nhân vừa tắm xong thì muốn thấy điều gì nhất? Tất nhiên là nữ nhân xinh đẹp chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Đối phương vừa nghe thấy trong phòng mình có động tĩnh thì lập tức đến gõ cửa, chẳng lẽ đối phương cũng có khát vọng giống mình hay sao?

Hảo cô nương! Bổn thiếu chủ....à không, bổn nhị công tử từ trước tới nay rất khéo chiều chuộng nữ nhân, nếu nàng có yêu cầu gì thì đừng ngại nói ra, ta có thể giúp nàng giải quyết tất cả mọi vấn đề. Nàng ngàn vạn lần....đừng khách khí!

Bình Luận (0)
Comment