Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 171

Ánh sáng của các vì sao từ từ tắt dần, chỉ còn lại ánh đèn le lói chiếu sáng, Lưu Sâm chớp chớp đôi mắt. Hắn uống rượu thua người, nhưng năng lượng trong cơ thể lại giúp hắn rất nhiều. Lúc nãy hắn bị say khướt, nhưng chỉ cần vài tiếng sau thì đã tỉnh lại, chẳng những vậy, mà hắn còn hoàn toàn tỉnh táo nữa, chẳng có một chút nhức đầu hay khó chịu nào sau cơn say cả.

Hắn lặng lẽ nằm trên giường, trong đầu nhớ lại cuộc đối thoại lúc nãy. Hắn cảm thấy mình biết thêm được khá nhiều điều, coi bộ chuyến này bị chuốc say cũng rất đáng giá.

Chuyện cũ của Ma Cảnh, Thánh Cảnh và Thiên Cảnh thì ra đã xảy ra vào hồi ba trăm năm trước. Thực lực của ba phe đó vượt xa thế lực của đại lục, chẳng qua họ chỉ là bị phong bế suốt ba trăm năm qua thôi. Từng lời nói của Á Na vẫn lần lượt hiện về trong đầu hắn. Thế rồi Lưu Sâm bỗng ngồi bật dậy!

"Thánh Cảnh tứ thánh cùng xuất cảnh, giết Phong Thần ở trên biển, rồi giết Hắc Ám thần tại Tây Bắc sơn cốc, sau đó Ma Quân bỗng xuất hiện thì tứ thánh mới bị bại. Đến khi đại quân của Ma Quân tiến sát đến biên giới của Thánh Cảnh thì Thánh Quân mới đích thân xuất mã, đôi bên diễn ra cuộc đại chiến tại Tu Sơn. Trong phương viên trăm dặm đều có huyết quang...." Giết Phong Thần ở trên biển? Phong Thần đã chết, và chết ở trên biển?

Phong Thần đảo từ đâu mà ra? Thánh bia ở trên đảo từ đâu mà có? Năng lượng ban đầu của hắn chính là đến từ thánh bia. Vậy có phải nguồn năng lượng ở trong thạch bia đó là do Phong Thần lưu lại hay không? Năng lượng của mình đặc biệt uy lực vô cùng, phải chăng là do mình đã kế thừa được năng lượng của Phong Thần mà nên?

Nếu sự thật đúng như thế, vậy thì lực lượng của tam cảnh đúng là rất khó tưởng tượng được. Hắn chỉ nhờ có được chút năng lượng tàn dư của Phong Thần lưu lại hồi ba trăm năm trước mà đã khó gặp cường địch rồi. Nếu cứ theo đó mà tưởng tượng, vậy năm xưa hẳn là Phong Thần oai phong ghê gớm lắm; nhưng một người như vậy mà còn phải đào sinh, vậy tứ thánh, lục đại Ma Thần, và cả Ma Quân, Thánh Quân, Thiên Cảnh thánh nữ, vv...những người này còn đạt tới đẳng cấp nào nữa đây?

Ai mới là thần tiên chân chính? Không biết thế giời này có giống với thế giới hiện đại hay không, trên trời quả thật có thần tiên chân chính?

Cho dù là trên trời không có thần tiên đi chăng nữa, nhưng có một câu nói rất thích hợp cho mọi lúc mọi nơi: thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân! (ngoài trời có trời, trên người có người).

Thiên cố sự xưa lắc xưa lơ đó thì làm sao mà tiểu cô nương kia lại biết được? Hôm nay có cần đấu rượu một trận để hỏi thêm nàng ta nữa không? Cô nương đó thật là kỳ quái, mới nhìn qua thì tưởng rằng tửu lượng rất kém, ấy vậy mà sau khi uống mấy chén lớn vào thì vẫn chưa ngã là sao? Chẳng lẽ trong cái thân thể nhỏ bé đó lại có một không gian cực lớn hay sao? Hay là nàng ta đã sử dụng tới Thủy ma pháp? Rượu cũng là một loại nước....

Lưu Sâm vừa nghĩ tới đây, hai mắt hắn chợt mở bừng thật lớn. Không gian? Ma pháp? Mình thật là ngu! Chính bản thân mình rõ ràng cũng có một không gian khổng lồ kia mà, tại sao không biết sử dụng nó chứ? Nếu như thật sự dùng tới Không gian ma pháp thì dù có uống bao nhiêu rượu cũng không làm khó được mình, tùy thời có thể tiến vào Không gian của mình bất cứ lúc nào và cũng không cần phải dùng tới thể lực để chống chọi như trước nữa.

Hay lắm! Bây giờ đã có biện pháp để đánh bại Á Na, đấu rượu thì đấu rượu, lần sau mà còn cơ hội nữa, nếu không khiến cho người ngã thì không được mà! Bình sinh mỗi khi động thủ với người ta thì hắn rất ít khi bị bại, nhưng mấy hôm nay đấu rượu với cô hàng xóm thì lại bại liên tục, vì vậy mà hắn cảm thấy không phục chút nào!

Sau khi tỉnh rượu rồi, hắn không tiếp tục ngủ nữa. Lưu Sâm có một sự xung động rất mãnh liệt. Hắn muốn chạy đến vách tường để nghe ngóng động tĩnh của cô hàng xóm thế nào, nhưng đó chỉ là suy nghĩ thôi. Thế rồi thân hình của hắn chợt nhoáng lên và phi tuốt ra ngoài cửa sổ. Hắn chỉ lắc mình thêm một cái thì thân ảnh đã biến mất trong bóng đêm. Nửa đêm canh khuya mà ra khỏi cửa như vậy, chẳng lẽ hắn muốn làm trộm hay sao?

Với thân thủ của hắn, bất luận muốn trộm đi vật gì cũng rất dễ dàng, kể cả....người ở trong đó!

Ở khu ký túc xá của dãy tây, lầu bốn!

Toàn bộ tòa lầu đều không có chút ánh sáng nào, chỉ có ánh sao lập lòe chiếu xuống, các rèm cửa đều nhẹ bay theo gió. Ở bên ngoài cửa sổ của một căn phòng đang có chút ánh sáng mờ mờ, tại đó còn có hai điểm sáng chớp chớp giống như trân châu vậy, nhưng tất nhiên chúng không phải là trân châu, mà là đôi mắt của Tư Á!

Đêm đã khuya, nhưng nàng không hề buồn ngủ chút nào. Nàng cứ suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng thì trong lòng vẫn trống rỗng. Đêm nay không giống những đêm trước, trong những đêm trước, nàng chỉ nghĩ tới hai việc: "gặp hắn" hay "không gặp hắn" thôi. Còn bây giờ thì nàng không còn giằng co giữa hai suy nghĩ đó nữa, bởi vì nàng đã hạ quyết tâm, quyết tâm đi gặp hắn, nhưng sau khi gặp hắn rồi thì nàng lại hoàn toàn thất vọng.

Hắn đã cự tuyệt nàng!

Cùng vời sự cự tuyệt của hắn, những kỷ niệm cũ như là vòng tay của hắn, sự âu yếm của hắn, nụ hôn nồng nhiệt của hắn, vv....tất cả đều như chiếc lá thu lặng lẽ rơi xuống trong đêm tối. Không biết nó sẽ bay về đâu, hoặc giả là nó sẽ rơi xuống thảm cỏ, sau đó sẽ lặng lẽ rữa nát.

Nàng cảm thấy cõi lòng của mình cũng đang bị chôn vùi trong thảm cỏ, rồi đến chừng nào nó sẽ bị rữa nát đây? Hôm nay hay ngày mai? Năm nay hay năm tới?

Càng nghĩ, Tư Á càng thấy đau lòng. Nàng thở dài sườn sượt rồi buồn bã nhắm hai mắt lại. Không phải nàng muốn thở dài, nhưng nàng đã không tự chủ được mà phải buông ra tiếng thở dài như thế....

Bỗng nhiên, ở bên ngoài cửa sổ có tiếng ai đó nhẹ nhàng vang lên:

- Những vì sao sáng lấp lánh, tựa như đôi mắt của nàng vậy. Trong đêm vắng lặng không bóng người, có phải là có lời muốn nói với ta?

Tư Á nghe tiếng thì ngây người ra, nhịp tim của nàng gần như ngừng đập, sau đó thì nó lại đập rất nhanh, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy! Là hắn, hắn đã đến đây! Nàng muốn hận hắn, nhưng khi thanh âm của hắn truyền đến thì nó lại du dương như an ủi vỗ về nàng vậy, bao nhiêu hận ý đều tan mất, chỉ để lại một mộng cảnh mê ly trong màn đêm trống vắng.....

- Ngươi đến gặp ta, cũng giống như là đã ném một viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng vậy, nó đã ôn nhu gợi lên những làn sóng lăn tăn trong lòng ta. Còn bây giờ thì ta đến gặp ngươi, để bồi tiếp ngươi ngắm sao....

"Kẹt" một tiếng vang lên, cửa sổ được mở ra, Tư Á đưa đôi mắt đầy khích động nhìn lên cửa sổ, tại đó cũng đang có một đôi mắt sáng sủa đang nhìn nàng. Đôi mắt đó so với những vì sao ở trên trời còn sáng hơn nhiều lắm. Truyện được copy tại TruyenGG

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu không lên tiếng.

- Ngươi tại sao....lại đến đây?

Thanh âm của Tư Á vang lên như mộng như huyễn, như khóc như than.

- Vì ngươi!

- Ngươi....muốn gì?

- Muốn xem ngươi!

Thế là hai người lại nhìn nhau! Trong ánh mắt của Tư Á tràn ngập nhu tình, nhu tình như mộng như nước vậy!

Lại một lúc lâu sau, Tư Á nhẹ giọng hỏi:

- Ngày mai ngươi phải lên đường rồi, đúng không?

- Phải!

Lưu Sâm cũng nhẹ giọng đáp lại:

- Ngày mai ta phải lên đường rồi, nhưng trước khi đi, ta không muốn nhìn thấy lệ châu của nữ hài!

- Chẳng lẽ ngươi biết khi ngươi đến đây, vậy thì ta....ta sẽ không khóc hay sao?

- Ta muốn thử xem!

Tư Á mỉm cười! Nụ cười của nàng rất ngọt ngào, rất ôn nhu. Sau đó nàng chìa tay ra và áp tay mình lên mu bàn tay của hắn. Vào thời khắc này đây, trong lòng nàng không còn một sự ủy khuất nào nữa. Cách đây không lâu, nam nhân này đã khiến cho nàng tan nát cõi lòng, nhưng giờ đây thì hắn lại mang cả thế giới đến tặng cho nàng, vậy thì nàng còn gì để tiếc và không thỏa mãn nữa chứ?

- Muốn ngắm sao không?

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Lại đây nào, chúng ta ngồi dựa cửa sổ mà ngắm sao!

Tại lầu bốn, cao hơn mặt đất tới vài trượng, bệ cửa sổ chỉ rộng chừng hai thước, vậy mà hai người lại ngồi đó để ngắm sao ư? Nói thế nào thì việc đó cũng khá điên rồ, nhưng Tư Á đã hoàn toàn đánh mất năng lực để phán đoán rồi. Từ bàn tay nàng có một cổ lực lượng truyền đến, thế rồi bất giác nàng không tự chủ được mà ngồi lên bệ cửa sổ, ngồi ở bên cạnh hắn. Lưu Sâm vòng một tay ôm lấy eo của nàng, khiến cho toàn thân của Tư Á mềm nhũn như một chú mèo con vậy, nàng ngã đầu tựa lên vai hắn, để mặc cho hắn ôm mình vào lòng!

Gió đêm lạnh buốt, nhưng Tư Á lại cảm thấy rất ấm cúng. Đôi bờ vai của nàng không hề cảm thấy lạnh lẽ chút nào, mà toàn thân nàng cũng không thấy lạnh nốt. Lúc này trong lòng nàng đang nở hoa rộn rã, Tư Á nhẹ giọng hỏi:

- Lưu Sâm, mấy câu thơ vừa rồi là ngươi tự viết hả?

Lưu Sâm cười hỏi:

- Bộ nó là thơ sao?

- Phải, đúng là thơ mà....Ta rất thích thơ!

Tư Á càng xích người lại gần hắn hơn và nói tiếp:

- Bây giờ ngươi thực hiện lời hứa của mình đi.....viết thơ cho ta!

- Tại sao lại gọi ta là Lưu Sâm? Tại sao không gọi là A Khắc Lưu Tư?

- Bởi vì lần đầu gặp mặt ngươi....bị ngươi ôm.....lúc đó ngươi tự xưng là Lưu Sâm!

Tứ Á nhẹ giọng nói:

- Cái tên đó rất quan trọng ở trong lòng ta!

Hai người cứ thế mà trò chuyện suốt canh thâu, ánh trăng từ từ biến mất, những vì sao cũng kéo nhau bỏ đi, mãi cho đến khi chân trời hé lộ ra tia sáng đầu tiên, rốt cuộc thì Tư Á cũng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của hắn. Trong giấc mộng của nàng, cái tên "Lưu Sâm" vẫn vang lên không ngớt. Nhìn thần thái hài lòng trong giấc ngủ của nàng, nhìn dáng ngủ rất điềm tĩnh của nàng, tai nghe những câu nói mớ trong mộng của nàng, Lưu Sâm cảm thấy có tia ấm áp dậy lên trong lòng. Vị cô nương này thật là si tình và cũng rất đơn thuần. Hắn đã suýt chút là bỏ lỡ một cô nương tốt rồi. Nếu như đêm nay nàng không dũng cảm mà đến tìm hắn, có lẽ hắn đã bỏ qua nàng rồi. Nhưng đêm nay đến gặp nàng, hắn vốn chỉ muốn hồi báo lòng gan dạ của nàng. Nếu lúc đó nàng đã ngủ, có lẽ hắn sẽ không xuất hiện.

Thế nhưng nàng đã không ngủ, và hắn đã có cơ hội ôm nàng ngắm sao ở trên cửa sổ thế này. Lưu Sâm cảm thấy nhân sinh không còn gì để hối hận nữa rồi!

oooOooo

Rốt cuộc Tư Á cũng tỉnh lại, khi đó thì mặt trời đã lên cao. Lúc này nàng đang nằm trên giường của mình, trên người còn được đắp một tấm chăn. Tư Á giật mình nhảy xuống giường rồi chạy thẳng ra cửa sổ. Nàng dõi mắt nhìn về phía cửa học viện, toàn bộ học viện đang chìm đắm trong ánh dương quang mỹ lệ. Ở trên con đường thông đạo của học viện đang có một thớt bạch lộc chậm rãi thả bước, trên lưng bạch lộc là một nam nhân đang ngoái đầu nhìn lại, mục quang của hắn đang nhìn về phía nàng.

Tư Á giơ tay vẫy vẫy tiễn biệt, nam nhân kia cũng nhẹ gật đầu vài cái để đáp lại. Xuyên qua lớp lá vàng đang bay lất phất trong gió, người kia thúc bạch lộc tiến về phương xa, bóng lưng của hắn thật khiến người ta nhìn vào mà lưu luyến!

oooOooo

Rời khỏi học viện, Lưu Sâm quay đầu lại ngắm bức tượng ma trượng và thanh kim kiếm ở trước cửa Tô Nhĩ Tát Tư học viện thật lâu. Sau đó hắn quay mình, thúc bạch lộc phóng đi như gió, làm cho rất nhiều lá khô cuốn lên mù mịt.

Chuyến này ra đi, hắn mang theo dư hương ấm áp từ mối thâm tình của Cách Tố, cùng với sự nhiệt tình nóng bỏng của Cách Phù, và còn có sự chờ đợi như mộng như huyễn của Tư Á nữa.

Và còn có sự chúc phúc của Tư Tháp, Khắc Nại và Ưu Lệ Ty, cùng với những lời khuyên tốt đẹp của viện trưởng!

Cho đến khi thân ảnh của Lưu Sâm hoàn toàn biến mất, hắn vẫn còn ở trong trạng thái trầm mê. Hắn là một kẻ đã sáng tạo ra kỳ tích ở trong học viện, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, từ một ma pháp sinh cấp bốn mà thăng lên tới ma đạo sư! Hắn đã để lại cho học viện một truyền kỳ và một sự kiêu ngạo. Có phải giờ đây hắn đang đi trên một con đường đã định trước là sẽ viết lên một đoạn truyền kỳ khác hay không?

Nếu được thành công thì hắn sẽ trở thành đệ tử của một vị thần nhân khác. Nếu như hắn có thể mang các tinh túy của vị thần nhân đó trở về Tô Nhĩ Tát Tư, vậy thì thật là viên mãn, nhưng thế gian thật có thể đạt được viên mãn dễ dàng vậy sao? Từ nay có phải là hắn sẽ được rộng cánh bay nhảy, như rồng bay vào biển hay không?

Bình Luận (0)
Comment