Sau khi ôm ấp vuốt ve một lúc, Lưu Sâm chính thức tiến nhập vào nàng, thông đạo trơn tru dễ vào, rõ ràng nàng ta không phải là xử nữ, bởi vì nàng ta không bị cơn đau của xử nữ khi bị phá thân.
Lưu Sâm hơi có vẻ thất vọng, hỏi:
- Ngươi thật chưa nằm trên giường của nam nhân bao giờ à?
- Ừm!
Mỹ nữ cất giọng nhẹ như tơ nói:
- Chưa hề bao giờ....nhưng....nhưng lúc ta còn nhỏ, đã từng có một nam nhân nằm trên giường của ta!
Mẹ kiếp, vậy thì có gì khác nhau đâu chứ?
Thế rồi Lưu Sâm bỏ mặc tất cả, mặc sức cuồng hoang với mỹ nữ, và giông tố cuốn đến không ngớt, hết đợt này lại đến đợt khác....
oooOooo
Sáng sớm hôm sau, Lưu Sâm mở cửa bước ra ngoài. Ở cuối đầu thông đạo đã thấy Tô Ny công chúa đứng sẵn ở đấy. Nàng nhìn hắn với ánh mắt thăm dò, rồi hỏi:
- Đêm qua ta đã suy nghĩ suốt đêm, rốt cuộc quyết định không nên phá giấc ngủ của ngươi, bởi vì hôm nay chúng ta có thể quyết đấu một phen công bằng!
- Nhưng kỳ thật thì ngươi đã phá giấc ngủ của ta rồi!
Lưu Sâm cười khổ:
- Đêm qua ngươi nói sẽ gặp lại sau, làm ta cứ tưởng là sẽ không lâu sau đó. Ai dè tới sáng mới biết, cái hẹn đó là muốn chỉ sáng sớm nay, chứ không phải là nửa đêm hôm qua!
Tô Ny cười khanh khách:
- Ta không trách ngươi có ý nghĩ dơ bẩn như vậy, bởi vì chỉ có ngươi là người duy nhất mới suy nghĩ như vậy mà thôi. Ta không giận ngươi!
- Khí độ của công chúa thật là tốt!
Lưu Sâm giơ ngón cái lên khen, rồi hỏi tiếp:
- Bây giờ đi được rồi chứ?
- Được!
Tô Ny quay người chậm rãi thả từng bước, Lưu Sâm cũng theo sát phía sau. Dọc đường có rất nhiều người đứng nhìn họ đầy vẻ ngưỡng mộ. Học viên của Hoàng kim học viện có thể thu được vinh dự thế này tại Bạch Ngọc học viện là một việc chưa từng có.
- Nếu hôm nay tỷ thí ma pháp thì ta cam bái hạ phong! Bởi vì ta biết được truyền thuyết của ngươi. Tối qua ta đã sưu tầm không ít tin tức rồi!
Tô Ny cười nói:
- Nhưng ta dám khẳng định rằng Khắc Ân tiên sinh sẽ không để chúng ta tỷ thí ma pháp đâu, bởi lẽ trình độ ma pháp của chúng ta cao thấp thế nào thì đối với ông ta không hề quan trọng chút nào!
- Ngươi phân tích cũng có lý lắm!
Lưu Sâm gật đầu tán đồng:
- Nhưng nếu như tỷ thí sự mỹ lệ và đáng yêu, vậy thì ta cam bái hạ phong. Sau này, chỉ mong ngươi sẽ chỉ điểm cho chút ít là được!
- Vậy thì ta không dám. Trong truyền thuyết, A Khắc Lưu Tư vốn không hề cho phép bất cứ nữ hài nào tiếp cận mình, nay ta thu hồi lại lời nói hôm qua của mình!
Lưu Sâm cười khổ:
- Quả nhiên tối qua ngươi đã thu thập không ít tin tức về ta nhỉ, thật là cực khổ!
Lúc này ở phía trước đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, mà thân ảnh đó phảng phất như là từ trong không khí mà nhảy phốc ra vậy. Tuy bây giờ đang là ban ngày, nhưng y lại xuất hiện một cách vô thanh vô tức. Bóng nhân ảnh kia vừa xuất hiện thì một đạo bạch quang liền lóe lên, lại có thêm một bóng nhân ảnh nữa xuất hiện. Hai bóng nhân ảnh chợt chia ra hai bên, ở phía sau họ lại thấy xuất hiện một lão đầu với dáng người cao gầy. Chính là Ước Sắt viện trưởng!
Ba người đứng tại đầu lối đi, vừa khéo hoàn toàn vây chặt lấy đường lui của hai người bọn Lưu Sâm.
Lưu Sâm và Tô Ny cùng cúi người chào:
- Viện trưởng, nhị vị đạo sư, chào buổi sáng!
Không có thanh âm đáp lại, chỉ thấy có rất nhiều bóng đen chớp động, có khoảng mười vị ma pháp sư và chừng hơn mười kiếm sư đột nhiên xuất hiện và chặn lấy các lộ khẩu, ai nấy đều mang theo thần tình ngưng trọng mà nhìn vào bọn họ.
Tô Ny nhìn xung quanh một lượt với vẻ bất an, sau đó lên tiếng hỏi:
- Viện trưởng tiên sinh, đây là khảo hạch ư?
- Không cần khảo hạch nữa!
Lai Đặc Nhĩ từ từ lên tiếng:
- A Khắc Lưu Tư, ngươi đến đây!
- Tại sao lại là hắn?
Tô Ny biến sắc, hỏi:
- Chẳng lẽ đó là ý kiến của Khắc Ân tiên sinh hay sao? Ta muốn nghe một lý do!
Hai người bọn họ đều tham gia vào cuộc khảo hạch cuối cùng, nhưng đến lúc này thì Lai Đặc Nhĩ vừa mở miệng đã chỉ đích danh A Khắc Lưu Tư, đồng thời còn nói là không cần khảo hạch nữa. Điều đó nói rằng nàng đã bị loại bỏ, vì vậy nên khiến nàng không phục! Nàng không phục, ai nấy đều nhìn ra được.
Bỗng nhiên có một đạo bạch quang lóe lên, nó chuẩn xác quấn lấy eo của Tô Ny, rồi thêm một cái giật nhẹ, thân hình Tô Ny liền bay bổng lên không và vượt qua đầu các vị ma đạo sư. Khi chân nàng vừa chấm đất, trong lòng còn đang kinh sợ chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã nghe thanh âm băng lãnh của viện trưởng vang lên:
- A Khắc Lưu Tư, thần luân không phải là vật mà ngươi có thể sử dụng được. Ngươi hãy mau giao nó ra đây!
Lưu Sâm nghe vậy thì sững người ra, tất cả mọi người ở gần đó cũng xôn xao bàn tán, còn Tô Ny thì lập tức biến sắc ngay!
- Cái gì là thần luân chứ?
Lưu Sâm ngơ ngác hỏi:
- Viện trưởng tiên sinh, ngài nói vậy là ý gì?
- Việc bổn viện cất giấu thần luân là một việc tuyệt mật, cả sư đồ trên dưới trong bổn viện đều không ai hay biết!
Viện trưởng từ từ lên tiếng:
- Ngươi có thể biết được vị trí chính xác của nó nên đã lấy đi. Với tu vi của ngươi thì hoàn toàn có thể làm được điều đó, nhưng ngươi đã sai một điểm. Thần luân không phải là vật mà ngươi có thể thủ lợi được, trong thiên hạ cũng không có ai có thể thủ lợi từ nó được. Một khi nó lưu truyền ra ngoài, thiên hạ hạo kiếp sẽ được mở màn, lúc đó sẽ không có một ai mà tránh khỏi kiếp nạn. A Khắc Lưu Tư, hãy giao nó ra đi, ta sẽ khuyên Khắc Ân tiên sinh trực tiếp thu ngươi làm đệ tử, ngươi chỉ cần chuyên tâm tu tập ma pháp là được, thế nào?
Lời của ông ta rất thành khẩn! Chỉ cần Lưu Sâm giao ra thần luân, hắn nhất định sẽ được trở thành đệ tử của Khắc Ân, miễn đi khảo hạch. Miếng mồi này quả thật rất hấp dẫn, nhưng Lưu Sâm lại thấy kinh hãi, bởi vì hắn đâu biết thần luân là vật gì đâu chứ, nhưng rõ ràng nó rất là quan trọng. Mà khi một vật quan trọng như vậy bị đánh cắp, sao việc đó lại rơi lên đầu hắn chứ? Việc này không đơn giản chút nào.
Lưu Sâm vội nói:
- Viện trưởng tiên sinh, đa tạ ngài đã thành khẩn, nhưng ta tuyệt không hề lấy đi thần luân gì đó của quý học viện. Chúng thần chi luân, đây là lần đầu tiên ta nghe đến nó!
Viện trưởng khẽ lắc đầu:
- A Khắc Lưu Tư tiên sinh, ta tin ngươi, nhưng có lẽ ngươi còn chưa biết....Tại nơi cất giấu thần luân, ta đã bày sẵn cơ quan. Ngươi có thể giết vô mục kiếm thánh, rồi dùng đại thần thông để qua mặt Địa ngục tam đầu khuyển, nhưng ngươi không có cách nào qua mặt được sự giám thị của Thủy tinh cầu!
Vừa nói xong, ông tay lấy ra một trái Thủy tinh cầu từ trong ống tay áo. Một người Hắc Ám ma pháp sư đứng cạnh ông ta liền vung tay lên, quang cảnh sáng sủa ở trong Thủy tinh cầu chợt trở nên tối om, tiếp theo đó liền có một quang cảnh xuất hiện.
Đó là một căn phòng tối om, cực kỳ tối om. Ở trên bốn bức tường là những vật thể phát sáng, chiếu xuống nham thạch ở phía dưới, khiến cho chúng trông giống như răng nanh của hổ vậy. Ở phía trên là một thạch đài được phong bế, trên thạch đài là một cái bánh xe màu đen tuyền đang phát ra những tia u quang lập lòe. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
Bỗng nhiên có một bóng nhân ảnh lướt qua, người đó đưa tay án lên phía trên hắc luân, sau đó thì hắc luân cũng từ từ bay vào tay người đó. Tiếp theo thì hắc y nhân chậm rãi quay người lại, khi y vừa quay người xong thì Lưu Sâm liền giật mình kinh hãi. Thì ra người đó chính là hắn! Rõ ràng khuôn mặt đó là khuôn mặt của hắn kia mà! Sao lại như vậy chứ? Nhưng mọi hình ảnh ở trong Thủy tinh cầu đều sờ sờ ra đó, ngay cả cái nhếch môi cười cũng giống hệt hắn luôn!
Lai Đặc Nhĩ trầm sắc mặt, hỏi:
- A Khắc Lưu Tư tiên sinh, ngươi còn gì để nói hay không?
- Đây là một âm mưu!
Lưu Sâm kêu lớn:
- Có người giả mạo ta. Viện trưởng tiên sinh, ngài có biết loại ma pháp nào có thể biến thành hình dạng của người khác hay không? Tuy ta không biết, nhưng ta biết là có loại ma pháp đó!
- Thủy ma pháp, Phong ma pháp, và Thổ ma pháp đều có thể dịch dung, nhưng dù có ứng dụng nguyên tố ma pháp xảo diệu đến đâu đi nữa thì cũng không ai có thể vượt qua được các bố trí của ta! Trừ phi kẻ gây án có tu vi ma pháp cao hơn ta! Bất kể là sử dụng loại ma pháp nào, ở trong Thủy tinh cầu này sẽ hiện rõ nguyên dạng của kẻ đó. A Khắc Lưu Tư, không cần mượn việc đó mà biện hộ nữa!
Lưu Sâm nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, nhưng hắn vẫn hết sức mơ hồ.
- Giết kiếm thánh cần phải có thực lực cao hơn cả kiếm thánh. A Khắc Lưu Tư tiên sinh, trong số những người đến bổn viện kỳ này, chỉ có ngươi là đủ tài đó thôi!
Viện trưởng nói:
- Vượt qua thính giác của Địa ngục tam đầu khuyển thì phải có tốc độ cực nhanh, còn ngươi thì vừa khéo lại là đại biểu của tốc độ lưu! Ta không biết khi ngươi vào mật thất có hóa trang hay không, nhưng Thủy tinh cầu đã cho ta biết, kẻ đó chính là ngươi!
- Suốt đêm qua ta vẫn không hề rời khỏi phòng của mình kia mà!
Lưu Sâm vội nói:
- Ta có nhân chứng!
Khi vừa nhắc đến nhân chứng, trái tim của Lưu Sâm liền đập thình thịch. Cô nương tối qua có chịu làm chứng giúp mình hay không? Nếu nàng ta là người của đối phương, một khi tráo lời, vậy thì mình lại rơi vào khốn cảnh thêm một lần nữa, nhưng nàng ta vốn không cần phải hy sinh vì hắn, bởi lẽ nàng ta không phải là Cách Phù kia mà!
- Ngươi muốn nói là....nàng ta?
Viện trưởng vừa nói vừa chỉ vào một vị cô nương đang đỏ bừng mặt đứng trong đám đông. Nàng ta chính là vị cô nương tối qua đã đến phòng hắn. Lúc này khuôn mặt của nàng ta đã đỏ bừng, nếu đập một quả trứng lên đó thì chắc nó cũng chín luôn quá.
- Phải!
Vừa đáp, Lưu Sâm vừa hồi hộp nhìn sang nàng, hắn vẫn nuôi một tia hy vọng.
- Ta đã hỏi qua y!
Một người ma pháp sư trung niên bước ra, nói:
- Quả thật tối qua y đã ở chung với A Khắc Lưu Tư, hai người họ ân ái hai lần, và không hề rời khỏi phòng. Ta cũng đã xét qua hiện trường, y không hề nói dối!
Vị cô nương kia càng nghe thì đầu càng cúi xuống thật thấp và không dám nhìn ai, nhưng Lưu Sâm lại gật đầu với nàng để bày tỏ lòng cảm kích. Hảo cô nương, tuy lúc đầu ngươi đã nói láo, nhưng những biểu hiện sau đó lại rất thật!
Mọi người đứng xung quanh đều lên tiếng bàn tán xôn xao, cả Tô Ny cũng đỏ mặt cả lên. Đạo sư kia nói xong thì im lặng không nói gì thêm nữa.
Lai Đặc Nhĩ trầm ngâm hồi lâu rồi bỗng hỏi:
- Tối qua ngươi không hề ngủ à?
Đối tượng mà ông ta muốn hỏi là vị cô nương kia.
Cô nương nghe hỏi thì đầu càng cúi thấp hơn, miệng lí nhí trả lời:
- Hắn thật là sung sức, còn ta thì lần nào cũng đều mất hết sức, và có chợp mắt hai lần....nhưng nếu hắn có ngồi dậy thì ta....ta nhất định sẽ tỉnh lại.
Là nàng ta đang tuyên dương giúp đỡ hắn! Ca ngợi tính năng của hắn!
Đáng lẽ Lưu Sâm nên cảm thấy mãn nguyện mới đúng, bởi vì kể từ lúc này đây, mỗi một phong lưu thiếu phụ ở trong học viện này đều sẽ nhớ đến hắn! Nhưng chỉ đáng tiếc là: lý do đó không đứng vững!
- A Khắc Lưu Tư, ngươi thật là thông minh. Biết tìm một nhân chứng đứng ra biện minh cho mình, nhưng vừa khéo đã nói lên một vấn đề!
Lai Đặc Nhĩ lại nói:
- Ngươi đến bổn viện vào ba ngày trước, được bổn viện chiêu đãi hết mình, nhưng trong ba ngày đó, ngươi không hề làm gì cả. Nhưng vào cái ngày xảy ra chuyện thì ngươi lại đụng chạm đến cô nương kia, sau đó nhân lúc nàng ta ngủ mất mà đi gây án, rồi kế tiếp thì để nàng ta làm chứng cho mình, có phải vậy chăng?
Cô nương kia nghe vậy thì chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Sâm, giống như là muốn hỏi hắn "có đúng vậy chăng?"
Lưu Sâm nhè nhẹ lắc đầu:
- Bất kể ta nói thế nào, các người đều không tin phải không?
- Đúng vậy!
Viện trưởng gật đầu đáp.
Thần nhân đã biểu lộ thái độ, những người khác còn ai dám dị nghị gì nữa chứ?
- Nếu như ta đổi sang một góc độ khác để giải thích, không biết viện trưởng tiên sinh có thể tức giận hay không?
Trong giọng nói của Lưu Sâm đã thấy bắt đầu có ý trào phúng rồi.
- Ngươi cứ nói thử xem!
Lưu Sâm đảo ánh mắt nhìn quanh một lượt rồi nói:
- Viện trưởng đã nhận định ta là người lấy đi thần luân, tất cả đều dựa vào Thủy tinh cầu ở trong tay ngài, cùng với tốc độ cực nhanh và một thân thủ đã giết chết kiếm thánh, đúng không?
- Đúng vậy!