Đột nhiên từ trên vách đá chợt thấy có người đi xuống, thì ra đó là một đoàn người, thân hình lướt đi như nước chảy mây trôi. Dẫn đầu đoàn người là một lão giả, nhưng bọn họ muốn làm gì? Có gây bất lợi với hắn hay không? Sắc mặt của những người đứng chung quanh đây vẫn không thay đổi, có lẽ hắn cũng chả cần phải lo lắng làm chi.
Lão giả leo lên dải đá ngầm phía trước, bước đi rất vững chãi, giản đơn mà còn vững vàng hơn cả những người trẻ tuổi. Khi đến gần, ông ta đột nhiên cúi rạp người, và những người phía sau cũng đều làm y như vậy. Cả đoàn người ai nấy cũng đều có đầu tóc hoa râm, đồng loạt hô lên:
- Cung hỷ thiếu chủ đại nạn không chết!
Dường như câu tung hô đó là hướng về mình, Lưu Sâm vội vàng đứng dậy và bắt chước điệu bộ của bọn họ. Hắn khẽ cúi mình, yết hầu giật giật, tính thốt ra một lời đáp lễ nhưng rốt cuộc vẫn không phát ra được thanh âm. Không khí ở xung quanh lại càng tĩnh lặng, chuyện gì vậy nhỉ? Lễ tiết không đúng hay sao? Bắt chước mà cũng sai? Lưu Sâm liếc nhìn một vòng và cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Đám lão giả ở phía đối diện cũng ngây ra, tất cả mọi người trên dải đá ngầm đều cúi người không đứng dậy.
- Chuyện gì vậy?
Lưu Sâm cuối cùng cũng mở miệng thốt thành lời, hỏi một lão giả đứng bên. Lời vừa thốt ra cũng làm cho hắn giật nảy mình, ngữ điệu của hắn hoàn toàn khác biệt so với ngày thường, cực kỳ quái dị, nhưng hắn không ngờ nói rất trôi chảy, đó chính là ngôn ngữ của thân thể này? Mặc dù đầu óc đã bị hắn chiếm giữ nhưng ngôn ngữ cũng được hắn kế thừa ư?
- Thiếu chủ, bọn họ chỉ là gia nô, người không thể quá khách khí!
Lão giả bên cạnh đáp lại với một thanh âm rất lớn.
Lưu Sâm mẫn cảm chú ý đến, khi hai từ "gia nô" vừa thốt ra, thân hình lão giả đứng chính giữa phía đối diện thoáng khựng lại, đó phải chăng là biểu hiện bất mãn? Mặc kệ, hắn còn có điều quan trọng hơn phải hỏi:
- Đây là đâu?
Tất cả mọi người đều sững sờ, Lưu Sâm ngượng ngùng giải thích:
- Đầu ta hơi choáng váng, chả nhớ được chuyện gì cả, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Một con sóng lớn đột ngột xô lên dải đá ngầm, kéo theo sự chấn động kinh tâm động phách, mọi người trên dải đá ngầm đồng thời ngước đầu đưa mắt nhìn nhau. Dưới sự giải thích chậm rãi của lão giả trên lưng Long Quy, Lưu Sâm liền biết được khá nhiều, trong lòng hắn vừa khích động lại vừa hưng phấn. Thiếu chủ? Hắn là thiếu chủ của tám trăm dặm hải vực này, có vô số người hầu hạ, còn có ma pháp, Long Quy, đi đến nơi nào thì nơi đó phải thần phục. Khác biệt! đúng là một sự khác biệt quá lớn. Cách đây không lâu, hắn mới chỉ là một sinh viên năm thứ hai, phải làm mệt bở hơi tai mà còn không biết tiền công ở chỗ nào, hiện giờ đã thành thiếu chủ, hơn nữa tố chất của thân thể này cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều, có một thân thể khỏe mạnh, có một gia tài tuyệt vời, một địa vị hiển hách, tất cả mọi thứ đều dễ dàng vậy sao?
Trong lòng vị đảo chủ đứng trên dải đá ngầm cũng đang sục sôi tuyệt đối không kém gì Lưu Sâm. Hắn không nhớ mọi thứ, tất nhiên cũng không nhớ được việc mưu sát của tôn nữ đối với hắn, hắn không nhớ nghĩa là hắn không có địch ý với đảo Cơ Nhĩ Tư nữa. Nếu đã không còn địch ý thì càng không cần mạo hiểm một phen. Ông vừa phát hiện sơ hở trong kế hoạch ban đầu của mình, đó là một sơ hở quá lớn. Sơ hở chỉ có một: Long Quy! Con Long Quy này nhìn gần mới biết là Xích Long Quy, loại Long Quy này thuộc giống hoàng tộc trong Long Quy, chẳng những ma pháp mạnh hơn, thân hình lớn hơn mà còn có một bản lĩnh mà những con Long Quy khác không có được: Trí tuệ! Nếu như những chiến sĩ trên đảo Cơ Nhĩ Tư triển khai công kích bọn họ, thì chỉ cần dựa vào con Long Quy này thôi, tất cũng đủ để đánh bại bọn họ; hơn nữa, có khi bọn họ lại không còn cơ hội chạy trốn nữa kia.
Long Quy hành động ở trên đất liền rất chậm chạp, nhưng nếu bọn họ muốn bỏ chạy thì nhất định phải xuống biển, mà một khi xuống biển thì tức là đồng nghĩa với việc tiến vào phạm vi thế lực của Long Quy. Có nó ở đây, muốn tấn công tất nhiên sẽ thất bại. Đây vốn đã là một tình thế chết chắc, nhưng hiện giờ tình huống đã xuất hiện chuyển biến, đó chính là người bị mưu sát lại không còn nhớ được quá trình mưu sát, hơn nữa trong ngữ khí đối với bọn họ thì có phần rất khách khí! Đó tuyệt đối không phải là ngụy tạo, với thân phận thiếu chủ Phong Thần đảo, hắn không cần bất cứ sự khách khí nào.
Bên tai đảo chủ chợt có thanh âm truyền tới như nước chảy:
- Kế hoạch cải biến!
Thanh âm đó rất khẽ, rất nhẹ nhàng, thì ra đó chính là thanh âm dùng ma pháp để phát ra, người ngoài vài trượng tuyệt đối không thể nghe thấy. Giọng nói ấy là của đệ đệ Phàm Nạp của ông, người có trí tuệ nhất trên đảo.
- Cải biến thế nào?
Thanh âm đảo chủ cũng rất nhẹ.
Phàm Nạp đáp giản đơn:
- Chủ động đề thân với Phong Thần đảo!
Tim đảo chủ nhảy tưng một cái, ông biết điều đó có ý nghĩa gì, có nghĩa là đưa Khắc Mã vào long đàm hổ huyệt, nhưng đó cũng là diệu kế duy nhất. Tuy A Khắc Lưu Tư không nhớ được đã phát sinh ra chuyện gì, nhưng việc hắn gặp nguy hiểm là sự thật, và lại còn mất đi ký ức, đương nhiên đó là một sự tổn hại to lớn. Chỉ cần dựa vào một điểm này thì cũng đủ để Phong Thần đảo hưng sư vấn tội họ rồi, mà nếu như đảo Cơ Nhĩ Tư chủ động đề thân với Phong Thần đảo thì tất có thể giải quyết cả hai vấn đề hóc búa.
Thứ nhất là xảo diệu tiêu trừ hoàn toàn ý đồ mưu sát của Khắc Mã, tránh khỏi sự nghi kỵ của Phong Thần đảo, người ta đã chủ động đề thân rồi, tất nhiên không thể nào có ý mưu sát nữ tế (con rể) trên đảo.
Thứ hai là có thể giải quyết nguy cơ trước mắt một cách rất hữu hiệu. Chỉ cần bọn họ đáp ứng hôn sự này, vậy nghĩa là họ nguyện ý tiếp thu sự hối lỗi của đảo Cơ Nhĩ Tư, tất cũng sẽ không đến nỗi hủy diệt đảo Cơ Nhĩ Tư nhanh như vậy.
Vì vậy, đảo chủ liền cung kính nói:
- Thiếu chủ tới đảo Cơ Nhĩ Tư mà thụ thương, bản nhân cảm thấy rất bất an, nay xin được tặng tôn nữ Khắc Mã cho thiếu chủ!
Lời nói ra thoải mái và nhẹ nhàng, nhưng vết thương trong lòng ông lại vô cùng vô tận. Khắc Mã ơi Khắc Mã, vì tính mạng của hơn vạn tộc dân, gia gia chỉ đành hy sinh con thôi!
Lưu Sâm ngây ra:
- Tôn nữ của ngài...? Nàng ta tên gọi là gì?
- Nó tên là Khắc Mã!
Ngay cả tên gọi cũng không nhớ, rất tốt!
- Nàng.....tự nàng ta nguyện ý chứ?
- Phải!
Đảo chủ khom mình đáp:
- Khắc Mã đã sớm ngưỡng mộ thanh danh của thiếu chủ, và nó sớm đã có ý với thiếu chủ rồi.
Tim Lưu Sâm đột nhiên đập mạnh, tặng lễ ư? Mà lễ vật đầu tiên khi vừa đến thế giới này lại chính là nữ nhân! Hắn vẫn còn là một xử nam à nha! Nhưng nghĩ lại, ông ta là đảo chủ của một đảo, vậy tôn nữ của ông ta nghĩa là công chúa của đảo này, mà thông thường thì công chúa vẫn là một tiểu thư cao quý chẳng dễ hầu hạ. Không hay, vị tiểu thư cao quý kia sao lại đưa ra dễ dàng như vậy? Chắc nàng ta là một con quỷ xấu xí, căn bản không gả đi được.
Trên sườn núi có một nữ hài chạy xuống, chạy gì mà gấp như vậy? Bộ chẳng lẽ muốn gả đi gấp vậy sao? Chợt có một luồng gió núi nổi lên, thổi bay chiếc mạng che mặt của nàng ta. Lưu Sâm lập tức cảm thấy nổi giận trong lòng, bụng dạ muốn nôn! Đó là loại hàng hóa gì vậy? Da dẻ quá thô, miệng to mũi bé, hàm răng lại còn vàng khè, trông quả thật không giống con người, nói là quái vật xấu xí đã là đề cao nàng ta lắm rồi.
Quả nhiên đã được ấn chứng với phán đoán của mình! Đôi ngươi của Lưu Sâm khẽ xoay chuyển, hắn hơi cúi người đáp:
- Đa tạ ý tốt của đảo chủ và Khắc Mã tiểu thư, nhưng.....nhưng ta đã có nữ nhân rồi! Hẹn gặp lại sau!
Nói xong, hắn vội quay đầu vuốt mồ hôi trên trán, rồi quát:
- Về nhà!
Chân trước Long Quy vừa buông, vô số cự thạch liền rơi từ trên vách núi xuống, sóng vừa nổi lên thì nó đã cách xa đảo vài chục trượng. Lưu Sâm rốt cuộc cũng bình tâm trở lại, nữ nhân xấu xí như vậy để mắt tới hắn, thật là một chuyện cực kỳ đáng sợ, may mà đây là trên biển, rời đi rồi thì sẽ không thể đuổi theo được nữa.
Long Quy biến mất không còn hình bóng, mấy lão giả trên dải đá ngầm đều ngây hết cả ra, không ngờ hắn lại cự tuyệt, hơn nữa còn cự tuyệt một cách rất khách khí, hoàn toàn không hề phát tiết nộ hỏa, chuyện này là thế nào? Chỉ có một giải thích duy nhất: Hắn bị ấm đầu rồi!
Vị cô nương xấu xí kia dừng lại cách ngoài mấy trượng, cúi chào thật sâu:
- Đảo chủ, tiểu thư.....tiểu thư không thấy đâu nữa!
Đảo chủ lắc đầu, đáp:
- Ngươi nhìn phía trên kìa.
Nha đầu đó vừa ngước lên thì đã kinh hỷ kêu lên:
- Tiểu thư!
Trên vách đá là một cây đại thụ, một thân ảnh mỹ lệ dần dần lộ ra sau thân cây, lẳng lặng ngắm nhìn đại dương phía xa xa.
Nàng chính là Khắc Mã, nàng đang ngắm nhìn hòn đảo này, nàng đã sinh sống ở đây mười bảy năm, nơi này là quê hương của nàng, khi nào nàng sẽ bị dẫn đi, mang theo sỉ nhục mà bước tới cuối đời? Nàng không biết, nàng chỉ biết nàng phải cáo biệt quãng thời gian không lo không sầu của một thiếu nữ, để rồi sống không bằng chết dưới ma trảo của tên ác ma đó.
Nàng ở trên đây đã lâu rồi, phía dưới không hề phát sinh chiến tranh, có lẽ đã đàm phán xong hết rồi, mà cái giá để đàm phán đương nhiên chỉ có thể là nàng. Những người đó ly khai, xem ra nhất định sẽ có người tới đây để nói với nàng: Mọi thứ của ngươi đã thu thập xong, bây giờ đã có thể khởi hành tới Phong Thần đảo rồi!
Và quả nhiên có người đang đi tới, Khắc Mã chầm chậm quay đầu:
- Gia gia, con phải đi rồi sao?
Thanh âm của nàng không có bất cứ biểu tình nào, phảng phất như một cây liễu đã héo khô.
- Phải... Mọi thứ của con đã chuẩn bị xong rồi, ngày mai con có thể khởi hành.
Nước mắt Khắc Mã từ từ nhỏ xuống:
- Gia gia, con không muốn tạm biệt nương nương.
Nàng không nhẫn tâm trông thấy nước mắt của mẫu thân.
- Không, con cần phải nói tạm biệt với bà, sau đó hãy đến Ma Võ học viện trên đại lục. Khi còn ở trong học viện, tuy con không được nghỉ, nhưng chúng ta cũng có thể tới thăm con...
- Sao cơ?
Trái tim của Khắc Mã đập mạnh:
- Gia gia, người muốn con đến Ma Võ học viện ư? Không phải tới.....Phong Thần đảo sao?
Ba từ đó đối với nàng mà nói hệt như một cơn ác mộng, ngay cả nhắc tới nàng cũng cảm thấy cực kỳ bất an.
Gia gia nói:
- Con không cần đi nữa! Và từ nay về sau cũng không cần lo lắng nữa!
Khắc Mã kêu lên:
- Con không hiểu! Tại sao lại như vậy?
- Bởi vì...bởi vì gã A Khắc Lưu Tư đó không nhớ con nữa, nơi này của hắn.....có vấn đề.
Gia gia khẽ gõ gõ lên đầu mình. nguồn truyenggg.com
Khắc Mã ngây ra, một cơn ác mộng thế là trôi qua như vậy sao? Ác mộng tỉnh lại là bình minh, ngay cả gió biển cũng dịu dàng như thế, bên tai truyền tới tiếng chúc phúc nhẹ nhàng của gia gia:
- Trải qua việc lần này, con khẳng định đã minh bạch, thực lực mới là điều kiện sinh tồn trên thế giới này. Ta để con đến Ma Võ học viện chính là vì nguyên nhân đó. Thủy ma pháp của chúng ta lưu truyền từ tổ tiên, có rất nhiều chú ngữ đã không còn đầy đủ nữa, cho nên uy lực cũng không đủ lớn mạnh. Ma Võ học viện hội tụ các bậc kỳ tài ma pháp của mọi phương diện, hy vọng con có thể tìm thấy mối liên hệ với ma pháp đã mất của tổ tiên, đưa Cơ Nhĩ Tư trở lại thời đại huy hoàng.
Khắc Mã chầm chậm ngẩng đầu, ngắm nhìn đại dương hồi lâu, đại dương sóng to gió lớn, tám trăm dặm hải vực, bẩy chủng tộc, mấy chục vạn cư dân, những người đó đều có một ước mơ, đó là thoát khỏi sự khống chế của Phong Thần đảo và xây dựng nên quê hương tươi đẹp của mình, nhưng bọn họ có được những lựa chọn gì? Chỉ có thể lựa chọn phương pháp duy nhất là tăng cường thực lực. Thế hệ trước đã buông xuôi và im lặng trong suốt năm mươi năm, nhưng hiện nay chính là thời đại của người trẻ tuổi, bọn họ đều mang trên vai trách nhiệm nặng nề của lịch sử.