Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 273

Đại công nhắm chặt hai mắt, một tiếng rên vô lực được thoát ra từ tận đáy lòng của lão. Thế là xong rồi! Hy vọng cuối cùng của lão đã tiêu tan thành bọt nước! Bởi vì lão đã thấy gã thiếu chủ nở nụ cười, một nụ cười vừa dâm đãng, lại vừa tràn ngập sự tà ác. Lão biết khi nào gã thiếu chủ ấy sẽ cười như thế, đó là lúc gã thích thú nhìn con mồi đáng thương đang giãy dụa trong tay gã. Lão đã nhìn thấy điều đó hơn mười lận rồi!

- Mang tất cả vào trong hết cho ta!

Nói xong, thân hình của gã chợt bốc lên cao rồi bắn vào trong đại sảnh với một tư thế rất đẹp mắt. Đám người của Mạo Hiểm đoàn và binh sĩ của Thánh Cảnh thì vỗ tay tán thưởng không ngớt, sau đó liền kéo đám tù binh vào đại sảnh. Lúc này thì trên mặt của Lỗ Bá Tư đã hiện lên nét tuyệt vọng!

Đại môn được mở rộng, mọi người tiến vào trong. Bầu không khí ở ngoài sân liền khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có của nó, chỉ có vài chiếc lá bay là đà trong gió, tựa như chúng đang giãy dụa dưới sự khống chế của bàn tay vô hình của vận mạng vậy, nhưng làm sao có thể trốn tránh được chứ?

- Đại công các hạ!

Một tên thủ vệ cười hềnh hệc, nói:
- Chúc mừng ngươi, tôn nữ của ngươi sẽ nhanh chóng trở thành tân sủng của thiếu chủ. Đến khi ấy, nói không chừng ngươi sẽ nhận được một công việc còn nhàn hạ hơn là việc canh cửa này đấy.

Đại công dường như không nghe không thấy gì hết, mà lão có vẻ như đang tư lự chuyện gì đó thì phải.

Bỗng có thanh âm của ai đó vang lên:
- Công việc nhàn hạ hơn cả việc canh cửa cũng có đấy. Chính là lúc thiếu chủ đang khoái hoạt với tôn nữ của ngươi, ngươi có thể đứng một bên hầu rượu cho hắn....

Đại công nghe tiếng thì quay nhìn về phía vừa phát ra thanh âm kia. Hai gã thủ vệ cũng quay lại nhìn. Chỉ thấy lúc này ở trên thông đạo đã có một thanh niên anh tuấn đang bước đi chậm rãi về phía bọn họ. Trông hắn bước đi rất chậm, nhưng lại dường như cũng rất nhanh. Chỉ mới vài bước mà đã đứng ngay trước mặt hai tên thủ vệ rồi. Thanh niên kia không hề cúi đầu, mà trái lại còn ngẩng rất cao. Hắn bỏ lửng câu nói lúc nãy, đến giờ mới thờ ơ hỏi thêm:
- Đây là đại công phủ của thành Tích Nhật sao?

Sau khi cơn kinh ngạc qua đi, một tên thủ vệ lên tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?

Tuy rằng công lực của bọn chúng chưa đủ để phán đoán công lực của một người qua bước chân của hắn, nhưng bọn chúng cũng có một cảm giác rất vi diệu. Người này không tầm thường chút nào!

Người kia không đáp mà hỏi lại:
- Các ngươi là người của Thánh Cảnh ư?

- Phải!

Tên thủ vệ nọ kiêu ngạo đáp lại, sau đó liền hất hàm hỏi:
- Mau báo tính danh đi!

- Các ngươi không xứng để biết tên ta!

Người nọ cười nhạt nói:
- Chỉ cần biết các ngươi là người của Thánh Cảnh là được rồi, tất cả mọi việc cũng dễ giải quyết thôi.

Vừa nói xong, hắn chỉ khẽ phất hai tay một cái. Tiếp theo là hai gã thủ vệ cùng lúc chấn động, sau đó thì chúng liền từ từ ngã xuống.

Đại công thấy vậy thì toàn thân chấn động kịch liệt. Lão lắp bắp hỏi:
- Ngươi....ngươi....là ai?

Hắn dám giết người của Thánh Cảnh, vậy rốt cuộc hắn là ai chứ? Nhưng mặc kệ hắn là ai, đây đúng là một chuyển cơ tốt. Rốt cuộc cũng có người dám phản kháng Thánh Cảnh rồi!

- Đại công!

Người nọ khom người chào:
- Ngươi bị rơi vào hoàn cảnh thế này, đúng là một việc rất đáng buồn; nhưng ngươi nên biết....sau khi mùa đông qua đi thì mùa xuân sẽ trở lại thôi! Và mùa xuân sẽ không còn xa lắm đâu!

Nói xong, hắn khẽ đẩy hai tay về phía trước, hai cánh cửa lớn đột nhiên bị đánh văng đi xa tới hơn mười trượng. Chỉ thấy chúng bay vèo xuyên qua tường viện, rồi lại có hai tiếng "xích, xích" vang lên, thế là chúng cắm xuyên luôn vào mặt đất, sâu tới hơn một trượng.

Mấy chục người vừa tiến vào đại sảnh thấy có biến liền quay phắt đầu lại, ngay cả gã thiếu chủ đang ngồi chễm trệ trên chiếc ghế cao nhất trong sảnh cũng giật mình ngước mắt nhìn ra, đồng thời khuôn mặt của gã cũng lộ nét giận dữ vô cùng.

Dưới ánh dương quang rực rỡ, một thanh niên với thân thể cao lớn đang chậm chậm rãi bước vào. Hắn vốn chẳng thèm nhìn đến đám binh sĩ đang đứng hai bên, còn hai hàng binh sĩ thì tay lăm le trường kiếm cũng không thèm nhìn tới người lạ, bọn chúng chỉ chăm chú nhìn vào vị thiếu chủ đang ngồi ngất ngưỡng trên cao kia thôi. Mặc kệ kẻ vừa đến là ai, bọn chúng chỉ cần một mệnh lệnh thì sẽ lập tức bằm đối phương ra thành thịt vụn ngay.

Thiếu chủ vẫn chưa hề mở miệng, chợt một bóng người thấp bé phóng tới trước mặt người lạ, sau đó mới xoay người lại đối diện với hắn rồi hỏi:
- Ngươi là ai?

Y vừa cất tiếng thì hầu như lá cây đều bị chấn động mạnh rồi bay là đà xuống đất.

- Nghe nói thiếu chủ oai phong bát diện, nên bản nhân đặc biệt tới bái phỏng.

Người lạ cười nhạt nói:
- Chẳng lẽ tên tiểu tử miệng còn chưa dứt mùi sữa này chính là tên thiếu chủ cẩu trệ, kẻ đã khiến cho toàn thành Tô Nhĩ Tát Tư bị náo loạn đến nỗi gà chó không yên đó ư?

Tất cả mọi người vừa nghe xong lời đó thì lập tức sững sốt vô cùng. Rốt cuộc hôm nay là cái ngày quỷ quái gì mà đã có liên tục hai người dám chửi thiếu chủ rồi. Chẳng lẽ người muốn đi tìm chết nhiều vậy sao?

Lỗ Bá Tư cũng sững sốt không kém. Người nọ là ai chứ? Trong số bộ hạ của mình dường như không có một nhân vật như vậy. Nàng Khuê Lệ đang sợ hãi thất sắc cũng phải quay nhìn người lạ. Lúc này trong lòng tiểu cô nương rất xúc động. Thì ra ở đây vẫn có người không sợ chết. Tuy rằng không ai có thể giải nguy cho cuộc diện trước mắt đây, nhưng nàng vẫn muốn nhìn thấy chút điểm sáng trong thế giới u ám này.

Thiếu chủ chợt sa sầm nét mặt!

Không có hiệu lệnh, nhưng sắc mặt cũng chính là hiệu lệnh. Chỉ nghe đại hán thấp lùn cười lạnh một tiếng, nói:
- Bây giờ thì không cần hỏi danh tính và lai lịch của ngươi nữa!

Nói xong, y khẽ vung tay lên, một thanh trường kiếm liền chậm rãi xuất hiện. Đối phương vừa xuất hiện thì đã gây huyên náo om xòm, còn bây giờ mới đến phiên y xuất mã đây. Chính vì không biết đối phương là ai nên y mới xuất thủ chậm như thế, ra tay chậm tức là có ý coi trọng đối phương vậy!

- Tại sao không hỏi nữa?

Người lạ hỏi.

- Bởi vì phàm những kẻ dám chửi thiếu chủ thì đều đáng chết cả! Không cần biết ngươi là ai, kết cuộc của ngươi cũng chỉ có chết mà thôi!

Y cất giọng âm trầm nói tiếp:
- Vừa rồi ngươi đã đánh vỡ hai cánh cửa, vừa khéo có thể dùng chúng để làm quan tài cho ngươi!

- Hai cánh cửa mà cũng có thể dùng làm quan tài ư?

Người nọ nhăn mặt hỏi lại:
- Các ngươi đông người như vậy, nếu muốn bỏ hết vào đó, e rằng ta phải thiêu các ngươi thành cho thì mới làm được thôi.

"Xoẹt" một tiếng vang lên. Thanh trường kiếm phóng ra tia quang mang vừa sáng rực lại vừa dài tới hơn ba trượng. Mọi người có mặt đều sợ hãi kinh hô. Đại kiếm thánh! Kiếm mang dài như thế thì chỉ có thể là đại kiếm thánh mà thôi! Không ngờ tên đại hán thấp lùn này chỉ là một trong ba gã thân vệ của thiếu chủ thôi mà đã có tu vi đạt tới bậc đại kiếm thánh rồi.

Với tu vi đó mà đi giết người, vậy bất kể đối phương là hạng người gì thì y cũng dư sức để giết, tuyệt không thể thất bại được!

Ít nhất thì Lỗ Bá Tư không tin rằng y sẽ thất bại.

- Chạy mau!

Một thanh âm trong trẻo vang lên, nhưng tiếng kêu chưa dứt thì kiếm quang đã vọt tới đối phương. Tốc độ cực nhanh!

Thế nhưng đối phương bỗng nhiên biến mất!

Sau đó thì ở sau lưng gã đại hán tháp lùn liền thấy xuất hiện một thân ảnh, mà bóng nhân ánh đó lại dường như hư ảnh, lập lòe bất định. Khi nó vừa ngưng thật lại thì chính là người thanh niên anh tuấn kia. Hắn cất giọng nhạt nhẽo, nói:
- Bản lãnh của ngươi cũng không quá tệ, nhưng với trình độ như thế mà muốn ngang dọc đại lục thì há chẳng phải là người si đang nói mộng hay không?

Không có tiếng người trả lời, chỉ thấy kiếm quang tắt phụt, còn gã đại hán thấp lùn thì nằm gục xuống đất. Không ai biết y đã chết bằng cách nào.

Mọi người thấy vậy thì đều xôn xao hẳn lên, đồng thời cũng có tiếng rít gào trầm thấp vang lên, mang theo sự dự báo của núi đổ tuyết lở. Lỗ Bá Tư ngạc nhiên trợn đôi mắt thật to. Y hồi hộp nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Khuê Lệ đang đứng kế bên. Nàng chính là muội muội của y, lúc này hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập nét kinh hỷ vô cùng.

"Keng" một tiếng vang lên, chỉ thấy kiếm quang bay vèo vèo như mưa, đó là kiếm quang từ bốn phương tám hướng mà bắn đến người lạ. Tất nhiên đây là sự hợp công của các binh sĩ Thánh Cảnh. Những người khác tự động lùi ra phía sau. Hai mươi ba người cùng bước lên một bước, kiếm quang tạo thành một lớp võng dầy đặc bao phủ lấy toàn bộ không gian, những cánh tay cùng lúc vung lên, tạo thành một cái lồng ánh sáng chụp lấy lấy thanh niên nhân đang đứng giữa điện kia.

Chỉ thấy thanh niên nọ cất tiếng cười dài, sau đó thì hắn chỉ khẽ xoay người một vòng, đến khi hắn dừng lại thì hai mươi ba người đang vây quanh hắn bỗng nhiên bị chia thành bốn mươi sáu khúc, không chỉ có thân thể bị cắt đôi, mà trường kiếm của chúng cũng bị cắt làm hai. Máu tươi bắn ra tung tóe, khiến cho hiện trường chợt biến thành một nơi đồ tể đầy máu tanh.

Vừa rồi hắn giết người thứ nhất lại có dáng vẻ văn nhã như vậy, cả nửa giọt máu cũng không thấy đâu, nhưng đến khi hắn giết hai mươi ba người này thì lại phô trương như thế, cả kiếm cũng chém gãy nữa!

Lúc này ở giữa điện chỉ còn người lạ là vẫn đứng yên đó. Hắn chỉ vào những người đứng bên cạnh thiếu chủ rồi nói:
- Muốn đấu với ta thì bọn họ còn chưa đủ đâu...nhưng với thứ hạng cỡ ngươi thì may ra có thể thử xem một chuyến.

"Xoẹt" một tiếng, người ở bên cạnh thiếu chủ lập tức bị chia thành hai đoạn. Thiếu chủ thấy vậy thì bàn tay của gã khẽ run lên nhè nhẹ, nhưng một trung niên nhân ngồi cạnh gã đã khẽ nhíu mày rồi từ từ đứng lên. Sau đó y án tay tại chuôi kiếm, rồi chậm rãi bước từng bước ra giữa điện. Trong khi bước đi, thân hình của y không hề có một sự di động nào dù rất nhỏ, mỗi bước chân cũng nhẹ nhàng không vướng chút bụi. Khi còn cách thanh niên nhân chừng mười trượng thì y dừng lại, y rút kiếm chỉ thẳng vào đối phương rồi hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?

Thanh niên nhân hờ hững buông một câu:
- Na Trát Văn Tây!

Hắn đương nhiên là Lưu Sâm. Cho tới thời khắc này, hắn mới nói tên mình ra, đơn giản chỉ vì một điểm, bởi vì chỉ có người trung niên này mới xứng đáng để biết tên hắn.

Trung niên nhân nghe vậy thì nhíu chặt đôi mày, thanh trường kiếm trong tay khẽ run lên. Gã thiếu chủ vừa nghe được cái tên đó thì cũng vội đứng bật dậy, và những người đang có mặt tại trường cũng sững sờ vô cùng. Na Trát Văn Tây, vào ba tháng trước, vẫn chưa một ai biết tới cái tên này, nhưng hiện nay nó lại là cái tên nóng bỏng nhất trên đại lục, nó là cái tên của vị anh hùng siêu cấp nhất của đại lục, là niềm hy vọng lớn nhất của những tai dân trong thiên hạ. Người này chính là hắn hay sao?

Hắn thật sự đã tới rồi hay sao?

- Là hắn!

Tiếng kêu vui mừng của muội muội truyền vào tai Lỗ Bá Tư, mà nào chỉ có mình muội muội thôi đâu, cả vị đại công ở ngoài cửa cũng vội vàng bước vào điện, trên mặt lão tràn đầy nét khích động và hưng phấn. Tốt lắm rồi, có hắn ở đây thì tình thế sẽ được giải nguy rồi! Phải chăng người này chính là thiên sứ giáng trần để cứu thế? Phải chăng hắn biết gia đình lão đang gặp lúc nguy cấp nhất mà kịp thời xuất hiện để giải vây cho họ?

Còn Khắc Lai Đặc thì đã sớm biến sắc, lão lặng lẽ thoái lui ra sau một bước. Cái tên Na Trát Văn Tây kia đáng lẽ không có quan hệ gì tới lão, nhưng vào thời khắc này thì nó lại khiến cho tim lão đập rất nhanh, bởi vì lão vừa làm một quyết định. Nếu như không có hắn đến đây, hiển nhiên quyết định đó là một quyết định sáng suốt, nhưng nay hắn lại đến đây, vậy điều đó đồng nghĩa với việc lão đang gặp tử thần vậy!

Lão hy vọng người của Thánh Cảnh sẽ giết được hắn, bằng không thì e rằng Mạo Hiểm đoàn của lão sẽ....

Trung niên nhân thở ra một hơi dài rồi nói:
- Quả nhiên là ngươi!

Lưu Sâm cười nói:
- Thật xin lỗi, phiền phức của các ngươi đã tới rồi!

- Ta biết sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đến!

Trung niên nhân trầm giọng nói:
- Ngươi có thể tiêu diệt đại quân của Ma Cảnh, tất nhiên mục tiêu kết tiếp sẽ địa phương này. Nhưng....ngươi sẽ thấy Thánh Cảnh chống cự với cao nhân đến từ phương tây như thế nào!

Rõ ràng y rất xem trọng đối phương.

- Ngươi biết được toàn quân của Ma Cảnh đã bị tiêu diệt?

Lưu Sâm cười nói:
- Xem ra tin tức của ngươi còn linh thông hơn bên ngoài nhiều lắm!

Lời này vừa ra thì tất cả mọi người đều nhao nhao bàn tán. Ma Cảnh đã bị tiêu diệt rồi sao? Tin tức này đến quá đột nhiên, và cũng hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của mọi người. Khuê Lệ và Lỗ Bá Tư khích động nắm chặt tay nhau. Một giấc mơ đẹp đang lặng lẽ dấy lên trong lòng hai người, khiến họ hoàn toàn quên mất đi cường địch trước mắt, mà họ chỉ nhìn thấy bóng người cao lớn của vị thần nhân kia thôi!
Bình Luận (0)
Comment