Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 297

Trong tiếng cười vang, sắc mặt của Tố Cách Lạp Tư cũng hơi thay đổi. Lúc trước, khi cần quyết định xem có nên mở cửa mộc tháp để thả A Khắc Lưu Tư ra hay không thì mọi người đã tranh luận rất sôi nổi. Ai nấy cũng đều phân vân không biết hắn có phải là địch nhân hay không. Nếu hắn là kẻ địch, vậy thì sẽ không mở cửa mộc tháp, nhưng lúc này điều mà ông ta cần làm không phải là kiểm chứng quan hệ địch ta với hắn, mà là phải biểu lộ sự bao dung. Do đó mà ông ta bất cười ha hả, nói:
- A Khắc Lưu Tư, hoan nghênh trở về!

- Đa tạ viện trưởng!

Lưu Sâm chân thành khom người đáp tạ!

Chỉ một câu đối thoại ngắn ngủi, tất cả những chuyện quá khứ đều không đáng truy cứu nữa. Dù sao thì tất cả đều đã là quá khứ, rất nên để nó chìm luôn vào quên lãng, và chỉ nên biểu lộ sự khoan dung để giữ vấn đề có thể cầm chân vị thần nhân kia ở lại Tô Nhĩ Tát Tư học viện. Các vị đạo sư khác cũng rất có phong độ và tỏ vẻ hoan nghênh hắn. Trong lòng mọi người đều có cảm giác tự hào, bởi vì họ là thành viên của học viện duy nhất trong bốn Hoàng kim học viện đã tham dự vào cuộc đại chiến với Thánh Cảnh. Lúc này danh tiếng của họ rất có thể đã vượt qua Bạch Ngọc học viện, giờ lại có thêm tên học viên thần cấp này nữa, vậy thì thực lực của họ đã có thể phân cao thấp với Bạch Ngọc học viện rồi vậy. Tô Nhĩ Tát Tư học viện mới là thánh địa mới của đại lục ma pháp.

Tiếng hoan hô của các học viên lại mang theo nội dung mới, đó là hoan nghênh A Khắc Lưu Tư trở về. Họ hoanh nghênh hắn chưa chắc vì họ thật sự thích hắn, mà đa số chỉ là thích hiệu ứng do hắn mang tới mà thôi.

Nhưng cũng có người ngoại lệ.

Nụ cười của Cách Phù là tinh thuần nhất, bởi vì dòng sông nước mắt của Cách Tố còn chưa kịp hội họp với nàng. Trên mặt Tư Á cũng có nước mắt lưng tròng, và cơ thể cũng run lên nhè nhẹ, thậm chí còn phải dựa hẳn vào một thân cây thì mới đứng vững được. Lúc này trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, và nàng chỉ muốn để cho nước mắt lặng lẽ mà rơi như thế.

Trên mặt của Pha Tư Đế cũng lộ nụ cười rạng rỡ, có lẽ đây là nụ cười tươi nhất của nàng trong thời gian qua. Bên cạnh nàng còn một nữ hài khác thì đang ngơ ngác đứng nhìn Lưu Sâm, chỉ thấy nàng đã thay đổi sắc mặt. Nữ hài này chính là Khắc Mã!

oooOooo

Đêm tĩnh lặng. Cách Tố nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy rằng mới thoạt nhìn thì trông nàng rất bình tĩnh, nhưng nàng tự biết tim mình đang đập loạn. Hắn sẽ đến, nàng có thể xác định điều này. Nhưng hắn tới rồi thì mình sẽ đối phó với hắn thế nào đây? Đồ chết bầm, chẳng lẽ ngươi không biết các nữ hài đều rất yếu đuối hay sao?

Ngoài cửa phòng chợt có gió thổi qua, tiếp theo là một cái đầu ló lên sau bệ cửa sổ. Cõi lòng đầy ủy khuất của Cách Tố dường như bỗng nhiên nở hoa, nó tan biến hết vào màn đêm tăm tối. Những lời trách móc mà nàng đã sắp sẵn đều bị rối tung hết, rối đến nỗi không còn nhớ được gì cả. Nàng ôm chầm lấy cái đầu đó rồi kêu lên:
- Ta bắt được một tên trộm rồi!

Đối phương tung mình nhảy phốc vào phòng, đồng thời cũng ôm chầm lấy nàng, sau đó hỏi:
- Tắm chưa?

Sao lại có cách thức chào hỏi như thế chứ? Đúng là cách thức chào hỏi của phường lưu manh mà. Chỉ thấy Cách Tố đỏ bừng mặt, nàng nhéo hắn một cái thật đau rồi nói:
- Tắm rồi, vậy thì sao?

- Vậy tắm lại với ta nhé!

Trong bồn tắm ấm nóng, Cách Tố xoa nhè nhẹ lên ngực hắn, rồi nói:
- Ái lang, ngươi trở về rồi, ta thật là cao hứng?

- Ta biết!

- Cách Phù cũng rất cao hứng!

- Ta cũng biết!

- Có mấy việc ta muốn nói cho y biết, rồi để cho y khóc một trận, nhưng sau đó ta nghĩ lại, có lẽ nên để những chuyện đó chìm vào quên lãng thì tốt nhất, ngươi nghĩ đúng không?

Giọng nói của Cách Tố mang theo vẻ mấy phần u oán.

- Tại sao lại muốn khóc?

Lưu Sâm giữ tay nàng lại rồi nói tiếp:
- Nữ nhân của ta chỉ có thể cười, kêu lớn, hoặc rên rỉ....nhưng chỉ không thể rơi lệ thôi!

- Ái lang, ngươi làm được rồi!

Cách Tố khẽ rên nhẹ:
- Ta không khóc nữa, giờ ngươi làm cho ta....rên rỉ đi!

Một yêu cầu thật là quyến rũ vô cùng, và đó cũng là một nguyện vọng rất dễ thỏa mãn. Không lâu sau đó, Cách Tố bắt đầu rên nhẹ, tiếng rên của nàng tựa như khóc mà cũng tựa như kể lể nỗi niềm u oán....

Sau khi giông tố qua đi, Cách Tố bắt đầu hô hấp bình thường trở lại, lúc đó nàng mới hỏi:
- Sau này ngươi sẽ định thế nào?

- Có lẽ ta sẽ ngoan ngoãn làm một học viên tốt!

Cách Tố bật cười khanh khách, rồi nói:
- Ngươi vĩnh viễn sẽ không làm được một học viên tốt, và cũng không ai dạy được ngươi cả!

Đó là sự thật. Với trình độ ma pháp của hắn hiện nay, hắn đã trở thành đệ nhất cao thủ của đại lục trong suốt mấy trăm năm qua rồi, vậy còn ai có thể dạy hắn được nữa chứ? Ai có thể xứng đáng làm sư phụ của hắn đây?

- Có lẽ thế, nhưng người có thể dạy ta thì vẫn còn đấy chứ!

- Ai đâu?

Cách Tố trợn mắt, hỏi:
- Chắc không phải thần hay....quỷ đó chứ?

- Nàng đoán đúng rồi! Chính là....quỷ đấy!

Lưu Sâm dương dương đắc ý khoát khoát tay, nói:
- Có thấy cái gì đây không? Là do sư phụ của ta lưu lại đó. Ta phải nghiên cứu nó tỉ mỉ một chút, để cho bảo bối của ta đích tay đeo dây chuyền lên cho ta.

Cách Tố nhìn thấy vật ở trong tay hắn liền kêu to:
- Ma pháp luyện khí? Cho ta xem nào!

Đó chính là một quyển kỳ thư. Nghe đồn cả hoàng cung cũng chú ý đến quyển kỳ thư này nữa, nhưng hiện tại nó lại đang nằm ngay trên đùi của nàng, bị nàng lật từng trang một, còn hai chú ngọc thố thì không ngừng "gật gật" đầu.

- Ma pháp luyện khí đòi hỏi phải tinh thông lục hệ ma pháp. Ái lang, hình như ngươi còn thiếu một chút đấy!

Cách Tố ngã vào lòng hắn, rồi nói tiếp:
- E rằng ta còn phải tìm thêm người để giúp ta đeo dây chuyền cho ngươi rồi!

Lưu Sâm nhíu mày, nói:
- Bởi vậy nên ta mới phải nghiên cứu thêm. Phải xem thử coi có thể dùng Phong ma pháp để làm những việc mà các loại ma pháp khác có thể làm hay không. Giờ đây ta mới phát giác ra, giới hạn của ma pháp rất là mơ hồ. Nếu luyện Phong ma pháp đến cực hạn, vậy thì năng lực đề kháng tất cũng sẽ rất cao, mà lực đả kích cũng sẽ cao theo luôn, và tốc độ cũng sẽ nhanh hơn. Trong khi đó, nếu luyện Hỏa ma pháp đến mức tận cùng, tốc độ chắc cũng sẽ nhanh giống vậy, lực đả kích và đề kháng cũng sẽ được đề cao theo. Nàng nói vậy có kỳ quái hay không?

Cách Tố chắp hai tay lại, sau đó vừa suy nghĩ vừa nói:
- Ý của ngươi là có thể dùng luyện một môn ma pháp đến tột cùng thì sẽ có thể đạt được hiệu quả của các loại ma pháp khác hay sao? Đây....là việc mà từ xưa tới nay chưa có một người đại lục nào lại nghĩ tới cả!

- Càng nghiên cứu ma pháp thì sẽ càng thấy nó thần bí hơn.

Lưu Sâm nói:
- Ta có lý luận thế này, nàng giúp ta nghĩ thử xem. Nếu như trong lúc sử dụng Phong ma pháp, Phong nguyên tố vì ma sát nhau quá mạnh nên chúng sẽ sinh ra nhiệt lượng, rồi cũng sẽ sản sinh ra hiệu quả của Hỏa ma pháp hay không? Nếu Phong nguyên tố được bố trí trùng trùng điệp điệp, vậy chúng có thể hình thành sự phòng hộ của Thổ ma pháp hoặc là Hắc Ám ma pháp hay không?

- Phong nguyên tố ma sát? Làm thế nào để ma sát?

Cách Tố cười khanh khách:
- Lại còn sinh ra nhiệt lượng nữa, ý nghĩ này của ngươi thật là kỳ lạ à nha. Lý luận của ngươi không được rồi, vẫn chỉ là một học viên thôi.

Lưu Sâm tức giận, đè nàng vào ổ chăn, rồi nói:
- Ma sát mà không sinh ra nhiệt lượng được sao? Nàng thử xem!

Cách Tố đỏ mặt, nói:
- Lời lưu manh như vậy mà cũng nói ra được sao....Mai ta sẽ nói với mọi người, vị thần nhân mà ai nấy cũng đều sùng bái chính là một tên lưu manh....úi.....

Ma pháp không chỉ sinh ra nhiệt lượng, thậm chí còn sinh ra cả Thủy ma pháp! Nhưng lời này lại càng lưu manh hơn, cả da mặt dày như Lưu Sâm mà cũng không nói ra miệng được, vì thế mà hắn bỏ qua luôn.

Sau một đêm tham khảo đầy hương diễm, cuối cùng Lưu Sâm mới thật sự nghĩ tới lý luận của hắn. Hắn tất nhiên cũng có căn cứ cho lý luận của mình, nhưng vẫn còn chưa hoàn chỉnh. Hoặc có thể nói căn cứ lý luận này vẫn có sai lầm. Phong ma pháp dĩ nhiên có thể sinh ra nhiệt lượng và hình thành hiệu quả của Hỏa ma pháp. Thông qua sự thay đổi hình thái tinh diệu, nó cũng có thể hình thành đặc điểm của Thủy ma pháp, nhưng hắn không thể nào tạo ra được thuộc tính thiên nhiên của lục hệ ma pháp. Thuộc tính thiên nhiên đã được định trước là chướng ngại lớn nhất trên con đường luyện khí ma pháp của hắn. Nếu như cứ án theo phương thức này mà luyện, e rằng hắn vĩnh viễn sẽ không có biện pháp để nhận được sợi dây chuyền của Cách Tố quá.

Nhưng nói chung thì phương hướng của hắn cũng tương đối đúng rồi. Dù cho sau này hắn có chịu yên phận làm một học viên thật thật thà thà tại học viện, chăm chú nghiên cứu một môn gì đó, rồi tránh không đi gây chuyện khắp nơi, thì hắn vĩnh viễn vẫn sẽ không trở thành một kẻ thật thà được.

Ngày hôm sau, hắn ít nhiều cũng có đi lệch ra khỏi quỹ đạo của đề tài thảo luận, chạy thôi!

Chiến thắng Thánh Cảnh xong, cả đại lục tưng bừng mở hội, nhà nhà ăn mừng cuồng hoan. Không có vị đạo sư nào muốn lên lớp, mà cả viện trưởng cũng không ép buộc ai. Mọi người cứ tận tình hưởng thụ lạc thú sau chiến thắng.

Lưu Sâm tất nhiên có thể chạy, mặc kệ hắn chạy tới đâu thì cũng không có người dám nói nửa chữ không. Nhưng hắn cũng không chạy một mình, mà hắn còn kéo theo một tiểu cô nương. Tiểu cô nương nọ chạy đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng đồng thời cũng cực kỳ cao hứng.

- Ái lang, ta muốn cưỡi ngựa!

Tiểu cô nương mà muốn cưỡi ngựa là ai? Tất nhiên là Cách Phù rồi!

Nàng dám thẳng thừng nêu yêu cầu như vậy, đó là vì Lưu Sâm thiếu của nàng.

- Vậy chúng ta đi mua ngựa liền!

Hai người, một con ngựa. Ngựa trắng phi nước kiệu trên đại thảo nguyên, chỉ để lại tiếng cười khanh khách của Cách Phù. Tiếng cười của nàng bay bổng khắp không gian. Hôm nay là ngày vui nhất của nàng, không có việc gì làm, tất cả mọi thứ đều đã giải quyết xong. Không có ai rảnh rỗi, trên đại thảo nguyên chỉ có một ngựa và hai người. Hai người ôm chặt nhau, gần như đã thành một vậy.

- Ái lang, đây là chuyện cổ tích của ngươi!

Cách Phù quay đầu lại nói:
- Và cũng là chuyện cổ tích của ta!

- Nhưng nó tới quá muộn!

Lưu Sâm nâng mặt nàng lên rồi nói:
- Cách Phù, ta thiếu ngươi thật quá nhiều!

- Không muộn đâu!

Cách Phù hôn hắn một cái, rồi tiếp:
- Chúng ta còn may mắn hơn các nhân vật ở trong chuyện cổ tích nhiều. Ngươi cũng có bản lãnh hơn nam vai chính nhiều lắm!

Hai người lại hôn nhau say đắm. Một lúc sau, Cách Phù mở mắt ra, hỏi:
- Mùa xuân năm sau, ta muốn nhìn thấy hoa nở đầy khắp nơi, khiến cho móng ngựa cũng vuơng đầy mùi thơm của hoa!

Đây có lẽ là địa phương gần gũi với chuyện cổ tích nhất. Ở sau lưng ngựa không có hoa tươi, chỉ có các loại thực vật sống trong mùa đông. Xa xa vẫn còn lưu lại một ít tuyết đọng ở trên đỉnh núi nữa.

Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Ta biết một chỗ có hoa, và còn có lá đỏ rất đẹp nữa.

- Thật à?

Cách Phù vui mừng kêu lên:
- Hãy dẫn ta đến đó đi!

- Ngựa không thể đến đó được đâu.

Lưu Sâm ôm lấy nàng rồi nói tiếp:
- Hay là để ta ôm ngươi đi?

- Ừm!

Cách Phù reo lớn:
- Ngươi chạy còn nhanh hơn ngựa nữa!

Vừa nói xong, nàng lại thẹn thùng bổ sung:
- Không phải ta có ý so sánh ngươi với ngựa....mà ngươi với ngựa....

Nàng nói như vậy, chẳng phải là so sánh hay sao? Lưu Sâm cười ha hả, đồng thời phóng mình lên cao. Cách Phù chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi nhắm chặt hai mắt lại. Nàng không dám nhìn ở bên dưới, bởi vì nàng vốn rất nhát gan, nhưng rồi sự can đảm của nàng cũng từ từ lớn dần lên. Cuối cùng thì nàng cũng dám nhìn xuống dưới. Ở dưới chân nàng bây giờ là cảnh quang tráng lệ của rừng rậm. Nó từ từ hấp dẫn ánh mắt của nàng, rồi bắt đầu cảm thấy một thứ mùi vị mới. Cách Phù reo lên:
- Ái lang, thật là kích thích!

Bình thường!

- Ái lang, ta đang bay nè!

Phán đoán này cũng rất bình thường!

- Ái lang, ta muốn hôn ngươi!

Nói xong là làm liền.

- Ái lang, chờ một chút....

Lưu Sâm dừng lại, hỏi:
- Sao vậy?

Cách Phù chỉ xuống dưới:
- Chỗ đó....chỗ đó ta đã từng tới rồi!

Lưu Sâm cả kinh thất sắc:
- Ngươi đã tới đó rồi ư? Không thể nào!

Địa phương nàng vừa chỉ chính là nội tâm của rừng Ma thú, nơi đó có rất đông ma thú, mà nàng chỉ là một học viên ma pháp cấp năm, lào sao có thể tiến vào đó chứ? Mà hắn cũng chưa nghe qua chuyện nàng đến đây lần nào cả.

- Ta thật đã tới rồi. Ta vào đó để tìm....tìm....

Nói tới này, khuôn mặt của nàng lại đỏ bừng lên, rồi nói tiếp:
- Ở đây ta đã gặp một nhóm người. Những người đó thật là xấu, nhưng may là đã có người cứu ta!

Nàng nói thật là lộn xộn, nhưng sắc mặt của Lưu Sâm cũng trở nên trầm trọng vô cùng. Trời ạ, nàng thật sự đã tới đây rồi! Nàng muốn tìm cái gì chứ?

- Rốt cuộc ngươi muốn tìm thứ gì?

Cách Phù khẽ lắc đầu, nói:
- Không tìm gì cả, ngươi đừng hỏi.....Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi có quen biết với người kia không? Y nói không phải là bằng hữu của ngươi, nhưng dọc đường y đã bảo vệ cho ta, ngoài ra lại còn giúp ta giết nhóm người xấu kia nữa.

- Y? Y là ai?

Nếu muốn khai thác tin tức từ miệng của nàng thì thật là khó. Tiểu cô nương này mà không muốn nói chuyện gì thì sẽ không có ai hỏi ra được, mà kiến thức của nàng cũng quá hạn hẹp, nên người ta cũng không có khả năng suy đoán ý nàng cho hợp lý được. Còn nếu nàng muốn kể chuyện gì thì cũng chưa chắc kể cho rõ ràng được.

- Y là một nữ nhân. Ta không nhìn rõ được hình dáng của y thế nào, nhưng thanh âm của y rất êm tai....

Với những manh mối không có giá trị gì, Lưu Sâm đều bỏ qua hết, chỉ chờ nghe những manh mối có giá trị. Lúc này nàng lại nói tiếp:
- Hắc Ám ma pháp của y rất cao minh. Cách Tố tỷ tỷ nói.....à, Cách Tố giảng sư muốn ta gọi mình là tỷ tỷ, và ta cũng quen cách xưng hô đó rồi......Cách Tố tỷ tỷ nói, ma pháp của y đã đạt tới cảnh giới của đại ma đạo; hơn nữa, ta còn nghe nói, trong trận đại chiến, Cách Tố tỷ tỷ đã nhiều lần lâm nguy, cũng may là có vị cao thủ đại ma đạo ấy tiếp ứng. Nghe mọi người nói, y là một nữ hài trẻ đẹp tóc đen, tuổi tác cũng không lớn lắm....

Lưu Sâm càng nghe thì đôi mắt càng mở ra thật lớn. Trong đầu hắn chợt nổi lên một ý nghĩ, chẳng lẽ là....

- Ta nghĩ là nàng ta biết ngươi, nhưng nàng ta lại nói là....ngươi sẽ không xem nàng ta là bằng hữu. Vậy rốt cuộc nàng ta là ai thế?

Cách Phù kể chuyện của mình xong, tuy không dài, nhưng nàng kể thật là mất trật tự.

- Nàng ta....nàng ta có lẽ là một người bằng hữu cũ!

Lưu Sâm thở dài nói:
- Trong trận đại chiến, cuối cùng tình huống của nàng ta thế nào, ngươi có nghe ai nhắc tới không?

- Nghe nói sau khi kết thúc trận chiến, nàng ta đã bỏ đi!

- Không bị thương chứ?

- Hình như không có!

Cách Phù nói;
- Ngươi thử hỏi Cách Tố tỷ tỷ xem. Chắc Cách Tố tỷ tỷ biết rõ ràng nhất!

- Cống Lạp! Cống Lạp! Ngươi muốn ta nói sao đây?

Lưu Sâm ngửa mặt lên trời than:
- Ta có nên cảm tạ ngươi chăng?

Không ai có thể trả lời vấn đề này cho hắn, và cũng không ai hiểu được tình cảm phức tạp ở trong lòng hắn. Cả tiểu cô nương đang ở trong tay hắn đây cũng không biết được, nhưng nàng lại mẫn cảm nhận thấy vị "bằng hữu cũ" này có quan hệ không tầm thường với hắn. Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

- Không đề cập chuyện này nữa!

Lưu Sâm cúi đầu, nói:
- Cách Phù, chúng ta đi Mê cốc một chuyến!

- Mê cốc?

Cách Phù hưng phấn nói:
- Ta biết chỗ đó! Nó là sơn cốc mà ngươi đã lấy được Xích Châu thảo!

- Trong tòa sơn cốc này, nơi nơi đều là những câu đố. Trên thực tế thì trên đời này có chỗ nào mà không có mê đâu chứ?

Lưu Sâm cảm khái nói:
- Có lẽ chỉ có ngươi, Cách Phù, ngươi mới là người không có câu đố. Khi ở chung với ngươi, ta cũng có thể thả lõng tuyệt đối.

Cách Phù nghe vậy thì đỏ mặt thẹn thùng. Nàng thật không có câu đố sao? Chưa chắc! ít ra thì việc nàng tiến vào rừng để tìm thứ gì đó vẫn là một dấu hỏi, chỉ là nàng không muốn nói rõ việc ấy cho nam nhân của mình biết mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment