Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 308

Cửa phòng được mở ra, đương nhiên lúc này trong phòng chỉ còn lại Khắc Mã, còn bộ y phục thì đã được giấu đi từ sớm. Khắc Mã lên tiếng chào:
- Phụ thân!

- Đại công tử nghe nói....nhị công tử đã đến Cơ Nhĩ Tư, vì y nhớ đến tình huynh đệ nên mới cố ý chạy đến đây để gặp mặt. Không ngờ lại không gặp được nhị công tử, nên y rất cụt hứng. Con hãy ra nói với y vài câu đi. Hơn nữa, y cũng có đôi lời muốn nhờ con nhắn lại với nhị công tử!

- Dạ!

Khắc Mã theo phụ thân bước ra ngoài, sau đó còn cẩn thận khóa cửa phòng lại.

Trong đại sảnh, A Nhĩ Thác không hề nhìn đến đám đông đang quỳ mọp dưới đất. Gã chỉ đi đi lại lại mấy vòng trong sảnh rồi mới dừng lại, bởi vì lúc này Khắc Mã cũng mới vừa bước vào đại sảnh.

- Nhị đệ của ta đã đi thật rồi à?

A Nhĩ Thác hỏi Khắc Mã.

- Dạ!

Khắc Mã khom người chào:
- Thiếu chủ!

- Hắn không có nói là đi đâu hết sao?

- Dạ đúng vậy, thiếu chủ!

- Nhị đệ!

A Nhĩ Thác ngửa mặt lên trời than:
- Chẳng lẽ ngươi không biết rằng ca ca có rất nhiều lời muốn nói với ngươi sao? Tại sao đã trở về mà không ghé ngang qua nhà một chút chứ? Ngươi đã quên ca ca này rồi sao?

- Không phải đâu, thiếu chủ!

Khắc Mã cung kính thưa:
- Dọc đường trở về đây, nhị công tử đã từng nói là rất nhớ gia gia, song thân cùng với đại ca và muội muội, nhưng vì thời gian quá cấp bách nên không thể trở về nhà được, bởi vì ở học viện còn có việc đang chờ hắn đi làm.

- Ừm, như vậy mới là đệ đệ tốt của ta!

A Nhĩ Thác cao hứng nói:
- Cơ Nhĩ Tư xảy ra chuyện lớn như vậy mà tới hôm qua ta mới hay tin, quả thật là đáng trách. Còn nhị đệ của ta thì lợi hại hơn. Ta sớm nghe đồn là ma pháp của hắn rất thần thông quảng đại, chẳng ngờ đó không phải là ngoa truyền. Thật quá tốt!

Những người ở bên cạnh đột nhiên hô lớn:
- Nhị công tử thiên hạ vô địch! Phong Thần đảo vang danh thiên hạ! Tất cả đều là hồng phúc của Phong Thần đảo!

A Nhĩ Thác giơ tay ngăn mọi người lại, sau đó quay sang nói với Khắc Mã:
- Khắc Mã tiểu thư, nhờ ngươi chuyển đến nhị đệ của ta vài câu.

- Xin thiếu chủ cứ huấn thị!

- Không cần, không cần!

Tâm tình của A Nhĩ Thác trở nên rất tốt, nụ cười trên mặt gã cũng rạng rỡ vô cùng. Gã nói:
- Ta đi đây! Các ngươi tốt lắm! Tốt lắm! Vì nghĩ các ngươi vừa gặp phải đại nạn, nên năm nay Phong Thần đảo sẽ giảm phân nửa số lượng cống phẩm cho các ngươi.

- Đa tạ thiếu chủ!

Tiếng hoan hô vang rền khắp đại sảnh. Hôm nay đúng là gặp hỷ sự liên tục. Đầu tiên là kết thúc cơn ác mộng chưa từng có trong trăm năm qua, sau đó thì thiếu chủ chủ động ban ân. Loại ân huệ này cũng rất hiếm có. Vì thế mà đảo chủ cảm thấy rất khuây khỏa trong lòng. Hay lắm, hai vị chủ tử tương lai đều là những người biết thông tình đạt lý và chiếu cố thuộc hạ như vậy. Coi bộ Cơ Nhĩ Tư sẽ có được những ngày sống tốt đẹp rồi. Ba mươi lăm đảo cũng có hy vọng rồi!

Đoàn người bước xuống thạch cấp, rồi tiến nhanh ra biển. Mấy con Long Quy vẫn đang đợi ở bến. Còn Khắc Mã thì trở về phòng mình, nàng nhìn quanh quất để tìm kiếm nhưng không thấy ai cả. Nàng kêu khẽ:
- A Khắc Lưu Tư!

Vẫn không có ai đáp lại!

Khắc Mã nóng ruột vô cùng, nàng cảm thấy như mất mát một thứ gì đó. Chẳng lẽ hắn bỏ đi như vậy à? Có phải vì bộ hồng tuyến y của mình đã ép hắn bỏ đi không? Phải chăng hắn đã dùng phương thức này để nói với mình rằng: "Ta không thể thích ngươi" sao?

Thử y nhai!

Từ trước tới nay chưa có ai may y phục xong, chưa từng có người thử qua bộ y phục đó thì đã mang tới đây để ném xuống biển rồi. Vì vậy mà vách núi này lúc nào cũng rất yên tĩnh. Chẳng lẽ hôm nay mình sẽ làm người thứ nhất tới đó để vất bỏ y phục hay sao?

Khắc Mã lặng lẽ đi qua các phòng ốc. Nàng ôm bộ hồng tuyến y mà nàng đã vất vả mấy ngày mới may xong này, tựa như nàng đang ôm cõi lòng nặng nề của mình vậy. Nàng chậm rãi đi xuyên qua lớp sương mù để lên núi. Từng cơn gió núi thổi qua, cõi lòng của nàng vẫn trầm trọng như thế, không vì gió núi mà trở nên thoải mái hơn.

Trước mặt là đỉnh núi, rừng tùng vẫn không thay đổi, nhưng vân vụ đang chậm rãi tan dần. Một bóng người cao lớn đang đứng giữa mấy cây tùng và nhìn ra biển khơi. Hoàn toàn không có chút động tĩnh nào. Trái tim của Khắc Mã chợt đập mạnh!

Hắn chưa đi! Hắn đang tiễn ca ca của hắn về nhà! Khắc Mã lặng lẽ tiến đến gần. Lưu Sâm không quay đầu lại, đại dương ở ngay trước mắt. Khắc Mã cũng đưa mắt nhìn ra biển khơi. Ngoài khơi đang có mấy chấm đen di chuyển xa dần, đó chính là đoàn người của Phong Thần đảo.

Khắc Mã đưa mắt nhìn sang Lưu Sâm, lúc này vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh.

- A Khắc Lưu Tư!

Khắc Mã nhẹ giọng gọi:
- Ca ca ngươi nói....

- Không cần ngươi báo lại!

Lưu Sâm hờ hững nói:
- Mỗi một câu của hắn, ta đều nghe được rõ ràng!

Hắn thật nghe được? Khắc Mã kinh ngạc hỏi:
- Vậy tại sao ngươi không ra mặt để gặp gỡ hắn? Bây giờ ngươi có thể hiện thân được rồi, vì theo lời ngươi nói, trên đảo đã không còn địch nhân nữa mà?

- Gặp rồi thì làm sao? Mà không gặp thì thế nào?

Lưu Sâm hỏi:
- Đừng nhắc tới hắn nữa, tại sao ngươi biết ta ở đây?

Khắc Mã nghe hỏi vậy thì cảm thấy ủy khuất vô cùng. Chẳngn lẽ ngươi không biết là mình đang đứng trên Thử y nhai sao? Chẳng lẽ ngươi không biết một nữ hài tử sau khi bị người ta cự tuyệt thì sẽ đến đây hay sao?

- Sao vậy?

Lưu Sâm thắc mắc nhìn nàng, hỏi:
- Sao ngươi lại khóc? Ta chưa hề nghe ca ca nói lời gì quá đáng mà?

Khắc Mã lau nhẹ nước mắt rồi cười nói:
- Ta có khóc à? Ngươi có thể theo ta qua rừng tùng bên kia một chút được không?

Rừng tùng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chân của Khắc Mã vang lên, mà lại không nghe được tiếng bước chân của Lưu Sâm; nhưng nàng biết rằng chỉ cần mình nhìn sang bên cạnh thì nhất định sẽ thấy được hắn.

- A Khắc Lưu Tư, ngươi có thể....tha thứ cho ta được không?

Khắc Mã thốt:
- Những lời này ta đã muốn nói với ngươi từ lâu rồi, nhưng ta vẫn sợ mà chưa nói ra!

- Nếu vậy tại sao hôm nay ngươi không còn sợ nữa?

- Ta....hôm nay ta không sợ nữa, bởi vì ngươi đã không còn là kẻ khiến cho ta sợ như trước kia nữa....ngươi hiểu ý lời này của ta chứ?

- Ta hiểu!

Lưu Sâm trầm giọng nói:
- Sở dĩ ta còn lưu lại đây là muốn nói cho ngươi biết, ngươi có thể chuyển lời tới gia gia ngươi để ông ta yên tâm, những chuyện quá khứ có liên quan đến ta thì ta đều đã quên sạch. Các ngươi không cần nhắc tới chúng nữa. Ta có thể giải cứu cho Cơ Nhĩ Tư một lần, thì quyết sẽ không trở lại xâm phạm nó nữa.

Khắc Mã nghe vậy thì suýt nữa là giậm mạnh chân một cái rồi. Hắn vẫn chưa hiểu! Nàng đâu phải có ý đó? Có trời đất chứng giám, nàng sớm đã không lo lắng cho Cơ Nhĩ Tư nữa rồi, mà ý của nàng là muốn nói ra tâm sự vi diệu trong lòng nàng. Nàng bảo hắn không phải là người khiến nàng sợ hãi nữa, mà giờ đã trở thành người nàng yêu thích. Tại sao hắn lại ngốc vậy nhỉ? Chẳng lẽ hắn không muốn tiếp nhận bộ y phục này là vì không hiểu hàm nghĩa của nó hay sao? Vừa nghĩ tới đây, cõi lòng của nàng như le lói sống dậy trở lại!

Nhưng cõi lòng của nàng sống lại cũng không có nghĩa là suy nghĩ thật sự của nàng được bày tỏ thẳng thừng với hắn. Nếu muốn nàng nói rõ hơn thì đúng là khó khăn vô cùng.

- Không phải!

Khắc Mã xoay chuyển đôi mắt, rốt cuộc cũng cắn răng nói:
- Ý ta nói là chuyện khác kia....lần trước đồng hành với ngươi về nhà, ta đã gạt ngươi....

- Gạt ta?

Lưu Sâm mỉm cười, hỏi:
- Bị nữ hài tử gạt thì cũng đâu có gì, bộ ta dễ giận vậy sao?

Đó mà là chuyện nhỏ không đáng giận sao? Khắc Mã hơi bối rối. Chẳng lẽ hắn muốn mình phải nói thẳng ra là câu chuyện mình kể lúc trước là giả, bản thân mình vẫn còn thuần khiết, vốn không có chuyện bị Ly xà cắn và cũng không có người nào cứu mình hết sao?

Ly xà? Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt của nàng chợt sáng lên, đồng thời khuôn mặt cũng đỏ lựng lên, tựa như một đóa hoa trà bỗng nở rộ vậy.

Dường như Lưu Sâm không hề để ý tới sắc mặt thay đổi của nàng, mà hắn chỉ nhìn xung quanh rồi nói:
- Ở đây rất yên tĩnh. Ta phát hiện ra rằng, các hòn đảo ở trên biển đều rất u nhã giống như vậy!

- Ngươi thích u tĩnh sao? Vậy thì sang bên kia một chút đi!

Khắc Mã nói:
- Ở đó có một bãi cỏ rất đẹp!

Địa phương đó là một bãi cỏ lớn, đặc biệt ở trên đó có mấy thân cây với tạo hình rất lạ, trông tao nhã vô cùng. Cảnh vật ở đây tựa như được vẽ lên bởi ngòi bút của trời cao vậy, biến cảnh sắc mỹ lệ nơi đây thành một bức tranh như mộng như ảo rất tuyệt vời.

Ở phía trước cách đó không xa là một tấm thạch bích, bên cạnh thạch bích lộ ra một góc của đại dương. Tất cả những tòa kiến trúc ở trên đảo đều cách xa nơi đây. Mọi thanh âm đều hoàn toàn bị cắt đứt. Thật là một địa phương tốt khiến người ta vừa nằm xuống thì sẽ không muốn đứng lên nữa.

Lưu Sâm nằm xuống. Hắn ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Bầu trời ở trên đại dương cũng đặc biệt xanh hơn những nơi khác, xanh đến nỗi khiến cho lòng người say mê. Tuy rằng hiện nay đã là tàn đông, nhưng không khí ở đây vẫn ấm áp vô cùng, tựa như bước chân của nàng xuân vẫn chưa hề rời khỏi nơi đây vậy.

Khắc Mã ngồi xuống bên cạnh hắn, rõ ràng nàng lại có nhã hứng hơn hắn nữa. Vị trí này rất tốt. Nó ở ngay bên cạnh một thân cây, lưng dựa vào cây, còn tay nàng thì chống sau lưng, ngực thì ưỡn lên thật cao. Điều đó khiến cho Lưu Sâm vừa liếc qua một lần thì không dám nhìn lại lần nữa, tuy rằng trong nội tâm hắn cũng rất muốn nhìn thêm....

Cô nương này càng lúc càng tràn ngập vẻ quyến rũ. Y phục của nàng cũng mỗi ngày mỗi thay đổi, càng lúc càng có khuynh hướng phô bày nét đẹp và sự gợi cảm của mình ra ngoài. Đó là những sự thay đổi mà Lưu Sâm muốn nhìn thấy. Con người trước kia của nàng đã không còn thấy đâu nữa, mà hiện nay nàng chính là một nữ hài nói năng không hề thêm dầu thêm muối, không nịnh bợ ton hót. Hắn rất ngán phải tiếp xúc với con người trước kia của nàng, loại nữ hài đó chỉ thuần túy là một tỳ nữ, hơn nữa lại còn là một tỳ nữ rất máy móc nữa.

Bỗng nhiên Khắc Mã thét lên một tiếng chói tai!

Tiếng théo đó phá tan sự tĩnh lặng của thảo nguyên, và cũng suýt làm nhiễu loạn những đám mây ở trên trời. Lưu Sâm nghe tiếng thét đó thì lập tức biến sắc. Hắn tung mình nhảy lên, chỉ thấy Khắc Mã giơ tay lên, lúc này có một con rắn đang cắn vào đầu ngón tay của nàng. Màu sắc của con rắn đó rất hoa lệ, những đường vân ở trên người nó cũng ly kỳ vô cùng. Hắn đã từng thấy qua loại rắn kỳ quái này ở trong Ma điển.

Ly xà! Lưu Sâm không cần nghỉ ngợi nhiều, chỉ búng ngón tay một cái, thân thể con Ly xà lập tức mềm rũ ra ngay. Sau đó hắn cẩn thận gỡ nó ra khỏi tay của Khắc Mã. Lúc này hơi thở của nàng đã dồn dập hơn. Lưu Sâm ngẩng đầu nhìn, bỗng hắn ngây người ra. Toàn bộ khuôn mặt của nàng đã đỏ bừng lên, sóng mắt cũng tràn ngập sắc dục, cơ thể thì run lên nhè nhẹ, cả đôi môi cũng run nhẹ theo.

- Ly xà!

Khắc Mã kêu lên:
- A Khắc Lưu Tư, mau cứu ta....
Bình Luận (0)
Comment