Ngoài cửa vang lên tiếng gõ lần thứ hai, Lưu Sâm khẽ nhíu mày, sao lại ngoan cố như thế nhỉ? Từ trước tới giờ, sau khi gõ cửa xong thì Pha Tư Đế sẽ bỏ đi ngay mà, nhưng sao hôm nay lại gõ hăng như thế? Kệ, không thèm quan tâm!
Tiếng gõ cửa vang lên không dứt, hơn nữa lại khá đều đặn, cứ nửa phút lại vang lên một lần, tuy sức gõ khá nhẹ, nhưng lại đầy nhẫn nại.
Rốt cuộc Lưu Sâm cũng không chịu được mà nhảy dựng lên. Hắn bước ra cửa, vừa mở cửa vừa nói:
- Ê, có biết là ngươi phiền lắm không......
Chưa kịp dứt tiếng thì hắn đã há hốc miệng và đứng sững ra đó. Thì ra người đứng ngoài cửa không phải là Pha Tư Đế, mà là một nữ hài xinh đẹp, một nữ hài có khuôn mặt đỏ hồng với đôi môi nhỏ nhắn và đôi mắt trong sáng. Nàng khẽ liếc hắn một cái rồi cúi thấp đầu, hỏi:
- Ta đã làm phiền ngươi à? truyện được lấy tại truyenggg.com
Thanh âm của nàng rất trong trẻo và êm tai.
- À, không có, không có đâu!
Nhịp tim của Lưu Sâm bất giác không tự chủ được mà nhảy tưng lên:
- Ta tưởng người gõ cửa là nữ sinh ở sát vách, thật xin lỗi!
Nữ sinh ở sát vách? Thiếu nữ kia liếc mắt nhìn sang căn phòng ở sát gần đó rồi lên tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn mời ta vào ngồi một lát à?
- À, mời vào!
Lưu Sâm vội vã nhường đường, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Thiếu nữ này trông rất mỹ lệ và đơn thuần, hương vị ở trên người cũng rất thơm, so với Ba Lệ thì rõ ràng là hai loại người khác nhau, nhưng chẳng lẽ vì nàng ta cảm thấy quá tịch mịch nên mới tìm đến phòng của mình? Nếu đúng là vì tịch mịch mà tới, vậy thì nàng ta phải đến đây vào buổi tối mới đúng. Đối diện với loại nữ hài như thế, hắn có thể cho phép mình to gan lớn mật hơn bình thường. Nhưng bây giờ là ban ngày, dường như có chút không ổn, điều này lại không liên quan tới việc to gan lớn mật bao nhiêu cả.
Cửa phòng vừa được đóng lại, thiếu nữ liền lên tiếng:
- Ngươi viết nhiều thư cho ta như vậy, ta nghĩ.....ta nghĩ nên đến xem một chút....
Vừa dứt tiếng, khuôn mặt của nàng chợt ửng hồng ra đến mang tai.
Viết thư? Trời ạ, đó là tập quán của thế kỷ trước rồi, bản nhân vừa rời nhà chưa bao lâu, và cũng chưa từng viết qua một bức thư nào, sao lại có lời gì mà không thể nói ngay trước mặt được chứ? Rốt cuộc đây là chuyện gì? Thiếu nữ mỹ lệ này nói mình đã viết thư cho nàng, vậy là ý gì? Chẳng lẽ đây là một loại phương thức ve vãn mới, là một phương thức viện cớ giống như ở xã hội hiện đại, tỷ như là: "Tiểu thư xinh đẹp, ta cảm thấy nàng và ta là một đôi bằng hữu rất tâm đầu ý hợp!" đại loại như thế sao?
- Ta đã nói những gì nhỉ?
Lưu Sâm mỉm cười nhìn nàng, với một cô nương xinh đẹp như thế, hắn không ngại mở đầu cuộc đối thoại bằng một câu nói dối.
Thiếu nữ lại đỏ mặt, nói những gì? Không phải đều là những lời dỗ ngọt hay sao? Hắn muốn mình lập lại cho hắn nghe đây mà, đừng hòng lừa người ta, mắc cỡ chết đi thôi! Thế rồi nàng vươn tay ra, chìa mảnh giấy màu hồng cho hắn rồi nói:
- Ngươi tự xem đi!
Giọng nói của nàng có pha vài phần nũng nịu.
Lưu Sâm chậm rãi mở mảnh giấy ra, tim hắn đập hơi nhanh hơn. Trên mảnh giấy là đôi dòng chữ thanh tú: "Tư Á, hôm nay sau khi đọc được những lời hỏi thăm ân cần của ta, nàng có vui không? Chỉ cần nàng được yên vui thì ta cả ngày cũng sẽ vui lây! Lưu Sâm."
Tên của thiếu nữ này hiển nhiên là Tư Á rồi!
Nhìn vào mảnh giấy, Lưu Sâm từ tốn lập lại:
- Tư Á, hôm nay sau khi nghe ta ân cần hỏi thăm, nàng có vui không?
Lời của hắn vừa như tụng niệm, lại vừa như đặt câu hỏi, hoặc giả cũng có đôi phần thăm dò.
- Ta không biết!
Tư Á cúi thấp đầu, cũng là lời đó, nhưng thoát ra từ miệng hắn lại không giống như hiển hiện trên mảnh giấy. Lời viết ở trên giấy khiến cho tâm tình của nàng khích động, nhưng khi thốt ra nó thì lại chỉ khiến cho nàng có một cảm giác - đó là xấu hổ! Hai người cùng ngồi trong một gian phòng, nàng nghĩ mình có thể nghe rõ cả nhịp tim của mình nữa.
- Này, tới đây xem này!
Lưu Sâm thoải mái nắm tay nàng kéo đến bên cửa sổ rồi nói tiếp:
- Đứng đây nhìn ra ngoài, trông phong cảnh rất đẹp đúng không?
Lời này thốt ra vốn chỉ là để đánh lạc hướng, nhưng khi nó lọt vào tai nàng thì sao lại giống với những lời ở trong thư như thế? Nàng rất muốn nói: "Không cần!" Nhưng nàng chưa kịp thốt thành lời. Nàng muốn rút tay mình ra khỏi tay hắn, nhưng rốt cuộc vẫn bị hắn kéo đi. Khi nhìn ra ngoài, nam nhân kia đứng khá gần với lưng nàng, cả hô hấp của hắn mà nàng cũng nghe được khá rõ nữa.
- Nàng xem kìa, có phải là đẹp lắm hay không?
Thanh âm của hắn vang lên rất ôn nhu.
Vầng thái dương của buổi sáng tinh sương đang mọc lên từ cánh rừng rậm, trong ánh dương quang lại pha lẫn lớp sương bàn bạc, đồng nội xanh biếc mang sắc thái u tĩnh. Cảnh sắc xanh tươi làm rung động lòng người. Tư Á hít một hơi thanh khí đến từ rừng rậm, rồi đáp:
- Đúng vậy, đẹp quá!
Ngôn ngữ không quá nhiều, hoặc có lẽ lúc này cũng không cần phải nói nhiều. Tư Á nhẹ nhàng quay đầu lại. Trong thời khắc này, khuôn mặt của nàng quá mỹ lệ, đẹp như buổi sáng tinh mơ vậy. Ánh mắt của hai người tiếp xúc với nhau, và Tư Á chợt mỉm cười rất bình thản.
Nụ cười đó dường như muốn cổ vũ Lưu Sâm vậy, mặc kệ hắn có cần sự cổ vũ ở phương diện đối xử với nữ nhân hay không, nhưng hắn liền có phản ứng ngay. Lưu Sâm mượn cớ chỉ trỏ đó đây cho nàng ngắm cảnh rồi sẵn đó đặt tay lên vai nàng một cách rất tự nhiên. Có lẽ Tư Á vốn muốn cho hắn cơ hội đó, nên chỉ nửa tiếng sau, nàng vẫn đứng ngắm phong cảnh, còn Lưu Sâm thì đứng ở phía sau nàng, nhưng không biết từ lúc nào, một tay của hắn đã ôm lấy bên eo của nàng rồi.
Bức tranh bên cửa sổ cứ như thế mà giữ nguyên rất lâu, sau đó mới từ từ thay đổi, mà nguyên nhân thay đổi cũng rất đơn giản. Đó là vì Lưu Sâm có một cái tật, trong tình huống đang ôm nữ nhân ở trong tay, vậy thì cánh tay đó của hắn sẽ không tuân theo quy cũ. Cho dù hắn có miễn cưỡng tuân giữ quy cũ, vậy thì cũng không giữ được lâu, tất nó sẽ thay đổi trong thầm lặng. Mười phút trôi qua, tư thế đứng của hai người vẫn giữ nguyên, nhưng khoảng cách thì đã rút lại gần rất nhiều. Chẳng biết từ lúc nào mà Tư Á đã dựa vào lòng hắn, tay nàng cũng đã ôm lấy ngang hông của hắn. Ánh mắt ngắm nhìn phong cảnh của nàng cũng thay đổi nốt, bây giờ nàng không nhìn ra bên ngoài nữa, mà lại nhìn thẳng vào khuôn mặt của Lưu Sâm.
- Lưu Sâm, ngươi thật sự thích ta sao?
- Ta thích nàng!
Câu trả lời như vậy, coi như là hắn không nói sai.
- Tại sao?
- Không có tại sao cả!
Đây vốn là một câu hỏi không có đáp án, mà người hỏi cũng chẳng phải thật sự muốn tìm hiểu nguồn cơn, bởi vì nếu ai muốn đi tìm đáp án cho câu hỏi đó thì đúng là một loại người ngu xuẩn. Lưu Sâm ghé mặt lại gần nàng rồi hỏi:
- Còn nàng? Có thích ta chăng?
Tư Á nhẹ lắc đầu:
- Ta không biết!
Tâm tư của thiếu nữ là vậy đó, bao giờ cũng rất khó dò. Có lúc chính bản thân nàng cũng không biết rõ được, mà nàng chỉ biết trong đời mình chưa có thời khắc nào như bây giờ, vừa vui sướng lại vừa đơn thuần, do đó mà nàng không muốn nghĩ đến điều gì nữa cả.
Hai người kề mặt rất gần nhau để trò chuyện, cả tiếng hô hấp cũng nghe rõ như trống trận. Hơi thở của nàng thơm ngát như lan như xạ, còn Lưu Sâm thì đang áp mặt mình đến càng lúc càng gần hơn. Chẳng biết từ lúc nào, Tư Á đã nhắm chặt hai mắt, đôi môi của nàng cũng nóng rần lên, thì ra là môi của hắn....
Không gian trong phút chốc như lặng im, hai đầu lưỡi chạm vào nhau triền miên. Đầu lưỡi của Tư Á vừa thơm vừa mềm, nó giống như một tiểu tinh linh ở trong miệng vậy, tuy rằng rất có hứng thú với khách nhân, nhưng nó lại không dám tới gần. Đối với những lần mời gọi của khách nhân, nó đều có phản ứng, nhưng khi vừa chạm nhẹ thì lại rút về, và cứ mỗi lần rút về thì nó lại bị khách nhân nắm giữ lại........Khuôn mặt của Tư Á sớm đã đỏ ửng ra tới mang tai, và hô hấp của nàng cũng bắt đầu dồn dập hơn.
Trong vấn đề cư xử với người khác phái, Lưu Sâm và Tư Á khác hẳn nhau. Tư Á có thể để hắn hôn mình nhanh như vậy, đó là nhờ hơn mười lá thư tình kia rất nhiều. Trong gần hai mươi ngày qua, trong lòng nàng vẫn cứ mập mờ bất định, trong sự chờ mong lại có sự tránh né. Hôm nay nàng đến gặp hắn vốn là muốn có một sự kết luận cho mối tâm sự ở trong lòng mình. Hắn muốn hôn nàng, nàng không thể cự tuyệt. Nhưng khi tay Lưu Sâm vừa đưa về phía quả tuyết lê thì lại khiến nàng sợ hãi.
Tư Á cản tay hắn lại, rồi chậm rãi mở mặt ra:
- Đừng vậy mà!
- Khí hậu hôm nay rất tốt.....nàng không cảm thấy rằng khí hậu ở trên giường rất tốt hay sao?
Thanh âm đầy mê hoặc của hắn nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng.
- Nói gì đó?
Tư Á khẽ liếc hắn một cái, rồi tiếp:
- Chúng ta sau này....đừng gặp mặt nữa!
Tiến độ quá nhanh tất sẽ khiến cho tình cảm biến chất. Nàng là một nữ hài theo đuổi ý cảnh, nên nàng thích dựa vào lòng hắn mà ngắm phong cảnh hơn.
Trước thần thái nửa hờn nửa giận của nàng, Lưu Sâm cảm thấy dường như mình cũng thay đổi theo. Chỉ cần nàng không câu nệ, vậy thì hắn sẽ không phản đối việc cư xử ôn nhu với nhau, rồi ôm nhau ngắm cảnh, thỉnh thoảng lại hôn môi đắm đuối, rồi trong lúc nàng không phòng bị, hắn sẽ kiểm tra vài vị trí mẫn cảm của nàng, sẵn đó để nàng tạo cơ hội cho hắn được ngắm cho đã mắt. Hì, như vậy cũng tiêu hồn lắm chứ!
Tư Á không phản đối ý kiến đó. Trong lần thứ hai hôn nhau nồng nhiệt, Tư Á dùng tay quấn lấy cổ hắn. Khi hai đôi môi tách rời nhau ra, nàng ôm cổ hắn và nói:
- Lưu Sâm, ta nghĩ là ta thật sự thích ngươi!
Đương nhiên là thích hắn, nếu không thì nàng đã không chấp nhận cho hắn hôn mình rồi.
- Ta......
Cửa phòng đột nhiên vang lên một tiếng "rầm" cắt ngang lời nói của Lưu Sâm. Hai người vội nhìn ra, vừa nhìn thấy người kia thì sắc mặt của Tư Á chợt biến:
- Na Nhĩ Tư!
Chốt khóa cửa đã bị chặt đứt và bay thẳng ra sau tường. Lúc này đã có một nam sinh cao lớn xuất hiện tại ngưỡng cửa, trong mắt gã tràn đầy nét phẫn nộ, khuôn mặt tái xanh. Gã chính là Na Nhĩ Tư. Tư Á rời khỏi vòng tay của Lưu Sâm, còn Lưu Sâm thì nhìn về phía Na Nhĩ Tư đầy kinh ngạc.
- Ngươi cự tuyệt ta là vì tên tiểu tử này?
Na Nhĩ Tư cất giọng khàn khàn tra hỏi:
- Ngươi thích cái loại phế vật này ư?
Vừa nói, gã vừa đưa tay chỉ về phía Lưu Sâm, đồng thời cũng rút soạt thanh kiếm của mình ra, rồi chĩa thẳng về đối phương.
Lưu Sâm khẽ nhíu mày. Phế vật?
Tư Á kêu lên:
- Ta thích hắn, vậy thì sao? Ngươi quản được à?
Lúc ban đầu nàng vốn có một chút áy máy đối với Na Nhĩ Tư, nhưng hiện tại thì chỉ còn lại sự phản cảm mà thôi.