Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 346

Thế rồi bốn người cùng cất tiếng cười vang, thanh âm khoái chí vô cùng!

Chỉ trong chốc lát, kiếm thần bị chết dưới tay Á Khắc Tốn, còn hoàng tử thì cũng bị kẻ khác giả mạo. Tất cả mọi thứ đều xảy ra rất nhanh và cũng rất êm thắm, không một ai biết được. Trong buổi hoàng hôn này, hoàng cung đã bị mất mát rất nghiêm trọng!

Tất cả những việc này đều lọt vào mắt của Lưu Sâm chứ? Hắn nhất định sẽ không bỏ qua!

Đám người đang cười cuồng dại kia đã được chú định làm mồi cho hắn nhắm rượu rồi phải không? Có lẽ là vậy, nhưng trước mắt thì vẫn chưa phải là lúc để hắn uống rượu!

Bởi vì dù cho hắn có tư cách cười lớn, dù cho những kẻ kia đều là cá trong lưới của hắn, nhưng trong lưới vẫn còn thiếu một con cá lớn, mà con cá lớn đó sẽ là ai chứ? Chỉ có Lạc Phu biết điều đó thôi! Thế là hắn lặng lẽ biến mất, thật sự biến mất!

Trong không gian của hắn, bầu không khí ở đây vĩnh viễn yên tĩnh như thế. Mặc kệ cho bên ngoài có những phong vân biến động gì, ở trong đây vĩnh viễn vẫn luôn yên tĩnh như thế. Lúc này chỉ thấy có một lão giả đang nằm sóng sượt ở đó, mái tóc bạc trắng, hô hấp rất khẽ, dường như đang hấp hối vậy. Lưu Sâm vội chìa tay ra, một vùng sáng màu lam nhạt chợt bao phủ lấy toàn thân lão. Với trình độ đăng phong tạo cực của Thủy ma pháp, màu sắc của vùng sáng kia liền từ từ thay đổi. Ban đầu là màu lam nhạt, còn bây giờ thì đã trở thành màu lam đậm, đậm tới mức gần trở thành màu xanh dương luôn. Thời gian phảng phất như muốn dừng hẳn lại, nhưng tất cả mọi thứ vẫn đang chậm rãi thay đổi.

Lạc Phu như người vừa trải qua một cơn mộng dài vậy. Ở trong mộng, ông ta đã trải qua những việc mà cả đời không thể tin nổi, và cũng đã trải qua những nỗi sợ hãi mà bản thân mình chưa từng có. Ông ta cảm thấy mình như vừa đi qua một cuộc hành trình u ám vô cùng. Lúc này xuyên qua mí mắt, ở bên ngoài đã thấy có ánh sáng. Thế rồi ông ta cũng mở mắt ra, khi vừa mở mắt ra thì ông ta chợt phóng mình nhảy dựng lên. Mình đã chết rồi sao? Đây là thiên đường hay địa ngục? Tại sao bốn phía xung quanh đều là bạch quang vừa sáng sủa vừa nhu hòa vậy nhỉ? Công phu của ông ta vốn đã bị phế đi, nhưng hiện nay thì đấu khí lại đang lưu động ở trong người mà không có chút trở ngại nào; và ngay tay của ông ta cũng đã bị phế đi luôn nữa. Tay? Tay đâu?

Ông ta vội vàng giơ hai tay lên. Rõ ràng đó là một đôi ta có sức, mà ở trên đó lại không có bất kỳ vết thương nào. Mình đã chết thật rồi! Chỉ có bàn tay của thiên sứ mới có thể khiến cho mình được hoàn toàn khôi phục thế này đây!

Bỗng nhiên ánh mắt của ông ta nhìn về phía trước, ở đó là một ngọn bạch ngọc sơn, trên vách bạch ngọc còn có một hàng chữ lớn được khắc rất rõ ràng: Không Gian ma pháp!

Không Gian ma pháp? Lưu Sâm kinh hãi vô cùng. Ông ta vội bước về phía trước một bước. Vừa cất một bước thì ông ta đã cảm thấy thân thể của mình hoạt động tự do và thoải mái vô cùng. Sau đó thì ông ta đặt một tay lên bức vách bằng bạch ngọc kia, cảm nhận tỏ tường sự hiện diện của nó qua cảm xúc của mình.

- Ai? Là ai ở chỗ này?

Lạc Phu cất tiếng hỏi thật lớn.

Đột nhiên có một thanh âm vang lên:

- Vậy thì phải xem ngươi là ai!

Thanh âm vang vang khắp nơi, phảng phất như đến từ chân trời, mà cũng phảng phất như đến từ đại địa, hoặc là đến từ bốn phương tám hướng vậy!

Lạc Phu bỗng chém mạnh tay về phía trước, một tia kiếm khí lập tức bắn ra và cắt lên vách bạch ngọc, cùng lúc đó cũng có một khối bạch ngọc bay ra ngoài. Sau đó thì ông ta lại khua tay liên tiếp vào khoảng không, giống hệt như đang khảy tỳ bà vậy, những khối bạch ngọc không ngớt bay ra bốn phía. Đến khi Lạc Phu dừng tay thì hai chữ lớn liền xuất hiện ở trên vách bạch ngọc: Lạc Phu!

Ông ta đương nhiên là Lạc Phu rồi, tướng mạo thì có thể giả mạo được, nhưng công phu trên đôi tay này thì không giả được. Mà tốc độ xuất thủ của ông ta cũng không thể giả tạo được. Đó chính là kiếm của kiếm thần!

- Quả nhiên là Lạc Phu!

Thanh âm vừa dứt, một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Lạc Phu, nhưng vẫn quay lưng về phía ông ta.

- A Khắc Lưu Tư?

Lạc Phu gằn từng tiếng:

- Hay là Na Trát Văn Tây?

- Ngươi nói xem!

Người kia vẫn không quay đầu lại.

- Thật cần ta phải nói sao?

Lạc Phu cười ha hả, nói:

- Có gì khác nhau sao, A Khắc Lưu Tư? Ta đã quen gọi ngươi là A Khắc Lưu Tư rồi, tuy rằng ngươi cũng là....Na Trát Văn Tây!

Người kia vẫn không quay lưng lại.

- Nhưng mặc kệ ngươi là A Khắc Lưu Tư hay Na Trát Văn Tây, cả hai đều không phải là địch nhân của ta, mà là....bằng hữu!

- Đó chính là lời ta thích nghe!

Nói xong, Lưu Sâm chậm rãi quay người lại. Quả nhiên là khuôn mặt của Na Trát Văn Tây. Đôi mắt của hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lạc Phu, trong đó có mang vài phần cảm khái và còn xen lẫn vài phần nhiệt tình.

- Hoan nghênh ngươi trở về!

Lạc Phu nghênh đón ánh mắt của hắn. Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó thì trong mắt của hai người dường như có dấu lệ ướt át. Rốt cuộc ông ta chìa hai tay ra, rồi nói:

- Ta biết tất cả đều nhờ vào ngươi!

Lưu Sâm cũng chậm rãi chìa tay ra bắt lấy hai tay của Lạc Phu. Đôi tay đó là một đôi tay rất đáng sợ, chúng có thể giết người ở cách ngoài mười trượng rất dễ dàng, nhưng vào lúc này thì chúng lại không mang một chút kiếm khí nào, mà chỉ có sự ấm áp thôi!

Hai đôi tay nắm chặt vào nhau. Trong lòng hai vị cao thủ thần cấp đều có cảm giác như đang ở trong mộng vậy!

- Không!

Lưu Sâm chậm rãi nói:

- Tất cả đều nhờ có ngươi thôi! Nếu không nhờ ngươi cố tình tạo ra kẽ hỡ ở trong thư, vậy thì ta đã không tới đây rồi!

- Ta biết ngươi sẽ hiểu được mà!

Lưu Sâm cảm khác nói:

- Khắp thiên hạ chỉ có ngươi mới hiểu được ẩn tình ở trong đó mà thôi, và cũng chỉ có ngươi mới có thể thay đổi được mọi việc!

- Ta có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu!

Lưu Sâm nói:

- Lại đây, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện!

- Kỳ thật thì ta cũng không thể nói cho ngươi biết bao nhiêu việc cả!

Lạc Phu thở dài nói:

- Bởi vì sau khi ta về tới kinh thành được ba ngày thì đã bị cầm tù, rồi từ đó về sau đều bị cắt đứt mọi liên lạc với người ngoài. Trong suốt thời gian đó, ta chỉ gặp có mấy người, mà mấy người đó cũng chẳng có thể cho ta biết được sự việc gì. Ta chỉ có thể cho ngươi biết một việc, đó là ta đã thất bại như thế nào!

Lưu Sâm sáng mắt lên:

- Vừa khéo đó lại là chuyện mà ta muốn biết nhất! Đường đường là một kiếm thần, tại sao lại rơi vào tay địch nhân dễ như thế, để đến nổi sau đó muốn sống cũng không được, mà muốn chết cũng không xong!

- Tất cả chỉ vì một người thôi!

Lưu Sâm nhìn lên bầu trời, phảng phức như đang nhớ lại chuyện cũ, rồi chậm rãi nói:

- Ta gọi y là người, nhưng cũng không biết y có phải là người không nữa. Sau khi về kinh, tới ngày thứ ba thì bệ hạ triệu kiến ta. Ở tại một thông đạo, ta chưa nhìn thấy bệ hạ, nhưng lại nhìn thấy một nam nhân. Y đã nhìn ta và mỉm cười. Nụ cười đó thật đúng là một nụ cười ma quỷ mà....

Nghe tới đây, sắc mặt của Lưu Sâm trở nên nghiêm túc vô cùng. Nam nhân kia nhất định là kẻ địch chung của họ, và có lẽ cũng là kẻ địch lớn nhất cũng nên!

- Nụ cười của hắn vừa có nét âm trầm, lại có nét khủng bố, nhưng cũng có cả nét bình tĩnh nữa. Chẳng những thế, nó lại mang theo cả sát khí nữa, chỉ một chút thôi!

Thanh âm của Lạc Phu bỗng trở nên sợ hãi:

- Chỉ trong nháy mắt, ta cảm giác được mối nguy cơ rất mãn liệt. Ta muốn...giết hắn, nhưng tay của ta lại không nhấc lên nổi. Lúc đó ta gặp phải một cơn áp lực rất đáng sợ. Rồi ta muốn chạy trốn, nhưng người nay chỉ khẽ khoát tay một cái thì toàn thân đấu khí của ta không thể ngưng tụ lại được. Còn những chuyện sau đó thì ngươi có thể đoán được rồi!

- Không phải là ma pháp!

Lưu Sâm chậm rãi phun ra mấy chữ!

- Tất nhiên không phải là ma pháp! Trong thiên hạ không có loại ma pháp đáng sợ như thế!

Lạc Phu hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Đó là dấu hiệu của tu vi đấu khí hơn xa ta. Chỉ khi nào đấu khí của ta hoàn toàn bị hắn áp chế thì mới xảy ra tình huống như vậy!

Lưu Sâm nghe vậy thì hoàn toàn ngây người ra. Chỉ có hắn mới có tư cách để đánh giá cao thủ trong thiên hạ. Theo hắn biết, cao thủ trong thiên hạ không có một ai có tu vi đấu khí hơn xa Lạc Phu. Nếu luận về đấu khí thì ông ta hoàn toàn xứng đáng được xưng là thiên hạ đệ nhất nhân! Đương nhiên, đó là trước khi Thánh Cảnh xuất hiện thôi. Vì khi Thánh Cảnh xuất hiện thì tình hình đó đã được thay đổi hoàn toàn. Thánh Cảnh có rất nhiều người có tu vi đấu khí cao hơn Lạc Phu, cả tứ thánh đều ở trên ông ta, nhưng đó cũng chỉ là "trên" ông ta thôi, chứ tuyệt không thể đạt tới cảnh giới chưa động thủ mà đã chế phục được Lạc Phu rồi! Và điều còn quan trọng hơn đó là bốn người này đều đã chết hết!

Trong tưởng tượng của Lưu Sâm, kẻ có thể đạt được cảnh giới đó chỉ có một người thôi!

Đó là một cái tên rất đáng sợ. Nếu quả thật là y, vậy thì tình thế của thế gian lại sẽ sinh ra biến động lớn! Vì đó chính là...

- Thánh quân!

Lạc Phu chậm rãi thốt ra hai chữ. Ông ta khẽ dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Chỉ có thánh quân mới có được công lực ghê gớm như thế! Và đó cũng chính là nguyên nhân mà ta phải tốn hết mọi tâm lực để tìm ngươi đến đây!

Lưu Sâm nghiêng người đối diện với ông ta, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, và thần sắc của cả hai đều trịnh trọng vô cùng!

Một lúc sau, Lưu Sâm chậm rãi lên tiếng:

- Nếu quả là thế, vậy thì phán đoán ban đầu của ta đã sai rồi! Thánh quân vốn đã xuất đạo từ lâu, hoặc có lẽ đại quân của Thánh Cảnh đã dốc hết toàn bộ lực lượng từ sớm, vì vậy mà cửa Thánh Cảnh vốn không còn quan trọng đối với họ nữa!

- Nhưng ta có chỗ không hiểu....

Lạc Phu nói:

- Thánh quân đã xuất đạo, tất nhiên thực lực của Thánh Cảnh phải rất cao, vậy tại sao lão lại để cho tứ thánh chết dưới tay ngươi một cách dễ dàng như thế?

- Có lẽ là lão có chuyện quan trong cần làm, mà việc đó lại còn quan trọng hơn cả....hoặc có lẽ là lão không ngờ rằng khi tứ thánh liên thủ mà vẫn bị thất bại như thường.

Lưu Sâm nhẹ nhàng phân tích:

- Hoặc có thể lão chỉ lo tới bản thân mình, còn đám thủ hạ thì bỏ mặc không quan tâm tới. Có ai biết được chứ?

- Hành động lớn hơn rất có thể là....Đại Lục công hội!

Lạc Phu nói:

- Đại Lục công hội vừa thành hình thì càng ngày càng lớn mạnh. Lão vốn có thể thông qua nó mà đường đường chính chính nắm lấy thiên hạ, vậy cần gì phải gánh lấy ác danh xâm lược chứ?

- Đúng vậy!

Lưu Sâm khẽ đấm đấm tay phải vào tay trái, rồi nói tiếp:

- Đường đường chính chính nắm lấy thiên hạ, đó mới là mục tiêu chính của lão! Hơn nữa, ta còn biết rằng, trong Đại Lục công hội có người của Thiểm tộc! Có lẽ ngươi không biết cái gì gọi là Thiểm tộc....

- Ấy, ta biết chứ!

Lạc Phu cắt ngang lời hắn:

- Ta biết cái gì gọi là Thiểm tộc. Đó là một chủng tộc rất kỳ lạ, họ có tốc độ như thiểm điện, mắt sáng như sao và có thể nhìn thấy cảnh vật trong đêm tối. Họ chính là sát thủ trời sanh!

- Quả nhiên ngươi biết rất rõ về họ!

Lưu Sâm gật đầu nói:

- Chính là như thế!

- Những người đó sở hữu năng lực cao nhất mà những ai làm nghề sát thủ luôn truy cầu. Nhưng điều đó vẫn chưa phải là điểm đáng sợ nhất của họ.

Lạc Phu từ tốn nói tiếp:

- Điểm đáng sợ nhất của họ chính là lòng trung thành! Một khi đã phục vụ cho ai đó, vậy thì họ tuyệt đối sẽ không thay đổi lời ước nguyện ban đầu của mình. Nếu chưa đạt được mục đích thì thề sẽ không bỏ qua! Người Thiểm tộc mà ngươi phát hiện được ở trong Đại Lục công hội là ai vậy?

- Đó là một tổ trưởng của một tiểu đội, chuyên phụ trách thu thập tình báo. Tiểu cô nương đó đúng thật là có hết những đặc điểm mà ngươi vừa nêu ra....

- Tiểu cô nương?

Ánh mắt của Lạc Phu chớp lóe quang mang đầy phức tạp.

- Phải!

Lưu Sâm cảm thấy kỳ quái, nên hỏi lại:

- Ngươi coi thường nữ nhân à? Ta dám cam đoan rằng nữ nhân này quyết không giống với những nữ nhân khác đâu! Nữ nhân của Thiểm tộc so với nam nhân bình thường còn đáng sợ hơn rất nhiều nữa kìa!

Đây là một lời nhắc nhở, và cũng là một lời khuyên.

Câu hỏi kế tiếp của Lạc Phu càng khiến hắn ngạc nhiên hơn:

- Phải chăng nàng ta vẫn còn độc thân?

Lưu Sâm nghe vậy thì hơi sửng sốt, chẳng lẽ lão gia hỏa này có ý đồ gì hay sao? Nhưng hắn vẫn thành thật trả lời:

- Theo ta biết thì chắc là vậy. Thế nào?

Lạc Phu bỗng mỉm cười đầy thần bí, rồi nói:

- Ta có một biện pháp tuyệt diệu, chẳng biết ngươi có hứng thú không?
Bình Luận (0)
Comment