Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 349

Lưu Sâm chậm rãi ngẩng đầu lên, mấy chữ vàng và lớn "Đại Lục công hội" liền đập vào mắt hắn. Nó tựa như một vầng sáng chiếu vào lòng hắn vậy. Bản thân mình là tôn tử của đại công, đáng lẽ không đáng là gì ở trong mắt họ. Vậy bọn họ coi trọng cái gì? Phải chăng là họ coi trọng một thân phận khác của mình? Đó là thân phận nhân viên tình báo của Đại Lục công hội!

Hay nhỉ! Bản thân mình vì tin tức tình báo mà phải sử dụng mỹ nam kế, còn Kiếm thần cư cũng vì tin tức tình báo mà sử dụng tới mỹ nhân kế! Sự tình bắt đầu trở nên thú vị rồi đây.

- Bọn họ đáp ứng hôm nay sẽ cho ngươi tới cửa!

Phân Đế nói:
- Ca ca, huynh mau đi. Nếu muộn, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta không thành tâm đấy!

- Thành tâm?

Lưu Sâm lầm bầm tự nói:
- Bộ phải có thành tâm à?

Thanh âm của hắn theo gió mà lan đi, khiến cho Phi Dương đang núp sau cửa cũng thấy bàng hoàng. Làm sao bây giờ? Hắn thật muốn đi sao? Là một nhân viên tình báo của Đại Lục công hội, nàng tự nhiên biến Kiếm thần cư có sức hấp dẫn đối với các kiếm sư như thế nào. Nếu nữ hài kia là một người ôn nhu và mỹ lệ, vậy thì bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ không bỏ qua. Chỉ sợ nếu so với mình thì người ta còn ôn nhu hơn mình gấp ngàn lần nữa kìa...

- Cũng tốt thôi!

Lưu Sâm cười nói:
- Để huynh đi xem một chuyến!

- Hay lắm! Muội biết nhất định sẽ thích mà. Huynh xem này, ở đây đã có lễ vật cho huynh rồi!

Phân Đế kéo tay hắn chạy tới chỗ bạch lộc đang đứng, rồi nói tiếp:
- Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi. Mẫu thân nói, nếu huynh không thành công....

Nếu không thành công thì sẽ thế nào, không ai biết được, bởi vì hai người đã đi mất. Mấy người đang đi lại ở phía trước tổng đàn đều nhìn theo hắn đầy ngưỡng mộ. Chẳng lẽ vận khí của tiểu tử này đến rồi sao? Còn Phi Dương thì cảm thấy trong lòng xót xa vô cùng. Hắn thật sự đã đáp ứng rồi. Chuyến này hắn ra đi, không biết còn trở về nữa hay không?

Dù hắn có trở về, vậy hắn có còn là hắn nữa hay không?

Không! Hắn sẽ không còn là hắn nữa! Bởi vì hắn sẽ trở thành vị hôn phu của một mỹ nữ có bối phận khiến người ta vừa khích động lại vừa hưng phấn! Hắn có thể làm được mà. Bằng vào thời gian ở chung với hắn, nàng biết hắn có thể có được bất cứ một nữ hài nào.

Mình phải làm sao bây giờ? Hắn đã cho mình cơ hội rồi, nhưng mình đã cự tuyệt hắn, vậy thì cũng không thể trách hắn bạc tình hay là thay lòng đổi dạ đuợc.

Chẳng lẽ tất cả những cảm thụ mỹ diệu đều sẽ trở thành quá khứ sao?

Đoạn thời gian ấm cúng ở trong động, vòng tay ôm ấp nhu hòa của hắn trong những lúc đút thức ăn cho mình, vv....tất cả những thứ đó đều sẽ trở thành một đoạn ký ức chua xót thôi sao? Càng nghĩ, cõi lòng của Phi Dương càng như thắt chặt lại. Chẳng biết từ lúc nào, nước mặt của nàng đã lặng lẽ tuôn rơi, mà khí lực toàn thân của àng dường như cũng trôi theo dòng nước mắt mà tan biến hết....

oooOooo

Kiếm thần cư!

Ánh nắng của buổi sáng sớm thật là chói mắt. Lưu Sâm vừa đến trước cửa thì đại môn liền mở rộng, lão quản gia bước ra tiếp hắn rồi chào:
- Tác Ẩn thiếu gia, xin mời vào! Đại gia đang đợi ngài!

Lễ số quả nhiên chu đáo.

Lưu Sâm khẽ gật đầu đáp lại:
- Đa tạ!

Nói xong, hắn liền soải bước tiến vào. Kiếm thần đã thoát khốn, nhưng không một ai biết điều này. Khi kiếm thần rời khỏi kinh thành, ông ta căn bản không kịp thông tri cho người nhà của mình hay, mà ông ta cũng không dám mạo hiểm để thông tri cho người nhà. Do đó, hôm nay gặp mặt sẽ là cơ hội để cho bọn họ thám thính. Người của Kiếm thần cư đang tìm cơ hội để đột nhập Đại Lục công hội. Nếu không có gì nằm ngoài sở liệu, vậy thì nữ hài xinh đẹp có tên là Thác Mạn kia sẽ là gian tế thứ nhất mà người Kiếm thần cư cài vào Đại Lục công hội, còn bản thân hắn cũng sẽ trở thành công cụ của bọn họ.

Nặc Thanh đang đợi trong phòng khách! Tuy rằng y không phải là gia chủ, như y lại là phụ than của Thác Mạn. Nữ nhi sắp được gả đi, kẻ làm cha đương nhiên phải đích thân xuất mã, mà bên cạnh y cũng còn một thanh niên trẻ tuổi khác. Người này có thân hình cao lớn, bên hông đeo một thanh trường kiếm cực kỳ tinh xảo, hàn quang chiếu xuyên qua cả vỏ kiếm. Sắc mặt của gã cựckỳ nghiêm túc, mơ hồ cũng lộ ra vài phần uy nghiêm. Đó là vẻ uy nghiêm không xứng với số tuổi của gã. Còn ánh mắt thì thỉnh thoảng xoay chuyển, đồng thời cũng lộ ra nét khinh khỉnh, không tương xứng với chủ đề hôn sự của hôn nay. Lưu Sâm chỉ lướt mắt qua một chút thì đã nắm rõ hết nhưng điểm này. Hắn hơi khom người, nói:
- Được Kiếm thần hệ phái không chê bai, tại hạ thật thấy vinh hạnh vô cùng!

Đây là một lời nói thân thiện, nhưng cũng không quá khép nép, thần thái rất tự nhiên!

Nặc Thanh mỉm cười nói:
- Tác Ẩn tiên sinh quá khiêm nhường rồi. Trong kinh thành, có ai mà không biết Tác Ẩn tiên sinh chính là tinh anh của thế hệ trẻ đâu chứ? Được ngài để mắt đến tiểu nữ, Kiếm thần cư phải thấy vinh hạnh mới đúng!

- Vậy thì không dám!

Lưu Sâm nhìn sang thanh niên kia, rồi nói tiếp:
- Trong thế hệ trẻ, có ai lại hơn được Lao Khắc tiên sinh chứ? Có ai mà không biết Lao Khắc tiên sinh đã đạt tới cảnh giới của kiếm thánh chứ? Y mới là nhân vật đứng đầu trong giới trẻ hiện nay!

Thanh niên kia tất nhiên là đại nhi tử của Nặc Thanh, Lao Khắc. Nếu bảo gã là nhân vật đứng đầu trong giới trẻ thì đúng là quá khen gã rồi, bởi vì trên gã còn có mấy vị huynh trưởng nữa, mà thực lực của họ đều không kém gã. Nhưng câu nói đãi bôi ấy cũng khiến cho sắc mặt của gã cũng trở nên hòa hoãn hơn. Gã điềm đạm thốt:
- Không dám, mời ngồi!

Nặc Thanh cười nói:
- Thanh niên các ngươi cứ ngồi trò chuyện đi! Ta có chút việc phải đi trước một chút!

Lưu Sâm vội đứng lên, rồi vòng tay nói:
- Cung tiễn bá phụ!

Vừa nghe vậy thì Nặc Thanh thoáng dừng lại một chút, rồi quay lại nói:
- Lao Khắc, lát nữa hãy để muội muội ngươi ra gặp khách chút nhé!

- Dạ, phụ thân!

Lao Khắc cũng đứng lên đáp lại.

Sau khi Nặc Thanh đi rồi, hai người liền ngồi xuống ghế trở lại. Sau đó thì người hầu bưng lên một khay trà rồi bỏ đi.

- Nghe nói lần trước ngươi theo đội ngũ đi chấp hành nhiệm vụ, sau đó thì toàn đội chỉ có bốn người trở về. Với công lực đó, ta thật rất kính trọng!

Lao Khắc xoay xoay tách trà trong tay, rồi nói thêm:
- Có thể kể nghe một chút không?

- À, chỉ là may mắn thôi! Thật không đáng nhắc tới!

Lưu Sâm cười nhẹ:
- Công lực của ta là kém cõi nhất, nhờ vậy mà toàn tổ đều quan tâm và chiếu cố, chứ chẳng phải ta giỏi giang gì!

- Nếu có thể được toàn tổ quan tâm, điều đó cho thấy tác dụng của ngươi là không thể thay thế được!

Lao Khắc nâng tách trà lên, rồi nói:
- Vì địa vị của ngươi, ta kính ngươi một chén!

Nếu là người bình thường mà nhận được lời tán thưởng kiểu này, nhất định sẽ vênh vênh tự đắc, rồi trong lúc huênh hoang khoác lác, họ sẽ tiết lộ đôi chút tin tức của công hội cho người ngoài nghe. Đó làm cách làm rất thông dụng, đặc biệt là ở trong tình huống đang cầu thân như thế này, người ta sẽ cần lấy điểm với nhà gái hơn. Đây là một cái sân khấu mà Lao Khắc đang bày sẳn cho Lưu Sâm bước lê đây mà.

- Đa tạ!

Lưu Sâm nâng tách trà uống cạn, sau đó không nói thêm gì nữa!

Sự thăm dò của Lao Khắc đã thất bại!

Nhưng gã còn chưa bỏ cuộc, mà vẫn tiếp tục:
- Muội muội của ta tuy chỉ là nữ tử, nhưng tu vi kiếm thuật cũng đã đạt tới cảnh giới của một đại kiếm sư. Trong tương lai, nó nhất định sẽ là một trợ thủ rất tốt cho ngươi!

- Nhất định! Nhất định!

Lưu Sâm cười nói:
- Chỉ là không biết nàng xem ta là người thế nào thôi!

Lao Khắc còn chưa kịp trả lời, thì ở phía sau đã có người lên tiếng:
- Vậy thì phải xem ngươi là người thế nào đã!

Thanh âm trong trẻo đó vừa vang lên, thì không gian ở trong phòng cũng lập tức tràn ngập mùi hương thơm phức. Lưu Sâm ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy một bàn tay nhỏ bé đang nhẹ nhàng vén rèm lên, tiếp theo là vòng eo nhỏ nhắn lộ ra, phảng phất như di động theo gió vậy, còn đồi ngực cao vút thì nghịch ngợm chạm vào rèm cửa. Tiếp theo là một chiếc cổ trắng ngần từ từ lộ ra, nhưng khuôn mặt thì vẫn còn giấu sau rèm cửa...Lưu Sâm thấy vậy thì trái tim đập thình thịch, trong lòng dường như phát nhiệt.

"Thiên hô vạn hoán thủy xuất lai
Do bão tỳ bàn bán già diện!"

Trong đầu Lưu Sâm bỗng hiện lên hai câu thơ. Hắn vội đứng dậy, ní:
- Thì ra Thác Mạn tiểu thư đã đến!

Nói xong, hắn hơi khom người chào.

Sau rèm cửa có tiếng cười khúc khích vang lên.

- Nếu chủ nhân chính đã đến rồi, vậy kẻ làm người tiếp khách như ta xin phép được cáo từ!

Lao Khắc mỉm cười đứng dậy, rồi nói tiếp:
- Các ngươi cứ tự nhiên trò chuyện. Nếu như nàng tiểu thư kiêu man này phát giận, vậy thì Tác Ẩn huynh đệ cứ hô lớn một tiếng là được!

- Ca ca!

Kèm theo tiếng kêu là tiếng giậm chân khẽ, cuối cùng Thác Mạn cũng bước hẳn ra ngoài, rồi hung hăng trừng mắt nhìn ca ca. Thần thái ngây thơ đó vừa lộ ra thì Lưu Sâm chợt mỉm cười. Đây mới là bầu không khí thoái mái đây.

Thân ảnh của Lao Khắc bỗng nhoáng lên, sau đó thì phóng tuốt ra ngoài. Chỉ thấy Thác Mạn ở phía sau kêu lớn:
- Huynh chờ mà coi. Đến khi huynh cưới thê tử thì muội sẽ phá bĩnh cho coi.....

Vừa nói tới đây, nàng chợt im tiếng rồi đỏ mặt nhìn Lưu Sâm đang đứng bên cạnh mà cười hì hì.

- E hèm....

Thác Mạn khẽ ho khan một tiếng, rồi bước đến gần hắn, một tay chỉ vào ghế và thốt:
- Mời ngồi!

Lưu Sâm ngoan ngoãn nghe lời mà ngồi xuống.

- May được công tử để mắt, Thác Mạn thật cảm thấy vinh hạnh vô cùng....

Vừa nói, Thác Mạn vừa cúi đầu thật thấp, trông có vẻ thẹn thùng vô cùng.

Lưu Sâm cười nói:
- Không cần như vậy! Chúng ta cứ tự nhiên mà trò chuyện được không? Chứ khách sáo quá thì sẽ mất vui đi!

Cắt ngang lời nói của đối phương vốn là một việc không lễ phép, mà trong lúc còn đang bàn hôn sự thì lại càng phải tránh tối đa, nhưng Lưu Sâm lại cắt ngang lời nàng. Điều này khiến Thác Mạn sửng sốt vô cùng.

- Ta luôn cảm thấy rằng, giữa những người tuổi trẻ với nhau, cứ mặc sức mà nói chuyện. Muốn nói gì thì cứ nói, muốn uống thì cứ uống, hoặc muốn chơi hay muốn nhảy kiểu gì cũng được. Chứ còn phải bày cái kiểu đạo mạo để nói chuyện với các bậc trưởng bối thì không quen chút nào. Ngươi nghĩ đúng không?

Thác Mạn ngẩng đầu lên và ngơ ngác nhìn hắn.

- À, hay là chúng ta ra vườn dạo một chuyến đi, có thể là xem hoa hay chơi xích đu cũng được. Sẵn đây hỏi luôn, trong vườn hoa của các ngươi có xích đu không nhỉ?

- Ngươi muốn chơi xích đu à?

Thác Mạn dường như không tin được lỗ tai của mình. Một đại nam nhân mà đi chơi xích đu sao? Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong giới thượng lưu mà. Các nam nhân trong xã hội thượng lưu đều có những chuyện cần làm cho mình, chẳng hạn như là luyện kiếm, luyện ma pháp, vv....đó là công việc của huấn luyện. Còn nếu ở trong yến hội thì uống rượu, trò chuyện, vv....đó là phương thức vừa nhàn hạ nhất và cũng là cao nhã nhất. Ngoài ra thì cũng có thể cưỡi ngựa bắn cung để dương oai với thiên hạ. Tất cả những thứ đó đều là lối sinh hoạt hằng ngày của họ. Ấy vậy mà nam nhân này lại muốn chơi xích đu, căn bản không thèm để ý đến thân phận của mình chút nào.

- Ta chưa từng chơi xích đu, nhưng ta nghĩ hôm nay ngươi mặc y phục như thế thì rất thích hợp để chơi xích đu. Ngươi còn mỹ lệ hơn cả thiên sứ nữa.

Thác Mạn nghe vậy thì nhoẻn cười thật tươi, mà nụ cười của nàng cũng thật là kỳ quái. Đầu tiên là đôi mắt nở nụ cười, sau đó thì chót mũi khẽ nhăn lại, rồi cuối cùng thì chiếc miệng nhỏ nhắn mới hé ra. Tiếp theo thì hai lúm đồng tiền liền xuất hiện trên đôi má của nàng. Quả thật nụ cười đó rất dễ làm động lòng người. Lúc này Thác Mạn vui vẻ nói:
- Ta bình thường vẫn hay lén lút chơi xích đu một mình, bởi vì gia gia thường bảo ta chưa trưởng thành!

Lưu Sâm cười nói:
- Chưa trưởng thành ư? Vậy thì hơi phiền đó nhé. Ngươi mà vẫn còn chưa trưởng thành, vậy thì hôm nay ta tới đây để làm gì thế?
Bình Luận (0)
Comment