Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 371

Độ nóng ở trong chăn đang từ từ tăng cao, đó là bình thường. Hô hấp của Thác Mạn cũng từ từ tăng lên, điều này hơi có chút đáng sợ!

Vì quá nóng mà y phục cũng đã được cởi ra, đây cũng là rất bình thường, nhưng bàn tay hắn đang lần mò đến một địa phương, đây là điểm đáng sợ.

Thanh âm của Thác Mạn vang lên như từ trong mộng truyền đến vậy:

- Ngươi lại....lại như vậy rồi....

- Ta biết!

- Ta thấy....sợ...

- Đừng sợ!

Thanh âm của hắn cũng có vẻ dồn dấp, chẳng lẽ hắn cũng đang gấp sao?

Chợt có tiếng kêu đau đớn nhưng cũng bị đè nén vang lên. Sở dĩ Thác Mạn không thể kêu lớn là vì môi của nàng đã bị môi Lưu Sâm bít lấy. Trên giường tạm thời yên tĩnh, sau một lúc thì có đôi dòng lệ tràn ra khóe mắt của Thác Mạn, nàng thổn thức:

- Ta đau....

- Để ta giúp ngươi!

Trong chăn chợt có quang mang màu lam nhạt lóe lên, cơn đau của Thác Mạn lập tức biến mất, nhưng nàng vẫn rơi lệ, nói:

- Ngươi khi phụ ta....ngươi khi phụ rồi, có biết không?

- Biết!

- Ta mặc kệ....

Thác Mạn hung hăng đấm thùm thụp lên lưng hắn. Lại mặc kệ, muốn quản cũng không quản được, bởi vì dù không muốn thì chuyện cũng đã xảy ra rồi!

Thác Mạn đáng thương, thân thể không còn chịu sự khống chế của mình nữa, cả đôi môi mọng đỏ cũng bị nam nhân đè lại, còn tấm vải buộc chặt hai chú ngọc thố thì đã bị cởi ra từ lâu, khiến cho chúng không ngừng run rẩy ở trước ngực hắn. Rốt cuộc trong phòng cũng có tiếng rên khẽ vang lên, trong bóng đêm nó kéo dài liên miên bất tuyệt, như khóc như than, như thổn thức mà cũng như kể lể....

Cũng trong đêm đó, cũng dưới một bầu trời đầy sao như thế, thế giới ở trong khuê phòng và bên ngoài thật là hai thế giới khác hẳn nhau. Ở trong khuê phòng thì xuân ý dạt dào, nhưng ở trên mảnh đất hoang lương vừa xảy ra cuộc chiến thảm liệt cách đây không lâu của Đại Lục công hội thì bầu không khí ở đây lại âm trầm vô cùng. Những trận gió đêm không thể nào thổi đi hết bầu không khí thê lương tại đây, thậm chí có lẽ còn có vài bóng cô hồn vong chủ đang dũ đãng dưới trăng mà không biết phải đi về phương nào!

Lúc này lại có một trận gió đêm thổi qua, nó nhanh chóng biến thành gió xoáy rồi cuốn theo lá khô bay tung lên, bỗng nhiên ở dưới mặt đất phát ra vài tiếng lắc rắc, rồi chợt có một bàn tay đâm mạnh ra khỏi lớp bụi đất.

Sau khi cái tay đó duỗi mạnh ra, thì mặt đất khá mỏng ở nơi đó cũng hoàn toàn vỡ tan, rồi tiếp theo thì có một người ngồi bật dậy. Đó là một nữ nhân. Dưới ánh trăng, sắc mặt của nàng hoàn toàn tái nhợt, tuy toàn thân đều bám đầy đất cát, nhưng chúng chẳng thể nào che lấp đi phong tư kiều diễm của nàng. Nàng hơi quay đầu một chút, rồi sau đó đột nhiên đứng thẳng lên. Một nữ lang cụt tay với dáng vẻ tràn ngập thê lương đứng lặng người dưới ánh trăng. Nàng đưa mắt nhìn mảnh đất bằng phẳng vốn có tổng đàn của Đại Lục công hội, ánh mắt cũng tràn ngập vẻ bi thương vô cùng. Nữ lang này chính là Phi Dương!

Tất cả mọi người đã bỏ quên Phi Dương!

Nàng không phải là cao thủ đỉnh cấp, do đó nên không có ai ra sức tìm kiếm nàng; nhưng cũng nhờ nàng là một cao thủ nên mới dám giao thủ chính diện với Lưu Sâm. Nếu công lực của nàng kém hơn một chút thì nàng đã chết từ sớm rồi, còn nếu như công lực của nàng cao hơn chút nữa thì dù nàng có trụ thân được, nhưng tới khi kiếm thần tự bạo thì nàng cũng sẽ bị nổ tung thành nhiều mảnh nhỏ thôi. Nhưng cũng chính vì công lực của nàng không cao không thấp, nên nhờ vậy mới bị hôn mê sau kích thứ nhất, vừa khéo việc đó lại bảo toàn tính mạng cho nàng.

Nàng chỉ bị hôn mê tạm thời, rất nhanh sau đó sẽ tỉnh lại, nhưng khi nàng tỉnh lại thì mọi thứ đều đã trở thành cát bụi. Thánh quân đã chết, đại thế đã mất, nhưng nàng không thể tự mình đứng lên, bởi vì nàng không muốn chết. Do đó nên nàng mới để đất cát phủ lên người mình, rồi khi kiếm thần tự bạo, toàn thân nàng hầu như bị vùi lấp trong đất. Người của Thiểm tộc đều là sát thủ chân chánh, mà sát thủ chân chánh chẳng những đại biểu cho tốc độ, mà họ còn là những u linh ở trong đêm tối và lại có thêm một số tuyệt kỹ đặc biệt nữa. Người bình thường không thể bị vùi trong đất suốt mấy tiếng mà không chết được, nhưng nàng lại có thể! Sau khi bị mất một cánh tay và mất nhiều máu như vậy, người bình thường không thể đứng thẳng lên được, nhưng nàng có thể!

Chẳng những có thể đứng lên, mà nàng còn có thể đi lại ngay lập tức nữa. Lúc này nàng vừa cất chân bước đi thì đã ẩn vào bóng tối, nhưng bỗng nhiên nàng cảm thấy lạnh lòng ngay, bởi vì trong bóng tối còn có một người.

Người nọ chợt nói một câu:

- Phi Dương tiểu thư, ta đợi ngươi đã lâu!

Vừa nghe được tiếng của người kia, Phi Dương chợt đưa tay lên hông, sau đó cả người liền phóng ra ngoài năm trượng. Hai mắt của nàng nhìn thẳng về phía trước, đồng thời đôi mắt cùng phát ra hàn quang. Trong bóng đêm, nàng có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ, vì vậy mà lúc này nàng chợt sững người. Người kia là một nữ hài xinh đẹp!

Nữ hài nọ chợt giơ tay, ra hiệu cho Phi Dương đừng cử động, sau đó thì hạ giọng nói:

- Ngươi không cần xuất thủ, bởi vì chúng ta không phải là địch nhân!

Trong tay Phi Dương đang cầm một thanh chủy thủ sắc bén, nó đang lấp loáng hàn quang dưới ánh sao, nhưng nàng không hệ động. Nữ hài đối diện nhìn nàng chăm chú rồi nói:

- Nguyên nhân mà chúng ta không phải là kẻ địch của nhau là bởi vì.....chúng ta có cùng một kẻ thù!

- Kẻ thù chung đó là ai?

Do đã lâu không nói chuyện, nên thanh âm của Phi Dương có vẻ hơi khàn khàn.

- Tất nhiên là....Na Trát Văn Tây!

Thanh âm của nữ hài kia tràn đầy vẻ oán độc:

- Hắn hủy diệt tộc nhân của ngươi, giết thủ lãnh của ngươi là Thánh quân. Nếu như người Thiểm tộc thật sự trung thành như lời đồn đãi, vậy thì ngươi chẳng có lý do gì để bỏ qua cho hắn cả!

- Ngươi dường như rất biết rõ về ta!

Phi Dương lạnh lùng thốt:

- Ngươi làm sao mà biết được?

- Đó là vì ta đã tiềm phục vào hoàng cung được hai tháng rồi!

Nữ hài thở dài:

- Tuy rằng hoàng cung là một địa phương nhàm chán nhất trông thế gian, nhưng nhờ tiềm phục tại đó, nên ta đã hiểu biết thêm rất nhiều, nhất là trong thời gian ta đang ra sức để tìm kiếm đồng minh!

- Ngươi muốn hợp tác với ta?

- Chỉ có ngươi mới giúp được ta.

Nữ hài nọ rất trực tiếp:

- Và ngược lại, cũng chỉ có ta mới có thể giúp ngươi được. Đó chính là tiền đề cho sự hợp tác giữa chúng ta!

- Có cùng chung địch nhân thì có tiền đề để hợp tác!

Phi Dương khẽ nheo đôi mắt lại:

- Vậy ngươi có thù gì với hắn?

- Thù giết cha!

Nữ hài chậm rãi nói:

- Và còn có hơn bốn ngàn tính mạng tộc nhân của ta nữa!

- Bốn ngàn tộc nhân?

Sắc mạng Phi Dương trở nên rất kỳ quái:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Nàng dường như đã đoán ra được đôi chút manh mối thì phải.

- Ngươi chắc là không biết tên ta đâu!

Nữ hài nọ hơi ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Nhưng nếu nhắc tới Phong thần của Ma Cảnh thì khẳng định là ngươi có nghe qua. Y....y chính là tiên phụ!

- Phong thần?

Phi Dương trầm giọng nói:

- Quả nhiên ngươi là người của Ma Cảnh!

- Nếu cái thân phận này của bị bộc lộ vào mấy ngày trước, chỉ sợ không chỉ có người đại lục muốn giết ta, mà ngươi cũng sẽ như vậy thôi!

Nữ hài nọ hiển nhiên là nữ nhi của Phong thần, tức Tư Cầm!

Phi Dương nhìin chằm chằm vào nàng, rồi nói:

- Bây giờ tất nhiên là không, bởi vì chúng ta đều có chung một kẻ địch!

- Ma Cảnh và Thánh Cảnh là kẻ địch ngàn năm, nhưng bây giờ phải bắt tay hợp tác thì mới đối phó nổi với tên ma quỷ kia.

- Việc đối phó với hắn dễ vậy sao?

Phi Dương thở dài, nói:

- Hai người chúng ta hợp tác để đối phó với hắn thì cũng chỉ là đi tìm chết mà thôi. Trừ phi ngươi có bản lãnh của lệnh tôn thì may ra còn có chút hy vọng!

Lời của nàng tương đối khách khí một chút, bởi vì cho dù đối phương có bản lãnh của Phong thần, rồi cộng thêm mình nữa thì cũng chỉ là tự tìm chết, bởi vì nàng phải thừa nhận rằng thực lực của tên ma quỷ đáng ghét kia rất cao. Do đó mà nàng không có lòng tin chút nào.

- Bản lãnh của ta chưa chắc ngươi đã có thể bì kịp!

Tư Cầm hờ hững nói:

- Nhưng những người muốn đối phó với hắn không chỉ có hai chúng ta mà thôi; hơn nữa, chỉ cần ngươi làm tốt một việc, vậy ta dám bảo chứng hắn sẽ chết chắc thôi!

- Cứ nói ra nghe thử?

Ánh mắt của nàng lấp loáng hàn quang.

- Ta cần ngươi đi thẩm tra thân phận của hắn!

Tư Cầm chậm rãi nói:

- Chỉ cần có thể xác minh được thân phận của hắn thì hắn nhất định phải chết!

- Nếu ngươi không nói ra cách để giết hắn, vậy ta tuyệt sẽ không tin ngươi có thể giết được hắn!

Phi Dương trầm giọng nói:

- Vậy thì dù có biết được thân phận của hắn cũng chẳng ích gì!

- Có một người có thể giết được hắn!

Tư Cầm ngẩng cao đầu, rồi nói:

- Giờ đây, trong thiên hạ chỉ có người này là có thể giết được hắn. Tất cả những môn tuyệt kỹ của hắn chỉ là những trò trẻ con ở trước mắt người này mà thôi.

- Ngươi muốn nói tới Ma quân?

Phi Dương bỗng đề cao thanh âm, mà hô hấp dường như cũng dừng hẳn lại. Cái tên này vốn cùng tề danh với Thánh quân, quả thật có thể khiến cho người ta vừa nghe được thì huyết áp lập tức dâng cao vậy.

- Tất nhiên là y!

Tư Cầm nói:

- Công lực của hắn thấp hơn Thánh quân, nhưng vẫn có thể giết được Thánh quân như vậy, đó cũng là nhờ ma pháp của hắn biến ảo khôn lường, và đồng thời cũng không theo thường quy. Chính vì Thánh quân không thích ứng được với điều đó, nên mới bị thất bại dưới tay hắn. Nhưng chỉ cần là ma pháp sư, vô luận là ai, vô luận ma pháp của hắn có kỳ diệu ra sao, chắc chắn vẫn sẽ nằm dưới cơ của Ma quân mà thôi. Nếu Ma quân bằng vào chân tài thực học mà giao thủ chính diện với Thánh quân, vị tất y đã có thể chế phục được Thánh quân, nhưng với người này thì khác hẳn. Hắn chắc chắn phải chết thôi. Đó chính là sự tương sinh tương khắc của ma pháp!

- Theo ta biết, Ma môn đã được phong bế, vốn không thể mở ra nữa, vậy Ma quân....

Trong lòng Phi Dương đang thấy rối loạn vô cùng, bởi lẽ Ma Cảnh và Thánh Cảnh là tử đối đầu từ cả ngàn năm nay, nhưng bây giờ cả hai phe đều đã thất bại ở trong tay một người, vì vậy mà họ rất cần phải liên thủ; chỉ là việc này quá lớn mà thôi...

- Nếu là trước kia thì ta cũng không thể báo thù được, nhưng bây giờ...bây giờ đã khác hẳn rồi...

Phi Dương nghe vậy thì giật mình hỏi:

- Bây giờ ngươi có thể mở Ma môn rồi sao?

- Vẫn chưa được!

Tư Cầm chậm rãi nói:

- Nhưng ta....ta có thể triệu hồi một người. Chỉ cần người đó vừa xuất hiện thì sẽ giết được kẻ thù của chúng ta. Lần này chỉ thuần túy là báo thù chứ không phải chinh phục đại lục!

Triệu hoán? Dùng cái gì để triệu hoán? Phi Dương không hỏi, bởi vì nàng không hiểu tí gì về sự huyền bí của ma pháp cả.

Kẻ được triệu hoán sẽ là ai? Tất nhiên là Ma quân rồi! Phi Dương ngửa mặt nhìn trời thật lâu. Nếu tìm được Ma quân, sau đó lại do y xuất thủ, nói không chừng quả thật có thể giết được hắn. Công lực của hắn đúng là như nữ hài kia nói, vốn không bì được với Thánh quân, vì thế mà cũng sẽ không bì được với Ma quân. Sở dĩ hắn thắng được là nhờ hắn biết vận dụng ma pháp của mình một cách xảo diệu và hoàn toàn không theo thường quy. Thế nhưng người có ma pháp kỳ diệu nhất không phải là hắn, mà là Ma quân. Nếu như Ma quân ẩn ở một nơi nào đó, còn hắn thì ở ngoài sáng, vậy thì việc giết hắn rất dễ dàng. Thì ra việc báo thù thật sự dễ dàng như thế, mình chỉ cần mượn đao của người khác thôi, chỉ là một sự thay đổi về quan niệm thôi....

Lúc này Tư Cầm chợt chậm rãi lên tiếng:

- Sự hợp tác của chúng ta có thể hoàn thành được nhiệm vụ khó khăn này! Ngươi đã suy nghĩ xong chưa?

Phi Dương đưa mắt nhìn chăm chú vào đối phương, sau đó cất giọng lạnh lùng thốt:

- Ngươi vừa nói muốn xác minh thân phận của hắn, vậy chắc là đã có chút manh mối?

Tư Cầm chợt nhoẻn cười, nío:

- Tất nhiên rồi!

- Phải chứng thật với người nào?

Tư Cầm nghe hỏi thì khẽ lắc đầu nói:

- Ngươi là tổ trưởng tổ tình báo của Thánh Cảnh, nếu vấn đề này mà cũng phải hỏi ta, vậy thì ta đã tìm lầm người rồi!
Bình Luận (0)
Comment