Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 7

Lưu Sâm vừa bước lên sườn núi thì một con bạch lộc từ phía trước phóng nhanh tới. Gã kỵ sĩ vội vàng phóng mình nhảy xuống rồi khom người, thưa:

- Thiếu chủ, đảo chủ mời thiếu chủ đến gặp người một chuyến!

Nơi ở của gia gia là chỗ cao nhất trên đảo, nhưng khi người ta đến đó thì lại không cảm thấy nó quá cao, bởi vì địa phương đó cũng có nơi bằng phẳng và rộng rãi. Lúc này đang có hơn hai mươi người lẳng lặng đứng tại đó, ở phía trước họ là một lão giả đứng đưa lưng về phía Lưu Sâm, mặt nhìn về phía tây bắc. Hai tay của ông ta hơi vũ động một chút, liền có tiếng gió thổi vù vù, cùng với tiếng rít xé tai vang lên. Kế đến là một thân cây đại thụ có cành lá xum xuê liền bị chặt gãy, Phong ma pháp!

Lưu Sâm nhìn đến ngây người. Đó quả thật chẳng khác vô hình kiếm khí chút nào, so với những gì được miêu tả ở trong tiểu thuyết võ hiệp thì cũng lợi hại không kém!

Tiếng gió gào rít biến mất, Khắc Nhĩ Tư chậm rãi hạ đôi tay xuống, xem ra là đã thu công xong. Lúc này chợt có một con chim nhỏ bay vút về phía biển, khi nó vừa bay ngang qua đỉnh đầu của mọi người, cánh tay của Khắc Nhĩ Tư thoáng hơi nhấc lên, chỉ nghe một tiếng gió rít lên, sau đó là một tiếng "bặc" nho nhỏ vang lên, thế rồi máu tươi từ trong không trung rơi xuống tung tóe. Con chim nhỏ kia đã bị chém thành hai mảnh rất chuẩn xác!

Mọi người có mặt lập tức vỗ tay reo hò, trong mớ thanh âm hỗn tạp đó lại có một giọng nói vang lên:

- Gia gia, con không hiểu!

Là giọng nói của A Nhĩ Thác, gã đang đứng bên cạnh gia gia.

Khắc Nhĩ Tư hỏi lại:

- Ngươi không hiểu tại sao ta đã ngừng chú ngữ mà vẫn có thể giết con chim nhỏ kia, phải không?

- Đúng vậy....gia gia thường dạy con rằng...chú ngữ mới là then chốt vận dụng ma pháp!

- Đây là chỗ phân biệt của trình độ cao và thấp!

Khắc Nhĩ Tư nói:

- Mỗi lần chú ngữ đã dừng lại, nguyên tố liên hệ tới ma pháp vẫn còn có thể giữ lại trong chốc lát. Chỉ cần lực tương tác giữa ngươi và ma pháp nguyên tố của mình đủ cao, vậy thì trong lúc địch nhân thư giãn, ngươi vẫn có thể tặng cho hắn một kích trí mạng. Dù gặp phải cường địch thì cũng có thể chuyển bại thành thắng được!

Gặp phải cường địch mà vẫn có thể chuyển bại thành thắng? Tất cả mọi người đều chìm đắm trong những lời vàng ngọc này. Đó là sự thần kỳ của ma pháp, và cũng là kinh nghiệm đối địch rất quý giá. Nếu như địch nhân chỉ quan tâm đến chú ngữ của ma pháp sư, khi vừa thấy hắn ngừng chú ngữ thì tự nhiên lòng cảnh giác sẽ buông lỏng, căn bản là không hề đề phòng tới việc hắn còn một kích tối hậu nữa!

Khắc Nhĩ Tư hài lòng lướt mắt nhìn mọi người một lượt, ánh mắt của lão vừa rơi lên người Lưu Sâm thì lập tức lớn tiếng nói:

- A Khắc Lưu Tư, con tới đây thử xem!

Lưu Sâm bước lên một bước, rồi nói:

- Gia gia, người quên rồi sao, con không còn nhớ chút ma pháp nào hết!

- Không hề gì!

Gia gia lại nói:

- Con chỉ quên chú ngữ thôi, chứ lực tương tác của con và ma pháp nguyên tố vẫn còn đó, chỉ cần ta truyền lại cho con một lần nữa là được. Tất cả những người khác hãy lui xuống đi!

Mọi người cùng nhau lui ra phía sau. Trong lòng Lưu Sâm mười phần khích động, rốt cuộc hắn cũng có thể học được ma pháp thần kỳ rồi. Lúc này bên tai hắn nghe được ngữ điệu kỳ quái của gia gia truyền đến. Đó là một loại ngữ điệu vừa đơn điệu lại vừa quỷ dị. Theo sự truyền bá của ngữ điệu đó, không khí ở bốn phương dường như được thay đổi hoàn toàn, tựa như mặt nước phẳng lặng đột nhiên biến thành dòng nước xiết vậy, tại sao lại như thế?

- Niệm theo ta!

Thanh âm của gia gia vang lên làm cắt đứt đầu óc đang chạy loạn của Lưu Sâm. Hắn nghe vậy thì vội vàng thu liễm tinh thần và niệm chú theo gia gia. Niệm lần đầu thì có vài chỗ bị sai, niệm lần thứ hai thì ngữ điệu có vấn đề, niệm lần thứ ba thì qua được ải cơ bản. Sau khi niệm đi niệm lại cả nửa canh giờ, rốt cuộc gia gia cũng gật đầu:

- Không sai, so với trước kia đã nhanh hơn nhiều lắm! Bây giờ con thử một lần xem! Text được lấy tại TruyenGG

Thế rồi ông ta dừng đọc chú ngữ, tiếng gió xào xạc ở bốn phía liền từ từ dừng lại và không gian trở về với sự yên lặng dưới ánh tịch dương.

Ngữ điệu quái dị của Lưu Sâm chậm rãi tuôn ra khỏi cửa miệng. Hai tay gia gia mở rộng, lẳng lặng cảm nhận bốn phía. Lần thứ nhất trôi qua, không có tí động tĩnh nào. Lần thứ hai niệm chú ngữ, ánh mắt của gia gia lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc. Còn sắc mặt của Lưu Sâm thì lại càng kỳ quái hơn. Đoạn chú ngữ đó cũng giống hệt lần đầu, nhưng lúc này hắn đột nhiên lại cảm thấy trong cơ thể dường như có một con rắn nghe được tiếng địch nên mới ngóc đầu lên. Cảm giác lạnh lẽo từ bộ vị trái tim đột nhiên bắn ra bốn phía, ngũ tạng lục phủ phảng phất như trong chốc lát đã biến thành gần trống trơn, rồi con rắn đó tựa như bị cuồng phong thổi trúng mà thân hình lắc lư kịch liệt. Lưu Sâm không biết cổ lực lượng này đến từ đâu, nhưng hắn cảm nhận được nó rất mãnh liệt, chỉ còn thiếu chút nữa là đủ để làm nổ tung đầu óc đang hỗn loạn của hắn rồi.

Bên tai chợt có tiếng quát của gia gia truyền đến:

- Dừng lại!

Chú ngữ lập tức được dừng lại, nhưng cảm giác quái dị ở trong cơ thể Lưu Sâm vẫn còn. Hắn phải vất vả lắm mới trấn áp nó cho lắng xuống được. Lúc hắn ngẩng đầu lên thì mồ hôi đã tuôn đầy trán, hắn vừa định thỉnh giáo gia gia thì lúc này sắc mặt của ông đã đanh lại từ lúc nào, ông ta chỉ chậm rãi thốt:

- Ngươi đã mất đi lực tương tác của ma pháp!

Điều mà ông ta cảm ứng là ngoại giới. Bản thân chú ngữ không có vấn đề gì, nhưng ngoại giới xung quanh đó hết lần này tới lần khác không hề thấy có phong nguyên tố tụ tập lại, điều đó chỉ có thể nói rõ một điều, đó là Phong nguyên tố đã rời bỏ hắn! Phong thần đã từ bỏ hắn!

- Gia gia!

A Nhĩ Thác kêu lên:

- Không sao đâu, đệ đệ là chủ nhân tương lai của Phong Thần đảo, chỉ cần nhớ kỹ phương pháp thuần dưỡng Long Quy là được. Có Long Quy trong tay, thiên hạ có ai dám không phục chứ? Vậy thì có ma pháp hay không cũng đâu sao!

- Ngươi thật biết an ủi người ta!

Gia gia nói:

- Thế nhưng....A Khắc Lưu Tư, ngươi còn nhớ bí pháp thuần dưỡng Long Quy của ngươi chứ?

Như vậy mà cũng là an ủi người ta hay sao? Hoặc giả có lẽ ca ca đã lựa chọn thời cơ không đúng lúc, chưa đánh mà đã tự khai? Lưu Sâm bất đắc dĩ thở dài, rồi nói:

- Xin lỗi gia gia! Con nhớ không nổi!

Gió biển thổi mạnh, trên đỉnh núi, y phục của ba người bay phần phật trong gió, khuôn mặt của ai nấy cũng đều có vẻ ngưng trọng. Mất đi lực tương tác của ma pháp có nghĩa là Phong thần đã từ bỏ hắn, còn việc quên mất bí pháp thuần dưỡng Long Quy phải chăng cũng là ý trời? Các đời đảo chủ của Phong Thần đảo đã có quy định: việc truyền thụ bí pháp thuần dưỡng Long Quy cực kỳ trang trọng, mỗi năm vào tháng năm, phải chờ đúng một ngày trước khi có giông bão nổi lên thì mới có thể thực hành nghi thức tế bái thánh đàn Phong thần đầy rườm rà, rồi sau đó mới truyền thụ bí pháp được. Hiện giờ đã qua tháng năm, từ giờ tới thời gian truyền thụ lần sau còn khá dài. Có thể nói, trong một năm sắp tới đây, thiếu chủ cũng không còn là thiếu chủ nữa rồi!

Lưu Sâm không biết được quy củ này, nhưng hắn biết gia gia đang rất mất hứng, bởi vì hắn chưa từng thấy ánh mắt đó của ông ta bao giờ cả.

Qua một lúc lâu sau, Khắc Nhĩ Tư mới chậm rãi nói:

- Cũng như A Nhĩ Thác đã nói, ma pháp đối với ngươi cũng không quan trọng lắm, mà bí pháp thuần dưỡng Long Quy cũng có thể truyền thụ lại, thế nhưng ngươi.....A Khắc Lưu Tư ngươi đã thay đổi rồi!

Lưu Sâm nghe vậy thì hơi kinh hãi, ông ta phát hiện ra điều gì rồi hay sao?

- Ta hỏi ngươi.....

Ánh mắt lạnh lẽo của Khắc Nhĩ Tư dừng lại trên mặt Lưu Sâm, rồi tiếp:

- Ngày đầu tiên sau khi trở lại đảo, ngươi đã ngỏ lời xin lỗi với một cô nương nhà dân, có việc đó hay không?

- Dạ có! Gia gia, vị cô nương kia....

- Không cần giải thích!

Khắc Nhĩ Tư ngắt lời hắn rồi lại tiếp:

- Ba ngày trước, ngươi đã trị thương cho một ả Nhân ngư và còn ngỏ lời xin lỗi với ả nữa, có việc này hay không?

- Việc đó....

Lưu Sâm khẽ nhíu mày:

- Gia gia, con đang muốn bàn với người về chuyện đó, con thấy chúng ta nên....

Khắc Nhĩ Tư ngắt lời hắn:

- Nên thế nào? Có phải ngươi muốn dạy ta làm sao để chung sống hòa bình với những chủng tộc khác hay không?

Nói tới đây, ông ta lại càng lớn tiếng hơn:

- Có đúng vậy không?

"Đúng vậy!"

Lưu Sâm rất muốn nói ra lời đó, nhưng thấy gia gia nổi cơn thịnh nộ, hắn không dám thốt ra thành lời.

- Bấy lâu nay Phong Thần đảo luôn lấy uy để làm nền móng. Thân là thiếu chủ, sao ngươi có thể nhu nhược như thế được? Một khi đã làm rối loạn quy củ thì uy tín không còn nữa, vậy thì Phong Thần đảo sẽ lấy gì mà hiệu lệnh ba mươi lăm hòn đảo khác, rồi làm sao mà tung hoành suốt tám trăm dặm hải vực đây?

Khắc Nhĩ Tư nhất thời đại nộ, râu tóc dựng ngược cả lên, sau cùng chỉ thốt:

- Ngươi....ngươi thật khiến cho ta quá thất vọng rồi!

- Đệ đệ!

A Nhĩ Thác vội vàng lay lay cánh tay Lưu Sâm, nói:

- Mau nhận lỗi với gia gia đi!

Nhận sai ư? Cứu người là sai à? Còn việc đối đãi tàn nhẫn với vị Nhân ngư cô nương kia là đúng hay sao? Lưu Sâm không phục, một trăm lần cũng không phục. Uy phong là dựa vào việc khiến người ta sợ mình mà lập nên hay sao? Khiến người ta sợ hãi thì có thể kéo dài sự thống trị vinh quang được bao lâu kia chứ? Không! Điều đó chỉ dẫn tới sự thù hận bất tận mà thôi! Vừa nghĩ tới đây, nhiệt huyết ở trong lòng Lưu Sâm lập tức sôi trào, khiến cho khuôn mặt của hắn cũng đỏ bừng cả lên.

- A Khắc Lưu Tư!

Sắc mặt của gia gia cũng từ từ bình tĩnh trở lại:

- Ngươi muốn tìm lại ký ức đã bị mất đi không?

Bình Luận (0)
Comment