Không quan tâm? Nhưng ta lại quan tâm!
Trong lòng Lưu Sâm cảm khái vô ngần. Cách Phù phải vất vả lắm mới có được bằng hữu, có được những cuộc giao tế bình thường. Điều này đối với những người khác thì quá dễ dàng, nhưng đối với nàng thì rất khó có được. Niềm hạnh phúc của nàng rất là quan trọng, nhưng vì không muốn mình bị lẻ loi (không có ý trung nhân cũng là một sự cô độc lớn nhất), nên nàng cam nguyện vất bỏ lối sinh hoạt của một người bình thường, dùng một câu "không quan tâm" để trở lại cuộc sống cách biệt với thế giới bên ngoài sao?
Nàng không quan tâm, nhưng mình có thể làm vậy không? Danh tiếng đối với mình không có ảnh hưởng nhiều lắm, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là xú danh đã tiêu trừ, vì vậy mà việc này lại có ảnh hưởng với nàng rất nhiều. Lưu Sâm ôm lấy Cách Phù rồi hôn nàng thật sâu, sau đó mới thì thầm vào tai nàng:
- Cách Phù, trong lòng ta đã có ngươi, nhưng chúng ta cứ giữ bí mật là tốt nhất!
- Nhưng....nhưng ta không nỡ nhìn thấy ngươi.....khác với bọn họ!
Những người khác đều có ý trung nhân, chỉ có hắn là không có. Đó là một chuyện rất mất mặt!
- Ta khác với họ, nhưng ta cũng quen rồi!
Lưu Sâm đưa tay vuốt ve ngọc thố của nàng rồi cười nói:
- Hà tất phải quan tâm người ta thấy thế nào....
Tiểu ngọc thố vừa vào tay, nó vừa chắc chắn lại vừa mềm mại. Cách Phù khẽ rên nhẹ một tiếng, rồi ôm hắn càng chặt hơn.
Thật là một cô nương nhu thuận. Sau khi vuốt ve một lúc, bàn tay của hắn dần dần hạ xuống dưới, trên chóp mũi của Cách Phù lại xuất hiện nhiều mồ hôi hơn nữa, thân thể nàng run lên nhè nhẹ, rồi thì thào: Bạn đang đọc chuyện tại truyenggg.com
- A Khắc Lưu Tư, đừng...đừng khiến ta....có thai. Ta thấy hơi sợ....
Lưu Sâm nghe vậy thì dừng tay lại, bàn tay của hắn vòng trở lại trên ngực Cách Phù. Ở trong phòng lúc này, việc nên làm thì cũng đã làm rồi, hôn môi, vuốt ve, ôm, vv...đều có đủ, nhưng việc không nên làm thì cũng không thể làm. Cho tới lúc hắn rời khỏi phòng Cách Phù thì nàng vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ, nguyên nhân chỉ có một điểm: hoàn cảnh của nàng khá đặc biệt, cuộc sống của nàng chỉ mới đi vào quỹ đạo, vì vậy mà không thể vì mình nhất thời xung động mà hủy diệt tất cả những gì nàng vừa có được.
Việc kia mình có thể tìm được "an ủi" ở nơi Cách Tố. Nghĩ vậy rồi thì Lưu Sâm không thấy khó chịu nữa.
Đêm nay sẽ có một thí nghiệm hoàn toàn mới mẻ!
Hậu viện, dưới bầu trời đầy sao, tất cả đều rất yên tĩnh. Đôi mắt của Lưu Sâm sáng như sao đêm, thân thể của hắn lao đi như gió thoảng. "Bình" một tiếng vang lên trên một thân cây lớn, lá cây rơi xuống lả tả, bên trong trận mưa lá đó dường như có một bóng người không ngừng tung bay. Ở trong bóng đêm, thân ảnh đó giống như một huyễn ảnh. Khi huyễn ảnh dừng lại thì liền thấy một người cao lớn đang đứng trên một cành cây. Người đó chính là Lưu Sâm, và lúc này trên mặt hắn lộ ra thần tình khích động vô cùng.
Phong hệ ma pháp gia trì thuật cùng với tốc độ của bản thân đã khiến cho mấy trăm chiếc lá đều bị đâm thủng. Đây là trình độ mới mà trước kia hắn tuyệt đối không thể nào đạt tới được. Nếu chỉ là lá rụng tự nhiên từ hai cây lớn thì hắn miễn cưỡng có thể đâm thủng hết được, nhưng bây giờ dù lá rụng bị thay đổi hướng đi, hoặc dù có bay tán loạn trong không gian thì hắn vẫn có thể bảo đảm đâm thủng hết được.
Bỗng nhiên bóng huyễn ảnh lại nhoáng lên, thế là bốn, năm cây lớn lại có lá rơi lả tả. Bóng huyễn ảnh của hắn tung hoành ngang dọc khắp nơi, dường như hóa thân thành ngàn vạn cái bóng khác nhau, nhưng lại giống như chỉ có một thân ảnh mà lại nhìn không rõ. Những chiếc lá kia khi rơi xuống nửa đường thì lại bị thay đổi phương hướng mà không biết tại sao, đến khi chúng rơi xuống đất thì đã bị đâm thủng một lỗ. Bóng nhân ảnh kia nhảy nhót trong không gian khoảng nửa giờ thì đột nhiên có một trận gió nổi lên, bóng nhân ảnh đó liền biến mất, nhưng sau đó lại xuất hiện ở bên cạnh tường viện, rồi lại nhoáng thêm một cái nữa thì nó biến mất hẳn, không biết đi phương nào nữa.
oooOooo
Lưu Sâm nằm trên giường mình, trong lòng hắn khích động đến nỗi không ngủ được. Tốc độ là thứ mà hắn rất tự hào. Hắn là đại biểu của tốc độ lưu, nhưng hắn vẫn có thể khiến cho tốc độ của mình càng nhanh thêm một bậc. Sau mỗi lần khổ luyện, hắn lại càng có tiến bộ hơn. Trước mắt đã mở ra một cánh cửa mới, đó là ma pháp ngoại bộ gia trì!
Ma pháp ngoại bộ gia trì cũng có giới hạn của nó, nhưng hắn biết mình còn khả năng đề thăng tốc độ của mình. Phương pháp đã bày sẵn trước mặt hắn: khiến cho ma pháp chính của mình cũng tiến bộ. Chỉ cần ma pháp chính tiến bộ thì năng lực của ma pháp phụ sẽ càng mạnh, và tốc độ của hắn tất nhiên cũng sẽ còn giỏi hơn trước!
Trước kia là phương thức tốc thành, nhưng từ giờ trở đi, hắn giống như là một học viên chính quy, mỗi một bước là đều có thể khiến cho ma pháp của mình tiến bộ hơn. "Chỉ cần ma pháp chính tiến bộ thì ma pháp phụ cũng sẽ được đề thăng theo." Đây chính là lời dạy của Cách Tố, hiện tại nó đã ứng nghiệm với mình rồi.
Lời giảng của cô nương này thật chính xác, không biết có nên thưởng cho nàng hay không? Sẵn đó cũng tự khao mình luôn!
Có tiến bộ lớn như vậy thì đâu thể nào để cho một người đơn chăn gối chiếc mà qua đêm được nhỉ? Lưu Sâm cảm thấy mình cần tìm một lý do, đồng thời còn hí hửng tự khâm phục mình thông suốt nữa. Thế là hắn xuống giường, mang giầy, đi tới trước cửa sổ quan sát bên ngoài. Trong đêm khuya, một kế hoạch lớn đang sắp sửa được thi hành....
Bỗng nhiên ở căn phòng sát vách có tiếng tí tách vang lên. Âm thanh đó rất tuyệt diệu, giống như là tiếng tỳ bà được đôi tay khéo léo khảy lên vậy.
Là tiếng nước, chẳng lẽ nửa đêm mà có người luyện Thủy ma pháp sao?
Sở dĩ có suy đoán như vậy là vì hắn nghe được tiếng nước phát ra từ căn phòng của Á Na. Nàng mỹ nữ đó tuổi còn trẻ nhưng ma pháp lại không thấp, chẳng lẽ nàng ta cũng giống mình, luyện công giữa đêm khuya?
Ma pháp của hắn đột nhiên tăng mạnh, đương nhiên hắn cũng cảm thấy có hứng thú với ma pháp của người khác. Nếu lén lút xem người ta luyện ma pháp thế nào thì cũng đâu phải là chuyện lớn lao gì.
Nghĩ vậy rồi, thân hình của Lưu Sâm liền bốc lên cao. Chỉ vừa cử động thôi thì hắn đã cảm thấy khác xưa rất nhiều. Tốc độ nhanh hơn, mà khi đáp xuống cũng nhẹ hơn, cả khoảng cách cũng có vẻ xa hơn nữa.
Cửa sổ của phòng kế bên chỉ cách phòng hắn chưa tới năm trượng, đối với hắn quả thật rất dễ dàng.
Mấy trượng không gian chỉ nháy mắt là qua. Hắn khẽ vươn tay ra rồi ghé mắt nhìn vào trong cửa sổ, hoàn toàn không phát sinh một tiếng động nào, dù rất khẽ. Hay lắm, dùng Phong hệ gia trì thuật quả thật là có công hiệu, so với trước kia thì mạnh hơn nhiều lắm.
Á Na tiểu cô nương, trình độ ma pháp của bổn thiếu chủ như vậy thì không lý nào lại đi rình học lóm người khác được, đơn giản chỉ là vì hiếu kỳ thôi. Nếu như ngươi có bắt gặp thì cũng đừng hiểu lầm à nha.
Vừa thầm nhủ như vậy xong, hắn liền đưa tay vén rèm cửa sổ lên. Những tiếng tí tách trong trẻo lọt vào tai, trước mắt Lưu Sâm chợt sáng ngời, đồng thời hắn cũng trợn to đôi mắt. Thì ra hắn đã nghĩ sai rồi, người ta không phải đang luyện ma pháp, mà chỉ là đang làm theo bản năng, cũng không phải là dụng công cao siêu gì, chẳng qua là đang làm một việc mà người ta ai nấy cũng đều phải làm hằng ngày. Thì ra nàng ta đang tắm!
Lại một lần nữa xem mỹ nữ tắm. Coi bộ diễm phúc đang lặp lại cho mình à? Lưu Sâm lại một lần nữa tự nhủ với mình: không cần nhìn, hiện đang có một mỹ nữ khác đang ở trong phòng chờ mình, nếu mình muốn thì có thể xem nàng tắm bao nhiêu lần cũng được; thậm chí muốn đếm trên người nàng có bao nhiêu sợi lông tơ cũng chẳng sao. Còn nàng mỹ nữ này tuy không đẹp hơn mỹ nữ của hắn, vóc dáng cũng không tệ, nhưng tại sao trên bụng nàng ta lại có máu? Chẳng lẽ vừa bị thất thân sao?
Vừa nghĩ tới đây thì Lưu Sâm tập trung ánh mắt lại, hắn ngây ngẩn cả người ra. Đó không phải là máu, mà là một đóa hoa, là một đóa hoa rất giống thủy tiên, nó vừa mềm mại lại vừa đỏ thắm. Đóa hoa nọ trông rất sống động. Nhìn nó nở ra trên làn da trắng như tuyết của Á Na thì trông thật là mê người. Mà gốc hoa lại nằm ở chỗ vừa kín đáo vừa mềm mại của nữ nhân, nơi đó cũng phản ảnh lại một màu hồng từ hoa, mà lại không có một sợi lông nào ở đó. Lúc này Á Na đang chăm chú kỳ cọ rất cẩn thận. Đối với hành động cẩn thận đó của Á Na, Lưu Sâm rất muốn tỏ lòng kính nể đối với nàng, mà có một bộ phận ở trên thân thể hắn cũng đang muốn tỏ lòng kính nể với nàng và nó chỉ trực hướng về phía nàng mà thôi....
Có lẽ lúc đang tắm thì nhiệt độ trong người của người ta cũng nóng bỏng theo, vì vậy mà lúc này trên mặt Á Na không còn vẻ băng lãnh của thường ngày nữa; trái lại, trên mặt nàng đang ửng hồng, trông rất mỹ lệ và thanh thuần. Chẳng lẽ mỹ lệ và thanh thuần có thể đạt tới mức đó hay sao? Đột nhiên từ ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa vang lên. Á Na chợt quát:
- Ai đó?
Nàng vừa quát vừa quay người lại, vừa vặn trông thấy rèm cửa sổ tung bay trong gió. Ánh mắt của nàng bỗng nhìn thấy một đôi mắt khác ở bên ngoài cửa sổ, rồi không kềm được mà phát ra tiếng la nho nhỏ. Thế rồi thân ảnh của Lưu Sâm biến mất, tuy rằng không kịp tránh được ánh mắt của nàng, nhưng muốn tránh tiếng thét chói tai của nàng thì vẫn có thể. Có khi nào nàng ta đã thấy rõ hắn rồi không? Lưu Sâm tự an ủi mình, nếu có bị tra hỏi thì mình cứ một mực không nhận là xong; đồng thời lúc này hắn cũng không thể bỏ chạy, nếu không thì chẳng khác nào là mình tự nhận tội đâu?
Ở ngoài cửa có tiếng đối thoại, dường như là Pha Tư Đế. Theo tiếng bước chân bỏ đi, ở phòng bên cạnh chợt có tiếng đóng cửa. Đúng là nàng ta rồi, tiểu cô nương này đêm hôm khuya khoắt mà chạy đi đâu vậy chứ?
Lúc này ở phòng bên cũng không còn nghe tiếng nước nữa, chắc là chuyện này đã kết thúc rồi, bởi lẽ việc bị người ta nhìn lén mình tắm thì cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì.
Bỗng nhiên cửa phòng của hắn có tiếng gõ vang lên.
Lưu Sâm thoáng hơi do dự một lát, sau đó liền đứng lên đi mở cửa. Hắn từ tốn mở cửa ra, trước mặt là một nàng mỹ nữ, tóc của nàng còn chưa khô. Giai nhân đã tắm xong rồi!
Chẳng lẽ nàng ta tới đây để tính sổ với mình?
Lưu Sâm lộ vẻ kinh ngạc hỏi:
- Thì ra là Á Na tiểu thư, tại sao lại tới đây? Thật nghĩ không ra.....
Trên mặt Á Na rất bình tĩnh. Nàng bước vào phòng hắn, đóng cửa lại, rồi nói:
- Có thể giúp ta một chuyện được không?
- Được chứ!
Lưu Sâm nghe vậy thì mới yên tâm. Nàng ta chưa nổi nóng. Tuy rằng hắn không sợ nàng nổi nóng, nhưng như vậy thì toàn bộ cái lầu này sẽ biết hắn rình xem nữ hài tắm rửa, chừng đó chỉ sợ ngày mai sẽ không còn ai đi bên cạnh hắn nữa thôi.
- Ta có một vật tìm không ra, ngươi có thể giúp ta nhớ lại một chút không?
Á Na nói:
- Là cái kẹp tóc của ta. Khi tắm ta đã lấy nó xuống, nhưng đã quên là để nó ở đâu. Ngươi có biết ta để nó ở đâu không?
Lưu Sâm nghe vậy thì hơi đỏ mặt lên rồinói:
- Ta làm sao lại biết chứ. Nói không chừng ngươi đã để ở bên dưới y phục, nếu không thì ở trên giường....
Coi bộ nàng đã nhận định là hắn, vậy thì hắn cũng lười giải thích luôn.
- Ừm, cảm tạ!
Á Na khẽ khom lưng chào:
- Ta về đây. Muốn ta đóng cửa lại giùm ngươi không?
- Không...không cần. Ta tự đóng được rồi!
- Mạo muội tới đây quấy rầy, ta cảm thấy mình thật vô ý!
Á Na nói với giọng đầy khách khí:
- Ta cũng giúp ngươi một việc nhé, chịu không?
Lưu Sâm cũng khách khí đáp lại:
- Vậy thì không cần. Chúng ta là hàng xóm mà, đâu cần phải khách khí như vậy chứ!
Á Na vung tay lên, thế rồi một vòi nước đột nhiên phun ra. Vòi nước đó không phun về phía Lưu Sâm, mà lại nhắm lên giường của hắn. "Xích, xích" vài tiếng vang lên, thế là có rất nhiều bọt nước bắn lên tung tóe. Á Na ôn nhu nói:
- Chính bởi là vì hàng xóm nên ta thấy chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau. Ra giường của ngươi chưa kịp giặt sạch, vậy để ta giúp ngươi giặt cho sạch.
Trên giường của Lưu Sâm ướt đẫm toàn là nước, Lưu Sâm lầm bầm nói:
- Ta....ta thông thường không giặt ra giường vào buổi tối.
Á Na lắc đầu, nói:
- Có những chuyện cần phải thích ứng mới được. Rồi từ từ ngươi cũng sẽ thích ứng thôi. Lần sau, nói không chừng số nước tắm đó sẽ chui vào bụng ngươi cũng nên. Ngươi ráng mà thích ứng sớm đi!
- Nước tắm?
Lưu Sâm hô to:
- Vậy không phải là quá....quá biến thái sao?
- Không cần khách khí, cũng thường thôi!
Vừa dứt lời, Á Na liền mở cửa bước ra khỏi phòng. Dáng đi của nàng đúng là cực kỳ văn nhã!