Bạch Công Tử

Chương 7

“Quân tự túy” bất đồng với các thanh lâu khác ở chỗ túy sinh mộng tử ‘hành nghề’ không cần màn đêm che giấu … Bất luận là lúc nào cũng có khách nhân nườm nượp đến tầm hoa vấn liễu, tiếp nối không dứt. Mà chỉ cần có khách nhân nơi này nhất định sẽ tiếp đón!

Gật gật đầu, Bạch công tử nhu thuận theo sau Từ Phiêu Nhiên bước vào tiền thính, đối với việc tiếp khách hắn căn bản không hề có một chút khái niệm nào, hắn còn bận đắm chìm trong vui sướng vì làm được chút việc cho ân công. (tội em nó).

Vị khách nhân đầu tiên của hắn là một vị công tử thích ngâm phong ngợi nguyệt ( văn thơ ba hoa chích chòe ấy mà).

“ Cười khuynh thành, tái cười khuynh quốc a…” Không tức giận thối lui, Bạch công tử có chút không thích cái kẻ đang làm ra vẻ dùng chiết phiến nâng cằm hắn lên, càng tiếp cận càng nghe rõ một cỗ hương son phấn vị. Nửa điểm so ra cũng kém xa ân công hắn trên người thản nhiên tỏa ra một cỗ thủy hương. Nghe hắn ta lên tiếng, Bạch công tử lại nhíu mày: “ Ta có lực phá hoại đáng sợ như vậy sao? Không nên nói oan cho ta a! Theo như ngươi nói ta cười một cái thành liền đổ? Ý là nói nụ cười của ta thực khủng bố sao?”

“…Ách” Ảo não đem cây quạt ném lại lên bàn, thực sự là muốn phát hỏa, nhưng khi nhìn đến dung nhan Bạch công tử sạch sẽ tinh thuần, xem ra không phải là cố tình, khách nhân liền nở nụ cười *** đãng phân phó: “Đến đến đến ~ tiểu mỹ nhân ~~ rót chén trà cho ta a ~~~ “

“Nga.” Ngốc nghếch gật đầu, Bạch công tử liền nhớ kỹ lời Từ Phiêu Nhiên trước khi đi dặn, lời của khách nhân phải nhất nhất phục tùng, hắn bằng tốc độ nhanh nhất đem nước trà nóng phỏng tay tiến lại. Ai ngờ, ý tứ của khách nhân không đơn giản như vậy, hắn ta đột nhiên thân thủ ôm lấy thắt lưng Bạch công tử! Căn bản không có chú ý tới Bạch công tử vì không cẩn thận lại hết sức vô tội đem nước trà nóng đổ nhào lên đầu hắn! (yà hú, cho mài chít ^^)

“A a a a ——” tiếng thét chói tai còn hơn heo bị chọc tiết, đệ nhất khách nhân liền như vậy chạy như bay ra khỏi phòng!

Bạch công tử còn không biết đang xảy ra chuyện gì, đành phải vô hạn ủy khuất nhìn Từ Phiêu Nhiên vừa vào cửa đã hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, đuổi tới bàn kế tiếp…

Lần thứ hai tiếp khách, là gặp cùng một lúc hai vị khách nhân ăn mặc như thương nhân.

Một tên liền chụp lấy Bạch công tử ôm vào trong ngực, kẻ còn lại thì hết sức cẩn thận lấy ra từ bọc hành lý một cái bình hoa xinh đẹp, không ngừng cảm thán: “Thật sự là… khó gặp được mỹ nhân như thế, vừa vặn hai huynh đệ chúng ta cũng tìm được món cổ vật vô giá này a, ha ha ha ha ~~~ may mắn a!”

“Như thế… Chúng ta chẳng phải là cùng ôm hai cái bình hoa ?” Nam nhân đang ôm Bạch công tử lên tiếng trêu đùa, giây tiếp theo, không biết Bạch công tử dùng thân pháp gì, chỉ thấy hắn đã đứng cách hai người không xa, cái bình hoa không biết từ khi nào đã nắm trong tay hắn, cẩn thận lăn qua lộn lại quan sát: “Chúng ta làm sao giống? Nó là tròn ta là dài nha, nó phình ra như vậy còn ta là dẹt à…”

“Cẩn thận! Không nên manh động!” Thương nhân sắc mặt trắng bệch bổ nhào tới trước, nhưng cũng chỉ kịp hô lên một câu trăn trối cuối cùng: “Cái kia giá trị một vạn hai hoàng kim a!” Liền nghe thấy âm thanh bình hoa thanh thúy vỡ tan!

“Cái gì chứ, quả nhiên không giống, ta cũng không phải là vừa rơi xuống đất liền vỡ a!” Không hài lòng lắc đầu, đột nhiên phát hiện khuôn mặt phủ băng của Từ Phiêu Nhiên đang đứng ở trước mặt mình, Bạch công tử vui vẻ cười tươi như hoa định hỏi, nhưng người trước chỉ lạnh lùng nghiến hai hàm răng phun ra một câu: “Ngươi —- đi bàn kế tiếp!”

Lần thứ ba là một vị khách nhân được xưng võ lâm cao thủ…

“Cứu mạng… ma âm thần công thất truyền a, thủng màng nhĩ a…”

Ngón tay còn ở trên huyền cầm, Bạch công tử còn chưa rõ mình học người ta đánh đàn để lấy lòng khách nhân đến tột cùng sai ở chỗ nào, liền nghênh đón Từ Phiêu Nhiên đệ N lần xem thường…

Lần thứ tư là vị khách nhân nói là lão khách cũng không sai, hai lời chưa nói, đã ép Bạch công tử một chén tiếp một chén rượu. Bạch công tử đối với thứ vừa cho vào miệng mới đầu còn cảm thấy cay xè, mãnh liệt nhíu mày, sau một lúc, chậm rãi nếm ra tư vị. Hắn chưa từng nghĩ tới, loại hương vị gay mũi này nguyên lai sau uống xong rồi sẽ làm người ta nhẹ nhàng phiêu phiêu, cảm giác giống như thành tiên! Thành tiên… nghĩ như vậy, một cảm giác buồn bực lại trỗi lên! Bạch công tử tuấn nhan ửng hồng ném vỡ chén rượu, đang lúc khách nhân trên mặt nở nụ cười gian vì đại kế thực hiện được, tính bổ nhào lại, hắn đột nhiên trở nên thô bạo một cước dẫm lên bàn, đem một đầu đầy châu hoa, trâm lược xả xuống, còn đoạt lấy bầu rượu trước mặt khách nhân, hào sảng uống ba ngụm lớn.

“Thích a…” Lau đi chút rượu còn vướng trên môi, đôi mắt đã phủ một tầng sương mờ quét khắp phòng, Bạch công tử đột nhiên bất mãn ninh khởi mi tâm, giây tiếp theo, tất cả những đồ vật trong phòng không biết bị năng lực gì thao túng, xoay tròn bay lên!

“Như vậy… mới náo nhiệt… Ha hả…”

“Nháo, có quỷ a a a a ——” khách nhân cũng không còn tâm tình tốt như Bạch công tử lúc này, mà bị dọa đến chết khiếp, dùng tốc độ nhanh nhất bay luôn ra khỏi phòng, hướng ngoài phòng rống to: “Nơi này có quỷ a! Người tới —- “

“Quỷ ? Ở nơi nào?” Bạch công tử vẫn không thanh tỉnh cố gắng mở lớn con mắt lên, vui tươi hớn hở tiếp tục ở trong phòng tìm kiếm cái loại thức uống làm cho hắn uống vào lập tức nóng hầm hập, thân thể lâng lâng gì đó, kêu là “rượu” đúng hay không? Nhưng mà, một thanh âm đột nhiên từ trên trời giáng xuống, mang theo không biết bao băng lạnh, không lưu tình chút nào đập bẹp sự cao hứng của Bạch công tử…

“Bổn xà! Ngươi dám uống rượu! Thật muốn bị đem đi xỏ xâu làm xà nướng hay sao? ! !”

“Ai! Ai… Dám ăn ta…” Không biết có phải mượn rượu thêm can đảm hay không, Bạch công tử hướng về phía trước từng bước nắm lấy áo hồ ly, hơi thở sặc mùi rượu, con ngươi lóe lên uy hiếp ép hỏi. Hồ ly hoàn toàn không dự đoán được Bạch công tử rượu vào lại hung hăng như thế, hiển nhiên bị hoảng sợ, sau một lúc lâu không có lấy một câu đối đáp!

Nhưng mà thời gian đối với bọn họ không hề phá lệ khai ân, âm thanh Từ Phiêu Nhiên khiển trách mọi người nói bậy vang lên ngoài cửa, cánh cửa ‘chi’ một tiếng chậm rãi bị đẩy ra. Trừng mắt hồ đồ nhìn Từ Phiêu Nhiên đang đứng đối diện mình, Bạch công tử trực giác cảm thấy có chỗ nào không đúng , rồi lại không thể cẩn thận phân rõ, ánh mắt kia đang nhìn mình, có điểm quái quái…

“Không xong!” Cuối cùng vẫn là hồ ly có điểm nhận thức, đầu tiên là bằng một cái liếc mắt đem tất cả vật phẩm đang ‘phập phềnh’ trong phòng đánh bay xuống đất, sau đó lao tới che cái miệng nhỏ nhắn vương đầy hương rượu của Bạch công tử không biết giây tiếp theo sẽ nói ra chuyện gì kinh người! Nháy mắt hoàn thành một loạt động tác, hồ ly đang chuẩn bị thở ra một hơi, đột nhiên cảm thấy được sau lưng đã đâm đến lưỡng đạo ánh mắt, xém đem cả người hắn xuyên nát bét. Hồ ly nhịn không được rùng mình một cái, ngẩng đầu, liền đón lấy sự căm tức của Từ Phiêu Nhiên! (anh biết ghen ròi a~)

Chọn tuấn mi, Từ Phiêu Nhiên chính mình cũng không biết lửa giận trong ***g ngực là từ thứ gì mà đốt, duy nhất minh xác chính là, thấy có người, mà lại là tên tú tài phong lưu này đang cùng Bạch công tử thân cận, y xúc động đến nỗi nghĩ muốn xông lên đem hai người tách ra! Hơn nữa y cũng thực sự làm như vậy !

“Ân, ân công? !” Bị Từ Phiêu Nhiên hung hăng túm lấy ôm vào trong lòng ngực, còn chưa kịp giãy dụa đã va phải lòng ngực đối phương, Bạch công tử xoa hai huyệt thái đương ẩn ẩn đau, mê võng ninh mày nhìn Từ Phiêu Nhiên, đột nhiên trong lòng căng thẳng, thuận thế nâng lên cánh tay ngọc, nhẹ nhàng xoa xoa muốn làm dịu đi ánh mắt đầy lửa giận của ân công. Hắn… không thích thấy bộ dạng này của ân công…

“Không nên đụng vào ta!” Ngây người một chút, Từ phiêu nhiên chật vật kéo tay Bạch công tử xuống, y tuấn nhan tầng tầng đỏ ửng che dấu chấn động cùng thất thố trong lòng, lạnh lùng quát. Khiếp đảm run rẩy một chút, Bạch công tử cắn cắn môi dưới, chưa từ bỏ ý định còn muốn tiếp tục, nhưng lại bị lời châm chọc khiêu khích tiếp ngay sau đó của Từ Phiêu Nhiên làm cho cứng đơ: “Ngươi đối với việc ta bắt ngươi tiếp khách không hài lòng sao? !” Quét mắt nhìn căn phòng hết sức bừa bãi, Từ Phiêu Nhiên trong lời nói cũng không phải cố tình gây sự, nhưng loại thảm trạng giống như bão vừa quét qua này làm cho y không khỏi nghi ngờ.

“A? Cái gì?” Bạch công tử cảm thấy khó hiểu theo ánh mắt Từ Phiêu Nhiên nhìn qua liền á khẩu khi thấy mặt đất đầy rác rưởi, vô cùng hỗn loạn. Hắn căn bản không biết mình chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, còn bất mãn bỉu môi thay “Quân tự túy” thể hiện bất bình: “Người nào lớn mật như thế, ân công! Nói cho ta biết, ta đi cùng hắn lý luận!”

Từ Phiêu Nhiên phẫn nộ híp mắt, con ngươi lưu chuyển qua một chút lãnh ý: “Ngươi là gian tế? !”

“Sau đó… bắt hắn phải bồi thường tổn thất…” Bạch công tử ở bên cạnh Từ Phiêu Nhiên còn toàn tâm toán ý vì y tính kế như thế nào đòi lại tổn thất, nghe câu được câu mất liền ngẩng đầu hỏi lại: “Gian tế? Gian cái gì?”

“Nếu ngươi là nghĩ đến đây quấy rối ta ! Chúc mừng ngươi làm được ! ! !” Kỳ thật điểm tổn thất ấy cũng không đáng để vào mắt, chính là, một chút ấm áp vừa khai lưu trong lòng Từ Phiêu Nhiên liền bị sự có mặt của tên tú tài không mời mà đến này đánh tan thành mây khói, thậm chí còn thăng cấp thành một loại bỡn cợt. Theo bản năng, phẩm hương công tử phải bảo vệ mặt mũi cho mình, tránh cho chính mình thất vọng cùng bi thương…

“Ta không có a! Ta, ta chỉ là muốn vì ân công làm chút chuyện a…” Càng nói càng nhỏ giọng, đến lúc sau gần như chỉ còn ngập ngừng. Bạch công tử  suy sụp buông rũ ha vai, thầm hận chính mình chỉ mang đến cho ân công đủ loại phiền toái, cảm giác thành tiên rõ ràng càng ngày càng lệch hướng. Từ Phiêu Nhiên làm sao đoán được bất đắc dĩ trong lòng hắn, y tránh nhìn vào cặp con ngươi trong suốt kia, tiếp tục lên tiếng đả kích: “Ngươi đúng là làm cho ta không ít …”

“Thực, thật sự? !” Giống như trong bước đường cùng lại chiếu vào một tia hy vọng le lói, Bạch công tử căn bản không nhận ra ngữ điệu của Từ Phiêu Nhiên lạnh lạnh mang đầy châm chọc, hắn cõi lòng ngập tràn cảm động bắt lấy tay áo đối phương truy vấn, ngay cả ánh mắt đầy cảnh báo của hồ ly cũng bị xem nhẹ vứt qua một xó! Hừ nhẹ trong cổ họng, Từ Phiêu Nhiên nhẹ nhàng đẩy Bạch công tử ra, cười xấu xa trả lời: “Ngươi không chỉ giúp ta đuổi đi bốn vị khách nhân, thêm vào mấy lời đồn đầy tai tiếng, còn phá hỏng gần vạn lượng… ngươi nghĩ còn giúp ta chưa đủ sao? ! !”

“…” Khiếp sợ lui lại mấy bước, Bạch công tử vô ý vô tứ ngã nhào vào trong lòng hồ ly, hắn muốn phản bác nhưng lời nói đều bị nghẹn trong cổ họng, ở trên môi lại bật thành tiếng rên rỉ vô nghĩa. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy! ! ! Tối bi ai không phải chuyện bị ân công hiểu lầm, mà là hắn thế nhưng tìm không thấy lý do gì để phản bác! Hồ ly trở mình xem thường nhìn lên trời một cái, hắn thật sự chả muốn xem cái màn trình diễn tình cảm lăng tăng này tí nào. Chính là khi tay hắn vừa chạm đến Bạch công tử định đẩy hắn ra, thì lập tức nhìn thấy trên vẻ mặt băng lãnh của Từ Phiêu Nhiên xẹt qua một tia dao động.

“…” Rốt cục lại tìm về hưng phấn, hồ ly khôi phục bản tính trêu tức, cố ý khoát tay lên eo Bạch công tử, mập mờ khuyên giải an ủi: “Quên đi… đã sớm nói cho ngươi không cần quan tâm báo ân hay không, trực tiếp làm người của ta là được, ta sẽ hảo hảo thương ngươi …”

“… Cái gì?” Đại não đang trong trạng thái bãi công, Bạch công tử nhất thời không thể phân tích ý đồ của hồ ly, hắn chỉ cảm giác có gì đó không đúng, nhưng cũng chỉ quay đầu lại không hờn giận trách cứ “Ta đang vội vàng nghĩ cùng ân công giải thích như thế nào, ngươi đừng đem tới thêm phiền phức được không!” Mà Từ Phiêu Nhiên đâu? Từ lúc Bạch công tử quay đầu lại, y liền không thể khống chế chính mình, lập tức đá văng cánh cửa mà đi. Từ đầu đến cuối chỉ có y là đứa ngốc bị mang ra trêu đùa không phải sao?!!

“Ân công —-” thấy thế Bạch công tử lập tức đuổi theo, nhưng phía sau bị hồ ly một phen bắt giữ trở về! Hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Bạch công tử con ngươi lộ ra quyết đoán cùng kiên định chưa bao giờ có trước đây: “Buông ra.”

“… !” Không hề đoán trước bị hắn dọa như vậy, hồ ly vô thức buông tay ra, sau đó lại đột nhiên kinh giác đem Bạch công tử đã chạy sắp tới cửa kéo trở về: “Uy! Uy uy! Ngươi chờ ta một chút a!”

“Chờ cái gì! Ta muốn đuổi theo ân công!” Mặc kệ hắn, Bạch công tử nhấc chân bước đi, nhưng hồ ly hạ giọng buông một câu, lại làm cho hắn đứng lại ngay lập tức: “Uy… Ngươi thành tiên có hi vọng rồi a!”

“Có ý tứ gì…” Khó hiểu liếm liếm bờ môi khô khốc, Bạch công tử chậm rãi lặp lại từng chữ từng chữ những gì hồ ly vừa nói: “Cái gì mà bảo ta thành tiên có hi vọng rồi a? !” Rõ ràng là càng ngày càng xa vời mới đúng!

“Biểu tình mới rồi của y ngươi chưa từng thấy qua đúng không ?!” Thấy bạch công tử vẻ mặt chỉ có một chữ ‘ngốc’, hồ ly muốn khóc thét một tiếng, nhưng đành phải nhịn xuống từ từ dạy bảo: “Chính là… Ai —- dù sao, ân công của ngươi đã động tâm !”

“Kia… kia thì thế nào…” Có điểm chột dạ, Bạch công tử nửa muốn làm rõ, nửa muốn trốn tránh hỏi lại.

“Còn hỏi sao! Ngươi đã quên năm đó thư sinh còn một nguyện vọng duy nhất chưa thực hiện được sao? ! Ngươi hiện tại sắp làm xong rồi a! Nghe ta ! Ngươi phải tiếp tục bảo trì hiện trạng… thuận tiện tích cực thêm một chút nữa… hắn rơi vào tay giặc cũng bất quá là chuyện sớm muộn thôi!”

“Sao, như thế nào…” Bạch công tử còn hiểu chưa rõ ràng, còn đang thật sự  chuẩn bị cùng hắn thảo luận, lại đột nhiên bị một tiếng thét chói tai bên ngoài hấp dẫn đi lực chú ý!

Bằng tốc độ nhanh nhất liếc mắt nhìn nhau, Bạch công tử không chút nghĩ ngợi đẩy cửa chạy ra, lập tức đón nhận một mảnh hỗn loạn, phía trước Tiêu Tương còn hướng về phía mình ngã tới. Cúi đầu mắng làn váy làm nàng té một câu, Tiêu Tương đối Bạch công tử còn đang không hiểu gì kêu lên: “Đáng giận! Lão bản bị bắt đi rồi! ! !”

“Cái gì! ! !” Bạch công tử kêu lên so với Tiêu Tương còn lớn hơn, mắt trợn tròn, tay nắm chặt, cảm giác đầu tiên sinh ra trong lòng hắn có tên là phẫn nộ. Là ai? ! Cũng dám thương tổn đến ân công hắn… cảm giác này so với năm đó cùng thỏ yêu đánh nhau giành chỗ qua mùa đông còn mãnh liệt hơn. Hắn thở hổn hển một hơi, bản năng thú tính bá đạo trỗi dậy, Tiêu Tương không kịp nghĩ vội vàng trả lời: “Chính là bọn giáo đầu ở Bá vương võ quán, đến trêu ghẹo cô nương chúng ta, bị lão bản tâm trạng không tốt mắng hai câu, thẹn quá thành giận túm lấy lão bản hướng ra phía ngoại thành đi rồi! Đừng nói là đem lão bản đến chỗ hoang dã rồi giết đi ? Ách… Mặc dù có thời điểm lão bản quả thật làm cho người ta có loại ý muốn này…”

“Đủ rồi!” Áp trụ những lời lải nhải vô nghĩa của Tiêu Tương, Bạch công tử lãnh tuấn bấm đốt ngón tay thon dài, nhanh chóng tính toán, sau mạnh mẽ xoay người, hóa thành một làn khói trắng biến mất trước mắt mọi người!

“Cái kia gọi là khinh công! Khinh công! ! !” Bị bắt lưu lại giải quyết hậu quả, hồ ly lặp đi lặp lại lời nói dối ‘kém chất lượng’ mà chính hắn cũng tin không nổi, vì mọi người đều đang bị hành vi của Bạch công tử dọa ngốc một trận.

Thật sự là… hắn bắt đầu cảm thấy được nếu chỉ được tạ lễ một mảnh da xà, thì rất tiện nghi cho tên bổn xà kia a …
Bình Luận (0)
Comment