Bạch Cốt Đại Thánh

Chương 2

Dịch: Thanh Hoan

***

Ngày mười hai tháng Hai

Tháng Mão, xuân ý nồng nàn, vạn vật bước vào tiết Kinh Trập.

Trong tiết trời xuân se se lạnh ấy, gió lạnh như dao cắt thổi trên mặt sông, dãy Thập Vạn Sơn trông xơ xác tiêu điều như một nấm mộ.

Có một huyện nằm bên bờ dòng Âm Ấp.

Huyện này gọi là huyện Xương.

Ở một chỗ rừng sâu núi thẳm khác, cũng thuộc dãy Thập Vạn Sơn.

Tiếng sấm ầm ì càng lúc càng gần, cuồng phong gào thét trong núi, cả rừng núi đen ngòm đang bị cuồng phong vần vũ hết ngả sang bên này lại nghiêng sang bên khác.

Có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có một trận mưa to.

“Roẹt roẹt!”

Trên đỉnh đầu, một tia sét xé tan bầu trời hắc ám thâm trầm kinh khủng, cả đất trời trắng bệch ra trong một chớp mắt.

Tia sét ấy cũng chiếu sáng cả một ngôi miếu đã bỏ hoang rất lâu, đứng sừng sững giữa núi rừng.

Bên ngoài ngôi miếu, cây cối mọc um tùm, những cái cây này có hình thù vặn vẹo và xấu xí, rễ cây già bò lổm ngổm trên mặt đất và phủ đầy rêu xanh.

Tất cả, lộ ra vẻ nguyên sơ.

Và tĩnh mịch.

Đây là một khoảnh đất bằng nằm giữa bốn bề núi cao chập trùng.

Ngôi miếu hoang rách nát này nằm ngay chính giữa khoảnh đất bằng đó.

Toàn bộ ngôi miếu hoang được xây bằng đá núi đen kịt, nhưng lại có một vẻ gì đó cực kì cổ quái và khó chịu, bởi vì xà nhà có kết cấu vô cùng kì quái, ở giữa thì thấp, hai đầu lại cao.

Mà còn chỉ có mỗi cửa ra vào.

Không hề thiết kế cửa sổ để lưu thông khí.

Ù ù...

Ù ù...

Tiếng sấm càng lúc càng lớn, núi rừng đã đen đến nỗi gần như nhìn không rõ con đường phía trước và những gì sau lưng, khắp nơi toàn là bụi cây, bụi gai sắc nhọn cắt cả vào tay.

Tấn An cả người lấm lem bùn đất đã lạc đường trong núi một ngày rồi, hắn đi kiểu gì cũng không thoát khỏi mảnh rừng sâu núi thẳm này. Rất may mắn, hắn đã kịp tìm được một chỗ tránh mưa trước khi trời đổ mưa to.

Tấn An xuyên không.

Hắn đã xuyên không đến thế giới này được một ngày rồi.

Ai mà ngờ vào tầm tháng Tám tháng Chín hắn một mình đi du lịch tự túc đến núi Côn Luân – nơi được ca tụng là “quê hương của các vị thần”, lại bất ngờ xuyên không đến cái chỗ rừng núi lạ lẫm còn lạnh lẽo giữa tiết xuân thế này đây.

Lộp bộp!

Giọt mưa rơi xuống đánh vào lá cây, hôm nay rốt cuộc trời cũng mưa rồi, cơn mưa nhanh chóng hóa thành trận mưa rào như trút nước.

“Cha, cha, cha, mau tới, phía trước có ngôi miếu kìa, chúng ta có thể trú mưa ở đó!

“Tiểu Bảo, đừng chạy nhanh quá, giời mưa đường núi dễ trượt chân lắm, ngã đấy!”

Hai cha con ôm đầu chạy vào ngôi miếu hoang này giữa cơn mưa.

“A! Cha! Chỗ này sao lại có người này!”

Một thằng bé choai choai tầm mười ba mười bốn tuổi xông vào miếu trước, lại bất ngờ trông thấy Tấn An mà sợ hãi nhảy dựng lên. Nó không ngờ trong ngôi miếu hoang giữa rừng giữa núi này lại còn có người khác.

“Tiểu Bảo, đừng chạy lung tung, đứng bên cạnh cha này. Chào cậu, cậu cũng tới đây tránh mưa à?”

Người cha kia có thân hình rắn chắc, ngăm đen, xem ra chính là dân miền núi chất phác, mặc dù giọng lão đặc sệt tiếng địa phương, nhưng Tấn An vẫn lờ mờ nghe hiểu khoảng bảy tám phần, có vẻ giống với giọng địa khu Quý Xuyên, nhưng lại không hoàn toàn giống hẳn.

Hai cha con này hình như là tiều phu lên núi đốn củi, sau lưng còn cõng theo bó củi đã buộc chắc.

Quần áo họ đang mặc là cổ trang kiểu Trung Quốc, bên trong là áo gai vải thô, bên ngoài khoác da động vật chống lạnh.

Cảnh tượng trước mắt này giống như mình bước vào trường quay phim cổ trang vậy.

Tấn An ngạc nhiên, sững sờ cả người.

Đúng lúc này, roẹt roẹt!

Trên đầu lại có một tia sét rạch ngang chân trời, dát lên cả ngôi miếu hoang một màu trắng bệch.

Đồng thời cũng chiếu sáng một pho tượng bùn hình nữ tử đang được thờ phụng trong ngôi miếu này. Có lẽ là vì đã hoang phế quá lâu, đầu của tượng bùn này đã mất rồi.

Không biết ngôi miếu với pho tượng không đầu này vốn thờ ai vậy nhỉ?

Hai cha con kia thấy Tấn An không lên tiếng trả lời thì chỉ cho là Tấn An không thích nói chuyện, vì vậy cẩn thận giữ một khoảng cách với hắn, sau đó tự làm việc của mình.

Bọn họ tìm trong miếu được một ít cỏ khô để làm đồ nhóm lửa, sau đó nhặt ra mấy thanh củi còn chưa bị ướt, người cha thành thạo lấy ra mồi lửa nhóm lửa lên.

Không lâu sau, trong ngôi miếu hoang đã có một đống lửa ấm áp được nhóm lên. Sau đó bọn họ lấy ra lương khô cất trong người.

Là bánh nướng đã lạnh đến khô cứng và rắn như đá.

Hai cha con gác bánh nướng lên trên đống lửa cho nóng lên, cũng dùng ống trúc hứng nước mưa bắt đầu ăn uống.

Rột, rột, rột...

Ngửi thấy mùi thơm của bánh nước có xíu mại và rau khô.

Miệng bắt đầu tiết ra nước bọt.

Bụng Tấn An nhanh chóng kêu lên rền rĩ vì đói.

Mặt Tấn An đỏ lựng lên.

Hắn đã lạc đường trong núi một ngày, ròng rã một ngày không có hạt cơm nào vào bụng nên giờ vừa lạnh vừa đói.

“Tiểu huynh đệ có đói bụng không? Chỗ ta còn nửa cái bánh nướng này. Nếu tiểu huynh đệ không chê, cứ ăn tạm nửa cái bánh này lót dạ đi.”

Mặt mũi người cha tuổi trung niên này đã thô sần và sạm đi vì phơi gió phơi nắng suốt thời gian dài, lão cũng không lạnh lùng bài xích người lạ, ngược lại còn rất nhiệt tình đưa cho Tấn An nửa cái bánh nướng.

Tấn An quả thật sắp chết đói rồi, hắn cảm kích nói cảm ơn xong lập tức ăn ngấu ăn nghiến hết miếng bánh nướng ấy như hổ đói.

Trải qua chuyện này, quan hệ giữa hai bên đã gần gũi hơn không ít, Tấn An cũng hiểu được đại khái tình hình gia cảnh của hai cha con trước mặt.

Người cha tên là Vương Thiết Căn, thiếu niên tên là Vương Tiểu Bảo.

Ngọn núi mà bọn họ đang đặt chân này không có tên, chung quanh còn có rất nhiều núi đồi bình thường giống thế này, mà hai cha con này là dân miền núi sống gần đây, hàng ngày sống dựa vào đốn củi và săn bắt.

Nếu là trước kia bọn họ tuyệt đối sẽ không đi lên núi sâu thế này, chủ yếu là hôm nay lúc lên núi đốn củi, bọn họ đột nhiên gặp được một đàn lợn rừng chuyển nhà.

Thợ săn trên núi đều biết một câu là: “Một heo, hai gấu, ba hổ”.

Lợn rừng hung tàn, một con lợn rừng trưởng thành thì ngay cả gấu hay hổ cũng không dám trêu chọc.

Hai cha con này hoảng hốt đâm đầu chạy bừa để giữ mạng, kết quả không cẩn thận xâm nhập vào rừng sâu, thế là có kết quả trước mắt.

.....

Trò chuyện một hồi, bóng đêm dần sâu, cảm giác buồn ngủ bắt đầu ập tới, ba người dựa vào tường ngủ thiếp đi.

Cũng không biết ngủ một giấc dài bao lâu.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Tấn An nghe được một ít tiếng động.

Hắn mở mắt kèm nhèm vì buồn ngủ và mệt mỏi.

Hắn thấy Vương Tiểu Bảo đang đứng dậy từ đống cỏ khô.

Thằng bé một tay dụi mắt, một tay cởi thắt lưng quần đi về phía ngoài cửa miếu hoang.

“Tiểu Bảo, con đi đâu thế?”

Vương Thiết Căn đột nhiên bừng tỉnh, giọng buồn ngủ hỏi một tiếng.

“Cha, con đi tiểu...” Là giọng Vương Tiểu Bảo trả lời.

“Vậy thì đi ngay ở gần cửa ra vào ấy, đừng đi xa quá.”

“Dạ!”

Tấn An không biết vì sao tối nay hắn buồn ngủ thế, mí mắt cứ nặng đeo chì sụp xuống, nhanh chóng ngủ thiếp đi lần nữa.

Trong núi không có gì để đo thời gian cả.

Lần này Tấn An lại không biết đã ngủ bao lâu.

Hắn tỉnh lại do tiếng kêu lo lắng của Vương Thiết Căn đánh thức.

“Tiểu Bảo!”

“Tiểu Bảo!”

“Tiểu Bảo! Con ở đâu? Con đừng dọa cha mà!”

Tấn An bừng tỉnh, bò rột dậy: “Vương thúc, xảy ra chuyện gì vậy? Cháu nhớ Vương Tiểu Bảo chỉ ra ngoài đi tiểu thôi mà? Nó vẫn chưa về à?”

Vương Thiết Căn lúc này đã sốt ruột đến khóc thành tiếng: “Tất cả mọi chuyện đều do ta cả! Không biết vì sao hôm nay ta nhắm mắt vào là ngủ li bì như chết, không trông được Tiểu Bảo! Vừa rồi ta mơ thấy Tiểu Bảo đang khóc, còn luôn mồm kêu đau, nó khóc bảo trong miếu này có quỷ, tượng đất đang ăn thịt nó, nó sắp bị ăn sạch rồi, còn bảo ta mau chạy trốn đi! Chờ đến khi ta tỉnh lại tìm lần cả ngôi miếu này rồi nhưng không tìm thấy Tiểu Bảo đâu cả!”

Không tìm thấy con làm Vương Thiết Căn hoảng hốt đến lòng dạ rối bời.

Tấn An giật mình.

Ánh mắt hắn theo bản năng nhìn về phía pho tượng bùn không đầu trong miếu kia.

Lần này hắn lại nhìn vào tượng bùn không đầu, nhưng không hiểu sao lòng hắn cứ run lên, phảng phất như có người đang nhìn chăm chăm vào hắn vậy.

Ở thời đại của Tấn An kia người ta không tin quỷ thần, hắn hít sâu một hơi, đánh bạo quơ lấy thanh đao chặt củi mà Vương Thiết Căn để dưới đất, nhanh chân xông đến chỗ pho tượng bùn không đầu kia, vung tay lên là chặt xuống.

“Bịch bịch!”

“Bịch bịch!”

Kết quả, từ trong cái tượng bùn kia quả nhiên rơi ra một cánh tay thiếu niên đã bị răng nhai đứt, còn có cái đầu lâu đầm đìa máu tươi của Tiểu Bảo.

“Tiểu Bảo!”

Vương Thiết Căn hét thảm một tiếng, bổ nhào đến chỗ cái đầu của Vương Tiểu Bảo, ôm đầu khóc rống.

Nhưng Tấn An vẫn chỉ đứng ở trước mặt tượng bùn không dám động đậy, mặt mũi hắn cứng ngắc, bởi vì bên trong cái tượng bùn này ngoại trừ thi thể không trọn vẹn của Vương Tiểu Bảo ra, còn có một thi thể đã thối rữa cao bằng nửa Vương Thiết Căn! Nhìn mức độ thối rữa kia, tối thiểu phải chết đến mười ngày nửa tháng rồi!

Nhưng mà Vương Thiết Căn bây giờ còn đang gục bên chân hắn, tay ôm lấy đầu của con trai gào khóc đau lòng gần chết.

Còn Tấn An hắn thì lạnh toát cả người rồi!
Bình Luận (0)
Comment