Bạch Đào Nhầm To Rồi

Chương 47

Dịch: Hoa Linh Linh

Vốn dĩ tối thứ sáu mưa dầm, Bạch Đào muốn đi ngủ sớm để dưỡng nhan, nhưng cuối cùng, cô còn chưa kịp thay đồ ngủ đã bị Tôn Tĩnh đi làm về gọi ra làm việc, hai người…

Nhào bột với nhau?

Nhìn đống bột trên tay, Bạch Đào cảm thấy có chút hoài nghi nhân sinh. 

Tôn Tĩnh lại coi đó như lẽ đương nhiên: “Tôi biết cô đang có tâm trạng không tốt vì gặp phải tên cặn bã, nhưng ngủ nướng cũng không chữa lành được tinh thần suy sụp, nướng bánh mì nấu đồ ăn sẽ khiến người ta vui vẻ hạnh phúc, trút bỏ được năng lượng tiêu cực ở trong lòng…”

Bạch Đào vừa nhào bột, vừa tùy ý hỏi: “Cô không cần tăng ca à? Không phải là đêm trước ngày niêm yết sao?”

“Quá trình niêm yết diễn ra rất thuận lợi, hình như tối nay Bùi tổng cũng có việc bận nên mọi người đều tan làm bình thường.”

Vợ đều đã chạy rồi mà còn có việc bận á?

Mặc dù cô chạy trốn đã che giấu hết tung tích, chặn mọi phương thức liên lạc của Bùi Thời, nhưng…

Má nó, Bùi Thời đều không đi tìm cô sao?!

Ly hôn thì phải ly hôn, nhưng thái độ qua loa chiếu lệ của Bùi Thời thực sự khiến Bạch Đào vô cùng khó chịu, truyện tranh bình thường cũng được, tiểu thuyết ngôn tình cũng thế, cho dù không yêu thì việc đang quen ở bên một người, người này đột nhiên biến mất không phải cũng nên hối hoảng lo lắng vài ngày sao?

Bùi Thời rác rưởi này ngược lại tốt rồi, bận việc niêm yết cũng quên đi, suy cho cùng thì nếu niêm yết thành công rồi cô lại đề nghị ly hôn, vậy phần giá trị tăng lên sau khi niêm yết đó vẫn là tài sản chung, cô còn có thể được chia tiền! Nhưng Bùi Thời không bận việc niêm yết mà lại bận việc khác!

Cô vậy mà lại phải xếp sau niêm yết và những việc khác!

Bạch Đào thực sự tức đến bùng nổ rồi. 

Cô coi cục bột là Bùi Thời, cô ném bịch bịch, vừa giả tự nhiên nhìn Tôn Tĩnh. 

“Tĩnh Tĩnh, sắp niêm yết rồi, Bùi tổng không bận niêm yết, vậy đang bận làm gì vậy?”

“Nghe đồng nghiệp ở bộ phận điều hành của chúng ta nói, Bùi tổng đang nghiên cứu một ứng dụng xem mắt.”

???

Được đấy Bùi Thời, cuộc hôn nhân này còn chưa ly hôn đã gấp rút tìm mùa xuân thứ hai hơn cả cô nha? Đều đã nghiên cứu ứng dụng xem mắt rồi?

Bạch Đào tức sắp chết, lập tức quăng cục bột liều mạng lăn qua lăn lại, Tôn Tĩnh nói đúng, nướng bánh thật sự có thể khiến người ta trút bỏ hết năng lượng tiêu cực trong lòng.

Được rồi, Bạch Đào, phải bình tĩnh, hỏi tiếp.

“Tĩnh Tĩnh, gần đây tâm trạng của Bùi tổng có không tốt không? Chẳng hạn như mặt mày cau có như mất thứ gì đó quan trọng?”

Tôn Tĩnh không cho là vậy: “Không có đi, tại sao Bùi tổng lại phải có tâm trạng không tốt? Đã sắp niêm yết rồi, xuân phong đắc ý có được không? Hơn nữa, tôi nói thật, cô có thể nhìn ra Bùi tổng có tâm trạng tốt hay không sao? Không phải anh ấy lúc nào cũng chỉ có khuôn mặt lạnh nhạt không chút biểu cảm như lá bài poker à?”

Bạch Đào ho khan, cố gắng dẫn dắt nói: “Bùi tổng có bao giờ nhắc đến cô Bạch Đào không?”

“Không có nha.” Tôn Tĩnh cười: “Bùi tổng công tư phân minh, anh ấy chưa bao giờ nhắc đến cuộc sống riêng tư của mình.”

“…”

Bạch Đào tê dại, cô đột nhiên cảm thấy mình có chút nhàm chán, nhào bột xong vừa nằm lên giường, dòng nước mắt liền chảy ra, cô bắt đầu khóc. 

Chỉ là cảm xúc vừa mới tốt lên chút, mũi vừa mới bắt đầu đau nhức, đại não còn chưa chấp thuận cho nước mắt tiếp tục rơi, Trang Nghiêm đã gọi tới.

“Bạch Đào, cô, cô mau đến studio của tôi một chuyến!”

Bạch Đào liếc nhìn thời gian: “Đêm hôm khuya khoắt, đã mấy giờ rồi? Anh nghiêm túc sao?”

“Những bức ảnh cô chụp lúc trước hiệu quả quá tốt rồi, triển lãm nhiếp ảnh tôi tham gia bên này cần thêm vài bức chân dung do cô làm người mẫu, tối nay là hạn nộp tác phẩm rồi, cô vẽ truyện tranh cũng coi như là người làm nghệ thuật, chắc hiểu cảm giác của tôi đi? Vô cùng cấp bách đó, cô mau đến đi, tôi chụp thêm cho cô hai bức, thật đấy, cô không tới, đời tôi coi như xong, cầu xin cô, đại ân đại đức cả đời không thể nào quên!”

Bạch Đào thử đặt mình vào vị trí của người ta mà suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của Trang Nghiêm, dù sao thì giọng nói của Trang Nghiêm trong điện thoại đã sắp hoảng sợ đến biến hình rồi, như thể bị ai đó dùng dao đe dọa vậy, cảm giác như thật sự sắp mất mạng rồi, chắc là cuộc thi nhiếp ảnh đó quan trọng như mạng sống của anh ta vậy!

Tôn Tĩnh đang chơi đùa với con chó của Bạch Đào, con chó vừa đến đây liền lập tức quay ngoắt sang dính lấy Tôn Tĩnh, Bạch Đào hiện tại giống như tiểu tam xen vào giữa hai người vậy, cô nói với Tôn Tĩnh một câu rồi mới ra ngoài bắt xe.

Chỉ là khi vội vàng chạy đến studio của Trang Nghiêm, tuy studio mở sáng đèn nhưng bên trong không có nhân viên nào khác cả, Trang Nghiêm đã đợi ở cửa từ sớm, vừa nhìn thấy Bạch Đào mặt mày anh ta liền rạng rỡ, lập tức đón cô vào trong studio. 

Có điều đợi đến khi Bạch Đào vừa bước vào studio, Trang Nghiêm liền nhanh chóng chạy tới cửa studio khóa cửa lại, vẻ mặt của anh ta có chút lúng túng hoảng hốt, ánh mắt né tránh, miệng lẩm bẩm… 

“Thực xin lỗi nha Bạch Đào, chuyện phát triển thành thế này cô cũng không thể trách tôi được, đây là do cô quá trêu ong ghẹo bướm rồi…”

???

Không phải chứ? 

Đây… Lẽ nào Trang Nghiêm nửa đêm nổi lên dục vọng muốn xâm hại tình dục rồi hành hung cô?

Mặc dù cô thật sự xinh đẹp một chút xíu, khiến cho người ta muốn đứng núi này trông núi nọ là chuyện bình thường, nhưng Trang Nghiêm ngay cả quan niệm về xã hội chủ nghĩa pháp trị đều không tuân thủ rồi?!

Muốn trách cũng chỉ có thể trách cô quá đẹp!

Muốn trách cũng chỉ có thể trách cô quá lương thiện, nhẹ dạ cả tin rồi!

Bạch Đào nắm chặt áo khoác, trong tay giơ ​​một lọ hoa lên: “Anh đừng có tới đây! Tôi hét lên cưỡng hiếp đó!”

Chỉ là Bạch Đào còn chưa kịp ném lọ hoa về phía Trang Nghiêm thì đã có người từ phía sau cầm lấy lọ hoa trong tay cô.

Má nó? Còn có đồng phạm?

Bạch Đào vừa muốn phẫn nộ quay đầu lại  tấn công tên đồng bọn thì người phía sau đã hành động trước một bước, vòng tay qua eo Bạch Đào, dùng sức kéo cô vào lòng sau đó ghé vào tai cô thấp giọng nói… 

“Bắt được em rồi.”

Vào khoảnh khắc giọng nói mang theo chút u ám khiến người ta cảm nhận được rõ ràng chủ nhân của nó không vui truyền đến tai Bạch Đào, cô liền nhận ra.

Là Bùi Thời. 

Má nó, vậy mà lại là Bùi Thời. 

Hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ vào tai Bạch Đào khiến cô không nhịn được có chút run rẩy.

Trang Nghiêm vội vàng nhận lấy lọ hoa trong tay Bùi Thời: “Ôi, cái này là tôi mới mua đó, hai người đừng có đập vỡ nó.” Nói xong, anh nhìn Bạch Đào tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi nha, Bùi Thời nói nếu không lừa được cô ra ngoài thì sẽ giết tôi, tôi cũng là bị ép nên hết cách… Tôi có chút chuyện đi trước đây! Tạm biệt! Studio tùy ý sử dụng! Nếu cần sản phẩm kế hoạch hóa gia đình thì ở tầng dưới có cửa hàng tiện lợi 24 giờ!”

Trang Nghiêm nói xong liền chuồn mất.

Được rồi, vào lúc này, Bạch Đào coi như đã hiểu.

Hoá ra đây là cái bẫy Trang Nghiêm giúp Bùi Thời dụ cô mắc vào.

Giọng của Bùi Thời rất bình tĩnh, nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế giam cầm Bạch Đào: “Bạch Đào, chúng ta nói chuyện đi.”

Đây con mẹ nó là một tư thế để thương lượng sao? Đây là uy hiếp!

“Anh buông tôi ra trước đã!”

Bùi Thời mím môi: “Sau đó để em dễ dàng cầm lọ hoa đập vào đầu anh?”

Bạch Đào không muốn nhìn vào mắt Bùi Thời, cô trốn tránh tầm mắt của anh, căm hận nói: “Tôi và anh không có gì để nói cả, về thỏa thuận ly hôn anh có thể tìm luật sư của tôi để bàn…”

“Không ly hôn.” Bùi Thời dứt khoát ngắt lời Bạch Đào, giọng nói rất lạnh lùng: “Ai nói muốn ly hôn với em?”

Này cũng có chút phản công rồi nhỉ!

“Còn không ly hôn? Tôi đều biết rồi! Luật sư Tiêu tìm anh thương lượng, không phải anh đã gật đầu rồi sao? Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc niêm yết, sau này thỏa thuận sẽ dễ bàn bạc?” Vừa nói đến đây, sự tủi thân uất ức trong lòng Bạch Đào lại dâng lên: “Huống hồ một chút thời gian rảnh rỗi Bùi tổng cũng không cho phép xuất hiện trên thời gian biểu nha, không phải đều đã bắt đầu nghiên cứu ứng dụng xem mắt rồi sao?”

“Anh không muốn xem mắt, anh xem ứng dụng xem mắt là vì có ảnh của em trên đó.”

Một tay của Bùi Thời vẫn đang giữ chặt Bạch Đào, tay còn lại lấy điện thoại ra, lướt đến trang chủ của ứng dụng xem mắt: “Em tự xem đi.”

Bạch Đào liếc qua một cái liền giận run người, đây không phải là bức ảnh Trang Nghiêm mới chụp cho cô sao?

“Trang Nghiêm sử dụng ảnh của tôi với mục đích thương mại ở đây?”

“Không phải Trang Nghiêm, máy tính của nhân viên chỉnh ảnh trong studio cậu ấy bị nhiễm virus, toàn bộ ảnh của khách hàng đều bị lấy cắp.”

Hóa ra là tưởng cô lên mạng xem mắt cho nên mới đến hưng sư vấn tội: “Thế nào? Tôi lên mạng xem mắt, anh rất mất thể diện sao?” Bạch Đào trừng mắt nhìn Bùi Thời, nói: “Anh yên tâm, tôi không phải là người không có đạo đức như vậy, trước khi ly hôn với anh thì vẫn đang trong thời kỳ hôn nhân, tôi sẽ không đến mức đi ngoại tình. Đợi tới khi ly hôn rồi tôi sẽ dùng tấm ảnh này để tìm bạn đời trăm năm.”

“Bạch Đào, anh nói rồi, không ly hôn.”

Bùi Thời mím mím môi: “Em không thể ly hôn với anh.”

Ồ? Dựa vào đâu?

“Bởi vì anh còn chưa hoàn thành việc niêm yết sao?”

“Không, sau khi niêm yết em cũng không nên ly hôn với anh.” Bùi Thời khẽ cau mày lại, nói một cách lý trí như đang phân tích bản báo cáo đầu tư: “Chủ yếu có mười lý do: Đầu tiên, em cần anh, em ngây thơ không hiểu sự đời, cũng chưa từng phải chịu thất bại ngoài xã hội, nếu ly hôn với anh, không có anh đề phòng giúp, em rất dễ bị lừa gạt, tiền mất tật mang.”

Bùi Thời không hổ là quỷ tài phân tích, anh lưu loát nói: “Ví dụ, giống như chuyện lần này, anh đã đọc qua thỏa thuận sử dụng quyền chân dung em và Trang Nghiêm ký, em không hề hạn chế phạm vi thương mại của anh ta trong các điều khoản, cũng không có điều khoản bồi thường cho hành vi vi phạm hợp đồng của anh ta, càng quan trọng hơn là, đến thỏa thuận bảo mật cũng không có, may mà em chụp ảnh bình thường, nếu là ảnh riêng tư thì việc rò rỉ như vậy là một thảm họa lớn, nhưng vì không có trách nhiệm đối với việc vi phạm hợp đồng và thỏa thuận bảo mật, quyền lợi cho studio lại quá lớn, quá ít hạn chế về nghĩa vụ nên việc bảo vệ quyền lợi sau này cũng sẽ rất khó khăn.”

Bùi Thời nói một mạch xong liền liếc nhìn Bạch Đào, dáng vẻ rất tự nhiên, sau đó người đàn ông bình tĩnh kết luận: “Cho nên, em cần anh, sau khi ly hôn, không có anh, em sẽ bị lừa.”

Đây là logic cường đạo gì vậy?

Bạch Đào sững sờ: “Lẽ nào hiện tại tôi không bị anh lừa đến tiền mất tật mang?” Cô trừng mắt nhìn Bùi Thời: “Chúng ta ân ái là giả, đều là bản thảo, anh không cùng tôi đi cắm trại, cũng chẳng cùng tôi ngắm trăng sao, tất cả đều là do tôi viết…”

“Có.”

“Cái gì?”

Bùi Thời mím môi: “Anh từng cùng em cắm trại nướng thịt, cùng em ngắm trăng sao, cũng cùng em thả diều, vì em mà đích thân học cách làm bánh rồi tự tay làm cho em, bắn pháo hoa tổ chức sinh nhật cho em trên biển, mặc dù lúc gửi bản thảo là do em viết, nhưng bây giờ đều đã xảy ra rồi, những chuyện nên làm không nên làm, chúng ta cũng đã làm hết.”

Người đàn ông nói khoác mà không biết ngượng: “Làm trước hay làm sau chẳng có gì khác biệt cả, tóm lại là đã làm rồi, cho nên những chuyện trong tin tức không thể coi là giả được.” Anh liếc nhìn Bạch Đào một cái: “Nếu đã là thật, tại sao em phải ly hôn?”

Sao Bạch Đào lại không phát hiện ra Bùi Thời là một quỷ tài logic như vậy nhỉ!

“Tôi ngoại tình rồi! Tôi không yêu anh nữa! Tôi và Chung Tiêu quay lại với nhau rồi!”

Bạch Đào không muốn đối mặt với Bùi Thời, trong lòng cô vô cùng loạn, cô chỉ muốn thoát khỏi cục diện khiến mình không thể chống đỡ nổi và buồn sầu này.

Đáng tiếc là, không ngờ như thế vẫn không được. 

“Em không có.” Giọng của Bùi Thời gần như không ngừng lại: “Cách đây không lâu Chung Tiêu đã đến tìm anh xin anh giơ cao đánh khẽ, anh ta đã kể hết đầu đuôi ngọn ngành, em và anh ta không chỉ không liên lạc sau khi kết hôn, đến cả tình huống trước khi kết hôn anh ta cũng đã nói hết rồi.”

Bùi Thời nhìn Bạch Đào: “Em chưa từng hẹn hò với anh ta.”

“Tôi cũng chưa từng hẹn hò với anh! Chẳng lẽ chúng ta kết hôn là vì tình yêu sao?” Bạch Đào bực bội nói: “Chưa từng hẹn hò với anh ta cũng không sao, đợi ly hôn với anh rồi bắt đầu hẹn hò là được, không phải anh đã nói rồi sao? Dù sao làm trước hay làm sau cũng chẳng có gì khác biệt cả!”

Bùi Thời sa sầm mặt lại vì câu nói của Bạch Đào anh không thể phản bác, lúc đầu hai người quả thật chỉ là để đạt được thỏa thuận cần thiết cho hôn nhân, nhưng cuối cùng, người đàn ông này mím môi, giống như không chịu thua kém bổ sung: “Anh ta không tốt bằng anh.”

Khoé môi Bùi Thời mím thành một đường thẳng, mang theo sự không vui rõ ràng, nhưng anh vẫn tiếp tục bình tĩnh phân tích, nói: “Em hẹn hò với anh ta không bằng hẹn hò với anh, anh ta lợi dụng việc em không nhớ chuyện trước kia để lừa em, cọ nhiệt của em còn muốn dựa vào em, căn bản không giống đàn ông, lúc đầu cho dù muốn tìm một người đóng giả bạn trai thì em cũng không nên tìm anh ta, hoàn toàn có thể trực tiếp tìm anh… 

(1)Cọ nhiệt/蹭熱度: Vì lợi ích cá nhân, tự do vay mượn danh tiếng của người nổi tiếng để tăng độ nổi tiếng cho bản thân, đặc biệt là để tăng sự chú ý của công chúng đối với cả nhân đó. 

Giọng điệu của Bùi Thời khi nhắc đến Chung Tiêu giống như đang nói về một đống rác rưởi, sự xem thường trong lời nói lộ ra vô cùng rõ ràng, nói như thể anh là một chính nhân quân tử có đức độ biết bao vậy. 

Trước đây Bạch Đào vẫn luôn nghĩ rằng da mặt của mình đã khá dày rồi, sau lần này cô mới phát hiện ra, so với Bùi Thời, cô thật sự phải tự ti không bằng: “Vậy anh nói thử xem anh tốt ở chỗ nào?”

Bùi Thời rất bình tĩnh: “Anh đẹp trai hơn Chung Tiêu, dáng người tối hơn anh ta, học vấn tốt hơn, giàu có hơn, thú vị hơn, không kiêu căng không dính người, năng lực về mọi mặt đều tốt hơn anh ta.” Anh nhìn Bạch Đào một cái: “Nếu em cần anh có thể lập một danh sách.”

Bạch Đào cảm thấy xem thế là quá đủ rồi: “Tôi thấy anh còn không bằng anh ta, anh ta ít nhất đều là lừa tôi bằng lời nói, không gây ra tổn thất thực sự cho tôi, còn anh thì sao? Anh còn lừa tôi ngủ với anh! Anh có thể là thứ tốt đẹp gì?!”

“Chúng ta kết hôn rồi.” Bùi Thời mặt không đỏ tìm không đập nhanh nói: “Không ngủ với em thì còn đi tìm ai?

“Hơn nữa không phải em đã từng nói, đàn ông nếu bị bẩn rồi thì sẽ không có ai cần nữa, em làm bẩn anh, bây giờ còn muốn vứt bỏ anh sao?”

“…”

Đừng dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện… Chuyện không thể miêu tả được như thế! 

“Nhưng chúng ta kết hôn theo thỏa thuận! Căn bản không có tình cảm! Tốt xấu gì anh cũng nên có tinh thần khế ước chứ, thoả thuận kết hôn vốn nên đôi bên tương kính như tân, thủ thân như ngọc! Nhưng anh thì tốt rồi, khi tôi còn chưa xuyên… Còn chưa có vấn đề về đầu óc, hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta, anh đã lừa sắc tôi!” Bạch Đào tức giận hơi thở hổn hển: “Anh không biết xấu hổ, anh hạ lưu! Chắc chắn lúc đầu anh đã dụ dỗ tôi vào bẫy!”

Bùi Thời nâng mí mắt lên: “Em còn chưa nhớ ra à?”

Bạch Đào nhìn anh chằm chằm: “Thế nào? Anh hi vọng tôi nhớ ra hết để anh chết càng khó coi hơn sao!”

“Những thứ khác không cần phải nhớ, nhưng chuyện này tốt hơn hết em nên nhớ lại.” Bùi Thời dừng lại giây lát: “Bởi vì sự thật vừa vặn ngược lại, lần đầu tiên là em dụ dỗ anh, là em gài bẫy làm bẩn anh.”

???

“Là em tự mình uống quá chén, sau đó chuốc say anh.” Bùi Thời mím môi: “Mặc ít quần áo còn lắc lư trước mắt anh, nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, còn dựa sát vào người anh.”

Nếu đó là sự thật thì quả thực quá xấu hổ rồi, may mà Bạch Đào không nhớ gì, vẫn có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh: “Anh đây là cảm thấy mình là nạn nhân sao? Anh cũng đã nói rồi, lúc đó tôi uống quá chén, nhưng trước khi tôi chuốc rượu anh, anh đã say chưa? Anh không biết từ chối sao? Bùi Thời, anh là một người đàn ông trưởng thành, cho dù tôi có ý đồ quấy rối làm loạn, muốn cưỡng hiếp anh thì anh cũng có thể chống cự và trốn thoát đi? Bây giờ lợi dụng lúc tôi không nhớ còn muốn để tôi mang tiếng oan? Nói tôi dụ dỗ anh? Thế anh không có sự tự chủ sao?”

Bùi Thời nhìn Bạch Đào một cái, trầm ổn nói: “Bạch Đào, anh là một người đàn ông bình thường.”

Cho nên?

“Đàn ông bình thường đều không có khả năng nhịn được trong tình huống đó.”

Được… Đừng hỏi, hỏi rồi chính là một sai lầm mà tất cả đàn ông trên thế giới này đều mắc phải.

Bùi Thời vẫn rất không sợ chết, rõ ràng là đang nhớ lại, nhưng vẻ mặt của người đàn ông này lại có vài phần dư vị: “Em uống quá chén, sau đó nhảy thoát y cho anh xem.”

“…” Bạch Đào cảm thấy mình sắp thăng thiên luôn rồi, con mẹ nó cô chơi hoang dã như thế á?

Bùi Thời vẫn tiếp tục: “Hơn nữa từ vẻ mặt của em sau khi thức dậy vào sáng hôm sau, anh cảm thấy em không thể được coi là nạn nhân.”

“…”

Khuôn mặt của Bạch Đào đã đỏ bừng, cô nghĩ không ra sao lại có người có thể nói về chủ đề này một cách bình tĩnh như vậy.

Bùi Thời lại như chê còn chưa đủ, tiếp tục nói thêm: “Buổi sáng thức dậy, em đã chuyển tiền cho anh, nói trải nghiệm của khách hàng rất tốt, cho anh đánh giá năm sao.”

Đã nói chồng là vịt miễn phí mà? Sao còn trả lại tiền chứ?!

“Tại sao lại là em cho anh tiền? Anh dựa vào cái gì mà nhận chứ!”

Bùi Thời như nhìn ra được sự nghi ngờ trong lòng Bạch Đào, anh giải thích ngắn gọn: “Em chỉ cho anh năm hào.”

Người đàn ông hơi ngừng lại: “Anh nghĩ có thể là em muốn sỉ nhục anh.”

“Thế anh đã nhận chưa?”

“Nhận rồi.”

Bạch Đào tưởng tượng đến hình ảnh đó, quả thật xấu hổ đến mức ngón chân cũng co rút: “Năm hào mà anh cũng nhận?! Bùi Thời anh chưa thấy qua tiền sao?”

Bùi Thời nhìn Bạch Đào một cái: “Tại sao anh lại không nhận? Đó là tiền anh lao động hợp pháp mà có được.”

“…”

Đúng nha, còn vất vả làm việc cả một đêm mới có được, đúng là đỉnh rồi. 

“Được, coi như lần đầu tiên như vậy, thế sau đó thì sao? Sau đó cũng đều là ngoài ý muốn à? Đều là do em?”

Bùi Thời rời ánh mắt đi, giọng nhàn nhạt nói: “Lần thứ hai là ở bãi biển rồi. Trước đó anh chưa động vào em, lần đầu tiên quả thực là ngoài ý muốn.”

???

Được, lần đầu tiên là ngoài ý muốn, còn lần thứ hai thì sao???

“Lần ở bãi biển đó em không hề chuốc rượu anh, anh cũng rất tỉnh táo, sao nào? Lẽ nào vẫn là vấn đề của em?”

Đều đã đến lúc này rồi vậy Bùi Thời vẫn khá bình tĩnh, anh liếc nhìn Bạch Đào: “Bạch Đào, cho dù em không nhớ hết những chuyện trước đây, thì những chuyện sau này em cũng rất tỉnh táo, sau khi bị tai nạn xe khiến khả năng nhận thức về một số chuyện của em có chút vấn đề, anh quả thật đã thuận theo những hiểu lầm của em, không sửa lại, nhưng anh không hề lợi dụng lúc người khác gặp nguy, anh cũng tránh xa em hết mức có thể.”

Bùi Thời mím môi: “Mỗi lần em dụ dỗ anh, anh đều cố gắng khắc chế bản thân, ban đầu sau khi em hiểu lầm, anh không hề làm gì em, trước khi xảy ra lần đó ở bờ biển, quả thật còn rất nhiều cơ hội khác, nhưng anh đều trốn tránh, ví dụ như anh đều khóa cửa đi ngủ, vào thời điểm mấu chốt anh sẽ đẩy em ra, thà tắm nước lạnh còn hơn là mắc phải sai lầm lớn.”

“…” Bạch Đào nghe xong đều cảm thấy mình phải trao cho Bùi Thời giải tấm gương đạo đức mất: “Vậy đúng là vất vả cho anh rồi.”

Bùi Thời nhìn Bạch Đào, da mặt còn rất dày đó, đều đã lúc này rồi, người đàn ông vẫn rất bình tĩnh đáp lại: “Ừ, có vài lần quả thực chịu đựng rất vất vả.”

Anh dừng lại, bổ sung thêm: “Thực sự rất có hại cho cơ thể.” Khoé môi của Bùi Thời phẳng lì: “Đôi khi em quả thật rất có thủ đoạn.”

???

Vậy thì anh đúng phải đã trả giá rất nhiều nha! Anh có bản lĩnh thì nhịn đến cùng đi! Lẽ nào chịu đựng quá mức rồi cuối cùng không nhịn nổi nữa, còn đáng được khen ngợi sao? Thế nên người sai ngược lại là cô à? Bởi vì cô trêu ghẹo quá có thủ đoạn rồi?

Bạch Đào suýt nữa ngất đi, cô cảm thấy mình không có cách nào khơi thông được với Bùi Thời, tại sao trước đây cô không phát hiện ra Bùi Thời không biết xấu hổ lại có tiềm năng trở thành một chuyên gia đàm phán như thế chứ?

“Tóm lại, đối với lần thứ hai và mọi chuyện sau này, lúc đầu anh quả thực đã nỗ lực tránh né, cũng có nhiều hành động chứng tỏ ý đồ chủ quan của anh không phải là muốn chiếm tiện nghi của em, là em theo đuổi không chịu buông, anh là một người đàn ông bình thường, không thể ngăn cản em muốn như vậy với anh. Đối với lần đầu tiên, anh đã kết luận một cách hợp lý là em dụ dỗ gài bẫy anh. Nếu em không tin, anh có thể nhớ lại tất cả các chi tiết trong đêm hôm đó, có lẽ em nghe rồi sẽ có chút ấn tượng, công bằng khách quan mà nói, anh có khả năng là nạn nhân nhiều hơn.” Bùi Thời mím môi: “Em có muốn nghe chi tiết về đêm hôm đó không? Hôm đó trên người em ngoại trừ…”

“Không muốn! Không muốn! Im miệng! Đừng nói nữa!” Bạch Đào gần như bỏ mặc tất cả nhảy lên bịt miệng Bùi Thời lại: “Anh con mẹ nó đừng nói nữa! Anh không xấu hổ sao?!”

Vẻ mặt Bùi Thời bình tĩnh nói: “Chuyện xấu hổ hơn cũng đều đã làm rồi, có gì không thể nói?”

Bạch Đào phẫn nộ trừng mắt với Bùi Thời: “Anh còn nói nữa! Tôi sẽ kiện anh phát tán tin tức khiêu dâm!”

Bùi Thời ngược lại ngừng phát tán những tin tức khiêu dâm, anh mím môi, nói như muốn tổng kết: “Dù sao thì đều đã thế này, anh bị em làm bẩn rồi, ly hôn là điều không có khả năng.”

Đôi mắt màu trà tuyệt đẹp của người đàn ông bình tĩnh nhìn Bạch Đào: “Nếu em vẫn muốn ly hôn thì anh còn chín lý do chưa nói xong.”

Tác giả có điều muốn nói:

Ha, liệu chương sau Bùi tổng đã có thể theo đuổi ôm được vợ về chưa?

Chưa thể, nếu không thì quá hời cho anh rồi.
Bình Luận (0)
Comment