Bạch Đạo Sư

Chương 204


Vạn Vân Phong và thầy Tuấn ngồi nhậu với nhau bên bình rượu Trọng Thủy.

Hương rượu thơm ngon khiến lòng người xao xuyến , Vạn Vân Phong lúc này bất chợt hứng thú, đưa tay vỗ lên bình rượu Trọng Thủy mà nói.- " chuyện tình mị Châu Trọng Thủy là một chuyện tình trải qua ngàn năm vẫn như mới còn đó , nàng công chúa ấy thật si tình và khờ dại biết bao"Nói xong thì lại cao hứng ngâm một đoạn thơ.- "Xin kể ngày xưa chuyện mỵ Châu .Trái tim nhầm chỗ đặt trên đầu .Nỏ thần vô ý trao tay giặc.Nên nỗi cơ đồ chìm biển sâu"Bài thơ vừa ngâm xong ,thầy Tuấn liền xua tay phản đối ,ông lắc đầu mà nói.- " không có chuyện đó , Mỵ Châu trao nỏ thần là không có , đó chỉ là hư cấu mà thôi"Nói xong liền nâng chén rượu lên, mà Vạn Vân Phong cũng cung kính.

Cả hai uống cạn chén rượu, võ sư Tuấn lúc này vào chuyện .- "hôn sự con cái, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.

Mỵ Châu trước khi cưới chồng cũng có biết thằng Trọng Thủy là thằng nào đâu ? Chính An Dương Vương mới là người bắt rể , đưa thằng giặc ấy vào bên trong cấm cung , rồi từ bên trong đó nó đâm nó phá.

Thạch thần Cao Lỗ cảm thấy nguy hiểm liền phản đối chuyện hôn sự này , nhưng An Dương Vương không nghe lại lạnh nhạt với ông đến độ ông phải rời An Dương Vương mà bỏ vào rừng sống ẩn dật , lỗi này không phải là của An Dương Vương thì còn là lỗi của ai? Lại nói chuyện nếu Mỵ Châu thực sự say mê Trọng Thủy , vậy khi Triệu Đà đem quân tới đánh Cổ Loa thì Mỵ Châu chỉ việc trốn đâu đó đợi Trọng Thủy ra đón nàng là được.

Nàng ta có thể sống vinh hoa phú quý suốt cuộc đời còn lại , thân phận cũng không thay đổi gì nhiều, chẳng qua từ địa vị công chúa trở thành vợ hoàng tử mà thôi.

Vẫn quyền cao chức trọng , vẫn phú quý giàu sang, vậy hà cớ gì nàng lại bỏ trốn theo vua cha, người lúc đó chỉ còn cái thân và con ngựa, hai bàn tay trắng không còn gì cả "Vạn Vân Phong lúc này thoáng khựng người.

Những chuyện này nghe thật sự rất đơn giản nhưng tại sao hắn chưa từng nghĩ tới.

Thầy Tuấn lúc này thở dài một tiếng mà nói .- "bắt rể rước giặc vào nhà cũng là An Dương Vương, lạnh nhạt không nghe lời khuyên của Thạch Thần Cao Lỗ để ông ấy bỏ đi vào rừng ở ẩn cũng là lỗi của anh Dương Vương.

Triệu Đà đem quân tới đánh, chống không được phải bỏ chạy cũng là lỗi của An Dương Vương.

Chung quy từ đầu tới cuối Mỵ Châu có lỗi lầm gì đâu , lại đổ hết tội lỗi lên đầu một người phụ nữ yếu đuối? Mất nước chính là An Dương Vương làm mất nước , cuối cùng tội ấy lại đổ lên đầu một cô gái không có lỗi lầm gì , như vậy có phải quá bất công với nàng công chúa ấy không?"Nói tới đây thì Vạn Vân Phong cảm thấy rất có lý , hắn đôi mắt đăm chiêu mà trầm tư.


Lúc này bất ngờ thầy Tuấn đặt mạnh cái chén xuống bàn , khuôn mặt chuyển sang hung dữ , ánh mắt phảng phất tức giận.- " cha con Triệu Đà ăn cháo đá bát , lấy oán báo ơn, mà thằng Thủy lại đi lợi dụng một người phụ nữ là Mỵ Châu cũng tức là vợ mình để đi ăn cướp gia đình nhà vợ ,thật sự khốn nạn.

Nó nhảy xuống giếng tự tử âu cũng là còn chút liêm sỉ , cái thằng đấy chết không ai thương"Lời nói của thầy Tuấn nghe rất có lý , Vạn Vân Phong hoàn toàn đồng ý, nhưng lúc này hắn thấy có một điều đáng chú ý.

Lời nói của võ sư Trần đã bắt đầu bốc hơn, nghĩa là rượu đã ngấm vào nhiều rồi.

Hắn lúc này muốn khai thác chuyện của Đường Lược liền chuyển hướng mà nói.- " đất Cổ Loa là di sản do An Dương Vương xây dựng ,chuyện tình mị Châu Trọng Thủy ngàn năm sau truyền miệng đã có nhiều sai sót như vậy.

Thầy nói tại hạ mới nghĩ ra , những điều tưởng đơn giản mà lại ít người biết.

Mà dù gì chuyện đó cũng đã trôi qua ngàn năm rồi, bây giờ đất Cổ Loa ấy lại được một đại phú hào cai quản rất tốt.

Nghe dân chúng khen ông ta là một người rộng lượng vị tha và phong độ, dù đã 60 tuổi mà vẫn có thể lấy được gái 18 tuổi khiến người người ngưỡng mộ ."Lời nói đến đây liền quay sang nhìn thầy Tuấn xem động tĩnh.

Thầy Tuấn nghe nói vậy thì lại bật cười, trong tiếng cười nghe tiếng chua chát .- "phong độ ư? chỉ là vẻ hào nhoáng bề ngoài.

Nhìn thấy từ bên ngoài thì tưởng hắn ta bao dung độ lượng lắm, nhìn vào thì tưởng hắn ta lịch lãm yêu thương vợ lắm, nhưng thực ra hắn chỉ là một tên bi.ến thái.

Để ta nói cho công tử biết, dư.ơng vật của tên Đường Lược ấy 10 năm nay không thể cươ.ng cứng được nữa , chính là bị liệt dương.


Hắn cưới vợ về nhà để thỏa mãn cái thú tính biế.n thái của hắn.

Người phụ nữ hắn cưới về nhìn có vẻ sang trọng, tưởng là vịt hóa thiên nga.

Bề ngoài trông quyền quý vậy thôi, bên trong nhục nhã ê chề lắm "Lời nói vừa dứt , Vạn Vân Phong khẽ ồ lên ngạc nhiên, mà thu nhi thì tròn mắt kinh ngạc.

Liệt dương mười năm nay, vậy hắn cưới nàng về để làm gì? Ngày động phòng bị lỡ nhịp không phải là do vô tình, mà là do hắn liệt dương không thể động phòng ư? Vậy là như thế nào? Thu nhi muốn gào lên, nhưng nàng đã chết lặng mất rồi.

Lại nói chuyện nhục nhã ê chề ư ? Câu nói ấy có ý gì? Hắn đã làm gì khiến nàng phải nhục nhã ê chề? Thật sự có gì đó không đúng ở đây, thực sự rất không đúng.

Thu nhi tức giận lắm, nàng níu tay giật giật Vân Phong như hối thúc.

Vạn Vân Phong cũng rất muốn biết, liền hỏi tiếp.- " ồ , có chuyện như vậy ư? Mọi chuyện là như thế nào , xin thầy Tuấn nói rõ ?"Thầy Tuấn lúc này lại thở dài, gắp một miếng mồi ngon , nhấp một miếng rượu rồi lắc đầu .- "nói biết vậy được rồi , biết nhiều không tốt.

Chuyện này đừng nói ra thì hay hơn"Nói xong lại nâng chén rượu lên uống cạn.

Thu nhi nhăn nhó không vui, nàng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng thầy Tuấn không nói nữa.

Nàng đưa tay níu khẽ Vân Phong mà thôi thúc, Vân Phong lúc này ra hiệu kín cho nàng là hãy yên tâm, hắn vẫn đang moi móc thông tin.

Hắn liền rót đầy hai chén rượu , nâng chén lên mời.- " thầy Tuấn, xin uống chén rượu cho mát dịu"Vạn Vân Phong chuốc rượu, cả hai nâng chén rượu lên uống cạn.


Chén rượu vừa đặt xuống , Vân Phong đã tiếp tục suy tính con đường của mình.

Bây giờ ông không nói , nhưng lát nữa cũng sẽ nói, chỉ cần đủ đô rượu mà thôi.

Và từ giờ đến lúc đó cần phải mở câu chuyện rộng ra cho ông ta nói một điều gì đó khác.

Vạn Vân Phong lúc này liền hỏi .- "thưa thầy , người từ bỏ nơi giàu sang phú quý về xây dựng võ đường có phải là người có ước mơ muốn đưa dân tộc ta vươn lên, muốn xây dựng con người của chúng ta tiến bộ hơn ,xây dựng thế hệ trẻ cho tương lai đất nước"Lời hắn vừa nói xong dường như nói đúng vào ước mơ cháy bỏng của thầy Tuấn, ông lập tức quay sang gật đầu mà nói .- "không sai , công tử có thể hiểu được hành động của ta , hiểu được tâm ý của ta như vậy thật tốt.

Người Phương Nam chúng ta thông minh tài giỏi chẳng kém gì người phương Bắc , nhưng bị chúng đè đầu cưỡi cổ mà không ngóc đầu lên được.

Chúng ta ở đây người có võ công cao nhất cũng chỉ đạt đến cấp độ võ sư, còn phương Bắc thì võ tông thiếu gì? Rõ ràng là có sự chênh lệch quá lớn , nguyên do là không được dạy dỗ và đào tạo tử tế.

Ta lần này quyết mở võ đường , mong ước của ta là một ngày đào tạo ra được những học trò giỏi hơn ta.

Những đứa học trò đấy lại sẽ đào tạo ra những đứa đồ tôn giỏi hơn chúng nó , và một ngày nào đó dân tộc ta có thể đứng ngang được với dân phương bắc, không còn phải cúi đầu chịu nhục nữa.

Nếu thật sự có một ngày như thế, lúc ấy ta dù ở suối vàng cũng yên lòng nhắm mắt"Đây chính là tâm nguyện cháy bỏng của thầy Tuấn, là khát khao cháy bỏng mà ông luôn ấp ủ.

Thế nhưng không phải khát khao là được , Vạn Vân Phong lúc này lại tỏ vẻ ngập ngừng .- "tâm nguyện của thầy Tuấn cũng là tâm nguyện chung của tất cả người nước Nam chúng ta , thế nhưng ước mong thì là vậy nhưng bọn người Hán đâu cho chúng ta thực hiện mơ ước ấy.

Chúng cấm chúng ta đi học , đè nén cai trị chúng ta như súc vật, bóc lột chúng ta đến tận xương tủy.

Nếu còn người Hán cai trị thì chúng ta làm sao ngóc đầu lên nổi , thì làm sao thực hiện được ước mơ của thầy đây?"Lời nói như đánh đúng vào chỗ đau nhất trong trái tim của ông ấy, ông ấy nghiến răng ken két đầy tức giận mà quát lên một tiếng.- " lũ giặc phương Bắc, ta hận chúng."Quát xong lại nâng chén rượu lên uống ừng ực , rượu chảy ra cả bên ngoài ướt áo.


Thầy Tuấn lúc này rượu đã thấm đều, ánh mắt long lên sòng sọc, đập cái chén xuống bàn một cái "cốp..." mà trợn mắt mắng .- "ta hận chúng, lũ giặc phương Bắc xâm lược.

Lũ khốn nạn ăn mòn đất của Nước Nam ta , đè đầu cưỡi cổ dân Nước Nam ta không ngẩng lên làm người được.

Ta hận không thể đánh đuổi chúng ra khỏi bờ cõi, ta hận mình bất tài vô dụng..."Tiếng thét từ tận trái tim sâu thẳm, là nỗi lòng chất chứa bao lâu nay không dám nói ra.

Như thế này xem ra đã ngấm rượu lắm rồi , Vạn Vân Phong lúc này bắt đầu nói khích .- "người phương bắc không hẳn ai cũng là giặc.

Chẳng hạn như ông bá chủ Đường Lược kia, ông ta tuy là người Hán nhưng làm ăn đàng hoàng ở đất Cổ Loa.

Ông ta tạo công ăn việc làm cho nhiều người , cũng đáng được gọi là một người tốt "Hắn vừa nói dứt lời, võ sư Tuấn vung tay đập xuống bàn cái "rầm..." , trừng mắt mắng .- "nó là cái thứ khốn nạn , là loài súc vật cặn bã.

Ta thật nhục nhã khi bao nhiêu năm qua đi làm hộ vệ cho hắn.

Ngươi có biết hắn là người như thế nào không ?"Vừa nói vừa quay phắt sang nhìn vạn Vân Phong.

Vân Phong lúc này cúi đầu thi lễ nói.- " tại hạ từ phương xa tới, không biết chuyện xứ này, xin thầy Tuấn nói rõ "Thầy Tuấn lúc này ánh mắt phẫn nộ, đôi mắt nổi gân máu mà nói .- "để ta kể cho ngươi nghe, chuyện tên khốn nạn ấy đã khốn nạn như thế nào, biến thái như thế nào , cầm thú như thế nào.

Mọi chuyện là thế này ..."Thế là trong cơn say men rượu , thầy Tuấn đã bắt đầu kể lễ ra những điều mà ông luôn giấu kín , kể ra những điều mà ông chưa từng nói ra với ai.

Ông kể về thời gian làm hộ vệ của mình, và kể ra số phận thảm thương của tiểu cô nương đến từ làng Thạch Thần, Trần Thị Thu.

Vậy là mọi chuyện sẽ nhanh chóng được sáng tỏ..

Bình Luận (0)
Comment