Bạch Đạo Sư

Chương 247


Câu chuyện của nữ y sư tại trấn Hắc Xà này , bắt đầu phải kể từ 15 năm về trước.

Trong một ngày đẹp trời nào đó xuất hiện một cánh chim xa lạ.

Trấn Hắc Xà này có một y viện do một thầy thuốc danh tiếng làm chủ, đó là Phi Hùng đại phu.

Đây là vị đại phu rất tận tâm với nghề, giúp đỡ người khác chu đáo và xem việc khám chữa bệnh như là trách nhiệm của mình.

Là một vị y sư kiểu mẫu , danh tiếng của vị đại phu này thơm nức khắp trấn.

Một ngày nào đó , y quán của Phi Hùng đại phu xuất hiện một đứa bé trai 13 tuổi.

Đứa trẻ này không tiền bạc nhưng lại tới xin theo học nghề y.

Ban đầu, Phi Hùng đại nhân không muốn nhận , nhưng đứa trẻ này đã thể hiện một quyết tâm cao độ.

Nhìn vào mắt đứa trẻ ấy, ông ta thấy một biển đau thương, điều ấy khiến ông động lòng cho phép nó được vào làm tạp vụ.

Khi được vào y quán rồi, đứa trẻ ấy sẵn sàng làm tất cả những công việc gì mà người ta giao cho nó.

Đầu tắt mặt tối, từ những công việc nhẹ cho đến việc nặng, từ những việc sạch sẽ đến những việc dơ bẩn nhất đều xắn tay vô làm mà không một lời phàn nàn gì.

Sự siêng năng hiếm có của đứa trẻ ấy đã được Phi Hùng đại phu nhìn thấy và yêu mến.

Sau 5 năm vừa làm nô dịch, lại vừa cố gắng học lóm nghề y, đứa trẻ ấy đã khiến Phi Hùng đại phu động lòng.


Ông ta đã nhận đứa trẻ ấy làm học trò miễn phí, không thu bất cứ học phí nào, lại cho đi theo khám chữa bệnh cùng mình, chỉ dạy tận tình rất nhiều.

Sau 5 năm tiếp theo, đứa trẻ ngày đó đã trở thành một người trưởng thành , đã trở thành một vị đại phu tài giỏi.Đứa trẻ ấy không ai khác chính là Thiên Phi.

Từ khi nàng giả trai tới y viện xin trở thành tạp vụ, rồi vừa học lóm vừa làm 5 năm cực khổ ,đã làm động lòng vị thầy thuốc tài giỏi Phi Hùng.

Vị thầy thuốc ấy yêu mến nhận dạy miễn phí và rất là quan tâm dạy dỗ, mỗi lần đi khám bệnh đều dẫn Thiên Phi theo chỉ bảo tận tình.

Sau 5 năm chỉ dạy ,Phi Hùng đại phu cảm thấy đứa học trò này đã đủ tài giỏi nên quyết định cho đứa học trò này đi khám bệnh thay mình ở những vùng xa xôi hẻo lánh.Vào một buổi sáng đẹp trời, Thiên Phi lại ngồi ở trong căn phòng nhỏ hẹp của mình, căn phòng Phi Hùng đại phu đã được bố trí dành riêng cho người học trò đặc biệt này.

Nàng bắt đầu trang điểm, công việc thường xuyên mỗi buổi sáng.

Khác mỹ nữ khác , họ trang điểm sao cho mình thật lộng lẫy , còn Thiên Phi thì lại trang điểm để cho mình thật giống đàn ông.

Khả năng cải trang của nàng có lẽ đã đạt đến mức mà khó có thể diễn tả được, hoặc cũng có thể bằng một cách thần kỳ nào đó nàng đã thực sự lừa được tất cả những người xung quanh nàng, để họ tin rằng nàng là một người đàn ông.

Sau khi trang điểm cải trang cho mình thật giống một người đàn ông , Thiên Phi nhẹ lấy trong túi ra một cái trâm ngọc , hai tay nâng niu trân quý.

Cây trâm này là cây trâm mà mẹ nàng rất là yêu quý, cũng là di vật của mẹ để lại cho nàng, chưa một lần nàng dám cài lên mái tóc.

Thiên Phi siết chặt cây trâm, áp sát ngực mình, hoài niệm nhớ về quá khứ xa xưa.

Nàng hồi tưởng lại thủa thiếu thời, mẫu thân còn sống nàng lên mười, mỗi lần nắng mới soi ngoài dậu, đồ áo người đem đến dậu phơi.

Lúc ấy, mẹ vẫn dắt tay nàng đi trên những con đường mòn đầy nắng.


Tình mẫu tử lúc nào cũng thiêng liêng cao đẹp ấy , đã để lại những kỷ niệm không thể nào quên được.

10 năm trôi qua từ khi nàng cải trang , và cũng đã 13 năm kể từ cái chết của mẫu thân, Thiên Phi vẫn đau đớn về thân phận của một người phụ nữ trong thời phong kiến bị xiềng xích đè nén.

Xiềng xích tàn nhẫn đến độ cả việc để đại khu khám chữa bệnh cho mình mà người phụ nữ cũng không dám , dẫn đến cái chết sinh ly tử biệt đau thương.

Cái chết ấy khiến một người đàn ông góa vợ và một đứa trẻ 10 tuổi mồ côi mẹ , những đau đớn ấy càng tiếp thêm sức mạnh cho nàng để thực hiện quyết tâm hoài bão cuộc đời mình.

Thiên Phi nhắm khẽ đôi mắt, hít một hơi thật sâu.

Nàng đứng dậy rồi đi ra ngoài , bắt đầu một ngày mới.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày nàng sẽ rời khỏi y viện và đi khám chữa bệnh với tư cách là một đại phu độc lập.

Ngày hôm qua, thầy của nàng đã nói với nàng rằng nàng sẽ bắt đầu thay ông ấy đi khám bệnh ở những vùng xa xôi.

Phi Hùng là một đại phu danh tiếng, có rất nhiều người sẵn sàng bỏ số tiền lớn để mời ông tới khám chữa bệnh.

Tiền bạc tuy không phải là vấn đề, nhưng Phi Hùng đại phu không có đủ thời gian để đến tất cả những nơi mà người ta mời ông ấy.

Ông ấy sẽ ưu tiên cho những người bệnh nặng trước, rồi những người ở khu vực gần y viện sau , bởi dù gì ông cũng đã có tuổi không thể đi xa quá nhiều như vậy.

Vì vậy, hôm nay ông đã chọn học trò cần cù thông minh nhất của mình đi thay mình tới làng phía Bắc của trấn.

Làng bắc có một gia đình giàu có, gia đình ấy có người bị bệnh nặng, đã mời các đại phu trong làng khám chữa bệnh nhưng không khỏi.


Đại phu ở đấy không trị được nên gia đình cho người lên trấn mời danh y tới khám.

Họ đã cho xe ngựa tới tận nơi để đón.

Phi Hùng đại phu quyết định để người học trò mới đi thay, tấm tắc khen ngợi học trò mình trước khách hàng, và dặn dò khách hàng hãy yên tâm.

Cỗ xe ngựa đã chờ ở ngoài, Thiên Phi chuẩn bị lên đường tới làng Bắc.

Đây là những bước chân đầu tiên của nàng trên con đường trở thành đại phu độc lập, không còn là phụ tá cho thầy mình nữa.Khi Thiên Phi vừa bước ra ngoài đại sảnh , nơi đón tiếp khách phương xa , đã nghe tiếng Phi Hùng đại phu đang tấm tắc khen ngợi .- "xin ông cứ yên tâm , người học trò này của tôi tay nghề rất giỏi.

Tôi nay bận quá nhiều việc phải đi giải quyết, không có thời gian đi tới nơi xa.

Người học trò này của tôi hoàn toàn có thể thay tôi tới nhà ông khám chữa bệnh cho hài tử mà không có vấn đề gì cả, tôi tuyệt đối tin tưởng người học trò này"Những lời tấm tắc khen ngợi của đại phu Phi Hùng khiến Thiên Phi thoáng khựng người lại , nàng nở một nụ cười kín đáo, liền bước ra ngoài thi lễ .- "tham kiến thầy , học trò đã tới "Đại phu Phi Hùng đang liên tục chém gió, vừa thấy Thiên Phi đã quay sang khách hàng mà nói.-" đây, người học trò mà tôi nói đây.

Tuy còn rất trẻ nhưng đã theo phụ giúp tôi được 5 năm rồi, là người học trò rất có tài năng.

Người học trò này bây giờ đã trở thành đại phu tài giỏi, hoàn toàn có đủ khả năng tới nhà của ngài để khám bệnh"Người khách quay sang nhìn Thiên Phi, cảm thấy khá trẻ tuổi.

Độ tuổi 23 so với một đại phu thì là còn rất trẻ, đương nhiên sẽ khiến người khác lo ngại.

Tuy rằng có chút nghi ngại, nhưng được đệ nhất danh y của trấn Hắc Xà khen ngợi như thế chắc cũng không phải dạng tầm thường.

Suy nghĩ như vậy, người đó liền hướng vị đại phu trẻ kia mà cúi đầu thi lễ.- "Tại hạ là Tân An, xin chào đại phu"Lời chào giới thiệu, Thiên Phi lúc này cũng thi lễ trả.- " tại hạ là Thiên Phi, học trò của Phi Hùng đại phu, xin chào đại nhân"Lời chào hỏi qua lại đã xong, đại phu Phi Hùng lúc này đứng dậy.

Ông bước lại gần Thiên Phi mà nói .- "học trò, bây giờ con mau theo vị khách này tới làng bắc chữa trị cho hài tử nhà người ta.

Nếu là bệnh đơn giản thì con cứ chữa trị , còn nếu như cảm thấy khó quá thì hãy trở về đây nói lại với ta.

Đích thân ta sẽ tới đó khám chữa bệnh cho họ, con không phải lo lắng gì hết "Lời dặn này của đại phu Phi Hùng là một lời đảm bảo.


Thiên Phi cúi đầu thi lễ , mà vị khách hàng kia cũng cảm thấy yên tâm.

Nếu như đại phu trẻ này không thể chữa được bệnh thì đại phu Phi Hùng sẽ đích thân tới khám , đó cũng là điều hợp lý.

Người khách liền hướng ra hai vị đại phu mà nói.- " vậy thì không còn sớm nữa , chúng ta mau lên đường thôi."Nói xong lập tức dẫn đường ra xe ngựa.

Phi Hùng đại phu cùng người khách bước đi, Thiên Phi lẽo đẽo theo sau.

Khi vừa ra tới cỗ xe ngựa, đại phu Phi Hùng đã quay sang dặn dò học trò .- "đây tuy là lần đầu tiên con đi khám chữa bệnh một mình , nhưng tài năng của con không phải chỉ là một đại phu làng nhàng.

Suốt 5 năm qua, con đi theo phụ tá ta khám chữa bệnh, cũng có thể nói là đã có 5 năm kinh nghiệm.

Vì vậy, đừng lo lắng gì hết, cứ bước đi và làm đúng khả năng của mình là được.

Nếu như con không thể khám ra bệnh thì cứ về đây gặp ta, ta sẽ lập tức tới đó.

Thế nhưng ta tin tưởng ở tài năng của con.

Nếu là con, ta hoàn toàn tin tưởng vào một sự thành công tốt đẹp"Lời nói khen ngợi và động viên này một lần nữa khiến Thiên Phi và cả vị khách kia cảm thấy an tâm.

Thiên Phi cúi đầu thi lễ nói .- "tạ thầy đã có lời khen ngợi, học trò nhất định sẽ không làm thầy thất vọng"Đại phu Phi Hùng nhìn đứa học trò ngoan ngoãn lễ phép này thì rất hài lòng, nhẹ nhàng vuốt râu , nở một nụ cười mãn nguyện.- " được rồi, con đi cho sớm "Thiên Phi lại cúi đầu thi lễ một lần nữa, sau đó ôm đống đồ nghề khám chữa bệnh của mình lên cỗ xe ngựa.

Người khách đánh xe cúi đầu thi lễ chào Phi Hùng đại phu một lần nữa, rồi đánh xe ngựa rời khỏi trấn.

Cỗ xe ngựa dần đi xa, Thiên Thi vén màn xe ra nhìn về phía sau vẫn thấy thầy của mình đang nhìn theo, ông vẫn còn đứng đó để tiễn nàng đi về phía bắc.

Đây chỉ là một bước chân nhỏ của người con gái , nhưng lại là bước tiến lớn của cuộc đời nàng, chính là cột mốc để nàng hoàn thành ước mơ trở thành đại phu.

Đây thật sự là một mốc thời gian trọng đại..

Bình Luận (0)
Comment