Bạch Đạo Sư

Chương 303


Phong là gió , gió đến và gió đi nhẹ nhàng nhanh chóng, khiến người ta thoáng cảm nhận được gió, mà khi cảm nhận được rồi muốn nhìn lại thì gió đã đi mất tiêu khiến người ngẩn ngơ.

Vạn Vân Phong tới làng từ lúc bình minh còn chưa ló dạng, và bây giờ hắn rời làng khi mặt trời mới ngoi lên khỏi ngọn núi đằng đông kia.

Bình minh ở làng Tây , ánh mặt trời vừa mọc lên đỉnh ngọn núi lớn, ngôi làng nép mình cạnh ngọn núi không mấy khi được hưởng ánh mặt trời buổi ban mai.

Thiên Phi bế Ngọc Thúy trên tay, lẽo đẽo đi sau người đàn ông tóc trắng ấy.

Hắn mặc bộ y phục màu trắng, trên lưng đeo một hộp gỗ lớn, chậm rãi rời khỏi ngôi làng này.

Người ta hôm ấy chỉ thấy một người lạ mặt với cái hộp sau lưng, hắn xuất hiện ở làng trong một khoảng thời gian ngắn rồi biến mất.

Sau này hỏi thăm nhau, họ mới biết người đàn ông ấy là con rể nhà họ Vũ.

Người dân biết chuyện nên đã chúc mừng Vũ gia được một cái kết trọn vẹn, nào biết đâu cái kết trọn vẹn ấy hoàn toàn không có thật.

Đó chỉ là cái kết mà do một kẻ có trí tưởng tượng phong phú tưởng tượng ra mà thôi.

Trong cái hộp gỗ ấy có hai bộ hài cốt, của một người phụ nữ đáng kính và một đứa trẻ ngây thơ còn chưa hiểu chuyện .Thiên Phi lẳng lặng bước theo người đàn ông trước mặt mà không nói một câu gì.

Cứ vài bước chân, nàng lại ngoái đầu nhìn lại, nhìn cái ngôi làng mà nàng đã được hưởng một thời thơ ấu, một khoảng thời gian tương đối hạnh phúc.

Tính cho đến lúc người mẹ của nàng vắn số rời bỏ nàng ra đi, thì khoảng thời gian trước đó có thể nói là một khoảng thời gian trọn vẹn.

Bây giờ nàng rời khỏi làng là rời đi vĩnh viễn, không còn quay lại nữa, không còn được gặp cha mình lần nào nữa.

Nàng nghĩ đến đứa em mới sinh của nàng, nàng cũng không thể xem mặt bởi vì nàng giờ chỉ là một linh hồn, đi vào xem mặt một đứa trẻ e rằng là một điều không tốt cho lắm, thế nên tuyệt đối nàng không bước chân vô nhà dù chỉ một bước.

Lại nói thời phong kiến, người ta quan niệm rằng nàng đã là người họ Huyền , không còn là người nhà họ Vũ.


Vì vậy khi nàng trở về, việc đi vô trong nhà họ Vũ là một điều không được phép.

Dù rằng rất muốn được xem đứa em nối dõi tông đường nhà họ Vũ , nhưng nàng đã kiềm chế mình lại.

Bây giờ nàng rời đi, trong khoảnh khắc chia xa vĩnh viễn này luôn để cho con người ta những tâm trạng rất khó diễn tả.

Một sự xao xuyến lạ lùng, một trái tim nghẹn ngào, một tấm lòng nặng trĩu của những giây phút cuối cùng còn có thể thấy được nhau.

Vạn Vân Phong bước đi, hắn muốn siêu thoát cho hai mẹ con nhà này, vẫn còn một chút công đoạn.

Sau khi đã bước ra khỏi làng, đến một nơi thưa người qua lại.

Hắn mới dừng lại, quay sang nhìn hai mẹ con ấy mà nói .- Phi nhi , nàng còn có tâm nguyện gì nữa không? Để ta hoàn thành nốt cho nàng"Thiên Phi thoáng ngạc nhiên , tại sao lại gọi nàng là "Phi nhi" nghe thân thiết đến như vậy? Lúc nãy vẫn còn gọi nàng là Thiên Phi cô nương mà.

Nàng thoáng chốc mỉm cười, cảm thấy trong lòng rất vui vẻ , cũng không hề phản đối.

Nàng lúc này lại nhìn xung quanh một lượt, những ruộng lúa mênh mông bát ngát kéo dài đến tận chân núi đằng đông.

Nàng lại nhìn vô cái chân núi ấy, khi mặt trời đã qua khỏi núi và chiếu những tia nắng đầu tiên xuống ngôi làng.

Nàng mỉm cười, hoài niệm về quá khứ xa xôi.

Nhớ ngày ấy , khi còn nhỏ, mẹ nàng thường hay dắt nàng đi dọc con đường này.

Lúc ấy, nàng đã ước mơ sẽ có một ngày leo lên đỉnh núi xa kia.

Nhưng đó chỉ là ước mơ thời thơ ấu , Thiên Phi quay sang nhìn Vân Phong, nhẹ nhàng cúi đầu.- " thưa ân công, ta hồi nhỏ từng có ước mơ leo lên đỉnh núi đằng xa kia.

Nhưng nó cũng chỉ là ước mơ hồi nhỏ , bây giờ không còn quá ham muốn nữa.


Tâm trạng hiện tại đã vô cùng mãn nguyện, không dám làm phiền ân công quá nhiều, xin ân công đừng quá lo lắng."Vạn Vân Phong khẽ mỉm cười.

Khi Thiên Phi nhắc đến thời thơ ấu và ước nguyện của nàng, tức là nàng vẫn còn thích cái ước nguyện đó , nhưng vì ngại ngùng mà không dám nhờ vả.

Hắn nhẹ nhàng đưa bàn tay về phía trước mà nói .- "nếu đã muốn đi , vậy thì đi thôi"Nói xong không để Thiên Phi kịp phản ứng , liền nắm lấy bàn tay nàng mà dắt đi.

Hắn rẽ vào con đường bờ đê ruộng, nhắm thẳng ngọn núi kia đi tới.

Thiên Phi bị kéo đi theo sau, nàng ngại ngùng lắm.

Mặc dù rất thích, nhưng mà ngại, ấp úng nói .- "ân công không cần phải vất vả như vậy đâu.

Ta bây giờ đã mãn nguyện lắm rồi , không dám đòi hỏi gì thêm nữa.

Ân công không cần phải chiều chuộng ta mà vất vả như vậy, ta thật sự áy náy "Vạn Vân Phong bật cười.

Đối với hắn, leo lên một quả núi kia cũng chả có gì là vất vả.

Hắn vẫn cứ bước chân đi mà nói.- " ta cũng muốn lên ngọn núi ấy xem thử thế nào.

Không giấu gì nàng, ta cũng có sở thích leo lên đỉnh núi và ngắm nhìn từ đỉnh núi xuống, đó là một cảm giác rất tuyệt diệu.

Nếu như hai chúng ta đã cùng sở thích, vậy thì cứ thế mà triển khai thôi."Là sở thích cùng nhau ư? Nếu thế thì cũng bớt ngại đi phần nào đó.

Thiên Phi nghe vậy thì cũng thuận theo, nhưng trong lòng nàng vẫn có nhiều điều ưu tư.

Nàng khoáng khựng lại, nắm tay Vân ngập ngừng nói.- "ân công à, sở thích như thế thôi chứ không cần phải đi đâu.


Lỡ lên đó vào rừng gặp cướp, như vậy sẽ rất là nguy hiểm.

Thôi chi bằng đừng đi thì hơn"Vậy ra, Thiên Phi đang lo lắng cho sự an toàn của hắn.

Vân Phong nghe vậy thì quay sang nhìn nàng, khuôn mặt hắn có chút gì đó hài hước.

Hắn ngẫm nghĩ, hiểu rằng nàng lúc sinh thời chính là bị cái bọn không ra gì kia hãm hại tại vách núi mà mất mạng.

Kinh nghiệm xương máu lúc còn sống là kinh nghiệm phải trả bằng chính tính mạng của mình, đã khiến Thiên Phi dè chừng rất nhiều.

Thế nên cái sự lo lắng ấy, sự ám ảnh ấy vẫn theo nàng đến giờ.

Hắn biết, nhưng lúc này lại cảm thấy muốn làm anh hùng.

Hắn ôm ấp bàn tay của Thiên Phi vào tay mình mà dịu dàng trấn an.- " nàng đừng lo, có ta đây rồi, ta sẽ bảo vệ nàng.

Ở võ giới này ta là người mạnh nhất luôn đó, không ai làm gì được ta đâu, nàng đừng có sợ"Là người mạnh nhất võ giới sao? Nói như vậy có quá khoa trương không? Nói như vậy có quá nổ không? Thiên Phi nghe vậy thì không tin tưởng một chút nào.

Nàng biết hắn là một người rất giỏi bốc phét, mặc dù những lời nói dối của hắn không có ý định hại ai mà còn có ý tốt , nhưng mà bốc phét quá thì cũng không nên.

Tuy vậy , lời trấn an đó của hắn cũng khiến nàng bớt đi phần nào lo lắng.

Hắn cảm nhận được điều đó, lại siết tay nàng mà thì thầm.- " được rồi, ta chính là muốn lên cái đỉnh núi ấy.

Đây là điều mà ta muốn, chỉ là tiện đường dẫn nàng đi cùng thôi"Vạn Vân Phong nói như vậy, mục đích lời nói của hắn mang tính trấn an.

Nhưng vừa nói xong đã khiến Thiên Phi giật mình hoảng sợ, vô thức lùi lại.

Trong ký ức lúc còn sống, hai cái tên kia cũng nói rằng là cho nàng đi cùng, dụ nàng đến lưng núi rồi trở mặt hại chết hai mẹ con nàng.

Khuôn mặt Thiên Phi chuyển sang sợ hãi , giật lùi ba bước, cảm thấy hoang mang.

Vạn Vân Phong khựng người lại, hắn biết hắn vừa mới nói một lời không nên nói.


Ký ức hãi hùng của Thiên Phi, cũng chính là khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời nàng, ký ức đó vẫn còn lưu giữ lại khiến nàng bị ám ảnh.

Vân Phong nhận ra vấn đề, hắn vội vã xua tay mà trấn an.- " được rồi...!được rồi.

Không có gì đâu, chúng ta không đi nữa là được chứ gì."Khuôn mặt của Vạn Vân Phong trở nên hoảng hốt , cái hoảng hốt ấy không phải là sợ ai đó làm gì hắn, mà cái hoảng hốt ấy là sợ người trước mặt hắn sẽ lo lắng vì cái sự lỡ lời của mình.

Thấy nam nhân trước mặt mình hoảng hốt trấn an mình liên tục, Thiên Phi cũng dịu lòng đi.

Thiên Phi lúc này trầm ngâm một chút, người đàn ông trước mặt đã giúp đỡ nàng quá nhiều mà chưa đòi hỏi nàng bất cứ điều gì, mà bản thân nàng bây giờ cũng không có gì để người ta có thể lợi dụng được.

Thậm chí cái thân xác phụ nữ để cho người khác nàng cũng đã không còn nữa, chỉ còn linh hồn mà thôi.

Người đàn ông này trước sau đều hỏi tâm nguyện của nàng để thực hiện, và sau khi thực hiện tâm nguyện đương nhiên là sẽ siêu thoát.

Thiên Phi thoáng nở một nụ cười, nàng biết rằng mình cũng phải nên làm điều gì đó cho người đàn ông ấy.

Nếu người đó muốn lên đỉnh núi , thì nàng sẽ đi theo người ấy.

Thiên Phi nhìn người đàn ông trước mặt mình, nàng khẽ lắc đầu ,dịu dàng nói .- "ân công, đừng suy nghĩ nhiều.

Ta không phiền hà gì đâu, ta thực sự cũng muốn lên đỉnh núi đó.

Ân công dắt ta đi nhé "Thấy Thiên Phi thay đổi thái độ như vậy, Vạn Vân Phong thở phào nhẹ nhõm , hắn lập tức gật đầu .- "được.

Vậy chúng ta đi thôi "Nói xong liền ngửa bàn tay mình lên, mà Thiên Phi cũng nhẹ nhàng đặt tay mình vào.

Thế là nam nhân tóc trắng ấy lại nắm tay linh hồn thần khiết mà đi về hướng ngọn núi , muốn một lần lên đỉnh cùng Thiên Phi, ngắm cảnh đất trời tươi đẹp.

Trong một buổi sáng ở làng Tây, có một người đàn ông kỳ lạ gùi trên lưng mình một cái hộp gỗ lớn.

Hắn đi dọc theo những bờ đê ruộng lúa , hướng về ngọn núi phía đông kia mà tới.

Hắn đi theo đường mòn rồi rẽ theo đường thẳng, theo một con đường dẫn lên trên đỉnh núi chứ không phải con đường vòng qua làng Đông..

Bình Luận (0)
Comment