Bạch Đạo Sư

Chương 45


Cơm no rượu say, Trịnh Võ Quyết lúc này mới làm bộ ra vẻ ngây thơ hỏi.- " Phong đệ hôm nay tới đây tìm ta không biết có chuyện gì?"Vẻ mặt giả tạo của Trịnh Võ Quyết khiến Vạn Vân Phong cảm thấy có chút chướng mắt.

Rõ ràng là dẫn dụ hắn vào quán phở này, bây giờ lại hỏi câu hỏi vô duyên như vậy, chắc chắn là có mưu đồ.

Vạn Vân Phong cười nhạt.- "Quyết huynh thật mau quên.

Ta tới đây không phải là vì chuyện Hoa Quả trang đó sao?"" A....ta nhớ ra rồi " Trịnh Võ Quyết thốt lên như vẻ ngạc nhiên lắm vậy.

Lúc này hắn lại lấy ra một tờ giấy lớn đặt xuống bàn.

Trên tờ giấy là những đường thẳng chồng cắt nhau.

Trịnh Võ Quyết cười mỉm.- " đây, đệ mua miếng nào?"Vạn Vân Phong nhìn vào tờ giấy mà nheo mắt.° " Quyết huynh, cái này có nghĩa là sao? Giải thích xem nào, ta không hiểu "Trịnh Võ Quyết vẫn điệu cười mỉm đó, chỉ tay vào bản đồ mà nói.- " Hoa Quả trang rộng 14 mẫu.

Bây giờ ta chia nó ra thành 14 miếng khác nhau.

Giá đất ruộng rẫy ở xứ này trung bình là 100 lượng bạc một mẫu.


Ta bán với giá trung bình, đệ mua mấy mẫu, cứ lựa thoải mái "Vạn Vân Phong hai chân mày khẽ giật giật, thì ra là phân lô bán nền.

Ngôi nhà ma ấy bán 300 lượng bạc hắn chưa chắc đã mua, vậy mà bây giờ giở chứng phân lô bán tổng 1400 lượng bạc.

Vân Phong cười nhạt.° " Quyết huynh thật biết nói đùa.

Hôm qua không phải còn rao bán nguyên miếng hay sao? Vì cớ gì chỉ qua một đêm mà đã chuyển sang bán lẻ rồi? Có phải Quyết huynh đang chơi ta?"Trịnh Võ Quyết vẻ mặt lạnh nhạt, hắn quay sang nhìn hướng khác mà nói.- " hôm qua bảo đệ đặt cọc đệ không đặt, hôm nay ta không bán nữa.

Cái này là lỗi ở đệ, không trách ta được"Lật lọng thật quá đơn giản với tên phú thương này.

Quả thật theo lý thì hắn không sai, hắn hoàn toàn có quyền đổi ý.

Vạn Vân Phong hiểu điều này, thoáng chốc im lặng nhìn hắn, mà hắn cũng im lặng không nói gì.

Trong giây phút im lặng, Trịnh phu nhân bất chợt cười toe toét, dựa tay vào chồng mà chỉ vào bản đồ.- " ai da...!tướng công.

Lê lão gia đặt mua miếng này rồi nè"Nói xong chỉ thẳng vào lô mặt tiền.

Tên gia nô đi cùng thấy vậy thì cũng nhào vào tham gia, cũng chỉ vào một lô mà cười nói.- " lão gia, đại bá của tiểu nhân có nhờ vả, muốn lão gia để lại lô này, xin lão gia đừng bán cho người khác"Trịnh Võ Quyết lúc này vẻ mặt tâm đắc, khẽ gật đầu.- " được được.

Muốn mua lô nào thì mua, chỉ cần đặt cọc là được"Ba người bọn chúng trông có vẻ náo nhiệt lắm.

Cái gì mà lô này có người đặt, lô kia có người mua? Căn nhà ma ấy đứa nào dám vào mà phân lô, dám vào mà ở? Bọn này rõ ràng kẻ tung người hứng lừa tiền Vân Phong mà thôi.

Vân Phong cười nhạt một cái.° " Quyết huynh quả là phú thương có tiếng cả Giao Chỉ đều biết, phương thức buôn bán cao siêu như vậy mà cũng nghĩ ra , Vân Phong bái phục"Nói xong thì bật đứng dậy, thi lễ một cái.° " thôi thì ta cũng không làm phiền các vị làm ăn buôn bán nữa.

CÁO TỪ"Nói xong quay lưng đi thẳng trong sự ngơ ngác của Trịnh Võ Quyết.

Hắn ngạc nhiên lắm, theo lý thì Vạn Vân Phong phải đề nghị mua hết các lô để không phải phân ra, lúc đó đôi bên sẽ mặc cả để giảm giá xuống đôi chút.


Trong toan tính là vậy, thế nhưng khách hàng chẳng thèm trả giá mà bật dậy rời đi dứt khoát.

Hoa Quả trang đó có bán 1400 lượng bạc vẫn là rẻ chán, một tên giàu có sẵn sàng đốt bỏ bộ da rắn quý hiếm thì đâu thiếu số tiền ấy, tại sao lại bỏ đi dễ dàng như vậy, không lẽ là đã biết được căn nhà có ma? Trịnh Võ Quyết quay sang tên gia nhân mà hằn giọng.- " ngươi có chắc là cái tên bạch mao đó vẫn chưa biết chuyện gì trong căn nhà đó chứ? Liệu có phải hắn đã biết căn nhà đó có ma rồi"Tên gia nô nghe vậy lập tức xua tay.- " không có, tuyệt đối không có.

Hôm qua người của ta theo dõi rất kỹ, hắn vào khách điếm thì nghỉ ngơi trong phòng, chưa từng tiếp xúc với ai "Trịnh Võ Quyết thấy tên gia nô quả quyết như vậy thì cũng tạm tin, vậy thì lý do gì mà khách hàng bỏ đi nhanh thế.

Trịnh phu nhân lúc này quay sang hối chồng.- " ông bán quách căn nhà đó cho hắn đi.

Trước đây chúng ta lấy tiền cọc của hai người được 400 lượng, cộng thêm 300 lượng bán nhà là được 700.

Căn nhà có ma đó lỡ mua rồi, chấp nhận lỗ 300 cho xong, tiếc nuối gì nữa.

Hắn bây giờ mà chạy mất thì còn có ai thèm mua mảnh đất ma quỷ đó đâu "Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa.

Hoa Quả trang bị ma ám thì trăm dặm xung quanh đều biết.

Trịnh Võ Quyết cũng thử thuê đạo sĩ về bắt ma, nhưng ma trong đó quá mạnh.

Đạo sĩ thường thì không đủ sức bắt, mà cao nhân thì đòi giá tiền quá cao, bắt ma xong bán Hoa Quả trang không đủ trả tiền công.

Trịnh Võ Quyết thật sự cũng rất muốn bán phứt đi thứ của nợ này, hắn suy tư đôi chút rồi quay sang vỗ về vợ.- " bà đừng có lo, tên tiểu tử ấy vẫn chưa biết căn nhà có ma.

Chỉ cần nhìn vào căn nhà là hắn biết cái giá chúng ta ra vẫn rẻ chán, hắn chẳng qua chỉ đang ép giá chúng ta thôi.


Ta đoán chừng nội trong hôm nay hắn sẽ lại tìm ta để thương lượng giá cả, lúc ấy ta sẽ giải quyết dứt điểm mọi chuyện "Trịnh phu nhân nghe vậy thì cơ mặt cũng bớt nhăn nhó hơn, bà ta khẽ thở dài.- " Vậy ông định bán với giá bao nhiêu? Đừng đòi cao quá hắn chạy mất là thôi luôn đó"Trịnh Võ Quyết dựa lưng vào ghế, chớp mắt một cái.- " ta ra giá 1400 , chỉ cần hắn trả 1000 là được.

Bất quá thì 800 cũng không tiếc với hắn"Trịnh phu nhân nghe vậy thì gật đầu, tiện tay cầm tờ giấy bản đồ phân lô lên mà xé cái roẹt.

Khuôn mặt vẫn còn đó sự không yên tâm.- " nếu được như vậy thì tốt, tôi cũng chẳng mong muốn gì hơn.

Lần trước hại chết gia đình ba người nông dân, cả dòng họ nhà tôi đã từ mặt cả hai chúng ta rồi.

Tôi dù gả cho họ Trịnh, là người của họ Trịnh, thế nhưng bị cha mẹ từ mặt cũng là điều đau khổ vô cùng"Trịnh Võ Quyết nghe vậy thì nhăn nhó, hắn cũng bị người ta chửi cho trên đường phố rất nhiều.

Dù rằng mặt dày, nhưng độ dày cũng có giới hạn của nó.

Tên gia nô bên cạnh cũng nhăn nhó theo, bởi hắn cũng bị dân chúng chửi vì dính líu đến vụ mua bán năm đó.

Lúc nhận tiền thì sướng híp mắt, lúc không bán được thì bắt đầu ăn năn, đây chính là bản chất của con người vậy..

Bình Luận (0)
Comment