Một câu trả lời thật sự quá ngây ngô, ngây ngô đến mức khiến người nghe xem chút nữa bật cười. Nhưng mà lỡ như hắn đi du lịch rồi tình cờ vào đây thật thì sao? Cái câu trả lời ngây ngô ấy lại không phải là không có lý , lại không phải là thứ không thể xảy ra. Độc Cô Tởm trong một thoáng rất ngắn tròn xoe mắt, hắn đã rất ngạc nhiên bởi câu trả lời ấy. Hắn suýt chút nữa đã bật cười, nhưng ngẫm lại thì thấy câu trả lời ấy cũng hoàn toàn có lý. Độc Cô Tởm quay sang trầm tư , suy nghĩ gì đó một lúc rồi gật đầu bảo.
- "Được rồi , ngươi nói như vậy cũng tạm chấp nhận được. Vậy thì cứ cho là hắn thật sự đi du lịch, rồi vô tình xuống đây gặp cơ duyên để giúp đỡ nhà ta đi . Ừ thì cái này cũng có lý , có thể tạm chấp nhận được. Ta tạm thời chấp nhận lý do này, bây giờ ta giả sử lý do này không phải là lý do đúng, vậy thì các ngươi sẽ nghĩ thế nào về tình huống này bây giờ."
Câu hỏi của Độc Cô tởm vừa hết , hai anh em nhà kia khuôn mặt đã trở nên ngáo ngơ. Con người chúng ta thường hay phạm một sai lầm rất cơ bản, một sai lầm mà nó thông dụng đến nỗi chúng ta còn không nhận ra nó tồn tại. Khi chúng ta đi tìm căn nguyên cho một vấn đề gì đó, khi mà chúng ta đặt ra được một giả thiết nghe có vẻ hợp lý , chúng ta sẽ mặc định giả thiết đó là đúng. Sau khi mặc định giả thiết đó đúng , chúng ta lại thông qua cái mà chúng ta cho là đúng đó để tiếp tục hướng tới một kết cục tiếp theo. Thế nhưng giả thiết đó dù có lý thì cũng chỉ là một giả thiết mà thôi , và nó hoàn toàn có thể không xảy ra. Vì vậy người cẩn thận sẽ đặt thêm vài giả thuyết khác, để nếu giả thiết này sai thì vẫn có thể có kế sách khác đối phó tình hình. Độc Cô Tởm là một kẻ trải qua nhiều sương gió, xung quanh hắn luôn là kẻ thù dòm ngó , vậy nên tính hắn vô cùng cẩn thận. Cũng bởi vì hắn cẩn thận suy xét, cho nên mới có thể giữ cho hắn sống đến giờ phút này. Bây giờ hắn tạm chấp nhận là việc tên Bạch Đạo xuống đây du lịch là ngẫu nhiên , và giả thiết này được đặt sang một bên, bởi nếu Bạch Đạo thực sự xuống đây ngẫu nhiên thì hắn không phải là một mối nguy hiểm. Và giờ đây hắn muốn đặt ra một giả thiết khác , một giả thuyết rằng đây không phải là ngẫu nhiên, mà là một kế hoạch nào đó. Theo giả thuyết này thì tên Bạch Đạo có thể gây nguy hiểm đến gia tộc, từ đó đề ra kế sách để có thể ứng phó được tốt nhất. Hai anh em nhà kia nghe vậy ngớ người một lúc , sau một thoáng suy nghĩ thì họ cũng hiểu ra điều này. Bọn họ vẫn hướng đôi mắt về phía chủ nhân, mà tên Độc Cô Tởm lúc này lại nói tiếp.
- "Nếu như giả sử hắn tới đây du lịch là ngẫu nhiên, và khi ta đề nghị ban thưởng cho hắn một phần thưởng gì đó. Giả sử như hắn là kẻ tham lam lập tức đòi vàng bạc châu báu, như vậy có lẽ ta sẽ yên tâm hơn rất nhiều. Nhưng kẻ này lại không coi trọng phần thưởng ngay trước mắt, mà dường như hắn xem nhẹ phần thưởng từ tay ta và có một mục đích gì đó khác hơn. Tất nhiên đây chỉ là những suy đoán mông lung của ta, là những suy đoán không có cơ sở . Nhưng không thể không nghĩ đến những vấn đề nguy hiểm như vậy được, vì điều này có thể liên quan đến sự tồn vong của gia đình ta."
Hai tên thuộc hạ đơ cả người, đối diện với những suy luận mà chủ nhân đưa ra, hai người bọn họ cảm thấy cũng thật sự có lý . Dựa vào những thông tin mà họ được truyền tải, tự mình bị cuốn theo những dòng suy nghĩ của riêng mình. Thạnh Bắc chợt nhìn nhận một vấn đề gì đó, trong đầu nảy ra một tia suy nghĩ, hắn ngước lên nhìn chủ nhân mà hỏi.
- "Vậy có thể nào hắn thực sự là có mục đích, nhưng mà là đang đi tìm chủ nhân cho riêng mình. Có phải chăng hắn tới đây là muốn được đầu quân cho đại nhân, muốn được trở thành mưu sĩ cho đại nhân, liệu có khả năng ấy xảy ra hay không?"
Độc Cô Tởm thoáng chốc đứng hình, hắn nhìn tên thuộc hạ với một chút gì đó khá tâm tư. Bản thân hắn cũng biết rằng mưu sĩ là một quân cờ quan trọng của bất cứ một thái thú nào. Mặc dù hắn là tiết độ sứ, chỉ là quan tứ phẩm cai quản một chỉ. Nhưng Giao Chỉ là vùng đất rộng lớn, thậm chí có thể gọi là Giao Châu. Hắn làm tiết độ sứ của Giao Chỉ, cũng có thể xem như là đang làm thái thú tam phẩm đứng đầu một châu, chính là Giao Châu. Những quan thái thú đứng đầu một châu khác đều có chứa dưới trướng của mình ít nhất là một mưu sĩ , có người thậm chí còn có tới hai hoặc ba mưu sĩ bên mình. Thế nhưng hắn thì sao? Bây giờ dưới trướng hắn toàn là võ biền, làm gì có một mưu sĩ bày mưu tính kế nào cho ra hồn chứ. Hai tên thuộc hạ thân cận nhất của hắn đang họp ở đây cũng đều là bên nhà võ, đánh đấm võ công thì rất là ổn, nhưng nói về mưu kế thì chẳng tài cán gì. Trong phút chốc hắn đã rất thích cái ý tưởng mà tên thuộc hạ nói, tức là Bạch Đạo tới đây để làm mưu sĩ cho hắn. Tuy rằng rất thích, nhưng ngay lập tức hắn đã lắc đầu xua tay?
- "Cái gì chứ ? Muốn tới đây đầu quân làm mưu sĩ cho ta ư ? Không thể nào. Với tài trí của hắn thì hắn có thể đầu quân cho bất kỳ một thái thú ở một châu nào đó, làm gì phải tới tận xứ man di xa xôi này để đầu quân cho một quan tứ phẩm tiết độ sứ như ta? Điều này là không thể nào đâu."