Chiều thứ hai, Hạng Phong gọi điện đến, bảo Tử Mặc lập tức đến văn phòng của anh. Mặc dù không biết là chuyện gì quan trọng, nhưng cô vẫn vội vàng đi qua.
Nhưng đẩy cửa ra, cô liền ngẩn người, bởi vì đứng trước mặt cô là một người cô không nghĩ tới —— Vu Nhâm Chi.
“Chào cô.” Vu Nhâm Chi vóc dáng cao lớn, đứng chính giữa phòng, có một cảm giác như vua chúa trước thiên hạ.
“Chào anh…” Tử Mặc ngơ ngác gật đầu, lộ ra nụ cười xấu hổ.
“Thấy chưa,” Hạng Phong không biết khi nào thì cầm hai tờ bản thảo đi tới, “Tôi đã nói chúng ta quen cùng một người, trên thế giới này e rằng chỉ có một Thi Tử Mặc, có thể tra tấn thằng nhóc thối Hạng Tự kia đến chết đi sống lại thôi.”
Cô thảng thốt há hốc mồm, muốn nói gì đó lại không thể phát ra tiếng.
“Lão Vu giúp anh vẽ tranh minh họa sách nhiều năm rồi,” Hạng Phong nói tiếp, “Mấy hôm trước anh ta cầm một tấm ảnh đến chỗ anh, hỏi anh có thể nhìn ra điểm gì từ trong tấm ảnh, trùng hợp thằng nhóc thối kia tới tìm anh, nhìn thấy tấm ảnh, nó một mực quả quyết rằng là do em chụp.”
“…”
“Lão Vu không tin, thế nên anh chỉ có thể gọi em tới chứng minh cho anh ta.”
“…” Sắc mặt Tử Mặc ngoài bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ.
Hạng Phong vỗ vai Vu Nhâm Chi đang tròn mắt, rồi xoay người tìm thứ gì đó trong một đống bản thảo nằm bên cạnh.
“Thế giới này thật sự quá nhỏ!” Vu Nhâm Chi nói từ đáy lòng.
“Ừm…”
“Em không thấy ánh mắt của thằng nhóc thối kia nhìn anh ta đâu,” Hạng Phong bận tìm đồ vật cũng không quên tranh thủ bổ sung, “Quả thực giống như cảnh sát thẩm vấn tội phạm vậy.”
“Ồ, về điểm này, tôi có thể làm chứng.” Vu Nhâm Chi cười khổ.
“Tôi xin lỗi…” Tử Mặc không biết nên nói gì mới tốt, có đôi khi Hạng Tự thật khiến người ta cảm thấy “bất chấp lý lẽ”.
Vu Nhâm Chi cười lắc đầu, có lẽ nhìn ra sự xấu hổ của cô, thế nên không nói thêm gì nữa.
“Hai đứa lại cãi nhau hả?” Hạng Phong hỏi.
“Ơ?…Vâng…”
“Anh cũng nghĩ vậy, dạo này tính khí của nó gắt gỏng ghê luôn.”
“Em…” Cô khựng lại, rốt cuộc lấy dũng khí nói, “Em nói chia tay với anh ấy…”
Hạng Phong và Vu Nhâm Chi đều kinh ngạc nhìn cô, không hẹn mà cùng trừng to mắt, hồi lâu sau vẫn chưa thốt ra lời.
“Em nói,” Hạng Phong bước qua đống giấy trên mặt đất, “Em nói muốn chia tay với nó? Nó nói thế nào?”
“…Anh ấy,” Tử Mặc gãi đầu, “Anh ấy không nói gì cả.”
Hạng Phong giống như khán giả xem một vở diễn tệ hại mười mấy năm nay rốt cuộc đợi được một màn gay cấn, lời nói tràn đầy hưng phấn: “À! Thảo nào, thảo nào nó trưng ra bộ mặt đó… tốt nhất có thêm một người theo đuổi, thế thì vở diễn này hoàn mỹ rồi.”
Tử Mặc thầm cười khổ, Hạng Phong thỉnh thoảng có một loại sở thích xấu xa, anh thích trêu chọc Hạng Tự, nhưng trên thực tế lại rất thương yêu đứa em trai này, khiến người ta không thể lần ra suy nghĩ.
Cô quay đầu nhìn sang Vu Nhâm Chi, phát hiện anh ta đang dùng ánh mắt thích thú nhìn cô chằm chằm, trong lòng cô không khỏi run rẩy, vội vàng dời tầm mắt.
Buổi tối Hạng Phong giữ Tử Mặc và Vu Nhâm Chi ở lại dùng cơm, Vu Nhâm Chi nói còn bận nhiều việc nên từ chối, Tử Mặc ở lại, đối với người không có công việc ổn định như cô mà nói, có người mời ăn luôn là một chuyện đáng mừng.
Hai người đi tới quán bar thường đến xem đá banh, gọi hai món chính cùng một đĩa đậu phộng, coi như giải quyết một bữa cơm.
“Em trai anh là một người rất phiền phức,” Hạng Phong khoanh tay, bắt chéo chân nói, “Nó có một kiểu triết học của chính nó, nó sẽ không dễ dàng tin lời người khác, luôn ngoan cố giữ vững suy nghĩ của mình, cho dù biết sai cũng vẫn mạnh miệng kiên trì. Thế nên…”
“?”
“Em có thể chịu đựng nó lâu như vậy, là phúc của nó.”
“…” Tử Mặc nhìn ly nước khoáng trước mặt, “Nhưng hiện tại, tất cả đều phải kết thúc…”
Cô chìa tay, xoay tròn cái ly, nhìn mặt nước tĩnh lặng dấy lên gợn sóng nhè nhẹ, nếu cuộc sống có thể tĩnh lặng tựa như ly nước này, thật là tốt biết bao.
Hạng Phong trầm lặng, hình như đang suy nghĩ một số chuyện, một lát sau anh bình tĩnh nói: “Nhưng mà, em có từng nghĩ tới…đôi khi nó thích che giấu bản thân, không ai tìm thấy con người thật sự của nó.”
“…” Có lẽ vậy, có lẽ đó là lý do tại sao cô cùng anh ta trải qua mười hai năm, nhưng vẫn không thể xác định tâm ý của anh ta.
“Mặc Mặc, em còn nhớ vụ tai nạn kia không?” Ánh mắt Hạng Phong ấm áp mà sắc bén.
“Vâng…”
“Em có còn trách nó không lập tức đến thăm em không?”
Tử Mặc quay đầu đi chỗ khác, mặc dù đã qua rất nhiều năm, nhưng hồi ức u ám kia chưa từng tan biến trong lòng cô —— nhưng cô còn trách anh ta không?
“Em không còn trách anh ấy,” cô nói, “Trong sách nói đúng, thời gian có thể phai nhòa mọi thứ…”
Nó cũng còn hơn những tổn thương mà anh ta mang đến cho cô sau này, có lẽ việc đó căn bản không tính là gì.
Hạng Phong cười ảm đạm: “Thực ra, nó bất đắc dĩ.”
“?”
“Đôi khi nhớ lại tình hình ngày đó, anh vẫn còn sợ…” Khi nói lời này, trên mặt Hạng Phong có vẻ ưu sầu hiếm thấy.
“…” Cô khẽ nhíu mày, không biết tại sao anh nói vậy.
“Hôm đó anh về nhà sớm định mừng sinh nhật nó, chờ mãi vẫn không thấy nó trở về, thế là anh tính ra ngoài đi tìm. Ở cầu thang anh gặp được ba mẹ em đang hấp tấp đến bệnh viện, nghe được tin em xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của anh là muốn mau chóng tìm ra thằng nhóc kia, nói cho nó biết.”
“…”
“Tại một góc cách mấy con phố anh tìm được nó, nó nhìn thấy anh, tươi cười kéo anh đến góc tường, nói rằng nó đang ở đây chờ em, em nhất định mua bánh kem lạnh mà nó thích, từ tiệm bánh trở về thì sẽ đi qua chỗ này, nó định nhảy ra hù em.”
“A…”
Hạng Phong nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, anh cười nặng nề: “Lúc ấy anh sững sờ, không biết nên nói thế nào về tin tức này, nhưng sau đó anh ép buộc chính mình túm lấy áo nó nói em xảy ra tai nạn xe cộ, đang ở bệnh viện cấp cứu.”
“…”
“Từ trước đến giờ anh chưa từng thấy nó như vậy, cả người đờ ra, hai mắt vô thần, miệng thì thào ‘làm sao bây giờ, anh ơi, vậy làm sao bây giờ…’ Anh không có cách nào trả lời nó, bản thân anh cũng rất rối loạn, nhưng anh theo bản năng kéo nó đi đón một chiếc taxi, đi bệnh viện thăm em.”
“…”
“Em biết không,” Hạng Phong cười đến nỗi nếp nhăn tại khóe mắt càng sâu hơn, “Cái thằng nhóc vô dụng kia ở trên xe bắt đầu lau nước mắt, anh an ủi nó nói không sao đâu, nhưng nó vẫn khóc…giống như một đứa nhỏ bối rối không biết làm sao.”
“Ưm…” Sắc mặt Tử Mặc trở nên hoảng hốt, đó hình như là một Hạng Tự mà cô chưa từng quen biết, cũng chưa từng nhìn thấy.
“Lúc tới bệnh viện, anh nhớ nó lảo đảo chạy vào, bọn anh mất rất nhiều thời gian mới tìm được ba mẹ em, họ đang chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật trông rất lo lắng, thằng nhóc kia liền co người trên ghế dài, bờ vai rụt lại, cứ lau nước mắt mãi. Bắt đầu từ ngày nó trở thành em trai anh, anh chưa từng thấy nó như vậy, chưa bao giờ!”
“Nhưng anh ấy…” Tử Mặc hơi nghẹn ngào, “Tại sao không đến thăm em…”
“Bởi vì, bệnh hen suyễn của nó lại phát tác, hơn nữa rất trầm trọng.”
“A!…”
“Lúc bác sĩ nói em không còn trở ngại thì mọi người đều rất vui mừng, nó rất sung sướng, vô cùng sung sướng. Nhưng anh nhìn thấy khuôn mặt nó từ vui vẻ cực độ đến đau đớn cực độ, giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, nó lập tức quỳ xuống đất, môi tím ngắt, miệng phát ra tiếng hít thở gấp gáp, sau đó toàn thân như bùn nhão ngã xuống đất, ngay cả hơi sức cầu cứu cũng không có… Lúc y tá đưa nó lên cáng anh sợ muốn chết, đã nhiều năm rồi căn bệnh của nó chưa từng tái phát, khuôn mặt kia trông đáng sợ như vậy, giống như là không thuộc về thế giới này.”
“Nhưng…” Cô che miệng, nói không nên lời.
“Lần đó nó bệnh rất nặng, bác sĩ nói là bởi vì cảm xúc của nó quá kích động, hôm sau khi nó tỉnh lại thì rất yếu ớt, nó năn nỉ anh đừng nói với em, bởi vì em nhất định sẽ lo lắng, em biết không, khi nó dùng vẻ mặt đó nói với anh, lần đầu tiên anh cảm thấy ghen tị —— nó sẵn lòng làm nhiều chuyện cho em như vậy, mà địa vị người anh trai là anh ở trong lòng nó có lẽ vĩnh viễn không thể nào so sánh với em.”
“Sao có thể…” Cô chảy nước mắt, Hạng Tự lại không nói cho cô biết, chẳng muốn cho cô biết chút nào.
Cô nhớ tới giấc mộng khiến người ta nghi hoặc kia, trên mu bàn tay hơi ươn ướt —— bỗng nhiên cô hiểu ra, cảm giác ấm áp đó, kỳ thật là bờ môi của Hạng Tự.
“Nếu em hỏi anh nó có yêu em không, anh không có cách nào trả lời, bởi vì anh không biết, bất cứ một người có lối suy nghĩ bình thường đều không thể nào biết được. Nó sẵn lòng làm nhiều chuyện cho em, nhưng đồng thời tàn nhẫn tổn thương em, anh không biết nó suy nghĩ cái gì, nó cũng chưa bao giờ muốn nói với anh. Nhưng có một điểm anh có thể khẳng định…”
“?”
“Cho dù là lúc nào, khi em cần nó, nó đều sẵn lòng chạy ngay đến bên cạnh em.” Ánh mắt Hạng Phong trầm tĩnh và thẳng thắn, giống như chỉ là một người kể chuyện.
Tử Mặc quay mặt qua chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời lại đổ mưa, cửa kính lờ mờ, người bên trong không nhìn ra bên ngoài được, người bên ngoài cũng chẳng thấy bên trong. Tựa như Hạng Tự, luôn dùng lớp sương mù mỏng manh này cất giấu chính mình, cô vươn tay muốn lau đi lớp sương mù kia, nhưng anh ta luôn xoay người tránh né.
Cô lặng lẽ chảy nước mắt, vì Hạng Tự, cũng vì mười hai năm dây dưa này.
“Tại sao anh muốn nói chuyện này với em…” Cô ngẩng đầu, nhìn Hạng Phong.
Anh vẫn cười nhàn nhạt: “Có lẽ, anh chỉ cảm thấy mình có nghĩa vụ nói ra quan điểm của mình về nó, về phần cuối cùng hai đứa sẽ như thế nào, đó không phải là chuyện mà anh có thể quyết định.”
Cô nhìn anh, ánh mắt hoang mang.
Trần Tiềm, Vu Lệ Na cùng với Hạng Phong, mỗi người đều nói với cô về Hạng Tự trong mắt bọn họ, khác biệt với sự tưởng tượng của cô như vậy, cô bắt đầu không phân biệt rõ ràng người nào mới là Hạng Tự chân chính. Có lẽ đều phải, có lẽ cũng không phải, có lẽ Hạng Tự chân chính chỉ có bản thân anh ta mới biết được.
Nhưng cô nên làm gì bây giờ đây, tin ai? Không tin ai? Hoặc là…từ nay về sau quên đi anh ta?
Lúc từ quán bar đi ra thì trời đã không còn đổ mưa, Tử Mặc cúi đầu, không nói lời nào. Hạng Phong thở dài, anh đi tới sờ tóc cô: “Cô bé ngốc, từ trước đến giờ đều là em nuông chiều nó, nếu em không bấm bụng chịu đựng như vậy, nó đã sớm nhận ra vấn đề của mình.”
Cô chầm chậm ngẩng đầu, vẫn không nói gì.
“Được rồi,” anh vươn tay ôm vai cô, giống như một người anh cả luôn cổ vũ cô, “Anh cho rằng em làm rất đúng, phải cho nó biết thái độ của em, cho nó một chút thời gian, cũng cho chính mình thời gian, suy nghĩ kỹ càng xem con đường tiếp theo nên đi như thế nào —— được không?”
Đôi mắt cô sưng phù, ngơ ngác gật đầu.
Hạng Phong lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, anh véo hai má cô, sau đó nói: “Ồ, hình như cũng không có gì đặc biệt…”
“?”
“Thật chẳng hiểu thằng nhóc kia tại sao thích véo má em như vậy, anh còn tưởng véo má em giống như là bánh bao ấy, bây giờ anh thấy càng giống bánh chiên không nhân hơn.”
Cô mỉm cười, cười đến ngơ ngẩn, nhưng cũng rất vui vẻ. Cô đấm mạnh anh một cái, khiến anh nhe răng trợn mắt.
Có đôi khi, trên con đường trưởng thành có thể có một người anh cả chân thành như vậy, là một chuyện may mắn biết bao…
Mấy ngày sau đó, Tử Mặc suy nghĩ rất lâu, cũng đấu tranh rất lâu, cuối cùng lấy dũng khí muốn tìm Hạng Tự nói chuyện lần nữa, nhưng anh ta luôn vắng nhà. Cô tưởng rằng anh ta đi thi đấu, nhưng Trần Tiềm lại nói không có; cô gọi điện cho anh ta, luôn là tiếng máy bận; cô nhắn lại vào hộp thư của anh ta, anh ta vẫn không trả lời; cô đến quán bar tìm, anh ta cũng chẳng ở đấy. Hạng Tự giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không ai liên lạc được với anh ta, cũng chẳng có người nào tìm thấy.
Chiều thứ ba, cô bật tivi, đó là chuyện cô thường làm vào giờ này mỗi tuần —— xem chương trình cờ vây buồn tẻ và vô vị của Hạng Tự. Từ trước đến giờ anh ta chưa từng lộ diện trong chương trình, chỉ có âm thanh trầm thấp cùng với ngón tay thon dài, nhưng cô vẫn xem, tuần nào cũng xem, mặc dù cô chưa bao giờ cho anh ta biết.
Chương trình vừa chiếu phần mở đầu, bắt đầu chèn quảng cáo, đợi khi quảng cáo chấm dứt, trên màn hình là một người dẫn chương trình thể thao nổi tiếng, anh ta dùng giọng điệu trầm bổng nói: “Xin chào các vị khán giả, bởi vì phía sản xuất nên chương trình ‘cờ vây’ tuần này tạm dừng phát sóng. Nhưng tiết mục đặc biệt ‘phỏng vấn độc quyền thể thao’ của chúng tôi đã mời được anh Hạng Tự vừa đánh bại rất nhiều tuyển thủ ưu tú mà đoạt giải quán quân tại giải thi đấu quốc tế, anh ấy sẽ là nhân vật chính trong buổi phỏng vấn độc quyền hôm nay.”
Tử Mặc kinh ngạc nhìn chằm chằm chữ “trực tiếp” trên góc trái màn hình tivi, chẳng lẽ, anh ta đang ở đài truyền hình?
Màn ảnh chuyển cảnh, khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng của Hạng Tự lập tức xuất hiện trước mặt cô.
“Chào buổi chiều.” Anh ta mặt không biểu cảm hơi khom người, hai tay đan vào một chỗ ngồi ở đằng kia, không nói gì.
“Được, vậy trước tiên nói về trận thi đấu lần này…”
Hạng Tự gầy rồi, xung quanh đôi mắt lại có một quầng đen nhàn nhạt, nụ cười như có như không tại khóe miệng đã biến mất, cho dù thỉnh thoảng lộ ra nụ cười, cũng là xuất phát từ sự lễ độ hoặc là khách khí, không giống như Hạng Tự tràn đầy sức quyến rũ.
Cô cứ thế ngồi ngơ ngác trước tivi nhìn anh ta, không biết anh ta nói những gì, chỉ cảm thấy rất muốn gặp anh ta, muốn hỏi anh ta rất nhiều, cũng muốn nói rất nhiều với anh ta.
Cô bỗng nhiên cầm ba lô và chìa khóa xe xông ra ngoài, cô muốn đến đài truyền hình, nếu anh ta đang ở đó, cô sẽ đi tìm anh ta, nói chuyện rõ ràng, cho dù thật sự muốn quên đi anh ta, cũng không thể không minh bạch như vậy.
May nhờ quan hệ công việc, cô vẫn quen biết với vài nhân viên của đài truyền hình, sau khi tới nơi nhanh chóng tìm được nơi ghi hình của chương trình kia. Cô đẩy cửa ra, có phần thở hổn hển, cô gắng sức lấy lại bình tĩnh, lướt qua mọi người dưới ánh đèn tìm kiếm bóng dáng của Hạng Tự. Rốt cuộc cô nhìn thấy anh ta, trông còn gầy hơn trên tivi một chút, nhưng sắc mặt không lạnh nhạt như vậy.
Cô đi qua, đứng bên cạnh máy quay, anh ta không nhìn thấy cô, còn đang trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình.
“Được, tôi rất vui vì anh Hạng Tự đã chấp nhận buổi phỏng vấn ngày hôm nay, chúc anh giành được nhiều thắng lợi hơn trong sự nghiệp thi đấu sau này. Cám ơn.”
“Cám ơn.”
Buổi trực tiếp kết thúc, Hạng Tự sụp bả vai, cô biết, đó chính là anh ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh ta cầm nước khoáng trên bàn, ngửa đầu uống nước, mới uống mấy hớp, liền nhìn thấy cô đứng bên cạnh máy quay, anh ta bị sặc ngay.
“Khụ, khụ, khụ…”
Bên cạnh có hai nhân viên vội vàng đưa khăn giấy cho anh ta, anh ta lau miệng, sau đó nhíu chặt mày nhìn cô chằm chằm, giống như đang hỏi: em tới làm gì?
Cô gãi đầu, không biết nên nói từ đâu, tại hiện trường có đủ loại âm thanh chỉ huy, hơi ồn ào, họ yên lặng nhìn nhau, ngàn lời vạn chữ đều hóa thành một ánh mắt ấm áp.
Hạng Tự đứng lên, tháo ra microphone kẹp ở cổ áo, đi về phía cô.
Cô chợt cảm thấy nhịp tim mình đập rất mạnh, anh ta vẫn là Hạng Tự đó, Hạng Tự mà cô gặp lần đầu tiên vào buổi sáng sớm và đụng mạnh vào cô.
“Em ——” anh ta mới vươn tay về phía cô đã bị người khác ngắt ngang.
“—— anh Hạng Tự,” một vị phóng viên cầm bút ghi âm giơ lên trước mặt Hạng Tự, “Xin hỏi anh thật sự là em trai của Hạng Phong sao?”
“…” Hạng Tự nhíu mày nhìn người đàn ông kia, như là không định trả lời câu hỏi của anh ta.
“Hai anh em các anh một người là tiểu thuyết trinh thám gia nổi tiếng, một người là tuyển thủ cờ vây từng được ca tụng là ‘thiếu niên thiên tài’, quan hệ giữa hai người định nghĩa như thế nào? Anh cảm thấy so với anh trai mình, anh mạnh hơn hay là yếu hơn?”
Hạng Tự đẩy ra bút ghi âm của anh ta, cho anh ta ánh mắt tỏ vẻ chán ghét, muốn làm vậy hù dọa người kia rút lui.
“Tình cảm giữa anh và anh trai không tốt sao?”
“…”
“Hay là nói anh rất ghen tị với anh mình?”
“Anh đủ rồi…” Hạng Tự nhịn không được thốt lên, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
“Anh không muốn trả lời ư?”
“Đúng vậy.” Hạng Tự trừng anh ta.
“Vậy câu hỏi cuối cùng, đối với vụ scandal của anh Hạng Phong vừa đăng trên tạp chí giải trí hôm nay, anh có ý kiến gì không?”
“Không ý kiến.” Hạng Tự đã sắp tới ranh giới của sự nhẫn nại.
“Anh nói anh không ngại anh ta là một ‘đồng chí’ sao?”
(*) đồng chí: tiếng lóng chỉ người đồng tínhHạng Tự trừng to mắt, như là muốn cho người kia một đấm: “Anh đang nói bậy bạ gì đó?!”
“Anh chưa đọc sao, về scandal của Hạng Phong…” Nói xong, người đàn ông kia rất chuyên nghiệp lấy ra một quyển tạp chí tin đồn, trên trang bìa là một tấm ảnh lờ mờ, một người đàn ông có dáng dấp trông như Hạng Phong ôm một người thấp hơn anh một nửa.
Hạng Tự liếc đại một cái thì đã muốn mắng chửi, nhưng anh ta bỗng nhiên chớp mắt, ngạc nhiên nhìn tấm ảnh kia.
Vóc dáng cao lớn trong tấm ảnh đúng là Hạng Phong, đeo mắt kính, áo sơ mi trắng phối với giày Martin, cái loại phong cách chẳng ra gì này ngoài vị tiểu thuyết trinh thám gia quái đản kia thì chẳng có người nào thưởng thức… Nhưng người mà Hạng Phong ôm, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc cùng quần bò rách mà Hạng Tự rất quen thuộc, trong làn gió đêm mái tóc ngắn hơi rối —— có lẽ rất nhiều người sẽ tưởng rằng đó là một chàng trai, nhưng anh ta biết không phải.
Đó là Tử Mặc, Thi Tử Mặc của anh ta.