Bạch Dương &Amp; Sư Tử

Chương 39

Thi Tử Sinh và cảnh sát Chung gặp nhau lần thứ tư, chuyện xảy ra tại một buổi chiều hoàng hôn trời trong của hai tuần sau. Tử Sinh hẹn em gái ăn cơm, lúc ra ngoài anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, ráng chiều nằm trên cao, chiếu rọi trên tầng mây, giống như một miếng cá nướng chín.

Thi Tử Mặc đã đặt chỗ tại nhà hàng Nhật, nếu anh đã nói mời khách, cô nhóc kia nhất định sẽ không tiết kiệm tiền cho anh.

Anh có thói quen đến sớm, lúc đi vào đại sảnh chỉ có lác đác hai ba bàn khách, nhân viên phục vụ đưa anh đến chỗ sát cửa sổ nằm trên tầng xéo, anh ngồi xuống, tiện tay lật xem thực đơn, cười khổ phát hiện —— Thi Tử Mặc tận dụng lợi thế thật là chẳng nương tay chút nào.

Anh điềm tĩnh đặt thực đơn xuống, hỏi nhân viên phục vụ cần một đồ gạt tàn, rồi lặng lẽ hút thuốc.

Một đôi nam nữ ngồi dưới lầu, gần như ở ngay phía dưới chỗ anh, người nam ho nhẹ một tiếng, nói: “Không nghĩ tới, cô trông không hề giống…như ba tôi nói.”

Người phụ nữ khẽ cười một tiếng, không trả lời.

“Cô tốt nghiệp mấy năm rồi?” Người đàn ông hỏi tiếp.

“Bốn, năm năm.”

“Ờ…”

“…”

“Thật ra, ba tôi rất hy vọng tôi làm cùng nghề với ông ấy,” người đàn ông dùng giọng điệu điềm tĩnh nói, “Nhưng tôi không có hứng thú, thế nên ông ấy bỏ cuộc mà mong mỏi thứ khác, luôn muốn giới thiệu cấp dưới cho tôi, giống như nếu tôi thật sự kết hôn với một người trong các cô, thì có thể thỏa mãn mọi kỳ vọng của ông ấy đối với tôi.”

“Thế à.” Giọng nói của người phụ nữ rất dịu dàng, còn mang theo chút ngọt ngào.

Người đàn ông nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Cô thật sự không giống với những nữ cảnh sát mà tôi quen biết hồi trước.”

Tử Sinh không biết người phụ nữ kia nghe lời nói như vậy có phản ứng gì, nhưng anh bỗng nhiên đầy hứng thú nghiêm túc quan sát bọn họ.

Người đàn ông ngồi đưa lưng về phía anh, trông tao nhã có lễ độ; người phụ nữ mặc chiếc váy màu xám bạc, ngồi trên chiếc ghế gỗ cứng, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt trang điểm nhẹ và nụ cười dịu dàng, tóc không buộc thành đuôi ngựa, cũng không vén ra sau, mà để tự nhiên xõa trên bờ vai —— cho dù từ góc độ nào, chẳng hề giống Chung Trinh mà anh quen biết.

Nhưng mà, khoảng cách không xa không gần, Thi Tử Sinh lại có thể tuyệt đối khẳng định —— chính là cô!

“Như vậy,” Chung Trinh dùng âm thanh dịu dàng ngọt ngào mà Tử Sinh chưa bao giờ nghe thấy, “Nữ cảnh sát mà anh quen biết hồi trước có dáng vẻ thế nào?”

Người đàn ông như là suy nghĩ vài giây, mới nói: “Bình tĩnh, thông minh, đối với rất nhiều sự việc và con người có thể nhanh chóng tiếp nhận cũng nhanh chóng từ bỏ, quan trọng nhất là…”

“?”

“Các cô ấy đều rất mạnh mẽ.”

“…Mạnh mẽ?”

“À, không phải nói ngoại hình, mà là về tâm lý. Đàn ông ở trong mắt họ chỉ là một loại sự vật trên thế giới, các cô ấy có yêu cầu…mãnh liệt và mong muốn bình đẳng.”

“…”

“Nói đúng hơn, họ bình thường cảm thấy mình và đàn ông ngoài trừ ngoại hình thì không có khác biệt quá lớn, cái đàn ông có thể làm các cô ấy cũng làm được.”

Sắc mặt Chung Trinh hơi khó coi, nhưng nét mặt vẫn dịu dàng, dịu dàng đến mức…Tử Sinh nhịn không được cười rộ lên.

“À,” cô vươn tay vén làn tóc xoăn trên vai, tư thế hơi thô lỗ, “Như thế à…”

“Nhưng cô không giống vậy, cô rất dịu dàng, cũng rất thục nữ.” Người đàn ông khen ngợi nói.

Chung Trinh hơi cúi đầu, mím môi khẽ cười, khi ngẩng đầu lên, trong mắt còn có vẻ đắc ý khó mà che giấu, nhưng sự đắc ý hơi thoáng qua này khi đối diện với đôi mắt hơi châm biếm kia của Tử Sinh, thì chợt dừng lại.

Cô chớp mắt, như là xác định mình có nhìn lầm hay không, Tử Sinh giơ tay làm động tác chào, xem như chào hỏi. Cô hít sâu một hơi, nét mặt vẫn còn duy trì nụ cười dáng vẻ dịu dàng kia khiến người ta buồn cười, chẳng qua đường cong của khóe miệng trở nên cứng đờ.

Lúc này, di động của người đàn ông vang lên, anh ta đứng dậy nói câu “Xin lỗi”, bước đến hành lang dài bên ngoài bắt máy.

Chung Trinh đột ngột tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tử Sinh, chậm rãi vươn ngón trỏ, huơ mấy cái —— ý là, đừng gây phiền phức cho tôi.

Tử Sinh mỉm cười, lặng lẽ tiếp tục hút thuốc, không nhìn cô.

Người đàn ông nhận điện thoại xong trở về, Tử Sinh dập tắt điếu thuốc, bình tĩnh đứng dậy, xuống lầu, đi về phía bọn họ.

Lúc này Chung Trinh vẫn đang ngồi thẳng như vừa rồi, chẳng qua ban nãy là cố ý, mà hiện tại là vì cơ thể cứng đờ không động đậy được. Cô dè dặt nhìn anh chăm chú, không biết anh sẽ làm những gì, chỉ biết là mình gặp xui xẻo lớn rồi…

Người đàn ông đang muốn nói gì đó, Thi Tử Sinh đã lặng lẽ đi tới bên cạnh bọn họ, Chung Trinh rốt cuộc đành phải ngẩng đầu, ánh mắt cảnh giác.

Người đàn ông ngoảnh đầu nhìn thấy Tử Sinh, anh ta ngạc nhiên mà nghi hoặc, có lẽ còn có chút khẩn trương. Bởi vì anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, tầm mắt chuyển qua chuyển lại, trên mặt lại chẳng có biểu cảm gì, khiến người ta sợ hãi.

Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trở nên ngưng đọng, bọn họ bị cơn lốc xoáy thầm lặng vây quanh, như là sắp sửa bùng nổ một trận chiến tranh.

Bỗng nhiên, Tử Sinh dừng ánh mắt tại Chung Trinh, lộ ra một nụ cười —— là nụ cười xinh đẹp mà đơn thuần nhất trên thế giới này —— cho dù ai nhìn thấy, cũng sẽ bị nụ cười này thu hút.

“Cho dù vậy…buổi tối anh vẫn đợi em về nhà, cho dù đợi đến bình minh…cũng không sao.”

Nói xong, anh đút hai tay vào túi, điềm tĩnh tự nhiên đi về phía cửa nhà hàng. Anh không nhìn thấy biểu tình của hai người ở sau lưng, nhưng anh có một trực giác: lúc này Chung Trinh đang chết lặng nhìn theo bóng lưng anh, không biết nên cười hay khóc.

Tại hành lang cửa nhà hàng, anh gặp mặt em gái ở phía đối diện, anh thu lại biểu tình sau khi thực hiện được trò đùa dai, không giải thích gì cả, túm lấy cô em đang kinh ngạc đi ra ngoài.

Anh lấy ra hộp thuốc lá, một tay rút ra điếu thuốc, ngậm trong miệng, châm lửa, sau đó hít sâu một hơi rồi nhả ra, dùng âm thanh mơ hồ không rõ nói: “Đi thôi, tới chỗ lão Bao…”

Trong quán rất im lặng, trên tường có máy chiếu phát ra mấy con số thật to: 18:07. Nhìn xung quanh quán, gần như không có mấy người khách, ngọn đèn cũng sáng hơn so với lúc tối, có điều đương nhiên so với nhà hàng bình thường thì vẫn trông u ám hơn. Trên sân khấu dành cho ban nhạc biểu diễn lúc này trống không, chùm ánh sáng màu trắng chiếu trên đó có vẻ âm u đáng sợ. Nơi này càng giống một quán trà sắp sập tiệm, mà không phải câu lạc bộ đêm nhiệt huyết dâng trào.

Lúc Thi Tử Sinh từ toilet đi ra, anh chàng pha rượu mới tới bắt chuyện với Thi Tử Mặc đang ăn khoai tây chiên nguội lạnh, anh đi qua, ngồi trên ghế cao, nói: “Đừng trêu chọc con bé, đây là em gái tôi.”

Biểu tình trên mặt anh chàng kia thoáng cái xấu hổ ngay, anh ta cười ngượng ngùng, xoay người đi lấy ly rượu.

Tử Mặc vẫn còn gặm khoai tây chiên, hình như rất đói bụng, anh không thấy rõ biểu cảm của cô, thế là lấy chân đá ghế của cô, dùng giọng điệu dỗ dành người khác hiếm thấy: “Được rồi, lần sau anh mời lại.”

Một lát sau, Tử Mặc mới quay đầu nhìn anh, như là mới tỉnh từ trong mộng: “Gì cơ?”

Tử Sinh khẩy tàn thuốc, sáp lại gần nhìn kỹ ánh mắt em gái, nói: “Sao vậy, lại cãi cọ với thằng nhóc kia à?”

Tính nết hai anh em tương tự, nhưng tính khí lại hoàn toàn trái ngược. Anh không thể chịu đựng được một chút uất ức, nhưng cô lại coi đây là một phần của cuộc sống.

Anh chưa từng nghĩ tới thay đổi cô, thật giống như anh cũng không muốn thay đổi chính mình.

Đề tài cứ thế mà chấm dứt, bởi vì anh nhìn thấy Bao Vĩ ở hành lang vẫy tay, thế là anh vỗ vai Tử Mặc, đi qua đó. Bao Vĩ dẫn anh đi qua hàng lang dài ngoằn ngoèo, tiến vào một văn phòng, A Khổng ngồi trên ghế ông chủ xoay vòng sau bàn làm việc, anh đi theo vào, trở tay đóng cửa lại, ngồi trên sofa, chăm chú lắng nghe.

“Nghe này, tôi điều tra được mấy chuyện,” A Khổng nói, “Dạo này tất cả những nơi có chút bối cảnh ở khu vực chúng ta đều bị báo cảnh sát, mỗi lần cảnh sát tới, đều có người của đầu trọc xuất hiện.”

“Hắn muốn thiên hạ đại loạn à?” Tử Sinh nghiêng đầu nhả khói, như là không hề quan tâm đến chuyện này.

“Có thể nói vậy, nhưng…”

“?”

“Ngoại trừ chỗ của ai đó.”

A Khổng tiếp tục xoay vòng, Bao Vĩ rốt cuộc nhịn không được giơ chân đá anh ta một cái: “Đừng xoay nữa, tôi nhìn đến choáng váng rồi.”

Anh ta dừng lại, nhìn Tử Sinh, cho đến khi Tử Sinh cũng giương mắt nhìn anh ta, tỉnh bơ thốt ra một câu: “Của tôi?”

A Khổng mím môi, gật đầu.

“Tôi không hiểu.” Bao Vĩ cau mày, khoanh tay tựa trên tường, giống như hai người kia đang nói chuyện xảy ra trên sao Hỏa.

“Rất đơn giản,” A Khổng ngẩng đầu nói, “Hắn muốn khiến thiên hạ đại loạn, còn muốn đổ trách nhiệm này lên người Tử Sinh.”

“Tại sao?” Lông mày Bao Vĩ càng nhíu sâu hơn.

A Khổng nhún vai, tỏ vẻ không thể đưa ra một đáp án chính xác.

Tử Sinh hút thuốc hết hơi này đến hơi khác, như là không dứt, bỗng nhiên, anh ném đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn, vẻ mặt bình tĩnh: “Hắn muốn mọi người mất đi lòng tín nhiệm đối với tôi.”

“Tại sao?” Theo trình độ nào đó mà nói, Bao Vĩ là một người không ngại học hỏi kẻ dưới.

“Bởi vì đầu trọc cho rằng cậu là người có khả năng kế thừa vị trí lão đại nhất?” A Khổng bừng tỉnh hiểu ra.

Tử Sinh mặt không biểu cảm, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, giống như vừa rồi anh chưa nói gì, cũng giống như chuyện đó không hề liên quan tới anh.

“Đầu trọc coi cậu là cái đinh trong mắt, nhưng cậu hoàn toàn không muốn tham dự đến vũng nước bùn này nữa.” A Khổng nhìn anh, tự hỏi tự đáp.

Tử Sinh nháy mắt, rốt cuộc gật đầu: “Nhưng mà tên kia chẳng hề tin tôi không có dã tâm gì.”

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề, ba người đều tự suy nghĩ, không ai nói ra suy nghĩ của mình, cũng không ai muốn biết người khác suy nghĩ cái gì, hay hoặc là, trực giác bọn họ nghĩ rằng, ý tưởng bên kia cũng vậy, thế nên không cần lấy ra thảo luận nữa.

A Khổng vắt chân lên bàn, hắng cổ họng, nói: “Đúng rồi, tôi còn điều tra được một chuyện thú vị…về cô nàng cảnh sát kia.”

“?” Tử Sinh ngẩng đầu nhìn anh ta, không nói gì.

“Tối hôm đó cô ta uống say, cách đó hai con phố cảnh sát bắt được một tên bán thuốc, theo luồng tin này phá được một công xưởng lớn, cái gã bán thuốc kia thường đến chỗ cậu chơi bida.”

“…”

“Còn nữa, cô ta không phải cảnh sát giao thông, cô ta chỉ là đổi ca giúp người khác mà thôi —— đương nhiên, chuyện này trái quy định.”

“…”

A Khổng thấy Tử Sinh nãy giờ chẳng nói gì, anh ta nhịn không được hỏi: “Tối hôm đó hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thế nhưng anh vẫn im lặng, chẳng qua biểu tình trên mặt, không thể kiềm nén mà trở nên dịu dàng.

“Cậu xong đời rồi!” A Khổng trừng to mắt, chỉ vào anh, “Dính ai không dính, đi dính vào nữ cảnh sát.”

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Bao Vĩ đi qua thấp giọng hỏi ai, nhân viên pha rượu khó xử nói, bên ngoài có người tìm Thi Tử Sinh.

Ba người đều cảm thấy bất ngờ, nhìn nhau mấy lần, sau đó Tử Sinh đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

Bên trong quán đèn vẫn không đủ sáng, chiếu rọi bóng người thấp thoáng, cạnh quầy bar có hai người phụ nữ, một người là Thi Tử Mặc, người còn lại chính là cảnh sát Chung hung hăng.

Trên đầu cô vẫn là mái tóc xoăn mềm mại, chiếc váy màu xám bạc trên người được ngọn đèn chiếu rọi phát ra tia sáng nhàn nhạt, chân cô mang đôi giày cao gót có dây cài màu bạc, có lẽ vì mang không quen, tư thế đứng của cô rất không tự nhiên, trên tay còn có một chiếc túi xách màu đen chẳng hề xứng với toàn thân cô —— Tử Sinh mím môi, anh quyết định thu về lời nói ban nãy, cho dù nhìn từ góc độ nào, cô vẫn là Chung Trinh, cô gái kỳ lạ…lại thú vị kia.

Anh đi về phía cô, cô vốn không kiên nhẫn nhìn xung quanh rốt cuộc dưới ánh đèn mờ thấy rõ ràng khuôn mặt anh, cô nhíu mày, thình lình cởi ra đôi giày cao gót không được tự nhiên kia, đi về phía anh.

“Thi Tử Sinh! ——” hai tay cô cầm giày, tức tối trừng anh, nhưng không có ý tứ công kích.

Tử Sinh bình thản nhìn cô một cái, nói: “Xem ra, tôi còn chưa đợi đến bình minh thì em đã về rồi.”

Chung Trinh cắn răng, gần như muốn hét to, nhưng dù sao cô cũng là cảnh sát, cô hít sâu mấy hơi, bình tĩnh trở lại, chỉ trừng mắt, thấp giọng nói: “Tại sao phải đối với tôi như vậy?”

Anh nhìn chằm chằm hai mắt quật cường của cô, bỗng nhiên phát hiện mình bị hỏi ngược lại.

Đúng vậy, cô và việc hôn nhân của cô, anh cần gì phải xen vào…đây không phải là tác phong cố định của anh.

“Chuyện đêm đó, tôi đã ——” cô cảnh giác dừng một chút, hạ giọng nói tiếp, “Tôi đã nói xin lỗi với anh, anh…anh còn muốn tôi phải thế nào hả?”

Nhắc tới “lời xin lỗi” kia, tâm trạng Tử Sinh trở nên sa sút, anh bất giác nhíu mày, lạnh lùng hỏi lại: “Em cho là một câu xin lỗi có thể bù đắp tổn thất của tôi sao?”

“Tổn thất?!” Chung Trinh mở to mắt, cố sức đè nén nỗi xung động lấy giày cao gót đánh anh.

“Đúng vậy,” anh nhíu mày, cúi đầu tiến đến gần thầm nói bên tai cô, “Đó là lần đầu tiên của tôi, tổn thất này, em định bù đắp thế nào?”

Cô nhướn mày nhìn ánh mắt anh, như là nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của anh, nửa tin nửa ngờ. Cho dù dưới ngọn đèn lờ mờ, anh cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt cô lúc trắng lúc đỏ, hình như đang xoắn xuýt chuyện gì đó, cuối cùng, cô chậm rãi ngẩng đầu, như là tin thật, lúng ta lúng túng: “…Thật sao?”

Tử Sinh nhìn cô, dùng tất cả nỗ lực lớn nhất của mình, nhưng vẫn không nhịn được mà cười rộ lên. Nụ cười của anh không hề giống như hồi chiều đơn thuần mà xinh đẹp, nhưng chân thật đến nỗi không hề che giấu chút gì, anh không chỉ là Thi Tử Sinh thường xuyên khiến người ta sợ hãi, anh cũng là một người đàn ông bình thường thỉnh thoảng sẽ muốn nói đùa.

Chung Trinh hiểu được tất cả ở trong tiếng cười của anh, cô gục đầu xuống, trầm lặng.

Tử Sinh vẫn còn cười, sáp gần tai cô khẽ nói: “Em thật sự tin tưởng à? Sao có thể là lần đầu tiên, chẳng lẽ em là lần đầu tiên sao?”

Cô càng cúi đầu thấp hơn, hai tay cầm giày cao gót cứng đờ, lặng im tựa như một pho tượng sáp.

Anh dần dần thu hồi nụ cười, trong đầu có một sợi dây cót, trong khoảng trống bỗng nhiên đứt đoạn.

“Em là?… Nhưng, em không có…”

Tượng sáp vẫn lặng im, cơ thể không chịu nổi mà khẽ run.

Anh kinh ngạc mở to mắt, hy vọng cô sẽ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cũng phát ra nụ cười sảng khoái của một người sau khi thực hiện được trò đùa dai, nháy mắt nói: “Anh bị lừa rồi.”

Anh nhìn cô, đợi cô làm như vậy, nhưng mà…cô không có.

Cô chỉ xoay người lại, mang theo chiếc túi xách không hợp với mình, cùng với đôi giày cao gót phát sáng lấp lánh, giẫm trên sàn nhà đá cẩm thạch lạnh lẽo đi về phía cửa.

Cho đến khi cô biến mất, anh cũng không đợi được câu kia: anh bị lừa rồi.
Bình Luận (0)
Comment