Bạch Dương &Amp; Sư Tử

Chương 44

Chung Trinh nằm mơ cũng không ngờ tới, người đứng trước mặt lại là Diệp Vịnh Hi.

Cho dù ngọn đèn lờ mờ, anh ta vẫn chú ý tới cô và Thi Tử Sinh nắm tay nhau, cô theo bản năng buông tay ra, nhưng từ khóe mắt nhận được một ánh mắt hoài nghi. Khoảnh khắc thả tay ra, cô hối hận, hoặc là nói đúng hơn, cô bị bản thân làm cho hồ đồ, tại sao phải buông tay ra chứ, đây mới là người đàn ông của cô…

Nhưng tay đã rút về, Thi Tử Sinh nhất định sẽ kinh ngạc, cô không quay đầu nhìn anh, cho anh một ánh mắt xin lỗi, bởi vì cô sợ mình rất khó kết thúc.

“Trinh…” Vóc dáng của Diệp Vịnh Hi xấp xỉ Thi Tử Sinh, có lẽ ở Úc lâu, mỗi ngày ăn bánh mì khoai tây chiên, thế nên hơi phát tướng.

Chung Trinh nhíu mày, đã bao lâu rồi không gặp anh ta, năm năm? Sáu năm? Hoặc là, cũng không lâu như vậy…

“Cuối tuần trước anh trở về…” Khi nói chuyện, ánh mắt Diệp Vịnh Hi qua lại giữa cô và Thi Tử Sinh, “Thế nên muốn đến thăm em.”

“Ờ.” Khóe miệng Chung Trinh miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, bàn tay rút về từ chỗ Thi Tử Sinh bị gió thổi lạnh, cô muốn đút vào túi mình, nhưng lại cảm thấy đột ngột.

“Bạn à?” Nhìn ra được, Diệp Vịnh Hi do dự rất lâu mới hỏi.

“Ừm.” Cô không muốn giải thích nhiều.

“Vậy…khuya rồi, qua mấy hôm nữa anh lại đến tìm em.”

Khi Diệp Vịnh Hi nói xong câu đó, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng pháo chói tai, trên bầu trời nở rộ pháo hoa nhiều màu sắc, chỉ là ánh sáng pháo hoa lướt qua đêm tối trông mỏng manh lạ thường.

Năm mới đến rồi, một năm mới lại dùng cách thức như vậy…bắt đầu.

Chung Trinh nhìn Diệp Vịnh Hi vẫy tay tạm biệt, sau đó xoay người biến mất trong bóng đêm, lòng bàn tay cô không lạnh, nhưng lại ứa chút mồ hôi. Cô vẫn không dám nhìn ánh mắt Tử Sinh, giống như đứa trẻ mắc lỗi, người lớn không đặt câu hỏi trước thì coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cô chợt không hiểu tại sao mình có thể như vậy, cô là một người rất dứt khoát, bất cứ chuyện nào —— đương nhiên cũng bao gồm lần “thất thân” kia sau khi uống say —— nhưng giờ phút này, cô do dự, bởi vì người đàn ông trước mắt, không biết bắt đầu từ khi nào đã trở nên rất quan trọng…

Bọn họ vẫn đi lên lấy áo trược tuyết và chăn len, sau đó không nói lời nào về nhà, Tử Sinh không nắm tay cô nữa, bàn tay lạnh cóng, trắng bệch, không có màu máu.

Chung Trinh cảm thấy rất uất ức, không phải vì người khác, mà là vì mình. Tại sao phải buông tay chứ, cho dù đó là một loại bản năng, cho dù khi gặp lại Diệp Vịnh Hi, đáy lòng còn chút đau nhói, nhưng…tại sao phải buông tay chứ?

Cô lén nhìn khuôn mặt nghiêng của người đàn ông ngồi bên cạnh, bình tĩnh, không có biểu cảm, giống như Thi Tử Sinh mà cô gặp lần đầu tiên.

Về đến nhà, cô đặt đồ đạc trên giường, xoay người lại, một nụ hôn thô bạo đã đặt ở môi cô, sau đó là cái ôm khiến cô đau đớn. Anh không cho cô bất cứ cơ hội để thở dốc, trực tiếp đè cô lên giường, kéo áo và quần của cô ra, không hề có chút dịu dàng.

“Khoan đã,” Chung Trinh tìm được khoảng trống, rốt cuộc thử lên tiếng, “Trước hết, em có lời muốn nói với anh ——”

“—— bây giờ anh không muốn nghe gì hết.” Anh dừng lại, nhìn ánh mắt cô, kiên quyết giống như mọi khi, nhưng đáy mắt lại có một chút lo âu.

“Nhưng mà ——” lời cô bị nuốt chửng, làm thế nào cũng không giãy ra được, thế là cô đầu hàng lần nữa…rất dứt khoát, tựa như buổi tối họ quen nhau lần đầu.

Thời tiết rất lạnh, Chung Trinh hoàn toàn không nhận ra, cô chỉ biết cơ thể của Tử Sinh nóng hổi, nóng đến muốn bùng cháy.

Sáng sớm hôm sau, khi cô đắp tấm chăn len mở mắt ra, bỗng nhiên rất muốn lừa bản thân, tất cả về Diệp Vịnh Hi đều chỉ là một giấc mộng. Bên cạnh cô trống không, trong nháy mắt, sợ hãi xâm nhập vào trái tim cô: người đâu? Thi Tử Sinh đâu rồi?

Cửa phòng tắm bị mở ra một cách mạnh bạo, Thi Tử Sinh ở trần, nước nhỏ giọt, ngậm điếu thuốc trong miệng.

Chung Trinh cười rộ lên, cảm thấy cảnh này rất buồn cười, lại có người lúc tắm rửa tay vẫn không rời điếu thuốc?

Nhưng thật ra nụ cười của cô càng là vì yên tâm nhiều hơn, anh không biến mất, anh ở ngay bên cạnh cô.

Tử Sinh hút một hơi thuốc, ba nếp nhăn trên trán hiện ra rõ ràng, trông có chút tang thương. Anh đi tới ngồi ở mép giường, không chui vào trong chăn, mà là tựa vào đầu giường tiếp tục hút thuốc. Chung Trinh tiến đến gần, thấy anh không phản đối, cô dứt khoát nhoài lên người anh, lấy chăn bao bọc anh.

“Gì hả?” Khi hút thuốc anh quen nheo mắt lại, từ trong đôi mắt điềm tĩnh kia không nhìn ra dấu vết gì cả.

Cô suy nghĩ vài giây mới nói: “Anh không lạnh sao?”

Anh lắc đầu, chẳng nói gì.

Cô không khỏi suy nghĩ, cuối cùng anh vẫn giận rồi, chỉ là anh không muốn nói, bởi vì anh không phải là người đàn ông khéo bày tỏ. Nhưng anh không nói, anh không hỏi, cô lại rất khó mở miệng giải thích, nói đến cùng cô hơi sợ anh, từ trước đến giờ đều có chút sợ anh. Không phải bởi vì anh trông rất hung dữ, mà là vì… anh là một người đàn ông quyết đoán, khi yêu thì một lòng một dạ, lúc không yêu thì cũng rất thẳng thừng.

Tận sâu trong lòng cô, cô hiểu được bọn họ hoàn toàn khác biệt như vậy, nhưng cô vẫn đâm đầu vào, tại sao chứ? Vì bát cháo vào đêm khuya của anh? Vì cái ôm dịu dàng trong gió lạnh? Hoặc là thật ra, chỉ là vì một nụ hôn của anh, cô liền sẵn lòng cùng anh phiêu bạt chân trời.

À… trên thực tế, cô ngốc nghếch hơn bề ngoài của mình, cô còn muốn dệt một giấc mộng về tình yêu chân thật, chỉ thế thôi.

Thi Tử Sinh hút xong điếu thuốc, anh im lặng nhìn cô, cô cảm thấy mình giống như chú cún con chờ mong chủ nhân tha thứ, nếu anh bỗng nhiên nói muốn đuổi cô đi, cô thật không biết có thể đi chỗ nào.

Ngón tay thô ráp của anh mơn trớn trán cô, mũi cô, môi cô, cằm cô, anh bỗng đặt đầu cô lên ngực mình, thấp giọng nói: “Em đó…”

Một câu ngắn ngủn này không có nội dung thực chất gì, nhưng lại hàm chứa rất nhiều thứ, anh không nói, cô coi như anh chưa nói gì, nhưng cô có thể cảm nhận được, là sự thoáng yêu chiều của anh, ngày cuối cùng trải qua năm cũ, lại đến sự yêu chiều của ngày đầu tiên trong năm mới.

Ngày đầu năm mới này, Chung Trinh và Thi Tử Sinh cùng trải qua trên giường, hôn nhau, quấn quýt, ngủ say, sau đó lặp lại tuần hoàn này, nhưng Chung Trinh luôn cảm thấy họ thiếu cái gì đó, buổi tối trước khi ngủ, cô rốt cuộc nhớ ra, họ chỉ thiếu việc nói ra tất cả. Nhưng người đàn ông bên cạnh đã ngủ say, hô hấp nặng nề, thế là cô chỉ đành nhắm mắt, mang chút thấp thỏm chào đón ngày mới sắp đến.

“Con nói, Vịnh Hi đã trở về?” Mẹ ngừng con dao trong tay, ngạc nhiên nhìn Chung Trinh.

“Vâng…” Buổi tối cuối tuần, cô hiếm khi quay về nhà ba mẹ ăn cơm.

Mẹ trầm tư vài giây, tiếp tục cúi đầu thái sợi cà rốt.

“Ba cũng không biết ạ…” Dù sao, Diệp Vịnh Hi là học trò mà ba tự hào.

“Mẹ chưa từng nghe ông ấy nhắc tới.” Mẹ lắc đầu.

Bữa cơm này Chung Trinh không tập trung ăn uống, mấy lần đều muốn hỏi ba, nhưng tới bên miệng thì lại nuốt trở vào. Cuối cùng vẫn là mẹ không nhịn được hỏi: “Vịnh Hi đã trở về, ông biết không?”

Ba chẳng lên tiếng, im lặng chốc lát, sau đó mới vừa húp canh vừa gật đầu.

Hai mẹ con hơi kinh ngạc, liếc nhìn nhau một cái, nhưng lại không biết nên nói tiếp thế nào. Một lát sau ba dùng giọng điệu bình thản hỏi con gái: “Lần trước không phải con nói có…bạn trai sao? Thế nào rồi?”

Chung Trinh nuốt nước bọt, không dám nói đã sớm phát triển tới mức “bùng cháy”, cô chỉ cúi đầu lên tiếng, nói: “Bọn con tốt ạ.”

Ba đặt bát canh xuống, nhìn cô một cái, bỏ lại một câu rồi đứng dậy đến phòng khách xem tivi: “Vậy lúc nào dẫn về gặp mặt.”

“Vâng ạ…” Mặc dù hứa hẹn, nhưng cô vẫn lén lo lắng Thi Tử Sinh có bằng lòng làm vậy không.

Ăn xong về đến nhà, Tử Sinh còn chưa trở về, căn phòng trống rỗng, cô đứng một lúc, rồi xoay người ra ngoài. Cô bỗng nhiên rất muốn gặp anh, ngay tức khắc!

Gặp lại Bao Vĩ và A Khổng lần nữa, Chung Trinh thản nhiên chào hỏi, bọn họ cũng bình thản đáp lại cô, chẳng qua nhớ lại lần đó tình cờ gặp mặt ở thang máy, vẫn khiến cô có chút xấu hổ.

Thi Tử Sinh từ văn phòng ở cuối hành lang đi ra, anh sửng sốt một giây, hỏi: “Sao em lại tới đây?”

Con ngươi của cô đảo một vòng, cảm thấy tại tình huống này không thể nào nói “Bởi vì em nhớ anh”, thế là cô mỉm cười, cầm lấy cây cơ ở góc tường: “Em muốn chơi bida.”

Tử Sinh gật đầu: “Em đến cái bàn của anh trước đi, anh có chuyện muốn nói với bọn họ.”

“Ờ…” Cô rất hiếu kỳ, nhưng vẫn xoay người đi.

Cô đứng cạnh bàn bida, âm thầm quan sát ba người đàn ông, bọn họ đứng ở cửa nói vài câu, sau đó thì tiến vào văn phòng, trước khi đóng cửa Tử Sinh nhìn cô một cái từ xa, cô vội vàng cúi đầu giả vờ nghiêm túc chà đầu cơ.

Bọn họ luôn có một sự ăn ý, sẽ không hỏi đến chuyện có liên quan tới công việc của đối phương, nhưng cô loáng thoáng cảm nhận được anh gặp phiền phức nào đó, không muốn để cô biết.

Sau khi Chung Trinh đánh mấy ván thì bọn họ rốt cuộc đi ra, Bao Vĩ và A Khổng đi thẳng xuống lầu, Tử Sinh ngậm điếu thuốc đi tới bên cạnh cô, nhìn một lúc, nói: “Về nhà thôi.”

Cô hơi giật mình, hiếm khi thấy anh như vậy, dường như có tâm sự nào đó. Trên đường trở về, xe chạy được nửa đường thì quẹo một cái, chạy về hướng khác.

“Anh muốn đi ăn bát cháo.” Lời giải thích của anh đột ngột lại trực tiếp.

Nhưng khi tới nơi, hai người đều sững sờ, quán cháo đã không còn, Thi Tử Sinh nhíu mày, chẳng nói gì cả, anh dùng cách mạnh bạo quay đầu xe rồi chạy đi.

Cô nhớ tới vẻ mặt điềm tĩnh của Thi Tử Sinh khi giao giấy chứng nhận bất động sản cho cô, cảm thấy anh đáng yêu, nhưng cũng hơi đau lòng. Cô thầm hắng giọng, dùng âm thanh nhẹ nhàng nói: “Tối nay em về nhà ăn cơm, anh có biết ba em nói gì không?”

“Gì hả?” Anh cổ vũ, cho cô một ánh mắt thắc mắc.

“Nói muốn gặp anh.”

“…” Anh kinh ngạc nhướn lông mày, hình như nghiêm túc suy nghĩ.

Chung Trinh lắc lắc đuôi ngựa phía sau đầu, mang tâm trạng thấp thỏm hỏi: “Anh…bằng lòng đi không?”

“…” Anh hiếm khi trầm mặc.

Cô tưởng rằng với hiểu biết của mình về anh, anh sẽ rất quyết đoán trả lời cô có đi hay không, nhưng anh lại do dự. Thú vị biết bao, cả hai đều là người dứt khoát mà quyết đoán, nhưng thường do dự vì đối phương, bọn họ rốt cuộc đang do dự cái gì?

Đáy lòng chợt dâng lên nỗi buồn không biết từ đâu tới, thật ra cô không để ý anh có chịu cùng cô về nhà không, giống như cô từng như đinh đóng cột nói rằng không cần anh chịu trách nhiệm. Nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, giống như có một ngày về nhà, phát hiện trong nhà bị dọn sạch, hoặc là đổi thành nhà người khác… Cô có cảm giác trống rỗng mà mệt mỏi, nhưng cô không muốn mình như thế.

Chung Trinh giả vờ tỏ ra nhẹ nhàng, khuôn mặt bất giác xoay qua nhìn ngoài cửa sổ, cô không thích để bất cứ biểu cảm cô đơn nào thoáng qua rơi vào trong mắt anh. Nhưng Thi Tử Sinh vươn tay ra nắm lấy cằm cô, xoay khuôn mặt cô qua, thấp giọng nói:

“Không phải anh không đi, chỉ là…qua một thời gian nữa. Được không?”

Một câu “được không” cuối cùng của anh có chút ý tứ cầu xin, thế nên cô mỉm cười, cho anh một ánh mắt kiên định: “Được, đợi anh có thời gian đi, cơ mà nói không chừng, đến lúc đó người đến nhà em sẽ xếp hàng từ đây đến bến Thượng Hải đấy.”

Anh cũng cười, có lẽ cảm thấy cô rất ngốc.

Nhưng cô chợt nhớ tới chuyện về Diệp Vịnh Hi, trước đó hai người vì chuyện này mà xảy ra chiến tranh lạnh, cô lại không nói rõ ràng, nhưng may mà Thi Tử Sinh không triển khai ý tưởng, tiếp tục nghiêm túc lái xe.

Chung Trinh bắt đầu tưởng tượng trong đầu cảnh tượng khi ba gặp anh, cô cho rằng người bảo thủ như ba sẽ không thích anh, anh trông rất…hung hãn. Hoặc nói trắng ra, trên người anh mang theo vẻ giang hồ, dù anh ngồi im không làm gì cũng chẳng nói gì, anh vẫn là một người đàn ông có thể quật ngã người ta bất cứ lúc nào. Nhưng cô hạ quyết tâm, cho dù ba thích hay không, cô thích người đàn ông này, có lẽ từ lần đầu tiên anh đứng trước mặt cô, bình thản kêu cô cút đi, cô đã thích anh rồi.

Chung Trinh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm thấp mang chút ngập ngừng của Thi Tử Sinh: “Nói vậy…chuyện em kể là thật?”

“Hở?” Nhất thời cô không hiểu anh đang nói gì.

Thi Tử Sinh bĩu môi, hình như rất không tình nguyện để cô biết anh còn nhớ chuyện này: “Chính là bạn trai du học nước ngoài…”

“À…” Cô há to miệng, lúng túng cười một cái.

Anh quay đầu nhìn cô, như là rất bất mãn: “Anh không hỏi em chuyện trước kia không có nghĩa là em có thể gạt anh.”

“…” Đây là logic đặc biệt của anh sao?

Chung Trinh một tay chống đầu, con mắt đảo một vòng, mới nói: “Vậy lúc ấy anh có tin câu chuyện em kể không —— em muốn anh nói thật.”

“Nửa tin nửa ngờ.” Anh đáp rất trung thực.

“…Em còn tưởng rằng anh thật không tin chứ.”

“Thoạt đầu không tin, nhưng nhìn ánh mắt em, anh cảm thấy em chưa hẳn bịa ra mọi chuyện.”

Cô bất đắc dĩ mím môi, nghĩ thầm còn phải nâng cao diễn xuất. Cô thay đổi tư thế ngồi, ngón tay không nhịn được gãi má, thở dài, nói: “Câu chuyện ấy, không hoàn toàn bịa đặt, có điều…cũng gần như vậy.”

“?”

“Anh ấy tên là Diệp Vịnh Hi, là học trò mà ba em tự hào nhất ở trường đại học, hay đến nhà em, bọn em thường xuyên qua lại rồi ở bên nhau.”

“Thường xuyên qua lại?” Thi Tử Sinh nhướn mày.

“Không xấu xa như anh tưởng tượng đâu, tình cảm hồi ấy ngây thơ tốt đẹp, bọn em chỉ đi xem phim, ăn cơm, nắm tay thôi…” Cô càng nói càng nhỏ giọng, bởi vì anh đang dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn cô.

Xe chạy vào gara ngầm, Tử Sinh đậu xe lại, cởi dây an toàn, không có ý xuống xe.

“Sau đó anh ấy đi nước ngoài du học,” Chung Trinh nói tiếp, “Ban đầu cũng thường xuyên thư từ qua lại gọi điện thoại, nhưng sau đó dần ít đi, các sinh viên khác tới kỳ nghỉ sẽ trở về, anh ấy thì có lẽ vì tiết kiệm tiền, vẫn ở lại đó, có một năm vào dịp Giáng Sinh em gạt ba mẹ mua vé máy bay đi Melbourne, Giáng Sinh tại Úc là mùa hè, em đợi anh ấy mấy tiếng đồng hồ dưới trời xanh mây trắng, cảm thấy rất hưng phấn, nhưng không ngờ nhìn thấy anh ấy nắm tay một người phụ nữ đi vào tòa nhà anh ấy đang sống. Em không gọi anh ấy, tưởng mình nhìn lầm rồi, sau đó em chờ ở dưới lầu, anh ấy sống tại lầu hai, bọn họ ở phòng bếp cùng nhau nấu ăn, còn hôn nhau nữa…”

“…”

“Thế nên em trở về. Sau đó…bọn em không còn liên lạc nữa.”

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh, hờn dỗi trong mắt anh đã tan biến, thay vào đó là vẻ điềm tĩnh. Anh hé miệng, chần chừ một giây, nói: “Đi thôi.”

Anh mở cửa xe, đến cốp xe sau lấy gì đó, Chung Trinh gần như có thể khẳng định, vừa rồi anh không phải muốn nói câu này, nhưng cô chịu bó tay.

Anh ôm cô vào thang máy, nói: “Khi ấy tại sao em muốn kể chuyện này cho anh nghe? Cho dù là làm lấy lệ với anh, cũng không cần thiết nói thật.”

“Bởi vì chúng ta đã thế ấy rồi,” mặc dù nói lại có chút xấu hổ, Chung Trinh vẫn trả lời thẳng thắn, “Anh là người đàn ông đầu tiên của em mà… Em không muốn lừa gạt anh.”

Đầu tiên Thi Tử Sinh ngơ ngác, sau đó cố nén ý cười tại khóe miệng, anh nắm lấy cằm cô, cắn răn hung hăng nói: “Chung Trinh, nếu để anh biết em còn dám một mình uống rượu với đàn ông, em nhất định sẽ chết!”
Bình Luận (0)
Comment