Tháng ba mùa xuân.
Én mới tha bùn, cỏ mọc xanh mướt, chim hót líu lo, trong thành người qua lại tấp nập, tiếng rao hàng không ngớt. Lắng nghe thật kỹ sẽ thấy đủ thứ đang được bày bán, nào là kẹo đường, bánh nếp ngọt, còn có bát sứ nhỏ. Khách buôn từ Nam chí Bắc tụ tập khắp hang cùng ngõ hẻm, thi nhau rao hàng. Giọng rao cũng hay, giọng Nam giọng Bắc, hầu hết mọi người đều không hiểu, nhưng cũng không cần vội, chỉ cần nhìn qua là biết bán gì. Một cảnh tượng phồn vinh.
Mấy đứa trẻ tóc búi chỏm, tay cầm một que tre nhỏ, trên đầu que tre là một miếng thịt dê nướng chảy mỡ, cắn một miếng nước thịt tràn ra. Đứa trẻ dùng tay áo lau miệng qua loa, người qua đường ngửi thấy mùi thơm, hỏi nó: "Mua ở đâu vậy?"
Đứa trẻ chỉ tay: "Đằng kia, không mất tiền."
Nhìn theo hướng ngón tay cậu bé, người đó thấy một ngõ nhỏ. Ở đầu ngõ, có một người đội nón lá ngồi trước lò than, đang bận rộn nướng thịt trên than hồng. Người này mặc đồ đen, tuy cúi đầu không nhìn rõ mặt, nhưng vẫn toát ra một luồng sát khí. Nhiều người đi vòng để tránh, nhưng lũ trẻ thì không sợ. Trong mắt lũ trẻ chỉ có thịt.
Chúng vây quanh lò, chờ người đó phát thịt nướng. Có tên côn đồ cầm một đồng xu ném xuống chân người đó, nhổ cành liễu đang ngậm trong miệng, buông lời ngạo mạn: "Thịt nướng này chúng ta lấy!"
Lũ trẻ đương nhiên không chịu, ngửa mặt cãi: "Vì sao?"
Tên côn đồ giơ tay, làm bộ muốn đánh, lũ trẻ rụt cổ lại, lúc này nghe thấy người trước lò nhẹ nhàng thốt ra một chữ: "Cút." Nhìn lại tư thế, hắn vẫn ngồi yên, đầu cũng không ngẩng. Tên côn đồ chỉ nghĩ là kẻ nào không biết điều đến gây sự với chúng, nhấc chân định đá đổ lò cướp đồ chạy, chân còn chưa đến trước lò, đã bị một người áo đen không biết từ đâu xông ra đá văng trở lại, chỉ nghe "rắc" một tiếng, tên côn đồ ngã vật xuống đất, ôm mắt cá chân r*n r*.
Lúc này mọi thứ yên lặng, lũ trẻ vỗ tay reo hò, hát đồng dao: "Tiểu côn đồ! Côn đồ thối! Côn đồ gãy chân!"
Người áo đen vừa xông ra đánh người có một ống tay áo trống không, bị gió xuân thổi bay phấp phới. Người đó đi đến trước lò ngồi xổm xuống, khẽ khàng khuyên: "Nhị gia, nên về rồi."
Người đang nướng thịt lại là Nhị gia sao? Lũ trẻ nghe vậy vòng ra sau lò vén nón lá của hắn, nhìn thấy một cặp lông mày rậm, mắt ưng, khiến người ta rùng mình. Nhưng lũ trẻ không sợ, ôm chặt lấy đùi hắn hét lớn: "Là Bạch nhị gia! Là Bạch nhị gia! Bạch nhị gia đã về rồi!"
Bạch Tê Lĩnh hơi dùng sức rồi thả lỏng chân, lũ trẻ liền bị đẩy ra. Hắn lại nói: "Ôm đùi nói chuyện là tật xấu!" Bao nhiêu năm rồi, hắn vẫn không thích người khác đến gần, may mà là lũ trẻ, đổi thành người khác có lẽ sớm bị hắn đánh cho một trận. Tính khí chẳng thay đổi chút nào.
"Tạ Anh, đói rồi."
Hai người bỏ lại thịt và lò, quay người đi, để mặc lũ trẻ ăn no. Người thành Yên Châu đều biết: Nhị gia không dễ chọc, Nhị gia không nên chọc, nhưng Nhị gia là nửa người tốt. Còn nửa kia, không ai nói rõ được, cũng không dám bàn tán.
Gió xuân thành Yên Châu khiến người ta say, Bạch Tê Lĩnh đã một năm không về, người bị gió thổi đến choáng váng.
"Không phải gió xuân say người, là Nhị gia tự say rồi." Tạ Anh ở bên cạnh liếc nhìn hắn, suy nghĩ xem hắn định khi nào ra khỏi thành đến đại doanh. Thấy hắn không nhắc đến chuyện này, liền thận trọng nói: "Nghe nói hoa bên kia sông nở rất đẹp, thuộc hạ định đi xem."
"Ngươi chẳng qua là muốn đi trèo cây."
"Mặc kệ qua sông hay trèo cây, người tàn tật như thuộc hạ đâu dám so bì với Nhị gia, dám cãi dám làm ầm ĩ, không sợ phu nhân bỏ đi. Trên phố toàn nam nhân khỏe mạnh, chân tay lành lặn, chẳng phải ai nhìn cũng hơn thuộc hạ sao?" Tạ Anh nói xong liền vẫy vẫy ống tay áo trống. Thấy thế, Bạch Tê Lĩnh lại mềm lòng, nói: "Căn nhà lần trước xem đó, mua đi!"
Tạ Anh đạt được mục đích, thu lại vẻ mặt thảm thương, cười toe toét: "Được! Cảm ơn Nhị gia!" Hai người họ đều biết đây không phải chuyện căn nhà, mà là muốn lá rụng về cội. Thế gian dù rộng lớn hay tươi đẹp đến mấy, cũng phải có một nơi để dừng chân. Thê tử của Tạ Anh là Liễu Chi đang ở đại doanh bên bờ sông Ngạch Viễn, Tạ Anh đương nhiên phải đường đường chính chính an cư lạc nghiệp ở thành Yên Châu.
"Đi đi! Đi trèo cây đi!"
Tạ Anh "trèo cây" là vì thê tử của hắn, Liễu Chi, là một người rất giỏi bắn cung, suốt ngày nằm trên cây nhìn ra xa. Mỗi lần Tạ Anh đi tìm cô, cũng đều phải trèo cây cùng cô.
"Nhị gia không đi?"
"Không đi."
"Vậy phu nhân hỏi thì sao?"
"Nói ta chết rồi."
Tạ Anh bĩu môi, không nói thêm. Nhị gia ở bên ngoài, hai người thư từ qua lại, bức thư đầu tiên tình ý nồng nàn, từ bức thứ hai trở đi bắt đầu đổi gió. Cãi vã cũng chẳng qua là những chuyện vặt vãnh, cãi nhau gay gắt thì bên kia nói muốn hòa ly, Nhị gia nói một câu: "Nàng bỏ phu quân! Ta bỏ thê tử!" Đến khi gặp mặt thì không nhắc đến chuyện này nữa, lại là cặp phu thê ân ái như keo sơn.
Lần này cãi nhau vì chuyện gì Tạ Anh không biết, chỉ biết hai người cãi nhau to hơn bình thường, đến mức Bạch Tê Lĩnh về thành hai ngày rồi, đại doanh trại bên kia vẫn im hơi lặng tiếng.
Tạ Anh cũng không quản được nhiều như vậy, bỏ Bạch Tê Lĩnh lại, liền cưỡi ngựa ra khỏi thành. Ra khỏi thành, trước tiên vòng qua núi, hoa dưới chân núi nở rộ, từng chùm từng chùm thi nhau khoe sắc. Mây trôi lững lờ giữa lưng chừng núi, bay lượn chỗ này chỗ kia, thậm chí còn đùa giỡn. Tạ Anh một lòng muốn gặp người trong lòng, không dám lưu luyến cảnh đẹp, chỉ xuống ngựa hái vài bông hoa. Đi ngang qua một ngôi chùa mới, Tạ Anh bước vào, đặt một bông hoa lên bàn thờ Phật, nói với vị hòa thượng đang lần tràng hạt: "Hoa nở rồi, tặng ngài một bông."
Hòa thượng đó mở mắt, đôi mắt trong veo nhìn thấu thế sự, lại mang theo chút từ bi. Người đó đón lấy bông hoa trong tay Tạ Anh, tiện tay c*m v** lư hương.
"Đức Phật cho phép sao?" Tạ Anh hỏi.
"Đức Phật không quản."
Hòa thượng đứng dậy đi ra ngoài, áo cà sa bị gió thổi dính vào người, thân hình gầy gò hiện rõ. Tạ Anh nhấc chân đi theo, hai người cùng ngồi trên bậc đá. Từ ngọn núi gần đó, có một con thỏ chạy đến chân vị hòa thượng, người đó cúi xuống ôm nó vào lòng.
"Triệu Diệp..." Tạ Anh mở lời.
"Bính Trần." Triệu Diệp ngắt lời hắn.
"Sư phụ Bính Trần, gần đây ngủ có ngon không?"
"Hầu như không mơ."
Triệu Diệp đã bước qua những xác chết trong chiến trận hơn mười năm, tin rằng cái chết trên chiến trường chính là kết cục của mình. Ông trời lần lượt lấy đi những người bên cạnh hắn, nhưng lại không chịu lấy mạng hắn. Vậy nên hắn cứ sống, nhưng sống là nguồn cơn của những cơn ác mộng triền miên. Người bên gối không sợ, nhưng bản thân hắn lại không thể buông bỏ.
Lão hòa thượng Giới Ác già rồi, sau trận đại chiến liền xây một ngôi chùa mới dưới chân núi này. Triệu Diệp phụng mệnh đến giúp, người đã lâu không ngủ lại ngủ một giấc trước Phật. Trong mơ không phải là binh đao khói lửa, mà là một con suối nhỏ róc rách. Nước suối như đang rửa sạch thân thể hắn, tẩy sạch mùi máu tanh đã tích tụ bao năm.
Tiên Thiền thông minh nhạy bén, ngày đó cô nhận ra sự khác lạ của Triệu Diệp, liền hỏi han kỹ càng chuyện ngày ấy, sau đó gói ghém vài bộ y phục cho hắn, đưa hắn đến chân núi, rồi quay người rời đi.
Triệu Diệp lại đi theo sau tiễn cô, tiễn đến tận ngoài thành Yên Châu, nhìn cô lên xe ngựa, nhìn xe ngựa cuốn bụi hướng về kinh thành.
Phật tổ tuy có thể ban cho hắn giấc ngủ ngon, nhưng lão hòa thượng Giới Ác lại nói hắn trần duyên chưa dứt, ban cho hắn pháp danh: Bính Trần. *
* 摒尘: 摒 – Bính: vứt bỏ, gạt bỏ, từ bỏ ; 尘 – trần: cõi trần; Bính Trần: gạt bỏ bụi trần.
Nếu là vài năm trước, họ chìm nổi trong biển khổ, đã chai sạn với sinh ly tử biệt, sẽ không xót xa vì điều này. Giờ đây, trái tim họ dần hồi sinh giống như thành Yên Châu đã chết và mùa xuân đến hẹn hàng năm, nên lại có những buồn vui nhân thế.
Lúc này, hai người đã từng cùng nhau vào sinh ra tử không còn nhắc đến chuyện sống chết nữa, chỉ ngồi bên nhau một lúc. Mặt trời sắp lặn, Tạ Anh đứng dậy, hỏi Triệu Diệp có muốn nhắn gì đến đại doanh không. Triệu Diệp lắc đầu.
Tạ Anh lên ngựa, nhìn thấy Giới Ác từ xa đi đến. Lão hòa thượng ngày càng già đi, trở thành một "lão hòa thượng" đúng nghĩa, lưng còng, vác một cái gùi. Trong gùi đầy cành hoa, chắc là đã đi rất xa hái về, lại muốn trồng trong chùa của mình.
Nhìn thấy Tạ Anh, từ xa Giới Ác đã dừng lại, chắp tay cầu nguyện cho hắn. Tạ Anh nhớ hồi trước ông thích rượu, liền tháo túi rượu của mình ném cho ông, hỏi: "Còn uống không?"
"Đương nhiên phải uống." Lão hòa thượng Giới Ác quả thật thèm rượu, lập tức mở nắp, uống một ngụm lớn. Uống xong chép miệng, hỏi Tạ Anh: "Chỉ có thế thôi sao?"
"Lão đúng là hòa thượng tham lam!" Tạ Anh cười lớn: "Lát nữa Nhị gia sẽ mang đến cho ông! Lão hòa thượng uống rượu ăn thịt này, ta hỏi ông, nếu ông không bỏ được rượu thịt, vậy vì sao lại ban pháp danh Bính Trần cho Triệu Diệp?"
Giới Ác vẻ mặt đầy huyền cơ, chỉ cười khẽ, không muốn nói thêm gì với Tạ Anh. Ông vẫy tay, vác gùi của mình đi.
Phía trước là ngôi chùa ông tự tay xây, trong chùa thờ cúng những người thiện lương mà ông đã đón tiếp và tiễn đưa trong đời, đó là sự bình yên mà ông đã vất vả lắm mới có được. Không bỏ được rượu thịt thì không thể làm hòa thượng sao? Ông hừ một tiếng, Phật cũng không quản!
Ngựa của Tạ Anh đi được vài bước, quay đầu nhìn lại, trên đầu trọc của ông lão mọc ra những sợi tóc mới. Quả nhiên Giới Ác già rồi, mái tóc mới bạc trắng như tuyết.
Hắn nhớ đại doanh nên thúc ngựa chạy nhanh đến bờ sông, đưa thẻ bài cho người bên này. Binh lính cầm thẻ bài cẩn thận xem xét, sợ có sai sót, liền chạy vào trong báo cáo với thủ lĩnh.
Lều trại ngoài cùng bốc khói, hẳn là đang hầm thịt, vì Tạ Anh ngửi thấy mùi thịt thơm. Hắn khịt mũi, rất muốn xin một miếng. Từ trong làn khói đó bước ra một thiếu nữ oai phong lẫm liệt, nhanh nhẹn hoạt bát. Người đó cầm thẻ bài chạy đến trước mặt Tạ Anh. Thuộc hạ chỉ cho hắn: "Chính là cô ấy!"
Tạ Anh xuống ngựa, chờ lệnh của Tiểu Song. Cô bé đã trưởng thành, làm thủ lĩnh của một nhóm tân binh ngang ngạnh, còn quản họ rất ngoan ngoãn.
Tiểu Song cong mắt: "Nhị gia cũng về rồi sao?"
"Về rồi."
"Về rồi không tìm tỷ tỷ xin lỗi sao? Lẽ nào đang lo lắng sao?"
"Các ngươi biết rồi sao?" Tạ Anh hỏi.
Tiểu Song "chậc" một tiếng. Hai bờ sông Ngạch Viễn thư từ qua lại hàng ngày, cuộc sống biên cương vốn buồn tẻ, thú vui hiếm có này đương nhiên không thể bỏ qua. Tiểu Song không chỉ biết, còn bày mưu cho Hoa Nhi: "Không thể cúi đầu! Tỷ là đại tướng quân! Tỷ sao có thể cúi đầu? Bạch Nhị gia chuồn đi như bôi dầu vào chân, không như phu quân nhà người ta ở bên thê tử thì thôi, lại còn dám cãi nhau với tỷ. Lần này phải cho hắn biết tay!"
Cô bé hiểu gì chứ? Ở trong đại doanh lâu ngày, chuyện tình cảm nam nữ đều do cô bé tự bịa ra, thậm chí còn định tìm cho Hoa Nhi một phu quân khác. Lần nào cũng là cô bé nhảy nhót vui vẻ. Nhưng nếu Hoa Nhi trêu cô bé, nói mình thấy ai đó tốt, Tiểu Song lại trợn mắt: "Người này? Người này trông như khỉ!"
"Người kia? Người kia nhìn tâm địa bất chính!"
"Vị nọ? Vị nọ không có nổi một gian nhà!"
Miệng Tiểu Song phá rối, nhưng trong lòng cô bé luôn hướng về Bạch Tê Lĩnh, cảm thấy những người này so với Bạch nhị gia vẫn kém cỏi hơn.
Lúc này, cô bé hỏi Tạ Anh: "Nhị gia của huynh định giữ giá đến bao giờ?"
"Ban ngày Nhị gia nướng thịt chơi trên phố kìa! Xem ra hôm nay không thể đến."
"Vậy huynh mau đi đi! Lát nữa trời tối hẳn, huynh không tìm thấy Liễu Chi tỷ tỷ đâu." Tiểu Song nóng lòng đến thao trường, mở miệng đuổi người.
Tạ Anh cũng không nói nhiều với cô bé, lên thuyền qua sông.
Trước đây qua sông, đều là lặn xuống nước mà qua, sông còn chưa qua, người đã mất nửa cái mạng. Tạ Anh nhớ lại mấy lần cùng Bạch Tê Lĩnh vượt sông, như cách một đời. Giờ đây đại doanh bên kia bờ sông đèn đuốc sáng trưng, người đông như mắc cửi, không biết đang ăn mừng điều gì.
Tạ Anh xuống thuyền vẫn bị chặn lại. Mặc dù giấy tờ của hắn có dấu ấn của bên kia, vẫn bị hỏi han cặn kẽ. Tạ Anh cũng không làm khó người khác, lần lượt trả lời từng câu. Binh lính theo lệ phải báo cáo với thủ lĩnh, lần này chạy ra, dẫn theo Yên Hảo.
Yên Hảo nhìn thấy Tạ Anh trợn mắt, hỏi: "Nhị gia không dám tự mình đến, là sợ bị đại tướng quân của bọn ta đánh sao?"
Cô vừa nói vậy, đã k*ch th*ch tính ngang ngược của Tạ Anh, hắn hừ một tiếng: "Nhị gia căn bản không định đến!"
Yên Hảo cũng hừ một tiếng: "Xem ai thắng!"
"Sao hai người họ cãi nhau, cuối cùng lại thành một trận đấu vậy?" Tạ Anh bị mấy cô gái này làm cho hồ đồ, tám phần là giữ đại doanh giữ đến ngốc rồi.
Yên Hảo thấy hắn không phục, vung đao: "Lùi lại!"
Tạ Anh sắp gặp được người mà hắn ngày đêm mong nhớ, lại bị "tiểu quỷ" này chặn đường, đành phải nhún nhường: "Nhị gia thua, Nhị gia nhất định sẽ thua, Nhị gia nhất định sẽ lủi thủi đến." Yên Hảo cười lớn, nhấc đao lên, cho Tạ Anh đi.
Tạ Anh sợ cô ấy đổi ý, chạy ba bước nhảy hai bước. Hắn nghĩ: Mấy cô nương này không thể chọc! Hắn chạy mãi trong thao trường, cho đến khi xuyên qua toàn bộ đại doanh, tìm thấy cái cây cao nhất, còn chưa chạy đến, ống tay áo trống của hắn đã bị một mũi tên xuyên qua.
Tạ Anh toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ vị này càng không thể chọc.
Liễu Chi huýt sáo, từ xa dưới gốc cây có một vật khổng lồ đứng dậy. Vật đó Tạ Anh đương nhiên nhận ra, là con hổ mà Liễu Chi nuôi. Tạ Anh thở dài: Mình gặp thê tử còn khó, không biết Nhị gia phải chịu bao nhiêu khổ sở. Hắn cẩn thận vòng qua con hổ đến sau gốc cây, nhìn thấy sợi dây mà Liễu Chi để lại, trong lòng ấm áp: Nàng lo một tay của hắn không leo nổi cây!
Lâu ngày không gặp, Liễu Chi nhào vào người hắn, thân cây rung lắc dữ dội, hai người suýt nữa ngã xuống cây. Tạ Anh dùng cánh tay còn lại ôm chặt Liễu Chi, nói với cô: "Nhị gia tặng ta một căn nhà lớn, căn nhà đó gần Bạch phủ, sau này chúng ta sẽ an cư ở thành Yên Châu."
Liễu Chi gật đầu, ôm mặt Tạ Anh hôn loạn xạ. Từ xa, đại doanh bắn một mũi hỏa tín, Liễu Chi vội dừng lại, nhìn về phía xa, miệng lẩm bẩm: "Không ổn, e rằng có người đến tập kích đại doanh rồi!" Giờ đây, bờ sông Ngạch Viễn này đã trở thành mục tiêu của những kẻ có dã tâm, luôn có người muốn giết nữ tướng quân trong đại doanh Cốc gia quân trước, khi đó cục diện thiên hạ mới có thể thay đổi. Nhưng thủ cấp của nữ tướng quân đó không dễ lấy, bao nhiêu người đã bỏ mạng.
Chỉ có Tạ Anh cho rằng thích khách đó tám phần là Bạch nhị gia cứng miệng của mình.
Nhị gia cũng vậy, đường đường chính chính đến không tốt sao! Cứ phải làm ra cảnh k*ch th*ch này! Tạ Anh cố nhịn cười, xúi giục Liễu Chi: "Lát nữa chạy đến đây, mũi tên của nàng sẽ không lệch chứ?"
"Khinh thường ai!" Liễu Chi hung dữ: "Bắn nát óc hắn ra!"
Tạ Anh bịt miệng cô: "Có chuẩn thì nói có chuẩn, sao các nàng nói ra đều máu me vậy?"
"Chàng vào Nam ra Bắc mà còn sợ cái này sao?"
Tạ Anh thầm nghĩ: Ta không sợ cái này. Ta sợ óc Nhị gia ta văng vào mặt ta. Hắn đưa mắt nhìn ra xa, thấy tối đen như mực. Chỉ có một doanh trướng sáng như ban ngày, đó là doanh trướng của Hoa Nhi.
Hoa Nhi nhếch mép, trong lòng mắng một câu: Lão hồ ly, chàng thật sự nghĩ ta không có cách nào trị được chàng sao!
Hoa Nhi bảo người vén rèm lên, rồi tìm người giả dạng nàng đi đi lại lại ở cửa sổ, còn nàng thì tìm một nơi yên tĩnh, chuẩn bị xem một màn "bắt rùa trong chum".
Nhìn ra ngoài qua khe hở, doanh trướng của nàng quả nhiên đã loạn, có người hét: "Bắt thích khách! Bắt thích khách!"
Một bóng người lao vụt ra, Hoa Nhi nhìn cái bóng đó không giống Bạch Tê Lĩnh, hừ lạnh: "Để xem chàng chạy đi đâu!"